Mười một tuổi cậu tròn như củ khoai tây. Còn tớ, cao ngồng, phẳng lì như tờ giấy, chân dài ngoằng. Cậu còn quá nhóc để chơi trò chơi với lũ cẳng dài. Chơi bịt mắt bắt dê, khi cả lũ chạy tóe tìm chỗ chốn, cậu bao giờ cũng là người chạy sau cùng và hay bị bắt. Có điều, cậu nhỏ bé nên luôn được làm bình vôi. Với tớ, cậu đơn thuần là Tí hin cùng bàn, còn với cậu, tớ là Lớp trưởng chân dài.
Tớ ngồi cùng bàn với cậu 2 năm. Hai năm ấy, tớ lúc nào cũng lem nhem mực tím trên mặt như chú mèo ngốc. Vậy mà tớ tưởng hay nên luôn quản lớp bằng cách gõ thước kẻ cành cạch, cao giọng: "Cả lớp trật tự đi nào!". lúc ấy tớ khoái tỉ vì mình oai nhất trên đời. Thế nhưng cái lũ nhóc cấp dưới cứ vắng cô là quay ra nói chuyện riêng ào ào, làm tớ cứ đứng phệt ra, phải quay xuống tìm một đồng minh cho những phút bối rối. Chỉ có cậu động viên tớ:"Thư oai thế, giống cô giáo ghê". Tớ biết ơn cậu bằng cách kẻ cái xoa đầu, tự nhủ:" nhóc này hiểu mình", vì mơ ước của đứa trẻ con nào hồi ấy chả là làm cô giáo hoặc bộ đội.
Hôm nào cậu cũng mang cho tớ một tờ giấy thấm mực để tay và mặt tớ bớt nhọ nhem. Trở lạnh, cậu nhắc tớ quàng khăn ấm, vì mẹ cậu hôm nào cũng nhắc cậu như thế. Một lần tớ chơi xông phi bị ngã đau, mặt cậu cứ tái xanh tái xám, rồi rơm rớm nước mắt trong khi tớ cứ trơ trơ, đau thế mà chả khóc lóc gì.
Cậu hay nhìn tớ, cậu bảo tớ có cái váy đồng phục khác tất cả bạn gái khác, nhưng cậu biết không, mẹ tớ không đủ tiền mua váy đồng phục của trường nên kiếm vải may cho tớ cái váy khác. Thế nên cả trường váy xẫm mầu, mình tớ xanh ra trời nhẹ bồng bềnh. Tớ hãnh diện đến mức nào cậu biết rồi. Hóa ra từ ngày xưa, tớ là đứa con gái thích sự khác thường...
Chia tay cấp 1 không buồn. Ngày ấy đâu đã biết chia tay là gì. Tớ chỉ nhận thấy câu chào của cô kéo dài hơn, mắt cô ươn ướt. Rồi tớ và cậu lại về cùng một con đường, con đường mà bao nhiêu ngày đi học, tớ và cậu cùng ăn chung 1 gói sôi ấm nóng ngon lành. Đến ngõ nhà, tớ xoa đầu cậu:"Thư về Tí hin ạ" rồi rẽ, bỗng nghe giọng cậu:" Lớp trưởng ơi, lớp trưởng...". Tớ dừng lại, chưa kịp kịp định thần thì cậu đã chạy vù đến, nhón chân thơm chụt vào má tớ rồi chạy biến. Tự dưng tớ thấy má nóng ran, về tức tốc mách mẹ: " Thằng tí hin dám thơm trộm con" là mẹ tròn mắt ngạc nhiên.
Rời cấp 1 trường làng, cậu học gần, tớ học xa hơn. nhà chỉ hai con phố cắt nhau thôi mà tớ chẳng gặp cậu. tớ đi học, bạn mới, lớp mới. Rồi quên! đơn giản vì thế. Tớ cũng hiểu ra lí do sâu sa của bộ váy áo khác người năm nào, nên lao mình vào học. Cái thơm của cậu, tớ coi đó là 1 kỉ niệm trong lành.
Nhưng hàng năm đúng sinh nhật tớ, cậu đến mà chẳng cần 1 lời mời của con bé vô tâm. Cậu lẳng lặng đến, ngồi 1 góc rồi chúc tớ lí nhí cùng quà là những quyển sách rất hay. Tớ chỉ vui vui vì bạn cũ vẫn nhớ đến mình, dù mình cả năm chả mấy lúc mình nhớ đến nó.
14 tuổi, tớ lớn hơn, ớt vẻ lộc ngộc con trai, tóc dài thướt tha và đã có những đường cong của tuổi. Cậu vẫn vậy, gặp cậu, tớ thấy cậu vẫn bé síu, và muốn xoa đầu cậu như ngày nào. Vô tình, tớ biết cậu thích tớ. Cái sự trẻ con và cao ngạo trong tớ chỗi dậy, tớ chạy sang nhà cậu mắng xối xả. Cậu ngượng nghịu cúi đầu như trẻ con biết lỗi, cuối cùng bẽn lẽn đưa cho tớ tờ giấy lau mồ hôi. Tớ lầm bầm: " Đồ ngốc" rồi dọa: " nếu còn suy nghĩ ngốc nghếch thì đừng nhìn mặt tớ nữa" chạy về, bụng tức anh ách thằng nhóc...học đòi làm người lớn.
Sinh nhật sau, cậu không đến nữa. Nhưng sáng nào tròn tuổi mới, tớ cũng thấy tấm thiếp đẫm sương của cậu gài ở cửa tự bao giờ, ghi vẻn vẹn: " Chúc lớp trưởng những lời chúc tốt đẹp nhất". Sự văn vẻ của 1 đứa con gái chuyên văn cho phép tớ cười những dòng có vẻ khô khan của cậu.
Bốn năm không gặp, tớ đã quên để tâm đến cậu. Tớ không còn dùng mực tím để cần có người mang giấy thấm. Tớ cũng đi học bằng xe đạp , không cần có người chờ cùng đi bộ. Tớ đã lớn để có những dung động khác nữa. Một anh chàng xyz duyên duyên đủ làm tớ thơ thẩn suốt ngày, Tớ không còn nghĩ đến thằng nhóc bé nhỏ - ngốc nghếch - của mình nữa.
Cuối lớp 12, tớ đang ôn thi đại học thì cậu đến. cậu cao vổng lên, hơn tớ 1 cái đầu. Lần này cậu nói , tớ nghe. Cậu kể cậu vẫn hay đứng xa nhìn tớ. rồi cậu chào, để đi. Cậu sang Nga học, để " một người nhận ra rằng không phải tớ mãi là củ khoai hiền lành, là bình vôi". Tớ tất bật với bao nhiêu là bài vở, không đi tiễn cậu. Ngày cậu đi, trời xanh lắm.
Tớ vào đại học, khó và dễ như nghìn đứa học trò khác. Xa những giờ văn thiết tha, giờ là triết, là tâm lí, là logic. Nhưng tớ vẫn không khác. Tớ ngợp trong ánh mắt có biệt danh là Mắt Biếc. Nhận ra mình 18 tuổi rồi. Vẫn nguyên bản là 1 cô nhóc đã cảm, dại khờ. tớ vẩn vơ dệt niềm tin vào những điều hình như mơ hồ.
Cậu mail về: " Đất nước Nga xinh đẹp như trong tưởng tượng. Tớ chon 1 căn phòng sơn toàn xanh ra trời trong kí túc xá, đẹp quên buồn. Tớ bắt đầu học cách tự nấu nướng. Cũng tạm ổn, mặc dù hôm đầu bị tào tháo đuổi chạy tóe khói.
Trời hơi lạnh, tớ mail cho cậu: " Hôm nay đi học, nhìn Mắt biếc phong phanh áo len mỏng, xót ơi là xót! Thư bảo rồi mà có nghe đâu! Rồi lại ho khù khụ như ông cụ, lo lắm".
Cậu hồi âm: Mắt biếc hạnh phúc nhỉ, chả bù với tớ, nhiều lúc tớ tự nghĩ xem cóa ai lo cho mình ngoài bản thân mình không?" Ngay lúc ây, tớ vô tâm không nhận ra chút hờn rỗi trong thư cậu.
Tớ đi học, ngắm mình trong gương, hài lòng đến lớp học, kín đáo ngắm Mắt biếc. Cậu thì cắm đầu vào học, rảnh là lên nét nói chuyện cho tớ nghe, chẳng chịu có 1 cô bạn thân nào, dù tớ vui miệng dục dã. Cậu bảo không quên được 1 người. Tớ hiểu. Nhưng ai mà sai bảo được quả tim này chứ, dù nó chỉ bé síu siu.
Ngày nào tớ cũng mail cho Mắt biếc và chat voice với cậu. Trong lúc nghe tiếng cậu vui vẻ huýt sáo đầu dây bên kia thì tớ trầm ngâm suy nghĩ xem hôm nay sẽ gửi e-card nào cho Mắt biếc hay chỉ đơn giản là chúc 1 ngày vui vẻ.
Một lần tớ gặp Mắt biếc online. Tớ quên cả chat với cậu để nói chuyện với mắt biếc. Được 1 lúc bỗng có dòng chữ lạ xuất hiện " cai' Thu ay' a`, no' cu' nhu ba` bao? mau~ cua? tao y' may` a., het' ko chiu duoc". Tớ choáng váng. Mắt biếc nhận ra gửi nhầm địa chỉ, vội vã chở nên lắm lời để thanh minh. Muộn rồi! Tớ hiểu thành: " Cái Thư ấy à, nó cứ như bà bảo mẫu của tao ý mày ạ, ghét ko chịu được". Và biết mình ko hiểu nhầm. Thư là tớ.
Tớ tránh Mắt biếc, tránh cậu, thời gian đủ để 2 người hiểu rằng tớ đã khác. niềm tin và đổ vỡ. Tớ cố bình thản! phải học cách quay mặt với nụ cười làm mình chới với, phải học cách tha thứ, phải học cách quên. tớ đặt ra cho mình quá nhiều yêu cầu và tự biết mình ko làm nổi. Câu gửi chi tớ rất nhiều e-mail nhưng tớ ko đọc. tớ thấy mình ko xứng đáng. 18 năm qua cậu là người duy nhất quan tâm đến cảm xúc của tớ...
Gió mùa Đông Bắc tràn về. Tớ đi học cùng bạn, phóng xe như bay trên đường. hai con bé cùng có bàn tay lạnh như băng sụp mũ len xuống, cài cao cổ áo khoác để gió thổi ràn rạt qua tai buốt giá. Tớ và bạn tốt của tóa cười váng đường, thấy rằng thực ra chẳng phải tức phải giận, phải chán vì bất cứ ai trong khi cuộc sống hào phóng với mình đến thế.
khuya lắm hôm ấy , diện thoại reo. Tớ nhấc máy lên, rất khẽ thôi và nghe tiếng cậu thở cũng rất mảnh. Cậu tỉnh bơ như bao ngày qua tớ ko hề tránh mặt chỉ nói vẻn vẹn: " HN có gió mùa đông bắc, cậu quàng khăn ấm vào đi" rồi cười rất khẽ: " Xin lỗi tớ đang nằm ngủ, lơ mơ nghe tin nên gọi ngay, chúc cậu ngủ ngon". Tớ cười cái dự định cho ai dỗi hơi gọi điện giờ này, rồi quay lại chăn ấm, ngủ ngon và sâu.
Vài ngày sau đến lớp, nghe tụi bạn kháo nhau về 1 kí túc xá bên Nga đang cháy, có du học sinh VN thiệt mạng...Thành phố cậu ở... Lần đầu tiên tớ bỏ ngang buổi học, chạy như bay ra khỏi lớp. Tớ dốc hết số tiền tiêu trong cả tháng, ra bưu điện gọi sang cho cậu. Mãi mới liên lạc được, chuông reo rất lâu, tớ sợ đến phát khóc. Nếu có chuyện xảy ra, ai sẽ lo cho con bé ngốc là tớ? Cuối cùng thì có người nhấc máy là cậu. Tớ thở phào 1 cái, bật khóc như mưa: " Yên tâm đi, giờ tớ không còn là bình vôi nữa, không gì bắt nạt được tớ đâu".
Tớ quyết định rất nhanh: " Tí hin à, tớ đã quay lại dùng mực tím và rất nhớ 1 người nào đó ngày nào đưa cho tớ những mảnh giấy thấm mực nhỏ xinh". Cậu lặng đi, hình như ko dám thở nữa. Rồi đột nhiên, tớ nghe tiếng cậu hét vang sung sướng. Tớ thấy lòng nhẹ tênh , nhận ra ngay ngoài kia, 1 cành hoa sữa cuối cùng còn sót lại đang rung rinh giữa màu trời ko buồn......
Tớ ngồi cùng bàn với cậu 2 năm. Hai năm ấy, tớ lúc nào cũng lem nhem mực tím trên mặt như chú mèo ngốc. Vậy mà tớ tưởng hay nên luôn quản lớp bằng cách gõ thước kẻ cành cạch, cao giọng: "Cả lớp trật tự đi nào!". lúc ấy tớ khoái tỉ vì mình oai nhất trên đời. Thế nhưng cái lũ nhóc cấp dưới cứ vắng cô là quay ra nói chuyện riêng ào ào, làm tớ cứ đứng phệt ra, phải quay xuống tìm một đồng minh cho những phút bối rối. Chỉ có cậu động viên tớ:"Thư oai thế, giống cô giáo ghê". Tớ biết ơn cậu bằng cách kẻ cái xoa đầu, tự nhủ:" nhóc này hiểu mình", vì mơ ước của đứa trẻ con nào hồi ấy chả là làm cô giáo hoặc bộ đội.
Hôm nào cậu cũng mang cho tớ một tờ giấy thấm mực để tay và mặt tớ bớt nhọ nhem. Trở lạnh, cậu nhắc tớ quàng khăn ấm, vì mẹ cậu hôm nào cũng nhắc cậu như thế. Một lần tớ chơi xông phi bị ngã đau, mặt cậu cứ tái xanh tái xám, rồi rơm rớm nước mắt trong khi tớ cứ trơ trơ, đau thế mà chả khóc lóc gì.
Cậu hay nhìn tớ, cậu bảo tớ có cái váy đồng phục khác tất cả bạn gái khác, nhưng cậu biết không, mẹ tớ không đủ tiền mua váy đồng phục của trường nên kiếm vải may cho tớ cái váy khác. Thế nên cả trường váy xẫm mầu, mình tớ xanh ra trời nhẹ bồng bềnh. Tớ hãnh diện đến mức nào cậu biết rồi. Hóa ra từ ngày xưa, tớ là đứa con gái thích sự khác thường...
Chia tay cấp 1 không buồn. Ngày ấy đâu đã biết chia tay là gì. Tớ chỉ nhận thấy câu chào của cô kéo dài hơn, mắt cô ươn ướt. Rồi tớ và cậu lại về cùng một con đường, con đường mà bao nhiêu ngày đi học, tớ và cậu cùng ăn chung 1 gói sôi ấm nóng ngon lành. Đến ngõ nhà, tớ xoa đầu cậu:"Thư về Tí hin ạ" rồi rẽ, bỗng nghe giọng cậu:" Lớp trưởng ơi, lớp trưởng...". Tớ dừng lại, chưa kịp kịp định thần thì cậu đã chạy vù đến, nhón chân thơm chụt vào má tớ rồi chạy biến. Tự dưng tớ thấy má nóng ran, về tức tốc mách mẹ: " Thằng tí hin dám thơm trộm con" là mẹ tròn mắt ngạc nhiên.
Rời cấp 1 trường làng, cậu học gần, tớ học xa hơn. nhà chỉ hai con phố cắt nhau thôi mà tớ chẳng gặp cậu. tớ đi học, bạn mới, lớp mới. Rồi quên! đơn giản vì thế. Tớ cũng hiểu ra lí do sâu sa của bộ váy áo khác người năm nào, nên lao mình vào học. Cái thơm của cậu, tớ coi đó là 1 kỉ niệm trong lành.
Nhưng hàng năm đúng sinh nhật tớ, cậu đến mà chẳng cần 1 lời mời của con bé vô tâm. Cậu lẳng lặng đến, ngồi 1 góc rồi chúc tớ lí nhí cùng quà là những quyển sách rất hay. Tớ chỉ vui vui vì bạn cũ vẫn nhớ đến mình, dù mình cả năm chả mấy lúc mình nhớ đến nó.
14 tuổi, tớ lớn hơn, ớt vẻ lộc ngộc con trai, tóc dài thướt tha và đã có những đường cong của tuổi. Cậu vẫn vậy, gặp cậu, tớ thấy cậu vẫn bé síu, và muốn xoa đầu cậu như ngày nào. Vô tình, tớ biết cậu thích tớ. Cái sự trẻ con và cao ngạo trong tớ chỗi dậy, tớ chạy sang nhà cậu mắng xối xả. Cậu ngượng nghịu cúi đầu như trẻ con biết lỗi, cuối cùng bẽn lẽn đưa cho tớ tờ giấy lau mồ hôi. Tớ lầm bầm: " Đồ ngốc" rồi dọa: " nếu còn suy nghĩ ngốc nghếch thì đừng nhìn mặt tớ nữa" chạy về, bụng tức anh ách thằng nhóc...học đòi làm người lớn.
Sinh nhật sau, cậu không đến nữa. Nhưng sáng nào tròn tuổi mới, tớ cũng thấy tấm thiếp đẫm sương của cậu gài ở cửa tự bao giờ, ghi vẻn vẹn: " Chúc lớp trưởng những lời chúc tốt đẹp nhất". Sự văn vẻ của 1 đứa con gái chuyên văn cho phép tớ cười những dòng có vẻ khô khan của cậu.
Bốn năm không gặp, tớ đã quên để tâm đến cậu. Tớ không còn dùng mực tím để cần có người mang giấy thấm. Tớ cũng đi học bằng xe đạp , không cần có người chờ cùng đi bộ. Tớ đã lớn để có những dung động khác nữa. Một anh chàng xyz duyên duyên đủ làm tớ thơ thẩn suốt ngày, Tớ không còn nghĩ đến thằng nhóc bé nhỏ - ngốc nghếch - của mình nữa.
Cuối lớp 12, tớ đang ôn thi đại học thì cậu đến. cậu cao vổng lên, hơn tớ 1 cái đầu. Lần này cậu nói , tớ nghe. Cậu kể cậu vẫn hay đứng xa nhìn tớ. rồi cậu chào, để đi. Cậu sang Nga học, để " một người nhận ra rằng không phải tớ mãi là củ khoai hiền lành, là bình vôi". Tớ tất bật với bao nhiêu là bài vở, không đi tiễn cậu. Ngày cậu đi, trời xanh lắm.
Tớ vào đại học, khó và dễ như nghìn đứa học trò khác. Xa những giờ văn thiết tha, giờ là triết, là tâm lí, là logic. Nhưng tớ vẫn không khác. Tớ ngợp trong ánh mắt có biệt danh là Mắt Biếc. Nhận ra mình 18 tuổi rồi. Vẫn nguyên bản là 1 cô nhóc đã cảm, dại khờ. tớ vẩn vơ dệt niềm tin vào những điều hình như mơ hồ.
Cậu mail về: " Đất nước Nga xinh đẹp như trong tưởng tượng. Tớ chon 1 căn phòng sơn toàn xanh ra trời trong kí túc xá, đẹp quên buồn. Tớ bắt đầu học cách tự nấu nướng. Cũng tạm ổn, mặc dù hôm đầu bị tào tháo đuổi chạy tóe khói.
Trời hơi lạnh, tớ mail cho cậu: " Hôm nay đi học, nhìn Mắt biếc phong phanh áo len mỏng, xót ơi là xót! Thư bảo rồi mà có nghe đâu! Rồi lại ho khù khụ như ông cụ, lo lắm".
Cậu hồi âm: Mắt biếc hạnh phúc nhỉ, chả bù với tớ, nhiều lúc tớ tự nghĩ xem cóa ai lo cho mình ngoài bản thân mình không?" Ngay lúc ây, tớ vô tâm không nhận ra chút hờn rỗi trong thư cậu.
Tớ đi học, ngắm mình trong gương, hài lòng đến lớp học, kín đáo ngắm Mắt biếc. Cậu thì cắm đầu vào học, rảnh là lên nét nói chuyện cho tớ nghe, chẳng chịu có 1 cô bạn thân nào, dù tớ vui miệng dục dã. Cậu bảo không quên được 1 người. Tớ hiểu. Nhưng ai mà sai bảo được quả tim này chứ, dù nó chỉ bé síu siu.
Ngày nào tớ cũng mail cho Mắt biếc và chat voice với cậu. Trong lúc nghe tiếng cậu vui vẻ huýt sáo đầu dây bên kia thì tớ trầm ngâm suy nghĩ xem hôm nay sẽ gửi e-card nào cho Mắt biếc hay chỉ đơn giản là chúc 1 ngày vui vẻ.
Một lần tớ gặp Mắt biếc online. Tớ quên cả chat với cậu để nói chuyện với mắt biếc. Được 1 lúc bỗng có dòng chữ lạ xuất hiện " cai' Thu ay' a`, no' cu' nhu ba` bao? mau~ cua? tao y' may` a., het' ko chiu duoc". Tớ choáng váng. Mắt biếc nhận ra gửi nhầm địa chỉ, vội vã chở nên lắm lời để thanh minh. Muộn rồi! Tớ hiểu thành: " Cái Thư ấy à, nó cứ như bà bảo mẫu của tao ý mày ạ, ghét ko chịu được". Và biết mình ko hiểu nhầm. Thư là tớ.
Tớ tránh Mắt biếc, tránh cậu, thời gian đủ để 2 người hiểu rằng tớ đã khác. niềm tin và đổ vỡ. Tớ cố bình thản! phải học cách quay mặt với nụ cười làm mình chới với, phải học cách tha thứ, phải học cách quên. tớ đặt ra cho mình quá nhiều yêu cầu và tự biết mình ko làm nổi. Câu gửi chi tớ rất nhiều e-mail nhưng tớ ko đọc. tớ thấy mình ko xứng đáng. 18 năm qua cậu là người duy nhất quan tâm đến cảm xúc của tớ...
Gió mùa Đông Bắc tràn về. Tớ đi học cùng bạn, phóng xe như bay trên đường. hai con bé cùng có bàn tay lạnh như băng sụp mũ len xuống, cài cao cổ áo khoác để gió thổi ràn rạt qua tai buốt giá. Tớ và bạn tốt của tóa cười váng đường, thấy rằng thực ra chẳng phải tức phải giận, phải chán vì bất cứ ai trong khi cuộc sống hào phóng với mình đến thế.
khuya lắm hôm ấy , diện thoại reo. Tớ nhấc máy lên, rất khẽ thôi và nghe tiếng cậu thở cũng rất mảnh. Cậu tỉnh bơ như bao ngày qua tớ ko hề tránh mặt chỉ nói vẻn vẹn: " HN có gió mùa đông bắc, cậu quàng khăn ấm vào đi" rồi cười rất khẽ: " Xin lỗi tớ đang nằm ngủ, lơ mơ nghe tin nên gọi ngay, chúc cậu ngủ ngon". Tớ cười cái dự định cho ai dỗi hơi gọi điện giờ này, rồi quay lại chăn ấm, ngủ ngon và sâu.
Vài ngày sau đến lớp, nghe tụi bạn kháo nhau về 1 kí túc xá bên Nga đang cháy, có du học sinh VN thiệt mạng...Thành phố cậu ở... Lần đầu tiên tớ bỏ ngang buổi học, chạy như bay ra khỏi lớp. Tớ dốc hết số tiền tiêu trong cả tháng, ra bưu điện gọi sang cho cậu. Mãi mới liên lạc được, chuông reo rất lâu, tớ sợ đến phát khóc. Nếu có chuyện xảy ra, ai sẽ lo cho con bé ngốc là tớ? Cuối cùng thì có người nhấc máy là cậu. Tớ thở phào 1 cái, bật khóc như mưa: " Yên tâm đi, giờ tớ không còn là bình vôi nữa, không gì bắt nạt được tớ đâu".
Tớ quyết định rất nhanh: " Tí hin à, tớ đã quay lại dùng mực tím và rất nhớ 1 người nào đó ngày nào đưa cho tớ những mảnh giấy thấm mực nhỏ xinh". Cậu lặng đi, hình như ko dám thở nữa. Rồi đột nhiên, tớ nghe tiếng cậu hét vang sung sướng. Tớ thấy lòng nhẹ tênh , nhận ra ngay ngoài kia, 1 cành hoa sữa cuối cùng còn sót lại đang rung rinh giữa màu trời ko buồn......