- Xu
- 458
Bài 15 : Kể lại một câu chuyện lạ mà em đã được đọc.
Con hổ nhân đức
( Nhân hổ)
Vào dịp tế lớn ở phủ Chúa, các trấn đều dâng thú lạ trong rừng. Trấn Thái Nguyên đưa tới một con hổ cái rất lớn. Con hổ này nền vàng, vằn đen, trán và hai vai đều có dấu ấn trắng to bằng bàn tay, nhốt vào dưới hầm nhà đá. Làm lễ xong, cho người vào xem.
Bỗng có một người bưng tới hơn mười cân thịt, đặt phía trước con hổ, khóc làm lễ lạy hổ năm lạy. Mọi người lấy làm lạ, hỏi nguyên cớ. Người đó nói:
-Đấy là ân nhân cũ của tôi. Năm trước , tôi đi gành hàng thuê cho người, phải về ngay. Đường đi qua núi, trời tối, không có chỗ nào nghỉ trọ, tôi bèn leo lên cây cao, lấy gỗ buộc giá nằm. Vừa chợp mắt, thấy con hổ này tới dưới gốc cây, nhìn lên tôi gầm gào. Tôi chẳng biết làm thế nào, giơ tay về phía hổ nói: “ Tôi trơ trọi chiếc thân xa nhà kiếm sống. Số phận tôi treo ở miệng ngài rồi. Nhưng mấy miệng ăn nhà tôi dựa vào tôi mà sống. Nếu ngài không tha cho tôi, tôi phải quỳ xuống nạp mệnh cho ngài, nhưng thế thì cả nhà tôi lớn bé già trẻ đều chết đói chết rét mất.!”. Tôi nói xong, thấy hổ né mình, cúi đầu, nằm xuống gốc cây mà ngủ. Đêm khuya, nghe có tiếng người từ xa tới gần, đến cách chừng mươi bước gọi to : “ Dì khỏe chứ! Đêm nay được mồi ngon, có cho cháu với không?”. Con hổ đáp : “chẳng có mồi nào, ta mệt nằm nghỉ ở đây, bọn bay hãy đi chỗ khác mà kiếm ăn!”. Bấy giờ tôi nhìn hổ, thì thấy rõ rang là người đàn bà đội khăn trắng, mặc quần áo màu đỏ sẫm. Tôi ở trên cây nín thở, nằm im thin thít suốt đêm. Đến khi gà gáy, hổ từ từ đứng dậy rồi bỏ đi. Trời sang rõ, đường có người đi, tôi mới trèo xuống. Hôm qua nhìn kĩ ,thấy con hổ này rất giống con hổ xưa đã cứu tôi, tôi hỏi nó, nó nhìn tôi ứa nước mắt, rồi gật đầu hai lần. Tôi cảm ân đức cứu mệnh của nó, mới sửa soạn một bữa để bày tỏ chút lòng thành của tôi.
Nói xong, người ấy lại lạy năm lạy, khấn đầu ba lần, rồi đi.
Theo Vũ Trinh
( Lan Trì kiến văn học)
Con hổ nhân đức
( Nhân hổ)
Vào dịp tế lớn ở phủ Chúa, các trấn đều dâng thú lạ trong rừng. Trấn Thái Nguyên đưa tới một con hổ cái rất lớn. Con hổ này nền vàng, vằn đen, trán và hai vai đều có dấu ấn trắng to bằng bàn tay, nhốt vào dưới hầm nhà đá. Làm lễ xong, cho người vào xem.
Bỗng có một người bưng tới hơn mười cân thịt, đặt phía trước con hổ, khóc làm lễ lạy hổ năm lạy. Mọi người lấy làm lạ, hỏi nguyên cớ. Người đó nói:
-Đấy là ân nhân cũ của tôi. Năm trước , tôi đi gành hàng thuê cho người, phải về ngay. Đường đi qua núi, trời tối, không có chỗ nào nghỉ trọ, tôi bèn leo lên cây cao, lấy gỗ buộc giá nằm. Vừa chợp mắt, thấy con hổ này tới dưới gốc cây, nhìn lên tôi gầm gào. Tôi chẳng biết làm thế nào, giơ tay về phía hổ nói: “ Tôi trơ trọi chiếc thân xa nhà kiếm sống. Số phận tôi treo ở miệng ngài rồi. Nhưng mấy miệng ăn nhà tôi dựa vào tôi mà sống. Nếu ngài không tha cho tôi, tôi phải quỳ xuống nạp mệnh cho ngài, nhưng thế thì cả nhà tôi lớn bé già trẻ đều chết đói chết rét mất.!”. Tôi nói xong, thấy hổ né mình, cúi đầu, nằm xuống gốc cây mà ngủ. Đêm khuya, nghe có tiếng người từ xa tới gần, đến cách chừng mươi bước gọi to : “ Dì khỏe chứ! Đêm nay được mồi ngon, có cho cháu với không?”. Con hổ đáp : “chẳng có mồi nào, ta mệt nằm nghỉ ở đây, bọn bay hãy đi chỗ khác mà kiếm ăn!”. Bấy giờ tôi nhìn hổ, thì thấy rõ rang là người đàn bà đội khăn trắng, mặc quần áo màu đỏ sẫm. Tôi ở trên cây nín thở, nằm im thin thít suốt đêm. Đến khi gà gáy, hổ từ từ đứng dậy rồi bỏ đi. Trời sang rõ, đường có người đi, tôi mới trèo xuống. Hôm qua nhìn kĩ ,thấy con hổ này rất giống con hổ xưa đã cứu tôi, tôi hỏi nó, nó nhìn tôi ứa nước mắt, rồi gật đầu hai lần. Tôi cảm ân đức cứu mệnh của nó, mới sửa soạn một bữa để bày tỏ chút lòng thành của tôi.
Nói xong, người ấy lại lạy năm lạy, khấn đầu ba lần, rồi đi.
Theo Vũ Trinh
( Lan Trì kiến văn học)
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: