Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Phổ Thông
Ngữ văn THPT
Văn 10
Chân Trời Sáng Tạo - Ngữ văn 10
Làm văn 10 - Chân trời sáng tạo
Kể lại một kỉ niệm mà anh/chị không bao giờ quên
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Phong Cầm" data-source="post: 135722" data-attributes="member: 75012"><p><strong>[1] Một kỉ niệm không bao giờ quên</strong></p><p></p><p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Times New Roman'"> <span style="font-size: 15px">ÁM ẢNH NGÀY HÔM QUA</span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"> <span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"> Trong ngăn kí ức ngày hôm qua của mình, tôi có thể quên nhiều thứ nhưng mãi mãi hình ảnh về ngày hôm ấy sẽ là một kỉ niệm buồn khắc ghi trong trái tim tôi suốt cuộc đời.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"> Ngày bé, tôi không sống cùng bố mẹ như những đứa trẻ khác. Tuổi ấu thơ của tôi được lớn lên trong vòng tay dịu dàng âu yếm của bà. Vì thế tình cảm tôi dành cho bà cũng như bà dành cho tôi rất sâu đậm không gì có thể chia rẽ được. Còn nhớ hồi còn bé, những lúc rảnh rỗi bà cháu tôi thường dắt nhau ra chợ Cửa Bắc mua đồ ăn. Hai bà cháu đi bộ và còn xách theo chiếc làn màu đỏ to như cái vali. Bà tôi thương tôi nhiều lắm. Có lần bà hỏi: “Cháu yêu bà hay yêu mẹ nhiều hơn?”. Tôi nhanh nhảu trả lời: “Dạ cháu yêu cả hai người như nhau ạ”. Bà cười hiền, xoa đầu tôi và nói: “Chà chà, cháu của bà đáng yêu quá nhỉ!”. Những ngày tháng tuổi thơ trôi qua lặng lẽ nhưng tôi luôn cảm nhận được tình yêu thương ngọt bùi bà dành cho mình.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"> Cho đến một ngày, hôm ấy bầu trời âm u, xám xịt, báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn đổ xuống. Trời trở mùa, chân đau nhức nhưng bà không nói với ai. Tôi lại cứ nhõng nhẽo đòi bà đi chợ với mình cho bằng được, bà chiều tôi nên đã đồng ý. Lúc đó tôi nhảy cẫng lên vui sướng vì nghĩ rằng mình sẽ được mua thật nhiều đồ đẹp mà đâu biết rằng bà cố tỏ ra vui vẻ, làm mặt cười với tôi còn thật ra bà đang rất mệt, rất đau. Đi chợ thấy bao nhiêu là đồ đẹp tôi đều đòi bà mua cho bằng được. Lúc về chiếc làn màu đỏ nặng trĩu toàn những đồ là đồ nên bà không để tôi xách mà giành phần mình xách cho cháu. Quãng đường từ chợ về nhà không dài lắm mà sao lúc về đến nhà bà ngồi khuỵu xuống, khuôn mặt nhăn nhó như đang có một cơn đau dữ dội hành hạ. Tôi hốt hoảng chạy đi rót nước cho bà nhưng tình trạng của bà vẫn không khá hơn. Hôm ấy, huyết áp của bà tăng vọt, bà nằm một chỗ rồi ngất lịm đi. Tôi khóc, chạy đi gọi điện cho bố, mẹ, cô, dì, chú, bác đến nhà. Một lát sau, tất cả con cái đều có mặt và ngồi quanh bà. Dì Tùng khóc lóc bên cạnh bà, cố lay bà dậy nhưng sao mãi mà bà vẫn không tỉnh lại. Khi ấy, chỉ cần một cái cựa người của bà cũng làm tất cả thoát khỏi tình trạng hồi hộp, lo sợ, sợ rằng sự việc không may đó xảy đến.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"> Tôi ngồi một mình, khóc nhưng không để ai thấy, những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má mãi không ngừng được. Tôi sợ bà sẽ không qua khỏi, sợ rằng tôi sẽ vĩnh viễn mất bà, mất đi một phần cuộc sống của mình. Tôi sẽ không sống nổi nếu thiếu bà, thiếu đi tình yêu thương, sự quan tâm lo lắng hằng ngày bà dành cho tôi. Mọi người gọi xe cấp cứu đến đưa bà đi, để lại tôi và bọn trẻ ở nhà. Trong lòng tôi hoang mang, lo lắng, đứng ngồi không yên. Tôi chẳng làm được việc gì, đôi mắt sưng húp vì khóc. Nghĩ về những việc đã xảy ra, tôi biết là sẽ chẳng ai biết về việc tôi đòi bà đi chợ sáng nay. Tôi thật là một đứa hư đốn, chỉ vì những mong muốn nhỏ bé của mình mà đánh mất một điều quý giá. Trong những giây phút đau khổ tuyệt vọng, tôi mới nhận ra điều quan trọng nhất của cuộc đời mình là bà, là tất cả những điều tốt đẹp bà dành cho tôi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"> Bà đi viện, tôi chẳng được đến thăm bà dù chỉ một lần mà chỉ nghe qua lời kể của mẹ với bác Ngọc. Rằng bà không ăn được, cũng chẳng nói được, bác sĩ phải truyền sữa bằng một cái ống nhỏ thông qua mũi. Mỗi ngày, thân hình gầy gò của bà phải chịu hàng chục mũi tiêm đau đớn. Tôi thương bà nhiều lắm, trong thâm tâm mình tôi lại càng hối hận vô cùng vì những gì đã gây ra cho bà. Đêm nào tôi cũng không ngủ được, nước mắt ướt đẫm gối vì lo lắng, tôi biết bà đang rất đau, rất khó chịu, giá mà ông trời hãy trừng phạt tôi, hãy để tôi gánh chịu nỗi đau đó thay cho bà.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"> Mấy ngày sau, vào một buổi chiều trời mưa, tin dữ ập uống, mẹ báo điện thoại cho tôi biết: “Bà bị tai biến mạch máu não”. Cầm điện thoại trên tay, tôi run run không nói nên lời. Lúc ấy trong suy nghĩ của mình, tôi thấy mình là một đứa cháu bất hiếu. Đến thăm bà, thấy bà nằm một chỗ, đôi mắt vô cảm nhìn về phía xa nào đó. Lòng đau như cắt, tôi quỳ xuống cạnh bà, bật khóc nức nở, gào lên trong đau đớn tội lỗi. Khi ấy, tôi có thể đánh đổi tất cả mọi thứ để được sống những ngày tháng quý giá với bà như lúc xưa. Nhưng đã quá muộn rồi, thời gian đâu thể quay trở lại. Đó có lẽ là những ngày tháng đau buồn, tuyệt vọng nhất đời tôi mà đến giờ vẫn còn ám ảnh mãi trong tâm trí. Giờ đây, đã 6 năm trôi qua kể từ ngày hôm ấy, ngày nào tôi cũng đến thăm bà, chăm sóc bà, cho bà ăn, mở nhạc cải lương cho bà nghe và cố gắng học thật giỏi để có thể đem về cho bà những niềm vui nho nhỏ. Một ngày nào đó bà sẽ tha thứ cho những lỗi lầm dại dột của cháu bà nhé!</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"> Đối với tôi, những giọt nước mắt ngày ấy đã trở thành một miền kí ức khó quên. Đôi khi trong những giây phút đau khổ tuyệt vọng, ta mới phát hiện ra được những điều tốt đẹp và quý giá trong cuộc sống. Nhưng dù sao đi chăng nữa, tôi luôn nhận ra một điều: “Đằng sau những gì đã và đang xảy ra đều ẩn chứa một ý nghĩa nào đó để chúng ta suy ngẫm và cảm nhận”.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span><p style="text-align: right"><span style="font-family: 'Times New Roman'"> <span style="font-size: 15px">Học sinh <img src="https://cdn.jsdelivr.net/gh/twitter/twemoji@14.0.2/assets/72x72/1f61b.png" class="smilie smilie--emoji" loading="lazy" width="72" height="72" alt=":P" title="Stick out tongue :P" data-smilie="7"data-shortname=":P" />han Thị Thu Hiền, lớp 10B2, K91, trường Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Phong Cầm, post: 135722, member: 75012"] [b][1] Một kỉ niệm không bao giờ quên[/b] [CENTER][FONT=Times New Roman] [SIZE=4]ÁM ẢNH NGÀY HÔM QUA [/SIZE][/FONT][/CENTER] [FONT=Times New Roman] [SIZE=4] Trong ngăn kí ức ngày hôm qua của mình, tôi có thể quên nhiều thứ nhưng mãi mãi hình ảnh về ngày hôm ấy sẽ là một kỉ niệm buồn khắc ghi trong trái tim tôi suốt cuộc đời. Ngày bé, tôi không sống cùng bố mẹ như những đứa trẻ khác. Tuổi ấu thơ của tôi được lớn lên trong vòng tay dịu dàng âu yếm của bà. Vì thế tình cảm tôi dành cho bà cũng như bà dành cho tôi rất sâu đậm không gì có thể chia rẽ được. Còn nhớ hồi còn bé, những lúc rảnh rỗi bà cháu tôi thường dắt nhau ra chợ Cửa Bắc mua đồ ăn. Hai bà cháu đi bộ và còn xách theo chiếc làn màu đỏ to như cái vali. Bà tôi thương tôi nhiều lắm. Có lần bà hỏi: “Cháu yêu bà hay yêu mẹ nhiều hơn?”. Tôi nhanh nhảu trả lời: “Dạ cháu yêu cả hai người như nhau ạ”. Bà cười hiền, xoa đầu tôi và nói: “Chà chà, cháu của bà đáng yêu quá nhỉ!”. Những ngày tháng tuổi thơ trôi qua lặng lẽ nhưng tôi luôn cảm nhận được tình yêu thương ngọt bùi bà dành cho mình. Cho đến một ngày, hôm ấy bầu trời âm u, xám xịt, báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn đổ xuống. Trời trở mùa, chân đau nhức nhưng bà không nói với ai. Tôi lại cứ nhõng nhẽo đòi bà đi chợ với mình cho bằng được, bà chiều tôi nên đã đồng ý. Lúc đó tôi nhảy cẫng lên vui sướng vì nghĩ rằng mình sẽ được mua thật nhiều đồ đẹp mà đâu biết rằng bà cố tỏ ra vui vẻ, làm mặt cười với tôi còn thật ra bà đang rất mệt, rất đau. Đi chợ thấy bao nhiêu là đồ đẹp tôi đều đòi bà mua cho bằng được. Lúc về chiếc làn màu đỏ nặng trĩu toàn những đồ là đồ nên bà không để tôi xách mà giành phần mình xách cho cháu. Quãng đường từ chợ về nhà không dài lắm mà sao lúc về đến nhà bà ngồi khuỵu xuống, khuôn mặt nhăn nhó như đang có một cơn đau dữ dội hành hạ. Tôi hốt hoảng chạy đi rót nước cho bà nhưng tình trạng của bà vẫn không khá hơn. Hôm ấy, huyết áp của bà tăng vọt, bà nằm một chỗ rồi ngất lịm đi. Tôi khóc, chạy đi gọi điện cho bố, mẹ, cô, dì, chú, bác đến nhà. Một lát sau, tất cả con cái đều có mặt và ngồi quanh bà. Dì Tùng khóc lóc bên cạnh bà, cố lay bà dậy nhưng sao mãi mà bà vẫn không tỉnh lại. Khi ấy, chỉ cần một cái cựa người của bà cũng làm tất cả thoát khỏi tình trạng hồi hộp, lo sợ, sợ rằng sự việc không may đó xảy đến. Tôi ngồi một mình, khóc nhưng không để ai thấy, những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má mãi không ngừng được. Tôi sợ bà sẽ không qua khỏi, sợ rằng tôi sẽ vĩnh viễn mất bà, mất đi một phần cuộc sống của mình. Tôi sẽ không sống nổi nếu thiếu bà, thiếu đi tình yêu thương, sự quan tâm lo lắng hằng ngày bà dành cho tôi. Mọi người gọi xe cấp cứu đến đưa bà đi, để lại tôi và bọn trẻ ở nhà. Trong lòng tôi hoang mang, lo lắng, đứng ngồi không yên. Tôi chẳng làm được việc gì, đôi mắt sưng húp vì khóc. Nghĩ về những việc đã xảy ra, tôi biết là sẽ chẳng ai biết về việc tôi đòi bà đi chợ sáng nay. Tôi thật là một đứa hư đốn, chỉ vì những mong muốn nhỏ bé của mình mà đánh mất một điều quý giá. Trong những giây phút đau khổ tuyệt vọng, tôi mới nhận ra điều quan trọng nhất của cuộc đời mình là bà, là tất cả những điều tốt đẹp bà dành cho tôi. Bà đi viện, tôi chẳng được đến thăm bà dù chỉ một lần mà chỉ nghe qua lời kể của mẹ với bác Ngọc. Rằng bà không ăn được, cũng chẳng nói được, bác sĩ phải truyền sữa bằng một cái ống nhỏ thông qua mũi. Mỗi ngày, thân hình gầy gò của bà phải chịu hàng chục mũi tiêm đau đớn. Tôi thương bà nhiều lắm, trong thâm tâm mình tôi lại càng hối hận vô cùng vì những gì đã gây ra cho bà. Đêm nào tôi cũng không ngủ được, nước mắt ướt đẫm gối vì lo lắng, tôi biết bà đang rất đau, rất khó chịu, giá mà ông trời hãy trừng phạt tôi, hãy để tôi gánh chịu nỗi đau đó thay cho bà. Mấy ngày sau, vào một buổi chiều trời mưa, tin dữ ập uống, mẹ báo điện thoại cho tôi biết: “Bà bị tai biến mạch máu não”. Cầm điện thoại trên tay, tôi run run không nói nên lời. Lúc ấy trong suy nghĩ của mình, tôi thấy mình là một đứa cháu bất hiếu. Đến thăm bà, thấy bà nằm một chỗ, đôi mắt vô cảm nhìn về phía xa nào đó. Lòng đau như cắt, tôi quỳ xuống cạnh bà, bật khóc nức nở, gào lên trong đau đớn tội lỗi. Khi ấy, tôi có thể đánh đổi tất cả mọi thứ để được sống những ngày tháng quý giá với bà như lúc xưa. Nhưng đã quá muộn rồi, thời gian đâu thể quay trở lại. Đó có lẽ là những ngày tháng đau buồn, tuyệt vọng nhất đời tôi mà đến giờ vẫn còn ám ảnh mãi trong tâm trí. Giờ đây, đã 6 năm trôi qua kể từ ngày hôm ấy, ngày nào tôi cũng đến thăm bà, chăm sóc bà, cho bà ăn, mở nhạc cải lương cho bà nghe và cố gắng học thật giỏi để có thể đem về cho bà những niềm vui nho nhỏ. Một ngày nào đó bà sẽ tha thứ cho những lỗi lầm dại dột của cháu bà nhé! Đối với tôi, những giọt nước mắt ngày ấy đã trở thành một miền kí ức khó quên. Đôi khi trong những giây phút đau khổ tuyệt vọng, ta mới phát hiện ra được những điều tốt đẹp và quý giá trong cuộc sống. Nhưng dù sao đi chăng nữa, tôi luôn nhận ra một điều: “Đằng sau những gì đã và đang xảy ra đều ẩn chứa một ý nghĩa nào đó để chúng ta suy ngẫm và cảm nhận”. [/SIZE][/FONT][RIGHT][FONT=Times New Roman] [SIZE=4]Học sinh :Phan Thị Thu Hiền, lớp 10B2, K91, trường Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh[/SIZE][/FONT][/RIGHT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Phổ Thông
Ngữ văn THPT
Văn 10
Chân Trời Sáng Tạo - Ngữ văn 10
Làm văn 10 - Chân trời sáng tạo
Kể lại một kỉ niệm mà anh/chị không bao giờ quên
Top