Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
Hoa sữa Hà Nội cuối thu
Lâu lắm rồi ta không viết văn. Những bận rộn của ngày theo nhịp sống ồn ào, cơm áo gạo tiền nơi phố khiến lòng không còn được thảnh thơi mà nhâm nhi những xúc cảm cùng mùa. Cuộc sống căng ra, nhiều lúc mệt mỏi, tự hỏi không biết mình đang chạy theo điều gì khi những niềm say mê, yêu thích của mình bị chìm khuất, vùi lấp sau những sự hối hả trần tục kia? Bàn tay lúng túng, vụng về lướt đi trên bàn phím, cố kiếm tìm một chút xúc cảm đâu đó còn ngủ quên, gọi về cho lòng đôi chút thảnh thơi nhưng dường như bất lực.
Chỉ đến chiều, khi tan giờ làm việc, từ Giảng Võ rẽ vào phố Núi Trúc, gặp hương hoa sữa nồng nàn mới chợt giật mình nghe những xốn xang đang ùa về hối hả. Dừng xe lại, gửi ở một quán nhỏ ven đường, nhẩn nha đi dưới vòm hoa sữa, vu vơ ghi lại vài dòng xúc cảm vội vàng như thể chỉ một vài phút nữa thôi, lòng lại quay về với bộn bề của ngày mà quên đi mình từng sống và say mê với những khoảnh khắc bình yên thoáng chút lãng mạn như những tháng ngày sống đời sinh viên.
Chẳng biết từ bao giờ, khi nhắc đến hoa sữa, như một thói quen, người ta thường nghĩ ngay về Hà Nội. Phải, vì mùa thu ở Hà Nội, loài hoa này nở rộ, hương tơ vương giăng mắc khắp không gian nồng nàn, ngây ngất... Hay vì hương hoa ấy đã thơm từ trong những ca từ và giai điệu của Trịnh Công Sơn: "... Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội... mùa hoa sữa về, thơm từng con phố..." ( Bài: Nhớ mùa thu Hà Nội) hay từ vần thơ nồng nàn tình yêu đầu của Nguyễn Phan Hách trong bài "Hoa sữa":
Chỉ mùa thu còn trọn vẹn yêu thương
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ
Hương của tình yêu đầu nhắc nhở
Có hai người xưa đã yêu nhau...
Rất nhiều những áng thi, nhạc trữ tình như thế về hoa sữa đã thấm dần vào hồn người, trong tình yêu và nếp nghĩ những ai trót để lòng dan díu, gắn bó với phố phường thủ đô, để cứ mỗi khi nhớ về Hà Nội trong tiết trời sang thu là kiểu gì cũng ngẩn ngơ gọi thầm hoa sữa.
Cùng với đường Quang Trung, phố Nguyễn Du xưa được coi là con đường hoa sữa nhưng bây giờ dường như chỉ còn lác đác lại một vài vòm xanh nằm cô đơn mà nhớ về một thời nồng nàn những ân tình trải đều và đượm nồng trên từng hàng cây, góc phố. Hương hoa cô đơn lặng lẽ, lịm vào trong hơi gió mùa mỏng manh, se sắt trên da, mơn man những nhớ thương và dỗi hờn như con trẻ, rồi giật mình trong ánh nhìn sợ sệt ngơ ngác, e một ngày phố phường vắng bóng hẳn hương hoa mỗi độ thu về trong nhịp đời hối hả, đổi thay.
Đêm... cửa sổ phòng bên hé mở, cô sinh viên năm thứ hai trọ học xa nhà, thi thoảng đi qua vẫn hào phóng tặng riêng cho ta một nụ cười trìu mến, kiếm được ở đâu về một cành hoa sữa, gài trên những chấn song. Đêm êm đềm và hương hoa mênh mang, mê đắm, lôi kéo lòng người dội lên thật nhiều xúc cảm. Đâu đó tiếng hát của cô ca sĩ một thời vang bóng với giọng ca khàn khàn sâu lắng cất lên: "Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn trong căn phòng nhỏ. Đêm cuối thu trăng lạnh mờ sương...". Thảng thốt giật mình, sao giai điệu, lời hát, khung cảnh ấy hợp với lòng ta thế?
Có một bờ môi nồng nàn, hương hoa sữa còn lịm ngọt trong ký ức của một đêm trăng thu tuổi 16. Có một lời yêu đầu ngập ngừng chẳng thể thốt ra, đành gửi tình vào trong hương hoa, dệt vần thơ trao người thương nhớ... Hoa sữa đó... Đêm đêm nồng nàn trên phố như chứng nhân cho biết bao tình yêu đôi lứa.
Rồi thu vội vàng qua, đông sầm sập kéo tới, nhành hoa sữa cuối mùa lóng ngóng không biết bấu víu vào đâu để hương hoa đừng vội tan theo từng hơi gió lạnh. Em tan đi như giấc mơ mỏng mảnh trong hương hoa một chiều cứ dần xa, xa mãi mãi... Cây hoa sữa nhỏ tôi trồng bên cạnh mộ em giờ đã xanh trùm cả một khoảng bình yên, tựa mái nhà chung che cho hai đứa ngày nào trong một đêm Hà Nội im lặng.
[FLASH]https://st.nhacso.net/flash/v61/embedPlaylistjs.swf?xmlPath=https://nhacso.net/flash/song/xnl/1/id/W1BRUUdf&adsLink=&colorAux=0x017CA6&colorMain=0xafafaf&colorBorder=0x333333&typePlayer=single&mAuto=false[/FLASH]
Những chùm hoa be bé đầu tiên bắt đầu mở mắt, nhìn ngác ngơ. Dưới làn cỏ kia, em có nghe bước chân của mùa thu vừa ngang qua lối vắng? Chiếc bình đựng hương hoa vô hình lại vụng về lóng ngóng chao nghiêng khiến hương sữa được rót ra ngập tràn không gian và nồng nàn quá! Hương của yêu thương và nuối tiếc, da diết và nức nở rụng tả tơi trong gió trời một chiều cuối thu se sắt.
Chuyện của ta và em đã thành cổ tích, cổ tích thì đã khép lại rồi nhưng không có hậu như trong câu chuyện bà kể ngày xưa. Chỉ niềm thương nhớ còn buộc lại, treo trên nhành hoa sữa cuối mùa thu là vẫn nồng nàn quá thể giữa phố phường Hà Nội chông chênh...
Tặng em, ngừơi con gái không dành cho tôi...
Bây giờ Hà Nội đang độ cuối thu, những con phố dài bắt đầu ngúng nguẩy dỗi hờn trong cái lạnh se se của mùa.
Lâu lắm rồi ta không viết văn. Những bận rộn của ngày theo nhịp sống ồn ào, cơm áo gạo tiền nơi phố khiến lòng không còn được thảnh thơi mà nhâm nhi những xúc cảm cùng mùa. Cuộc sống căng ra, nhiều lúc mệt mỏi, tự hỏi không biết mình đang chạy theo điều gì khi những niềm say mê, yêu thích của mình bị chìm khuất, vùi lấp sau những sự hối hả trần tục kia? Bàn tay lúng túng, vụng về lướt đi trên bàn phím, cố kiếm tìm một chút xúc cảm đâu đó còn ngủ quên, gọi về cho lòng đôi chút thảnh thơi nhưng dường như bất lực.
Chỉ đến chiều, khi tan giờ làm việc, từ Giảng Võ rẽ vào phố Núi Trúc, gặp hương hoa sữa nồng nàn mới chợt giật mình nghe những xốn xang đang ùa về hối hả. Dừng xe lại, gửi ở một quán nhỏ ven đường, nhẩn nha đi dưới vòm hoa sữa, vu vơ ghi lại vài dòng xúc cảm vội vàng như thể chỉ một vài phút nữa thôi, lòng lại quay về với bộn bề của ngày mà quên đi mình từng sống và say mê với những khoảnh khắc bình yên thoáng chút lãng mạn như những tháng ngày sống đời sinh viên.
Chẳng biết từ bao giờ, khi nhắc đến hoa sữa, như một thói quen, người ta thường nghĩ ngay về Hà Nội. Phải, vì mùa thu ở Hà Nội, loài hoa này nở rộ, hương tơ vương giăng mắc khắp không gian nồng nàn, ngây ngất... Hay vì hương hoa ấy đã thơm từ trong những ca từ và giai điệu của Trịnh Công Sơn: "... Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội... mùa hoa sữa về, thơm từng con phố..." ( Bài: Nhớ mùa thu Hà Nội) hay từ vần thơ nồng nàn tình yêu đầu của Nguyễn Phan Hách trong bài "Hoa sữa":
Chỉ mùa thu còn trọn vẹn yêu thương
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ
Hương của tình yêu đầu nhắc nhở
Có hai người xưa đã yêu nhau...
Rất nhiều những áng thi, nhạc trữ tình như thế về hoa sữa đã thấm dần vào hồn người, trong tình yêu và nếp nghĩ những ai trót để lòng dan díu, gắn bó với phố phường thủ đô, để cứ mỗi khi nhớ về Hà Nội trong tiết trời sang thu là kiểu gì cũng ngẩn ngơ gọi thầm hoa sữa.
Cùng với đường Quang Trung, phố Nguyễn Du xưa được coi là con đường hoa sữa nhưng bây giờ dường như chỉ còn lác đác lại một vài vòm xanh nằm cô đơn mà nhớ về một thời nồng nàn những ân tình trải đều và đượm nồng trên từng hàng cây, góc phố. Hương hoa cô đơn lặng lẽ, lịm vào trong hơi gió mùa mỏng manh, se sắt trên da, mơn man những nhớ thương và dỗi hờn như con trẻ, rồi giật mình trong ánh nhìn sợ sệt ngơ ngác, e một ngày phố phường vắng bóng hẳn hương hoa mỗi độ thu về trong nhịp đời hối hả, đổi thay.
Đêm... cửa sổ phòng bên hé mở, cô sinh viên năm thứ hai trọ học xa nhà, thi thoảng đi qua vẫn hào phóng tặng riêng cho ta một nụ cười trìu mến, kiếm được ở đâu về một cành hoa sữa, gài trên những chấn song. Đêm êm đềm và hương hoa mênh mang, mê đắm, lôi kéo lòng người dội lên thật nhiều xúc cảm. Đâu đó tiếng hát của cô ca sĩ một thời vang bóng với giọng ca khàn khàn sâu lắng cất lên: "Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn trong căn phòng nhỏ. Đêm cuối thu trăng lạnh mờ sương...". Thảng thốt giật mình, sao giai điệu, lời hát, khung cảnh ấy hợp với lòng ta thế?
Có một bờ môi nồng nàn, hương hoa sữa còn lịm ngọt trong ký ức của một đêm trăng thu tuổi 16. Có một lời yêu đầu ngập ngừng chẳng thể thốt ra, đành gửi tình vào trong hương hoa, dệt vần thơ trao người thương nhớ... Hoa sữa đó... Đêm đêm nồng nàn trên phố như chứng nhân cho biết bao tình yêu đôi lứa.
Rồi thu vội vàng qua, đông sầm sập kéo tới, nhành hoa sữa cuối mùa lóng ngóng không biết bấu víu vào đâu để hương hoa đừng vội tan theo từng hơi gió lạnh. Em tan đi như giấc mơ mỏng mảnh trong hương hoa một chiều cứ dần xa, xa mãi mãi... Cây hoa sữa nhỏ tôi trồng bên cạnh mộ em giờ đã xanh trùm cả một khoảng bình yên, tựa mái nhà chung che cho hai đứa ngày nào trong một đêm Hà Nội im lặng.
[FLASH]https://st.nhacso.net/flash/v61/embedPlaylistjs.swf?xmlPath=https://nhacso.net/flash/song/xnl/1/id/W1BRUUdf&adsLink=&colorAux=0x017CA6&colorMain=0xafafaf&colorBorder=0x333333&typePlayer=single&mAuto=false[/FLASH]
Những chùm hoa be bé đầu tiên bắt đầu mở mắt, nhìn ngác ngơ. Dưới làn cỏ kia, em có nghe bước chân của mùa thu vừa ngang qua lối vắng? Chiếc bình đựng hương hoa vô hình lại vụng về lóng ngóng chao nghiêng khiến hương sữa được rót ra ngập tràn không gian và nồng nàn quá! Hương của yêu thương và nuối tiếc, da diết và nức nở rụng tả tơi trong gió trời một chiều cuối thu se sắt.
Chuyện của ta và em đã thành cổ tích, cổ tích thì đã khép lại rồi nhưng không có hậu như trong câu chuyện bà kể ngày xưa. Chỉ niềm thương nhớ còn buộc lại, treo trên nhành hoa sữa cuối mùa thu là vẫn nồng nàn quá thể giữa phố phường Hà Nội chông chênh...
Theo ngoisao.net