benoinhieu_kg
New member
- Xu
- 40
KỈ NIỆM KHÔNG BAO GIỜ QUÊN
Trong ngăn kí ức ngày hôm qua của mình, tôi có thể lãng quên nhiều thứ nhưng mãi mãi hình ảnh về ngày hôm ấy sẽ là một kỉ niệm buồn khắc ghi trong trái tim tôi suốt cuộc đời.
Ngày bé, tôi không sống cùng bố mẹ như những đứa trẻ khác. Tuổi ấu thơ của tôi được lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà. Vì thế tình cảm tôi dành cho bà cũng như bà dành cho tôi rất sâu đậm. Còn nhớ hồi bé, những lúc rảnh rỗi bà cháu tôi thường dắt nhau ra chợ Cửu Bắc mua đồ ăn. Hai bà cháu đi bộ và còn cách theo chiếc làn màu đỏ to như cái vali. Bà thương tôi nhiều lắm. Những ngày tháng tuổi thơ trôi qua lặng lẽ nhưng tôi luôn cảm nhận được tình yêu thương ngọt bùi bà dành cho mình.
Cho đến một ngày, hôm ấy bầu trời âm u, xám xịt, báo hiệu sắp có một cơn mưa đổ xuống. Trời trở mùa, chân đau nhức nhưng bà không nói với ai. Tôi lại cứ nhõng nhẽo đòi bà đi chợ với mình cho bằng được, bà chiều tôi nên đã đồng ý. Lúc đó tôi nhảy cẫng lên vui sướng vì nghĩ rằng mình sắp được mua thật nhiều đồ đẹp mà đâu biết rằng bà đang cố tỏ ra vui vẻ mặc dù thật ra bà đang rất mệt, rất đau. Đi chợ, thấy bao nhiêu là đồ đẹp tôi đòi bà mua cho bằng được. Lúc về, chiếc làn màu đỏ nặng trĩu toàn những đồ là đồ nên bà không để tôi xách. Quãng đường từ chờ về nhà không dài lắm mà sao lúc về đến nhà bà ngồi khụyu xuống, khuôn mặt nhăn nhó như đang có một cơn đau dữ dội hành hạ. Tôi hốt hoảng chạy đi rót nước cho bà nhưng tình trạng của bà vẫn không khá hơn. Hôm ấy, huyết áp của bà tăng vọt, bà nằm một chỗ rồi ngất lịm đi. Tôi sợ quá, chạy đi gọi điện cho bố mẹ, vừa đi vừa khóc. Một lát sau, mọi người đều có mặt và ngồi quanh bà. Dì Tùng khóc lóc bên cạnh bà, cố lay bà dậy nhưng sao mãi mà bà vẫn không tỉnh lại.
Tôi ngồi một mình, khóc nhưng không để ai thấy, những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má mãi không ngừng được. Tôi sợ bà sẽ không qua khỏi, sợ rằng tôi sẽ mãi mãi mất bà, mất đi một phần cuộc sống của mình. Mọi người gọi xe cấp cứu đưa bà đi, để lại tôi và bọn trẻ ở nhà. Trong lòng tôi hoang mang, lo lắng, đứng ngồi không yên. Tôi chẳng làm được việc gì, đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều. Nghĩ về những việc đã xảy ra, tôi biết là chẳng ai biết về việc tôi đòi bà đi chợ sáng nay. Tôi thật là một đứa trẻ hư, chỉ vì những mong muốn nhỏ bé của mình mà khiến người thân phải đau khổ. Trong những giây phút đau khổ tuyệt vọng, tôi mới nhận ra điều quan trọng nhất của cuộc đời mình là bà, là tất cả những điều tốt đẹp bà dành cho tôi.
Vài ngày sau tôi đến viện thăm bà. Nhìn thân hình gầy gò của bà tôi thương bà nhiều lắm. Trong thâm tâm, tôi lại càng hối hận vô cùng vì những gì đã gây ra cho bà . Đêm nào tôi cũng không ngủ được, nước mắt ướt đẫm gối vì lo lắng, tôi biết bà đang rất đau,rất khó chịu. Giá mà ông trời hãy trừng phạt tôi, hãy để tôi gánh chịu nổi đau đó thay cho bà.
Vào một buổi chiều trời mưa tầm tả, tin dữ đã ập đến gia đình tôi. Mẹ báo điện thoại cho tôi biết:”Bà bị tai biến mạch máu não:. Cầm điện thoại trên tay, tôi run run không nói nên lời. Lúc ấy, trong suy nghĩ của mình, tôi thấy mình là một đứa cháu bất hiếu. Đến thăm bà, thấy bà nằm một chỗ, đôi mắt vô cảm nhìn về phía xa xăm. Lòng đau như cắt, tôi quỳ xuống cạnh bà, bật khóc nức nở, gào lên trong đau đớn. Khi ấy, tôi có thể đánh đổi tất cả mọi thứ để được sống những ngày quý giá với bà như lúc xưa. Nhưng đã quá muộn rồi thời gian đâu thể quay trở lại. Đó có lẽ là những ngày tháng đau buồn, quyệt vọng nhất đời tôi mà đến giờ vẫn còn ám ảnh mãi trong tâm trí tôi. 6 năm trôi qua kể từ ngày hôm ấy, ngày nào tôi cũng đến thăm bà, chăm sóc bà, cho bà ăn, mở nhạc cãi lương cho bà nghe. Tôi muốn cố gắng học thật tốt để có thể đem đến cho bà những niềm vui nho nhỏ.
Đối với tôi, những giọt nước mắt ngày ấy đã trở thành một miền kí ức khó quên. Đôi khi trongg những giấy phút đau khổ tuyêt vọng, ta mới phát hiện ra những điều tốt đẹp và quý giá trong cuộc sống. Nhưng dù sao đi chăng nữa, tôi luôn nhận ra một điều:”Đằng sau những gì đã và đang xảy ra đều ẩn chưa một ý ngĩa nào đó để chúng ta suy ngẫm và cảm nhận”.
Nguồn: 125 bài văn hay 10