- Xu
- 458
Hãy kể về người thầy giáo thương bình mà em yêu mến
[f=800]https://server1.vnkienthuc.com/files/3/FILEPDF/thay_giao_thuong_binh.pdf[/f]
Nếu ai đó hỏi em: Từ lúc đi học đến giờ, em học qua bao nhiêu thầy cô giáo. Chắc chắn em không thể nào nhớ được, nhưng nếu hỏi. Thầy cô nào để lại cho em nhiều ấn tượng nhất?. Em sẽ ngay lập tức nêu ra những cái tên. Song trong suốt 6 năm cắp sách đến trường, em chưa bao giờ dám nghĩ rằng, có một thầy giáo chỉ dạy em có mỗi một tiết văn thôi mà để lại cho em một ấn tượng khó phai về sự kính yêu đến vậy.
Chuyện xảy ra vào tuần đầu của năm học lớp 6 này, bước vào ngôi trường mới, lạ thầy, lạ bạn, chúng em hồi hộp đợi mong những tiết học đầu triên trong một cảm giác vui mừng xen lẫn những điều bí ẩn. Sau mỗi tiếng trống tùng và mỗi tràng vỗ tay rộn rã, chúng em lại được làm quen với một thầy giáo mới. Những người mà trước đó chúng em chưa bao giờ thấy mặt biết tên, chưa bao giờ được nghe lời giảng với bao kiến thức mới lạ và xa xôi.
Ngày học thứ nhất trôi qua vội vàng và ồn ã. Lớp học bước vào ngày học thứ hai bằng một tiết ngữ văn. Tiếng trống vào giờ đã điểm, thầy giáo bước vào trong sự ngỡ ngàng của bao đôi mắt trẻ thơ. Chả là với hầu hết các bạn lớp em, đây là lần đầu tiên môn Văn được một thầy giáo dạy.
Thầy bước vào giờ giảng nhẹ nhàng và trầm ấm vô cùng, tiết dạy đầu tiên, thầy dành hơn 10 phút để giới thiệu toàn bộ chương trình Ngữ văn lớp sáu. Không khí lớp tự nhiên sôi nổi hẳn lên. Thầy vẫn nói về bài giảng nhưng lại gợi trong chúng em bao ấn tượng xốn xang. Thầy kể về kỷ niệm lần đầu tiên thầy bước vào ngôi trường cấp hai. Thầy mới, bạn mới và những bài giảng nhanh chóng cuốn hút niềm đam mê văn học của thầy. Thế là từ lúc đó ngày nào thầy cũng ước mơ trở thành người thầy dạy văn để truyền dạy cho học sinh những cảm giác sâu lắng được dồn tụ qua từng trang sách. Chúng em tròn mắt hớp lấy từng lời giải của thầy một cách say sưa. Sao kỷ niệm của thầy giống tâm trạng của chúng em lúc này đến vậy. Chúng em càng ngỡ ngàng, nhưng cũng ngất ngây và vui mừng lắm. Bài giảng của thầy cứ diễn ra trọn vẹn một giờ trước khuôn mặt ngây thơ đang ngày càng trở nên tươi tắn. Ôi! Cuộc sống còn nhiều niềm vui, nhiều mơ ước, nhiều chân trời lạ thế. Đó cũng là những nơi xa lạ, đẹp đẽ và huyền bí. Mảnh đất ấy chúng em chưa từng đến bao giờ,nhưng những ước mơ chin h phục của chúng em thì hình như đang bắt đầu được thầy thắp sáng.
Nhưng đúng là tiếc nuối vô cùng! Không ngờ tiết văn ấy lại là tiết văn duy nhất thầy Bình dạy chúng em. Sau tuần ấy thầy được cử lên trường của tỉnh. Thầy ơi! Bao giờ chúng em mới được gặp lại thầy,người đã dạy chung` bao điều mới lạ, dạy chúng em ước mơ bằng chính những ước mơ có thực của thầy.
-------------------------
Qua nhiều năm học tôi đã học nhiều thầy cô, thầy cô nào cũng để lại trong tôi một tình cảm đẹp. Nhưng có một cô giáo, chắc chắn suốt cuộc đời, tôi không thể nào quên. Đó là cô giáo dạy văn, cũng là cô chủ nhiệm lớp tôi tên cô là tên của một loài hoa đẹp Nguyễn Thụy Lan Thanh.
Cô tôi còn rất trẻ, có thể nói là trẻ nhất trong các cô giáo trường tôi. Với vóc người nhỏ nhắn, cô thướt tha đến lớp trong bộ áo dài màu hồng, điểm một ít hoa văn nhạt trong cô đẹp và trẻ trung làm sao! Cô bước vào lớp, luôn nhoẻn miệng cười để lộ hai hàm răng trắng đều thật đẹp. Tôi rất thích xem cô viết bảng, chữ của cô đẹp một cách lạ lùng. Cô đọc bài thật diễn cảm, giọng cô trong trẻo, rõ ràng. Nói đến chấm bài thì cô cho điểm thật chính xác và ghi lời nhận xét rõ ràng. Mẹ tôi nói cô tôi là một giáo viên đa tài và rất nhiệt tình. Nhìn vào dáng người nhỏ nhắn của cô ,không ai có thể ngờ, cô tôi là một cô giáo có lòng nhiệt quyết và tận tụy với nghề nghiệp như cô, mà không phải ai cũng làm được. Dù là giáo viên dạy văn nhưng khi phát hiện tôi có khả năng thi môn Anh Văn là cô động viên. Từ một đứa học sinh dân quê nhút nhát được sự động viên của cô, tôi đã mạnh dạn đăng kí tham gia cuộc thi và cuối cùng kết quả đạt được của tôi là một giải nhất địa phương Olympic Anh Văn, sự kiện đó đã đem lại niềm vui cho gia đình, thầy cô và bạn bè tôi nhất là cô, đó là một hạnh phúc vô cùng to lớn đối với tôi, tôi rất biết ơn cô bởi vì hạnh phúc và danh dự mà tôi đang có được, chính là cô đã gián tiếp cho tôi. Hơn thế nữa trong cuộc thi Violympic Toán vòng huyện vừa qua ,cô đã góp phần không nhỏ, cô đã không quản khó nhọc, hết sức cố gắng giúp tôi giải những bài Toán hốc búa. Lẽ ra những thời gian ấy là cô phải được nghỉ ngơi và giành thời gian cho gia đình cô vì đó là ngoài giờ học. Cô giúp tôi trên tinh thần một người thầy, muốn chia sớt những khó khăn của một đứa học trò mà không nhận một chút gì được gọi là thù lao cả thế mà tôi đã phụ lòng cô, tôi chỉ đạt được 250 điểm nên không được quyền tham gia vòng thi cấp tỉnh. Tôi trăn trở nhiều đêm, tôi hụt hẩng, tinh thần tôi suy sụp, không phải vì không được tham dự vào vòng thi cấp tỉnh mà tôi trăn trở, tôi trăn trở vì cô đã bỏ ra công sức cho tôi rất nhiều. Thế mà cô không trách, cô vẫn nhoẻn miệng cười tươi, một nụ cười hiền từ muôn thuở, cô còn an ủi tôi : “Con đã cố gắng hết sức rồi, Olympic Toán đâu phải dễ làm đâu. Khi này không được thì khi khác, hơn nữa con còn đang chuẩn bị cho kì thi Anh Văn cấp quốc gia. Con hãy vui lên mà rèn luyện để còn đem danh dự về cho gia đình và trường mình nữa chứ!” Nghe được lời cô, tôi cảm thấy lòng nhẹ hẳn và tôi chợt nhận thấy mình còn trách nhiệm trong kì thi Tiếng Anh quốc gia sắp tới. Nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức dù kết quả có ra sao!
Cô ơi! Cô có biết đâu những việc làm của cô, cô tưởng chừng là bình thường nhưng nó để lại trong con một ấn tượng không thể xóa nhòa, một hình ảnh cô giáo đáng kính luôn chịu khó quan tâm giúp đỡ học trò. Con biết ơn cô nhiều lắm! Cô ơi!