Kể lại một kỉ niệm mà anh/chị không bao giờ quên

benoinhieu_kg

New member
Xu
40
KỈ NIỆM KHÔNG BAO GIỜ QUÊN
Trong ngăn kí ức ngày hôm qua của mình, tôi có thể lãng quên nhiều thứ nhưng mãi mãi hình ảnh về ngày hôm ấy sẽ là một kỉ niệm buồn khắc ghi trong trái tim tôi suốt cuộc đời.

Ngày bé, tôi không sống cùng bố mẹ như những đứa trẻ khác. Tuổi ấu thơ của tôi được lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà. Vì thế tình cảm tôi dành cho bà cũng như bà dành cho tôi rất sâu đậm. Còn nhớ hồi bé, những lúc rảnh rỗi bà cháu tôi thường dắt nhau ra chợ Cửu Bắc mua đồ ăn. Hai bà cháu đi bộ và còn cách theo chiếc làn màu đỏ to như cái vali. Bà thương tôi nhiều lắm. Những ngày tháng tuổi thơ trôi qua lặng lẽ nhưng tôi luôn cảm nhận được tình yêu thương ngọt bùi bà dành cho mình.

Cho đến một ngày, hôm ấy bầu trời âm u, xám xịt, báo hiệu sắp có một cơn mưa đổ xuống. Trời trở mùa, chân đau nhức nhưng bà không nói với ai. Tôi lại cứ nhõng nhẽo đòi bà đi chợ với mình cho bằng được, bà chiều tôi nên đã đồng ý. Lúc đó tôi nhảy cẫng lên vui sướng vì nghĩ rằng mình sắp được mua thật nhiều đồ đẹp mà đâu biết rằng bà đang cố tỏ ra vui vẻ mặc dù thật ra bà đang rất mệt, rất đau. Đi chợ, thấy bao nhiêu là đồ đẹp tôi đòi bà mua cho bằng được. Lúc về, chiếc làn màu đỏ nặng trĩu toàn những đồ là đồ nên bà không để tôi xách. Quãng đường từ chờ về nhà không dài lắm mà sao lúc về đến nhà bà ngồi khụyu xuống, khuôn mặt nhăn nhó như đang có một cơn đau dữ dội hành hạ. Tôi hốt hoảng chạy đi rót nước cho bà nhưng tình trạng của bà vẫn không khá hơn. Hôm ấy, huyết áp của bà tăng vọt, bà nằm một chỗ rồi ngất lịm đi. Tôi sợ quá, chạy đi gọi điện cho bố mẹ, vừa đi vừa khóc. Một lát sau, mọi người đều có mặt và ngồi quanh bà. Dì Tùng khóc lóc bên cạnh bà, cố lay bà dậy nhưng sao mãi mà bà vẫn không tỉnh lại.

Tôi ngồi một mình, khóc nhưng không để ai thấy, những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má mãi không ngừng được. Tôi sợ bà sẽ không qua khỏi, sợ rằng tôi sẽ mãi mãi mất bà, mất đi một phần cuộc sống của mình. Mọi người gọi xe cấp cứu đưa bà đi, để lại tôi và bọn trẻ ở nhà. Trong lòng tôi hoang mang, lo lắng, đứng ngồi không yên. Tôi chẳng làm được việc gì, đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều. Nghĩ về những việc đã xảy ra, tôi biết là chẳng ai biết về việc tôi đòi bà đi chợ sáng nay. Tôi thật là một đứa trẻ hư, chỉ vì những mong muốn nhỏ bé của mình mà khiến người thân phải đau khổ. Trong những giây phút đau khổ tuyệt vọng, tôi mới nhận ra điều quan trọng nhất của cuộc đời mình là bà, là tất cả những điều tốt đẹp bà dành cho tôi.

Vài ngày sau tôi đến viện thăm bà. Nhìn thân hình gầy gò của bà tôi thương bà nhiều lắm. Trong thâm tâm, tôi lại càng hối hận vô cùng vì những gì đã gây ra cho bà . Đêm nào tôi cũng không ngủ được, nước mắt ướt đẫm gối vì lo lắng, tôi biết bà đang rất đau,rất khó chịu. Giá mà ông trời hãy trừng phạt tôi, hãy để tôi gánh chịu nổi đau đó thay cho bà.

Vào một buổi chiều trời mưa tầm tả, tin dữ đã ập đến gia đình tôi. Mẹ báo điện thoại cho tôi biết:”Bà bị tai biến mạch máu não:. Cầm điện thoại trên tay, tôi run run không nói nên lời. Lúc ấy, trong suy nghĩ của mình, tôi thấy mình là một đứa cháu bất hiếu. Đến thăm bà, thấy bà nằm một chỗ, đôi mắt vô cảm nhìn về phía xa xăm. Lòng đau như cắt, tôi quỳ xuống cạnh bà, bật khóc nức nở, gào lên trong đau đớn. Khi ấy, tôi có thể đánh đổi tất cả mọi thứ để được sống những ngày quý giá với bà như lúc xưa. Nhưng đã quá muộn rồi thời gian đâu thể quay trở lại. Đó có lẽ là những ngày tháng đau buồn, quyệt vọng nhất đời tôi mà đến giờ vẫn còn ám ảnh mãi trong tâm trí tôi. 6 năm trôi qua kể từ ngày hôm ấy, ngày nào tôi cũng đến thăm bà, chăm sóc bà, cho bà ăn, mở nhạc cãi lương cho bà nghe. Tôi muốn cố gắng học thật tốt để có thể đem đến cho bà những niềm vui nho nhỏ.

Đối với tôi, những giọt nước mắt ngày ấy đã trở thành một miền kí ức khó quên. Đôi khi trongg những giấy phút đau khổ tuyêt vọng, ta mới phát hiện ra những điều tốt đẹp và quý giá trong cuộc sống. Nhưng dù sao đi chăng nữa, tôi luôn nhận ra một điều:”Đằng sau những gì đã và đang xảy ra đều ẩn chưa một ý ngĩa nào đó để chúng ta suy ngẫm và cảm nhận”.
Nguồn: 125 bài văn hay 10
 
[h=2] Nhớ Tết xưa[/h]


Nói xưa cho... hoành tráng, chứ thực ra cách đây chừng... hơn chục năm đổ lại chứ mấy. Khi đó còn học trung học cơ sở, rồi trung học phổ thông, thì Tết năm nào cũng như năm nào, cứ trôi qua như thế, như đến hẹn lại lên như thế, nhưng thật sự rất khó quên.

Tết xưa. Đâu chừng một tháng trước Tết là trong lớp học đã râm ran chuyện Tết. Những giờ chơi túm tụm kể chuyện Tết nhà mình, đi chơi những đâu, được ai lì xì, rồi rủ rê, "Ê Tết nhớ ghé nhà tao nghe mày...".

Tết xưa. Sau khi thi học kỳ một là không khí học tập như chùng xuống, vì có đứa học sinh nào nghĩ tới chuyện học hành khi không khí Tết đã quẩn quanh ngoài sân trường không? Mưa đã kịp tạnh, nắng đã nhè nhẹ lên, gió đã se se, trời đã xanh xanh, hoa đã bắt đầu nở, lộc non đã bắt đầu xanh, bướm đã bắt đầu vờn quanh...

Tết xưa. Năm nào thầy cô phụ trách những môn học dài ngoằng khô khan, như Văn, Toán, Lý, Hóa cũng cho một đống bài tập, gọi là "bài tập Tết" với lời đe dọa đầu năm sẽ kiểm tra, ai không làm xong sẽ bị phạt. Vậy là năm nào vừa được nghỉ Tết xong cũng phải è cổ ra lo làm, để trong Tết còn có thời gian đi chơi. Làm bài mà chữ nghĩa, số má cứ lộn xộn, vì có tập trung được đâu, khi thấy má lúi húi quét dọn nhà cửa, ba hì hục sơn lại bộ bàn ghế tiếp khách.


Tết xưa. Từ sau khi cúng ông Táo, bắt đầu từ hai mươi lăm, hai mươi sáu tháng Chạp âm lịch là ở nhà bận rộn túi bụi. Phụ má cái này, giúp ba cái kia, mà phần việc khô khan, mệt mỏi nhưng lại đóng vai trò quan trọng, linh thiêng là lau chùi bộ lư đồng bàn thờ cho sáng loáng.

Tết xưa. Sáng hai mươi chín âm lịch sẽ dậy sớm xem má gói bánh chưng bánh tét, rồi nguyên ngày hôm đó phụ canh nấu bánh. Có duy nhất một năm nhà nấu bánh đêm 29, cực nhưng vui ghê, dù mình chỉ thức chút xíu rồi lăn ra ngủ, sáng tỉnh giấc đã thấy bánh được vớt ra, xếp gọn ghẽ, mùi bánh quyện mùi lá chuối thơm phưng phức, báo hiệu Tết đang gần lắm.

Tết xưa, tối hai mươi chín âm lịch đã lo ủi hết quần áo để mặc Tết. Không khí Tết rộn ràng lắm rồi.
Tết xưa. Sáng ba mươi đi chợ Tết cùng má, mua đồ cúng rước ông bà về ăn Tết. Rồi về làm đồ cúng, ăn trưa. Chiều lo tắm rửa, giặt giũ gọn gàng, để sẵn sàng đón ngày đầu năm thật sạch đẹp, tươi mới.

Tết xưa. Sáng mồng một, cả nhà cùng viếng nghĩa trang ông bà, thắp nhang cầu nguyện. Sau đó về nhà, đón khách, có thể là cô chú hay hàng xóm gì đó đến chúc Tết.

Tết xưa. Mồng hai Tết thường vào nhà ngoại ăn giỗ và thăm họ hàng ngoại luôn.

Tết xưa. Mồng ba có thể tự do đi chơi cùng bạn bè.
Tết xưa. Mồng bốn, hết Tết rồi...
Lại chuẩn bị học hành. Lại chuẩn bị cho những ngày tất bật sắp đến...

Sưu tầm.

***Tết xưa, đối với mình kỷ niệm hao hao giống thế. Cũng nôn nao đươc mẹ mua áo mới, được người thân mừng tuổi lì xì. Chợ ngày 30 tết thật đông, mình mong đến ngày cuối năm được theo mẹ đến chợ mua sắm tết, vui không sao tả xiết. Nhớ nồi bánh chưng ông nội gói và xuýt xoa trông chờ khi bánh chín.

Tết, mưa phùn rơi làm se lạnh làn da mỏng manh. Xuân đến rồi, tết đến rồi. Thi thoảng còn nghe vang tiếng pháo cối đì đoàng, lẹt đẹt tiếng pháo tép nhà ai. Mâm cỗ cúng gia tiên cao ngất cùng mâm ngũ quả đủ sắc màu. Nhà nào cũng gọn gàng sạch sẽ, vẻ mặt ai ai cũng tươi cười phấn khởi để chào đón một năm mới đến, một năm đầy hứa hẹn.

... Ngày tháng đã đi qua thật nhanh, nhưng tết xưa-nay đều thế. Tết mà, năm nào chẳng vậy.
Dù đi đâu, ở đâu mình cũng mãi nhớ về quê hương yêu dấu, mãi nhớ tết xưa quê mình.
Tết nơi đây không thể nào sánh bằng tết xưa nơi ấy, chỉ biết rằng kỷ niệm sẽ mãi theo-nhớ tết xưa quê mình.

 
[1] Một kỉ niệm không bao giờ quên

ÁM ẢNH NGÀY HÔM QUA

Trong ngăn kí ức ngày hôm qua của mình, tôi có thể quên nhiều thứ nhưng mãi mãi hình ảnh về ngày hôm ấy sẽ là một kỉ niệm buồn khắc ghi trong trái tim tôi suốt cuộc đời.

Ngày bé, tôi không sống cùng bố mẹ như những đứa trẻ khác. Tuổi ấu thơ của tôi được lớn lên trong vòng tay dịu dàng âu yếm của bà. Vì thế tình cảm tôi dành cho bà cũng như bà dành cho tôi rất sâu đậm không gì có thể chia rẽ được. Còn nhớ hồi còn bé, những lúc rảnh rỗi bà cháu tôi thường dắt nhau ra chợ Cửa Bắc mua đồ ăn. Hai bà cháu đi bộ và còn xách theo chiếc làn màu đỏ to như cái vali. Bà tôi thương tôi nhiều lắm. Có lần bà hỏi: “Cháu yêu bà hay yêu mẹ nhiều hơn?”. Tôi nhanh nhảu trả lời: “Dạ cháu yêu cả hai người như nhau ạ”. Bà cười hiền, xoa đầu tôi và nói: “Chà chà, cháu của bà đáng yêu quá nhỉ!”. Những ngày tháng tuổi thơ trôi qua lặng lẽ nhưng tôi luôn cảm nhận được tình yêu thương ngọt bùi bà dành cho mình.

Cho đến một ngày, hôm ấy bầu trời âm u, xám xịt, báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn đổ xuống. Trời trở mùa, chân đau nhức nhưng bà không nói với ai. Tôi lại cứ nhõng nhẽo đòi bà đi chợ với mình cho bằng được, bà chiều tôi nên đã đồng ý. Lúc đó tôi nhảy cẫng lên vui sướng vì nghĩ rằng mình sẽ được mua thật nhiều đồ đẹp mà đâu biết rằng bà cố tỏ ra vui vẻ, làm mặt cười với tôi còn thật ra bà đang rất mệt, rất đau. Đi chợ thấy bao nhiêu là đồ đẹp tôi đều đòi bà mua cho bằng được. Lúc về chiếc làn màu đỏ nặng trĩu toàn những đồ là đồ nên bà không để tôi xách mà giành phần mình xách cho cháu. Quãng đường từ chợ về nhà không dài lắm mà sao lúc về đến nhà bà ngồi khuỵu xuống, khuôn mặt nhăn nhó như đang có một cơn đau dữ dội hành hạ. Tôi hốt hoảng chạy đi rót nước cho bà nhưng tình trạng của bà vẫn không khá hơn. Hôm ấy, huyết áp của bà tăng vọt, bà nằm một chỗ rồi ngất lịm đi. Tôi khóc, chạy đi gọi điện cho bố, mẹ, cô, dì, chú, bác đến nhà. Một lát sau, tất cả con cái đều có mặt và ngồi quanh bà. Dì Tùng khóc lóc bên cạnh bà, cố lay bà dậy nhưng sao mãi mà bà vẫn không tỉnh lại. Khi ấy, chỉ cần một cái cựa người của bà cũng làm tất cả thoát khỏi tình trạng hồi hộp, lo sợ, sợ rằng sự việc không may đó xảy đến.

Tôi ngồi một mình, khóc nhưng không để ai thấy, những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má mãi không ngừng được. Tôi sợ bà sẽ không qua khỏi, sợ rằng tôi sẽ vĩnh viễn mất bà, mất đi một phần cuộc sống của mình. Tôi sẽ không sống nổi nếu thiếu bà, thiếu đi tình yêu thương, sự quan tâm lo lắng hằng ngày bà dành cho tôi. Mọi người gọi xe cấp cứu đến đưa bà đi, để lại tôi và bọn trẻ ở nhà. Trong lòng tôi hoang mang, lo lắng, đứng ngồi không yên. Tôi chẳng làm được việc gì, đôi mắt sưng húp vì khóc. Nghĩ về những việc đã xảy ra, tôi biết là sẽ chẳng ai biết về việc tôi đòi bà đi chợ sáng nay. Tôi thật là một đứa hư đốn, chỉ vì những mong muốn nhỏ bé của mình mà đánh mất một điều quý giá. Trong những giây phút đau khổ tuyệt vọng, tôi mới nhận ra điều quan trọng nhất của cuộc đời mình là bà, là tất cả những điều tốt đẹp bà dành cho tôi.

Bà đi viện, tôi chẳng được đến thăm bà dù chỉ một lần mà chỉ nghe qua lời kể của mẹ với bác Ngọc. Rằng bà không ăn được, cũng chẳng nói được, bác sĩ phải truyền sữa bằng một cái ống nhỏ thông qua mũi. Mỗi ngày, thân hình gầy gò của bà phải chịu hàng chục mũi tiêm đau đớn. Tôi thương bà nhiều lắm, trong thâm tâm mình tôi lại càng hối hận vô cùng vì những gì đã gây ra cho bà. Đêm nào tôi cũng không ngủ được, nước mắt ướt đẫm gối vì lo lắng, tôi biết bà đang rất đau, rất khó chịu, giá mà ông trời hãy trừng phạt tôi, hãy để tôi gánh chịu nỗi đau đó thay cho bà.

Mấy ngày sau, vào một buổi chiều trời mưa, tin dữ ập uống, mẹ báo điện thoại cho tôi biết: “Bà bị tai biến mạch máu não”. Cầm điện thoại trên tay, tôi run run không nói nên lời. Lúc ấy trong suy nghĩ của mình, tôi thấy mình là một đứa cháu bất hiếu. Đến thăm bà, thấy bà nằm một chỗ, đôi mắt vô cảm nhìn về phía xa nào đó. Lòng đau như cắt, tôi quỳ xuống cạnh bà, bật khóc nức nở, gào lên trong đau đớn tội lỗi. Khi ấy, tôi có thể đánh đổi tất cả mọi thứ để được sống những ngày tháng quý giá với bà như lúc xưa. Nhưng đã quá muộn rồi, thời gian đâu thể quay trở lại. Đó có lẽ là những ngày tháng đau buồn, tuyệt vọng nhất đời tôi mà đến giờ vẫn còn ám ảnh mãi trong tâm trí. Giờ đây, đã 6 năm trôi qua kể từ ngày hôm ấy, ngày nào tôi cũng đến thăm bà, chăm sóc bà, cho bà ăn, mở nhạc cải lương cho bà nghe và cố gắng học thật giỏi để có thể đem về cho bà những niềm vui nho nhỏ. Một ngày nào đó bà sẽ tha thứ cho những lỗi lầm dại dột của cháu bà nhé!

Đối với tôi, những giọt nước mắt ngày ấy đã trở thành một miền kí ức khó quên. Đôi khi trong những giây phút đau khổ tuyệt vọng, ta mới phát hiện ra được những điều tốt đẹp và quý giá trong cuộc sống. Nhưng dù sao đi chăng nữa, tôi luôn nhận ra một điều: “Đằng sau những gì đã và đang xảy ra đều ẩn chứa một ý nghĩa nào đó để chúng ta suy ngẫm và cảm nhận”.

Học sinh :Phan Thị Thu Hiền, lớp 10B2, K91, trường Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh
 
[2] Kể lại một kỉ niệm không bao giờ quên

MẸ TÔI

Ngồi trong căn nhà ấm cúng và nhìn những cơn mưa rơi ngoài cửa sổ, tôi bồi hồi xúc động nhớ lại một kỉ niệm buồn của tuổi ấu thơ mà có lẽ suốt cuộc đời này tôi sẽ chẳng bao giờ quên.

Đó là một hôm trời oi bức, Lan - đứa bạn thân của tôi đứng trước cổng chờ tôi đi học. Lan gọi rối rít: “Phương Anh ơi! Nhanh lên, muộn học rồi!”. Tôi cuống quýt mặc quần áo và vội vàng chạy ra cửa. mẹ tôi nhẹ nhàng nói:

- Con à! Nhớ đem theo quần áo mưa đi, hôm nay trời oi dễ mưa lắm đấy!húc

Tôi đang vội nên vừa nghe thấy mẹ nói, tôi gắt lên:

- Mẹ đem cất quần áo mưa đi! Trời như thế này làm sao mà mưa được? Con mang nhiều sách vở, lại cầm thêm áo mưa thì nặng lắm.

Nói xong, tôi và Lan cùng chạy vội đến trường. May sao cho chúng tôi vừa bước vào lớp thì bác bảo vệ mới đánh trống vào học. Bốn tiết trôi qua nhanh chóng. Nhưng đến tiết thứ năm, tôi nhìn ra bầu trời: mây đen ùn ùn kéo đến mỗi lúc một nhiều, gió bắt đầu thổi, sấm chớp liên hồi, báo hiệu một cơn mưa to sắp đến. Tôi bắt đầu lo lắng vì mình không mang áo mưa nên sẽ không về được. Trống tan học vang lên nhưng cơn mưa vẫn không có dấu hiệu tạnh đi. Các bạn của tôi đã đi về hết, bạn thì có áo mưa, bạn thì có người đến đón, chỉ còn lại mình tôi đứng lủi thủi dưới mái hiên. Đứng đợi một hồi lâu, tôi bông thấy mẹ tôi tất tưởi chạy lại mặc áo mưa cho tôi. Tôi lại to tiếng trách mẹ:

- Sao mẹ mãi bây giờ mới đến? Mẹ biết con không mang áo mưa thì phải đến đón sớm chứ? Làm con đợi mãi!

Mẹ mỉm cười dịu dàng với tôi. Mẹ chỉ mang một bộ áo mưa nên mẹ đã nhường tôi mặc còn mẹ chỉ đọi mỗi chiếc nón cũ. Về đến nhà, dù người vẫn còn ướt sũng nhưng mẹ tôi đã bắt tôi thay nhanh quần áo, lên giường nằm để khỏi cảm. Tôi ương bướng không chịu ăn. Mẹ nhẫn nại đút cho tôi từng thìa cháo nhưng tôi chẳng muốn ăn nên lại gắt gỏng:

- Con không muốn ăn. Mẹ muốn thì cứ ăn đi!

Vừa nói tôi vừa đẩy bát cháo ra. “Choang!”. Tiếng bát vỡ làm tôi giật mình nhưng vẫn ương bướng, tôi trùm chăn kín mít người lại, không dám nhìn mẹ nữa. Ngồi trong chăn, tôi nghe thấy tiếng loảng xoảng mẹ nhặt những mảnh vỡ của bát cháo. Len lén nhìn mẹ, tôi thấy những giọt nước mắt lăn trên gò má xanh xao, tái nhợt. Lúc ấy, tôi bỗng cảm thấy thật thương mẹ và ân hận biết bao. Thế nhưng, tôi đã không xin lỗi mẹ. Cảm giác mệt mỏi làm tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau thức dậy, không còn mệt, tôi cảm thấy thật đói bụng. Tôi kêu to:

- Mẹ ơi! Mẹ! Con đói quá! Mẹ nấu gì cho con ăn nhé!

Không có ai trả lời. Lạ thật! Tôi liền đi tìm mẹ khắp nhà. Căn nhà trống trải, không có ai. Bỗng tôi nhìn thấy một mảnh giấy đặt ở bàn. Là nét chữ của bố: “Con à! Đêm qua mẹ con lên cơn sốt cao, phải đưa vào bệnh viện. Con ở nhà một mình tự nấu cơm và đi học nhé! Bố phải ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ con!”.

Tôi sững sờ tột cùng. Mắt tôi ỗng dưng nhòe đi. Tất cả là vì tôi. Vì tôi mà mẹ phải đi giữa trời mưa mà không có áo mưa. Vì tôi mà mẹ không lo cho mình, chỉ lo lắng cho mỗi mình tôi. Tại sao tôi lại ích kỉ như vậy? Tại sao tôi chỉ nghĩ đến việc tôi bị ướt mà không nghĩ mẹ cũng đã ướt sũng cả người? Tại sao tôi lại hắt đi bát cháo mẹ nấu? Tại sao tôi lại làm mẹ khóc? Những câu hỏi liên tục được đặt ra trong đầu tôi. Càng tự trách mình, tôi lại càng thương mẹ. Tôi liền chạy ngay đến bệnh viện để thăm mẹ. Nhìn mẹ xanh xao nằm trên giường bệnh, tôi ào lên khóc nức nở. Mẹ tôi vẫn hiền dịu nhìn tôi, nhẹ nhàng nói:

- Đừng khóc nữa con! Mẹ không sao mà! Chỉ sốt nhẹ thôi! Tôi vẫn khgóc không ngừng.

- Con xin lỗi mẹ! Tại con… tại con mà…mẹ…

- Con biết lỗi là tốt rồi. Mẹ không giận con đâu. Nín đi con!

Mẹ tôi thật hiền từ, thật rộng lượng. sau đó, ngày nào tôi cũng đến chăm sóc mẹ thật chu đáo và kể những câu chuyện vui cho mẹ đỡ buồn. Chỉ ít ngày sau đó, mẹ tôi đã khỏe hẳn và xuất viện.

Dù chuyện đó xảy ra cách đây đã lâu nhưng nó vẫn luôn khắc sâu trong trí nhớ của tôi. Nó là bài học đáng nhớ và quý giá nhất mà tôi đã học được. Tình yêu thương bao la, là động lực để tôi vững lòng trên con đường đời đầy gian nan phía trước.

Bài viết do học sinh Lê Phương Anh_10A8 ,K91, trường Huỳnh Thúc Kháng
 
[3] Kể lại một kỉ niệm không bao giờ quên

CHUYỆN CỦA THẢO VÀ TÔI

(Thái Thị Lê Na, học sinh lớp 10 A8 , K91 trường Huỳnh Thúc Kháng)

Trong cuộc đời, từ khi còn thơ bé đến lúc trưởng thành, chắc hẳn ai cũng mang trong mình biết bao kỉ niệm. Những kỉ niệm về gia đình, thầy cô, bè bạn,… sẽ luôn theo mãi bên ta đến mọi phương trời. Và với tôi cũng vậy, một kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên, đó là kỉ niệm về một người bạn - người luôn hiểu và ở bên tôi mỗi khi tôi cần.

Lần đầu tiên gặp bạn, tôi đang học lớp 5. Sáng hôm đó, tôi đến trường, cũng như mọi ngày, cô giáo bước vào lớp với nụ cười hiền hậu. Trước khi bắt đầu bài học, cô giới thiệu với lớp có bạn gái mới chuyển đến. Chúng tôi hân hoan, vỗ tay rất to để chào đón bạn mới. Nhưng khi bạn bước vào tiếng vỗ tay dường như tắt hẳn. 10 tuổi, chúng tôi không để ý nhiều đến vẻ bề ngoài nhưng quả thực lúc đó bạn để lại ấn tượng không tốt lắm với chúng tôi. Bạn khá mập, khuôn mặt bị che khuất một phần bởi mái tóc xoăn và có phần rối. Lớp chúng tôi ai nấy đều im lặng, tất cả đều nhìn về phía bạn. Cô giáo như nhận ra điều đó, cô giới thiệu và dẫn bạn về chỗ ngồi của mình, bên cạnh tôi. Suốt buổi học hôm ấy, bạn không hề nói một lời nào trừ những lần cô gọi bạn phát biểu, lúc đó tôi nghĩ bạn thật ít nói và rất rụt rè. Các buổi học sau đó cứ diễn ra như vậy, tôi với bạn vẫn không nói chuyện với nhau nhiều, tôi mới chỉ biết được bạn tên Thảo, gia đình bạn mới chuyển từ một thị xã lên qua lời giới thiệu của cô giáo. Nhưng cho đến một ngày, mọi suy nghĩ của tôi về Thảo dường như thay đổi hẳn. Hôm đó buổi sáng trời rất đẹp nhưng đến lúc ra về trời bỗng mưa rất to. Tôi đang loay hoay không biết làm thế nào để về thì Thảo đã chạy lại đưa ô cho tôi và nói:

- Bạn cầm lấy ô mà về, mình chờ một lúc nữa là mẹ đến đón rồi!

Tôi hơi hạc nhiên nhưng rồi cầm lấy ô và cảm ơn Thảo. Hôm đó trời mưa rất to. Sáng hôm sau đến lớp tôi định trả ô cho Thảo mới biết bạn bị ốm. Có lẽ vì cho tôi mượn ô mà bạn bị cảm, tôi chỉ muốn học xong thật nhanh để đến thăm Thảo. Nhà Thảo đang xây nên phải thuê nhà trọ cách trường một quãng cũng không xa lắm. Tan học tôi cùng Hương đến nhà Thảo. Trong căn phòng nhỏ Thảo đang nằm trên giường, trán đắp khăn ướt. Thấy chúng tôi, Thảo mỉm cười và cố gắng ngồi dậy. Lúc ấy trông thảo thật đáng yêu. Kể từ sau hôm ấy tôi và Thảo thân nhau hơn và cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn. Cứ cuối mỗi buổi chiều, sau giờ học chúng tôi cùng nhau chơi đá cầu, nhảy dây rồi cùng nhau về nhà. Mẹ tôi bảo trông chúng tôi như hai chị em vậy. Vào ngày sinh nhật của tôi Thảo đã tặng tôi một con gấu bông và một tấm thiệp rất đẹp, tự tay bạn ấy làm. Chúng tôi cùng nhau thổi nến và cầu ước tình bạn của chúng tôi sẽ mãi bền chặt.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đả lên lớp 8, đã lớn thêm nhiều và tình bạn của chúng tôi cũng vậy. Tôi và Thảo vẫn luôn giúp đỡ nhau trong học tập và cùng vui chơi. Nhưng có một lần làm tôi nhớ mãi. Hôm đó tôi đang cầm bài tập vẽ của mình nạp cho cô, bức tranh mà tôi đã thức rất khuya để hoàn thành, nhưng Thảo chạy qua và làm rơi nó xuống vũng nước rồi chạy đi mà không hề xin lỗi. Tôi đã rất giận Thảo, vì bức tranh bị ướt nên tôi bị cô giáo trách mắng không nạp đúng giờ và bị điểm kém. Sau hôm đó tôi không nói chuyện, không đi về cùng Thảo nữa. Buổi trưa hôm ấy trời lại mưa rất to, tôi thấy Thảo đứng tránh mưa dưới cổng trường. Tôi vẫn mang ô theo nhưng vì đang giận bạn về chuyện bức tranh lần trước nên tôi đã bỏ về trước. Tối hôm đó mẹ Thảo gọi điện và nhờ tôi xin cho Thảo nghỉ học, Thảo bị cảm. Thì ra trông bạn ấy mập vậy thôi chứ rất hay đau ốm. Một cảm giác bỗng hiện lên trong tôi, tôi hối hận, hối hận vì mình đã ích kỉ, đã không cùng Thảo đi về cùng, đã không đưa ô cho bạn, lần trước cũng vì đưa ô cho tôi Thảo mới bị ốm, vậy mà… Hôm sau vừa mới tan học, tôi đi nhanh đến nhà Thảo, khi gặp tôi Thảo vẫn cố ngồi dậy, mỉm cười và luôn miệng bảo “Mình không sao!”. Tôi lí nhí xin lỗi vì đã không đưa Thảo về cùng nhưng Thảo bảo: “Không đâu! Chính mình mới phải xin lỗi vì đã làm rơi bức tranh của bạn. lúc đó mình đã không biết, thật đó, vì mình phải đưa cho cô giáo chủ nhiệm tập kiểm tra của lớp. Mãi cho đến hôm qua mình mới nghe Lan kể lại, định xin lỗi bạn nhưng bạn không nói chuyện, không đi về cùng mình..”. Thì ra chính tôi đã không để Thảo nói lời xin lỗi, tôi thấy xấu hổ vô cùng... Thảo nói sang chuyện khác, rồi cả hai chúng tôi lại cùng cười vui vẻ. Ngoài trời vẫn mưa.

Chúng tôi sẽ vẫn đi học cùng nhau nếu không có ngày hôm ấy. Thảo bỗng hỏi tôi:

- Na này, lần đầu gặp chắc bạn cũng không thích mình đâu nhỉ?

- Sao Thảo lại hỏi thế?

- Vì trước đây, khi mình mới đi học cũng vậy, mình không có nhiều bạn muốn chơi với mình - Thảo có vẻ buồn buồn.

- Không đâu. Mình và các bạn luôn yêu quý Thảo mà!

Thảo cười và tặng tôi một con hạc giấy được xếp từ những chiếc thuyền nhỏ rất đẹp. Tôi không quá ngạc nhiên vì Thảo vẫn hay tặng tôi những món quà như thế. Nhưng tối hôm đó nghe mẹ tôi bảo, vì công việc của bố, cả gia đình Thảo sẽ phải chuyển đi mơi khác. Thì ra đó là lí do mấy hôm nay Thảo hỏi tôi những câu hỏi lạ như vậy. Thảo còn tặng tôi con hạc rất đẹp nữa. Thảo sắp phải chuyển đi... Từ lâu tôi đã quen nhận quà của Thảo mà đã quên tặng Thảo một món quà. Tối hôm trước khi Thảo cùng gia đình chuyển nhà đi nơi khác, tôi đã cố gắng gấp những bông hoa. Tôi tô lên những cánh hoa nhiều màu sặc sỡ. Trông chúng không được đẹp lắm, nhưng tôi chỉ mong trời nhanh sáng để đưa cho Thảo lọ hoa này. Lúc ở ga tàu, hai đứa vẫn cười nhưng tôi biết Thảo cũng như tôi, không ai muốn rời nhau. “Khi nào nhớ tới mình, Thảo hãy gọi cho mình nhé...”

Hôm chia tay với Thảo, trời mưa rất to...

Từ khi Thảo chuyển đi, chúng tôi vẫn luôn gọi điện cho nhau, kể cho nhau nghe về những chuyện học tập, chuyện bạn bè. Những món quà mà Thảo tặng, tôi vẫn luôn giữ mãi. Con gấu bông tôi vẫn ôm ngủ hằng ngày. Cả tấm thiệp, bức tranh mà Thảo đã vẽ lại cho tôi, và cả con hạc giấy nữa... dù không được đi học cùng nhau hằng ngày nhưng tình bạn của chúng tôi vẫn luôn sâu đậm, vẫn không bị phai mờ bởi khoảng cách và thời gian.

Hôm nay trời lại mưa, như cơn mưa trong ngày đầu tiên tôi gặp Thảo vậy!
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top