Hoa xoan,tháng ba...

Hide Nguyễn

Du mục số
Hoa Xoan


Hoa xoan rụng...tím đến không ngờ
Trọn một mùa trong mắt ai chờ đợi
Cánh én nhỏ chở xuân đi rất vội
Để trơ cành sắc tím nhớ ngày xưa..

(Anh Vũ)












 
Hoa xoan bên thềm cũ


Hoaxoan3.jpg
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif] Ngỡ ngàng lối cũ tìm em
Hoa xoan đã rụng tím thềm xưa xanh
Chim tươi giọng hót xao cành
Gió chiều đông buốt tê lòng cố nhân
Cửa hờ khép, mở bâng khuâng
Dáng huyền đâu? lá cuối sân rụng thầm!
Đầu lời hẹn gởi trăm năm
Tình ta tấm mẳn ân cần trao nhau
Bây giờ trống trước vắng sau
Tao phùng lạc điệu nát nhàu con tim
Thôi đành thế sự làm quên
Hoa xoan nhặt nhạnh chút tình xưa phai
[/FONT]
(Sưu tầm)​
 
'Hoa xoan lớp lớp vơi đầy'


- Mùa xuân năm nay ở ngoài ấy chắc ấm trời, chẳng tê tái như đợt rét đậm rét hại năm ngoái. Lúa chắc đã xanh đồng, giỡn sóng? Gió xuân phơi phới trong lành thổi ngàn ngạt trên những nẻo đường trẩy hội mùa xuân. Mưa xuân nhiều chưa nhỉ? Có mưa mới ấm trời. Những mùa xuân ấy…Khi những làn mưa bụi hiền hòa ấm áp khiến đất trời mờ đi, xa hơn, đó là lúc cảm thấy rõ nhất sức sống của mùa xuân. Sức sống trào dâng trong từng thân cành khô bởi mùa đông bật lên theo mỗi chồi non. Qua mỗi làng xóm, hương bưởi thanh khiết khiến ta muốn đạp xe thật chậm lại, cố hít sâu để làn hương thấm tận lồng ngực, để hồn ta cũng trở nên thanh khiết. Một mùi hương nữa, quen thuộc lắm của làng quê xưa, hương thơm ngát say sưa của mùa xuân, nghe như có vị đăng đắng mà nồng nàn ấm áp. Hoa xoan. Hoa xoan giờ đã nở chưa?


images1719090_hoa-xoan-1.jpg


Ảnh minh họa: Blog tác giả - Hoa xoan giờ đã nở chưa?


Tôi sinh ra và lớn lên ở một thị xã nhỏ, biết đến và yêu thương làng quê qua những ngày sơ tán gian khổ nhưng không sao quên được. Nghĩa tình bà con nơi sơ tán cưu mang qua hai cuộc chiến tranh phá hoại và cuộc sống làng quê in đậm trong ký ức tuổi thơ tôi. Hồi xưa ấy, ở làng quê cây xoan gần gũi thân thiết lắm. Xoan được trồng ở khắp nơi: bờ mương, góc vườn, ven đường, bờ ao... Mỗi cặp vợ chồng mới ra ở riêng, họ trồng chục gốc xoan quanh mảnh vườn mới được chia có mái nhà tranh. Lúc đó thân cây mới chỉ bé bằng ngón tay thôi. Hàng xoan vươn cao nhanh, xum xuê tỏa bóng. Họ đẵn xoan, ngâm dưới ao bùn vài năm. Cùng với đó chuẩn bị nung gạch, mua ngói, một mùa vui đến, mái nhà gỗ xoan được dựng lên. Mùi gỗ xoan ngâm thum thủm mà thơm lành với niềm vui hoàn thành một trong ba công việc lớn của đời người đàn ông xưa ( Lấy vợ, làm nhà, tậu trâu).

Mùa hè, đường làng bờ mương dịu mát vì có bóng xoan xào xạc. Bóng xoan che mát những chú trâu bò lim dim nghỉ trưa buộc dưới gốc. Bóng xoan che mắt máy bay giặc cho lũ trẻ đội mũ rơm tung tăng tới lớp thấy yên lòng. Mùa thu lá vàng xuộm rồi rụng hết. Cây xoan mùa đông trông tội nghiệp lắm: cành đen thui, trơ trụi, vật lộn với gió rét, trông cứ tưởng cây xoan chết khô chết rét rồi. Con đường đi học mùa đông vì vậy thật buồn. Tôi theo các bạn chăn trâu trong làng xúm xít đốt rơm sưởi ấm, vùi khoai ven đê, thương hàng xoan oằn mình trong gió bấc…


images1719092_hoa-xoan-2.jpg


Ảnh minh họa: Blog tác giả


Sắp Tết, ta lãng quên vì bận rộn. Qua tháng Giêng, khi trời đất ấm dần lên và “mưa xuân phới phới bay”, ta nhìn lên bâng quơ, chợt cảm thấy: hình như có gì đang được gấp rút chuẩn bị. Đầu cành vẫn trơ trụi khô đen, nhưng như mập mạp hơn, như gạc non đang nhú. Bác chủ nhà nói đấy là xoan đang “chụm chân chó”. Quên đi vài ngày nữa, từ chỗ gạc non đó, lá non mơn mởn, mỗi ngày một khác, như không thể chờ được nữa. Trong mưa phùn ấm áp, lá non mỡ màng, thích thú vẫy nhẹ. Ta mải với hội hè, một hôm cảm thấy mùi hương thoảng ngát, chợt nhìn lên và thích thú ngỡ ngàng: một vòm tím ngát xum xuê, hoa xoan cánh trấu nở thỏa thuê, bời bời trong mưa ấm. Cánh hoa mỏng nhẹ nên khi rụng cũng như bay tung lên hớn hở. Mưa xuân lẫn trong vòm hoa xoan. Hoa rụng phơi phới cùng mưa ấm, hiền lành mà tha thiết. Cánh hoa ẩm mát, lẫn vào tóc thôn nữ, tím mướt cả chiều xuân. Nhà thơ của làng quê Hà Nam – Nguyễn Bính – cũng yêu hoa xoan lắm khi tả “Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy”. Nhưng sao mà có gì đấy như vội vàng, gấp gáp, như sợ chỉ chậm một chút thôi là lỡ một cuộc hẹn hò. Những vần thơ hay xưa nay nói tới hoa xoan đều không vui trọn vẹn. Cô gái bên khung cửi trong trắng cũng lầm lũi với mùa xuân nhỡ nhàng khi hoa xoan “nát dưới chân giày”. “Bức tranh quê” của Anh Thơ đẹp mà buồn nẫu với chòm xoan tím rụng tơi bời…Vì màu hoa tím u buồn hay vì sự tích hoa xoan chắc phải gắn với một chuyện buồn trắc trở, để cả mùi hương cũng mang vị đắng xót lòng?

images1719104_hoaxoan-4.jpg


Ảnh minh họa: Vietnamnet.vn

…Ngày ấy chị con gái bác chủ cho nhà tôi ở đang độ xuân xanh. Tối mùa xuân, cô thôn nữ hẹn hò cùng anh trai làng, chia tay nhau bên gốc xoan đầu ngõ. Chị lách cửa vào nhà, mắt sáng long lanh, mái tóc lấp lánh mưa bụi còn vương những cánh hoa xoan cong cong ẩm mướt. Ngày anh lên đường nhập ngũ, chị dúi vào tay anh chiếc khăn tay nhỏ thêu chùm hoa xoan tím. Chị ngồi bên cối giã gạo đầu nhà thêu mấy buổi trưa, tôi ngồi chăm chú xem bên cạnh. Mùa xuân sau, tối tối chị vẫn ra đầu ngõ, trở về với mái tóc đầy cánh hoa xoan ướt sũng và ánh mắt thẫn thờ nhìn xuống. Thân cây xoan ứa nhựa ở những vết nứt. Những giọt nhựa trong veo khô dần thành màu vàng sậm, rồi nâu bầm…Ngày chiến thắng, anh trai làng không về…Thỉnh thoảng chị đi chợ thị xã ghé thăm nhà tôi, cho các em mớ ổi chín, quả thị thơm vườn nhà, mồ hôi lấm tấm chiếc áo màu tím nhạt…

Tôi hồi ấy chỉ thích vun cánh hoa xoan lại, giả làm cơm gạo để chơi đồ hàng. Cơm gạo tím mềm thơm ngát! Cùng với hoa xoan là muỗi! Những con muỗi nhỏ tý đốt đau nhói. Chẳng hiểu sao khi hoa xoan nở, muỗi cũng như trấu, và người ta đổ tại hoa xoan.

Quả xoan bé tí lớn dần, xanh bóng, to bằng đầu ngón tay. Dĩ nhiên hoa nhiều thế thì quả cũng sai lắm, chùm thật lớn, lúc lỉu. Buồn là quả thật nhiều mà chẳng ăn được. Đã bao lần tôi ngửa cổ nhìn lên và ước ao đó là chùm dâu da xoan chua chua ngọt ngọt (quả này chỉ miền Bắc mới có). Khi quả xoan chín già, nâu đỏ rồi chuyển màu trắng, khô quắt nhưng cũng không rụng dù mưa rung gió dập. Các cụ ở tổ phụ lão thu hái về để ươm giống. Mùa xuân, thanh niên lấy cây xoan giống đi trồng trong Tết trồng cây. Để cho những cột nhà gỗ xoan sau này thật thẳng, người ta giật bớt cành. Lá xoan khi đó để ủ phân xanh hay tắm ghẻ cho trâu bò (và cả người cũng được). Lá đắng lắm nhé. Những chùm quả xoan xanh lăn lóc. Bé gái tiếc rẻ gom lại, buộc thành túm, luồn que gánh, chơi đồ hàng.

images1719096_hoa-xoan-3.jpg

Ảnh minh họa: Blog tác giả

Khi hiệp định Pari được ký, bọn tôi trở về thị xã, xa rời xóm nhỏ có những hàng xoan. Nhà tôi bị bom làm đổ nát. Mái nhà được dựng lại có xà ngang bằng cây xoan to, bác chủ nhà chở từ xóm nhỏ lên cho. Mãi sau mới làm nhà mái bằng.

…Bây giờ về làng quê ngoại thị ấy cũng không thấy cây xoan đâu nữa. Thị xã nâng cấp lên thành phố, mở rộng đến tận đấy. Bờ mương lúc trước có hàng xoan giờ đất đã chia lô. Nhấp nhô những ngôi nhà cao mái xanh tường đỏ. Không còn ai mơ ước mái nhà gỗ xoan thơm hắc. Các cụ phụ lão đi bộ quanh hồ nước, thanh niên đạp vịt dưới hồ, chẳng còn ai ươm trồng giống xoan. Thương lắm xoan ơi, thương lắm màu tím bời bời trong mưa ấm. Ở miền Nam hình như cây xoan gọi là cây sầu đâu. Nhưng sầu đâu sầu ở đâu ấy, tôi chưa thấy lần nào!

Lần sau về lại, thế nào tôi cũng tìm được cây xoan. Chắc chắn là ở những bờ mương, đường làng xa hơn mà tôi chưa đi đến, cây xoan vẫn còn chứ, làm sao hết được…
Những hình ảnh hoa xoan tôi mới nhận được từ một người bạn, xin được chia sẻ cùng bạn đọc yêu hoa!

images1721520_hoaxoan.jpg




images1721522_hoaxoan2.jpg



Nguồn :VNN
 
Mùa hoa xoan trổ hương


Một ngày cuối đông, những quả xoan khô rúm bắt đầu rụng xuống và thay vào đó là những chiếc lá non xanh mơn mởn. Dần dà, những chiếc lá non lớn lên, dày hơn tạo cho cây xoan một chiếc áo xuân tràn trề sức sống. Cứ như đến hẹn lại lên, mỗi khi mùa xuân đến thì hoa xoan lại nở rộ tím biếc. Những giọt mưa xuân dịu nhẹ rơi xuống, đánh thức nụ xoan nhỏ nhắn xoè ra. Trên tầng không, từng vạt xoan nở rộ, cánh hoa trắng muốt nhỏ li ti, nhuỵ tím biếc làm người ta có cảm giác đây là một chiếc khăn choàng thật mềm mại và kiêu sa. Rồi những cơn gió lùa qua, những bông hoa xoan bắt đầu rơi lả tả. Hoa rắc lối người đi, hoa vương lên mái tóc… Nhìn những bông hoa mượt mà, đẹp bình dị lòng ai chẳng ngỡ ngàng xao xuyến. Còn tôi, những khi thấy hoa xoan nở rộ, rơi rơi thì trong lòng lại trỗi dậy những kỷ niệm về những tháng ngày êm đềm, dịu ngọt của thời thơ ấu với hoa xoan…

… Trước ngõ nhà tôi là một cây xoan cao lớn, thân xù xì có vết loang lổ của thời gian. Cây xoan nhà tôi rất đặc biệt, nó có nhiều cành, nhiều nhánh hơn các cây xoan khác. Và lẽ dĩ nhiên, hoa của nó cũng nhiều hơn. Vào mỗi sáng mai, khi hoa xoan bắt đầu nở đón chào một ngày mới thì cả không gian lúc ấy được bao trùm bởi một mùi hương dìu dịu làm say lòng người. Những chú chim chào mào, chích chích… bị hương hoa xoan hút hồn cũng bay đến đậu khắp cành cây ca hót líu lo làm rộn rã cả một hóc vườn. Lũ trẻ con chúng tôi bị bố mẹ ngăn cấm không cho chơi hoa xoan vì sợ lên sởi nhưng chúng tôi vẫn cứ chơi. Chúng tôi say sưa thi xem ai nhặt được nhiều hoa xoan nhất. Khi gom hoa thành đống to, chúng tôi ngồi xúm lại, tỉ mẩn lấy dây chỉ xâu hoa thành từng chuỗi.

Chúng tôi mải mê xâu hoa xoan ở dưới gốc để một ngày nhìn lên xây xoan đã không còn những chùm hoa mỏng manh, mượt mà mà thay vào đó là những chùm quả xanh tươi. Lúc đó, tôi thường trèo lên cây xoan để ngắm cảnh làng quê. Từ đây tôi có thể nhìn thấy tất cả. Từ cánh đồng, dòng sông đến những ngôi nhà cao ở xa… Lũ bạn vẫn thường dứng nghển cổ nhìn tôi trèo cây xoan mà thèm. Tôi cũng chỉ trèo trộm bởi vì cành xoan rất giòn, dễ gãy nên bố mẹ không bao giờ cho tôi trèo lên đó. Chỉ những lúc bố mẹ ra đồng tôi mới có thể ngất nghểu trên cây xoan.

Cây xoan trước ngõ nay đã già nhưng mỗi khi xuân về vẫn nở hoa, những chùm hoa tím biếc như những vầng mây làm tôi xao xuyến. Tôi chợt hiểu ra rằng, dẫu mai này có đi đâu xa thì ký ức tuổi thơ của tôi với cây xoan vẫn không phai mờ.



Internet.
 
Thêm một mùa hoa xoan tím


Mưa xuân thật đẹp, tôi thích một mình lang thang giữa mịt mù mưa, nhất là giữa mùa hoa xoan nở rộ, nở tím ngắt, tím đến tận cùng nỗi nhớ, đến bỏng rát trái tim đợi chờ của những cô gái đang yêu.

Đó là một buổi chiều mùa xuân, mưa bụi phủ những lớp phấn trong suốt, mỏng tang trên những chùm hoa xoan lung linh tím. Tôi thong dong đạp xe về nhà sau một tuần học tập miệt mài trên phố thị...

Con đường nhựa nhỏ bé, chật chội, ồn ã những người và xe nườm nượp nối đuôi nhau vào Nam ra Bắc. Tôi hoà vào dòng người như muôn vàn hạt bụi cuốn theo dòng chảy vô tận của thời gian, may mắn cho tôi, trong hành trình ấy, tôi còn lưu giữ được cho mình một khoảnh khắc đầy ắp những yêu thương, đầy ắp những mộng mơ về một tình yêu dịu ngọt đến lạ kỳ.

Những chuyến xe đường dài vốn vô cảm, vốn đồng loã với những cuộc chia xa, vốn là nỗi kinh hoàng với bọn học trò chúng tôi mỗi chiều tan học, nhưng hôm ấy, cái buổi chiều mùa xuân ấm áp và nồng nàn ấy, nó đã mang về cho một người con gái quê tôi một niềm vui bất tận. Tôi chắc chắn là như vậy, bởi dẫu đã mười năm rồi, nhưng hình ảnh anh lính trẻ vội vã bước xuống xe với bông hồng đỏ thắm trên tay, dáng đi tất bật, hối hả và nụ cười thầm kín trong ánh mắt sáng ngời vẫn chưa phai nhạt trong tâm trí tôi. Nhà bạn gái của anh chắc còn xa lắm, bước xuống xe, qua cầu, ngang qua đường sắt là con đường đất nhỏ xíu vắt qua cánh đồng mênh mông, bấy giờ lúa cũng đã bén rễ, đang vươn lên tắm mình trong mưa xuân xanh ngút ngát. Tôi dừng lại để nhìn bóng anh khuất dần sau luy tre làng xa mãi bên kia cánh đồng. Và rồi suốt quãng đường còn lại, tôi tưởng tượng về họ. Tôi hình dung trong đầu mình những nụ cười, những lời yêu thương dịu ngọt, những cái nắm tay rụt rè, ấm nóng, nhũng nụ hôn vụng dại, những nụ cười và cả những giọt nước mắt. Tuổi mười chín, tôi cũng đang ấp ủ cho mình những yêu thương thầm kín, những khát vọng nổi sôi, những ước mơ bỏng cháy, và cả một người bạn trai với một bông hồng đỏ thắm. Tôi thầm ghen tỵ với một bạn gái nào đó ở nơi làng quê xa xôi, hẻo lánh kia.

hoa-xoan.jpg


Mưa xuân thật đẹp, tôi thích một mình lang thang giữa mịt mù mưa, nhất là giữa mùa hoa xoan nở rộ, nở tím ngắt, tím đến tận cùng nỗi nhớ, đến bỏng rát trái tim đợi chờ của những cô gái đang yêu. Tôi cũng đã từng đứng một mình dưới mưa xuân, dưới những chùm hoa xoan tím biếc để đợi một người. Hoa cứ tím, cứ thả mình bồng bềnh giữa mênh mông trời nước, những giọt nước mắt của tôi cũng đọng đầy những cánh xoan mỏng manh, nhỏ xíu. Chiều hôm ấy, tôi đã không về thẳng nhà, tôi qua cổng trường cũ, nơi đã từng cất giấu những rung động mỏng manh, những ánh mắt rụt rè và những hò hẹn không nói nên lời. Tôi đã hy vọng anh bất ngờ xuất hiện trước tôi, như chàng lính trẻ kia sẽ là một điều bất ngờ kỳ diệu nhất cho người con gái anh yêu.

Nhưng thời gian cứ lặng lẽ trôi. Vô cảm trôi. Tôi lại ì ạch lên đường đến trường, không nguôi hy vọng anh sẽ xuất hiện. Không mũ nón, không khẩu trang, tôi ì ạch đi, vẫn thầm ước anh ngồi trên một chuyến xe nào đó, khi nhìn thấy tôi, sẽ bước xuống, tặng cho tôi một nụ cười, và đi... Tôi không biết mình đã đạp xe qua mười hai cây số từ lúc nào cho đến khi tôi nhìn thấy biển báo “Cầu Vó”, và thật tình cờ, cũng tại cây cầu ấy, tôi gặp một anh lính trẻ và một cô gái. Họ đứng bên nhau, không quá gần như tôi tưởng tượng. Cô gái mặc chiếc áo trắng chiết eo gọn gàng, mái tóc dài hoe vàng và những ngón tay còn in dấu của ruộng đồng sau bao ngày cấy hái bận rộn. Chiếc nón trắng khẽ xoay đi, xoay lại trên đôi bàn tay cần mẫn của cô. Họ nhìn về phía xa, vừa chờ đợi, vừa nuối tiếc. Tôi nghĩ là họ đang đón xe. Không dừng lại như chiều hôm trước, tôi đạp xe chầm chậm qua, không dám chắc đó là anh lính mình gặp chiều hôm trước, nhưng tôi mong sao anh lính trẻ đừng phải lên đường. Xe của tôi tuột xích. Tôi hì hụi lắp nhưng mắt vẫn dõi về phía xa, cầu mong những chiếc xe khách đừng xuất hiện. Nhưng nó vẫn vun vút ào đến, anh lính trẻ bước lên xe, vụt đi theo mịt mù gió... và bụi. Cô gái mải miết trông, trông mãi, trông đến khi tất cả những chiếc xe khách giống như vậy không còn trong tầm nhìn nữa. Tôi cũng vậy...

Mới đó mà đã mười năm rồi. Cầu Vó được sửa sang. Một vài khoảnh ruộng đã thành những khu vui chơi, những cửa hàng sang trọng. Màu xanh ngút ngát của lúa đâu đó vẫn mênh mang. Ngôi làng nhỏ phía xa vẫn thầm lặng nép mình sau luỹ tre mịt mờ sương khói. Hoa xoan tím đến mùa cứ thản nhiên trổ bông tím ngắt. Mỗi người vẫn say sưa với công việc của riêng mình. Những cuộc hành trình vẫn tấp nập lại qua. Còn tôi, mỗi lần đi về qua cây cầu ấy, lại bồi hồi xao động với những khoảnh khắc yêu thương còn ấm nóng đến nao lòng.

Lại một mùa xuân xanh biếc. Lại một mùa xoan tím nhớ mênh mang. Tôi thầm ước những khoảnh khắc yêu thương ngập tràn như thế sẽ sống mãi, cháy mãi trong cuộc sống nhộn nhịp, nổi sôi, hối hả này.

Vũ Thanh Lịch
Internet.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top