Câu chuyện là cách tôi hồi tưởng về những tháng ngày tươi đẹp ở nước Anh. Các nhân vật đều không có thật, nhưng mang theo hình ảnh của chính tôi, và những người bạn tôi yêu mến nơi xứ người...(Trong bài có sử dụng một số từ tiếng Anh gồm cả tiếng lóng, hay khi cao hứng là những câu chửi thề, cả những lời trích dẫn, những câu tôi ngẫu hứng...được in nghiêng, không có ý nào khác ngoài việc làm cho phù hợp hơn với ngữ cảnh và mạch của câu chuyện, mong các bạn thông cảm...)
-------
Phần I - Cô sẽ hủy buổi hẹn với Shaun, và một buổi ăn tối cùng cô bạn Cherry sẽ không uổng phí!
Amy dậm nhẹ chân, giũ đám tuyết bám ẩm ướt đầy trên bốt, nhanh chóng mua vé tàu và tìm một chỗ đứng chờ trong ga. "This is the closest thing to crazy". Tin nhắn. "Hi Amy, tin vui! Hôm nay có tàu như bình thường". Amy khẽ bật cười. Shaun, tình nguyện viên dự báo thời tiết và giờ tàu của cô. "Ồ, thật thế à. Hình như tôi đang đứng ở ga và chuẩn bị lên tàu rồi thì phải. Ốc sên lol!". "Ôi không, lại nữa. Gặp cô sau vậy *sigh". Shaun tỏ ý nản. Amy thở dài, không biết sẽ nói với cậu ta thế nào về việc hủy buổi hẹn tối nay. Nhưng đành vậy, lâu lâu cô mới có dịp gặp gỡ với Cherry, cô bạn người Anh gốc Trung Quốc (British-born Chinese - BBC như ở đây vẫn gọi) có cái miệng đắt giá nhờ khiếu trò chuyện bẩm sinh. Còn Shaun, cô sẽ dành cho cậu bạn một dịp khác, cô tự hứa với mình như vậy.
Hôm nay, vẫn như mọi khi, không cầu kỳ, Amy diện một chiếc T-shirt dài trùm quá hông, màu đỏ mận, phía trong một chiếc áo jacket cộc vừa đủ ấm, quần skinny và vận một đôi bốt cao. Đơn giản, nhưng trông cô nổi bật với nước da trắng cùng mái tóc búi cao. Phải nói là duyên dáng.
Davina và Shaun đang trực ngoài quầy thanh toán. Cô đi qua, vẫy tay ra dấu chào rồi đi thẳng vào trong phòng thay đồ, biết tỏng Shaun sẽ ý tứ liếc theo. Ngay lối vào giữa phòng thay đồ và kho chứa hàng, Daniel đang xếp mấy hộp Teddy bear lên giá, lặng lẽ và tập trung. Dường như cả thế giới chỉ có cậu với đống đồ vô tri vô giác kia vậy. Preet, từ trong đi ra, chất giọng Anh Ấn không lẫn vào đâu được. "Hello Amy, cô khỏe không?". "Hi Preet, hi Dan", Amy chào lại, hơi hạ giọng khi tên Daniel được nhắc đến. Cậu quay ra, gật đầu, rồi tiếp tục lúi húi với đống đồ. "Ôi, vẫn thế, các chàng trai học nhiếp ảnh mà cô biết sao đều nhất thiết phải kiệm lời vậy nhỉ?". Amy vừa thay đồ vừa tự hỏi, liên tưởng đến Hoàng, “chàng trai quá khứ”. Rồi nhún vai, "Ai mà biết".
"Uhm, Shaun này". "Cậu nói xem nào". Mặt cậu ta đầy ngờ vực. Amy cười bợ đỡ. "Về việc shopping rồi đi uống tối nay ý mà. Kế hoạch tuyệt vời ấy…”. "Rồi sao". Shaun vẫn tiếp tục hỏi với vẻ mặt nghi vấn. "À,…uhm…không có con chim nhỏ nào mách với cậu là tôi sẽ không thực hiện được lời hứa à? Đừng trách nó. Tôi có chút việc…". Amy nhăn nhở. "You bitch! Hẹn hò à? Anh chàng hôm trước cậu kể chứ gì? Hai người giờ qua lại rồi cơ đấy?". Câu nói ấy lọt vào tai Daniel vừa lúc cậu đi ngang. Amy liếc thấy chân mày Daniel hơi cau lại, hoặc cô đã tự hình dung ra điều ấy. "Không không, đời nào chứ. Chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra". Amy nói thật nhanh và to. "Ôi sao lại hét to thế”, Shaun vừa nhăn trán vừa đưa tay giả bộ ngoáy tai, “Cậu định đuổi khách đấy à. Hay cậu thẹn?". Amy còn chưa kịp trả lời thì một lượt khách kéo vào. Cô kiếm cớ bước vội, bỏ lại Shaun với vẻ mặt chán nản. Nhưng vài phút sau cậu ta dường như quên luôn sự kiện vừa nãy, đon đả chào đón và tán gẫu với khách hàng.
“Ôi trời đất! Nhìn cậu kìa, cô gái nhỏ của tôi! Cậu làm thế quái nào mà gầy đi thế! Đừng bảo là ăn toàn rau nhé. Tôi nôn ọe đấy!” Cherry vừa ríu rít vừa nuốt gọn Amy trong vòng tay mình, nồng nhiệt hôn lên má bạn, trước khi cả hai cùng kéo ghế ngồi vào một nhà hàng buffet Nhật Bản.
“Không, cậu không biết được đâu, fish and chips đấy”. Amy nhún vai, tếu táo.
Cherry phá lên cười. “Này cậu, đến người Anh chúng tôi còn quên mất vị của mấy thứ đó, cậu muốn trở thành người Anh thì phải ăn đồ ăn Trung Quốc, Ấn Độ, Nhật Bản hay thậm chí cả spring rolls của Việt Nam nữa”, rồi tiếp tục cười lớn, đến nỗi gần như bật ngửa ra sau ghế.
“Kết thúc rồi cậu ạ. Kẻ đểu giả khốn nạn ấy. Hắn chạy theo con phù thủy Hà Lan kia rồi”. Cherry buông tiếng thở dài.
“À à, cậu còn chưa biết con quỷ cái dơ dáy nghiện sex ấy nhỉ. Mà thôi, chẳng phải việc của cậu, nhưng mà, ôi, chính tôi là người dẫn con quỷ cái đó về, thế đấy, cảm giác không khác gì bị đâm từ phía sau”.
Cô bạn thao thao bất tuyệt về “con quỷ cái Hà Lan”, miệng không ngớt chửi thề. Trong khi Amy vừa lắng nghe một cách chăm chú, vừa thưởng thức đồ ăn, thi thoảng hùa theo bạn bằng những ngôn từ rất đại chúng “Ôi thật thế sao?”. “Kinh khủng nhỉ”. “Rồi cậu làm thế nào?”. Không phải Amy không lưu tâm. Cherry là vậy, cô thích tán dóc bằng những câu chuyện dài bất tận về những chủ đề mà quả thực, sẽ không bao giờ tồn tại quá lâu trong bộ óc đầy lạc quan ấy. Và Amy là khán giả Cherry yêu thích, sẵn sàng để yên cho cô nói mà không ngăn trở hay tìm cách đổi chủ đề. “Này cậu, còn anh chàng người Đức lai…,lai gì ý nhỉ, gì cũng được, của cậu sao rồi?”. “Ôi, nếu cậu không chịu tiến thì để tôi nhé, tasty thế cơ mà”. “Được xem như chết rồi”. Amy chán nản. Cherry lại cười ngặt nghẽo. “Cậu thật là nhạt nhẽo Amy ạ. Bỏ vỏ bọc ngoan hiền của cậu đi. Tôi chán lắm rồi. Mạo hiểm không giết chết cậu đâu. Hẹn hò đi, LÀM ƠN! Nhớ anh chàng Thomas không? Anh chàng láu cá ấy. Được đấy. Anh ta hôn chắc là tuyệt lắm”. Cherry chu mỏ. “Tài sản giá trị đấy”. “Ừ, cậu chưa thấy bộ mặt khác của tôi đâu nhỉ”. Amy hất cằm.
Cherry được dịp làm liền một hơi “Cuối tuần này cậu có đi làm không? Gặp nhé. Để tôi bảo anh ta đón cậu. Anh ta có thể giết người để được hẹn hò với cậu đấy. Tôi đứng về phe anh ta. Quên chàng hoàng tử của cậu đi. Anh ta chẳng thích cậu chút nào đâu. Đừng hão huyền. Đàn ông như anh ta hợp với những con hổ như tôi hơn”.
Cherry sẽ không thôi bài ca bất tận của mình, nếu cửa hàng không đến giờ đóng cửa, và anh chàng phục vụ không nhã nhặn mời hai vị thực khách chuẩn bị rời ghế.
-------
Phần I - Cô sẽ hủy buổi hẹn với Shaun, và một buổi ăn tối cùng cô bạn Cherry sẽ không uổng phí!
Amy dậm nhẹ chân, giũ đám tuyết bám ẩm ướt đầy trên bốt, nhanh chóng mua vé tàu và tìm một chỗ đứng chờ trong ga. "This is the closest thing to crazy". Tin nhắn. "Hi Amy, tin vui! Hôm nay có tàu như bình thường". Amy khẽ bật cười. Shaun, tình nguyện viên dự báo thời tiết và giờ tàu của cô. "Ồ, thật thế à. Hình như tôi đang đứng ở ga và chuẩn bị lên tàu rồi thì phải. Ốc sên lol!". "Ôi không, lại nữa. Gặp cô sau vậy *sigh". Shaun tỏ ý nản. Amy thở dài, không biết sẽ nói với cậu ta thế nào về việc hủy buổi hẹn tối nay. Nhưng đành vậy, lâu lâu cô mới có dịp gặp gỡ với Cherry, cô bạn người Anh gốc Trung Quốc (British-born Chinese - BBC như ở đây vẫn gọi) có cái miệng đắt giá nhờ khiếu trò chuyện bẩm sinh. Còn Shaun, cô sẽ dành cho cậu bạn một dịp khác, cô tự hứa với mình như vậy.
Hôm nay, vẫn như mọi khi, không cầu kỳ, Amy diện một chiếc T-shirt dài trùm quá hông, màu đỏ mận, phía trong một chiếc áo jacket cộc vừa đủ ấm, quần skinny và vận một đôi bốt cao. Đơn giản, nhưng trông cô nổi bật với nước da trắng cùng mái tóc búi cao. Phải nói là duyên dáng.
Davina và Shaun đang trực ngoài quầy thanh toán. Cô đi qua, vẫy tay ra dấu chào rồi đi thẳng vào trong phòng thay đồ, biết tỏng Shaun sẽ ý tứ liếc theo. Ngay lối vào giữa phòng thay đồ và kho chứa hàng, Daniel đang xếp mấy hộp Teddy bear lên giá, lặng lẽ và tập trung. Dường như cả thế giới chỉ có cậu với đống đồ vô tri vô giác kia vậy. Preet, từ trong đi ra, chất giọng Anh Ấn không lẫn vào đâu được. "Hello Amy, cô khỏe không?". "Hi Preet, hi Dan", Amy chào lại, hơi hạ giọng khi tên Daniel được nhắc đến. Cậu quay ra, gật đầu, rồi tiếp tục lúi húi với đống đồ. "Ôi, vẫn thế, các chàng trai học nhiếp ảnh mà cô biết sao đều nhất thiết phải kiệm lời vậy nhỉ?". Amy vừa thay đồ vừa tự hỏi, liên tưởng đến Hoàng, “chàng trai quá khứ”. Rồi nhún vai, "Ai mà biết".
"Uhm, Shaun này". "Cậu nói xem nào". Mặt cậu ta đầy ngờ vực. Amy cười bợ đỡ. "Về việc shopping rồi đi uống tối nay ý mà. Kế hoạch tuyệt vời ấy…”. "Rồi sao". Shaun vẫn tiếp tục hỏi với vẻ mặt nghi vấn. "À,…uhm…không có con chim nhỏ nào mách với cậu là tôi sẽ không thực hiện được lời hứa à? Đừng trách nó. Tôi có chút việc…". Amy nhăn nhở. "You bitch! Hẹn hò à? Anh chàng hôm trước cậu kể chứ gì? Hai người giờ qua lại rồi cơ đấy?". Câu nói ấy lọt vào tai Daniel vừa lúc cậu đi ngang. Amy liếc thấy chân mày Daniel hơi cau lại, hoặc cô đã tự hình dung ra điều ấy. "Không không, đời nào chứ. Chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra". Amy nói thật nhanh và to. "Ôi sao lại hét to thế”, Shaun vừa nhăn trán vừa đưa tay giả bộ ngoáy tai, “Cậu định đuổi khách đấy à. Hay cậu thẹn?". Amy còn chưa kịp trả lời thì một lượt khách kéo vào. Cô kiếm cớ bước vội, bỏ lại Shaun với vẻ mặt chán nản. Nhưng vài phút sau cậu ta dường như quên luôn sự kiện vừa nãy, đon đả chào đón và tán gẫu với khách hàng.
“Ôi trời đất! Nhìn cậu kìa, cô gái nhỏ của tôi! Cậu làm thế quái nào mà gầy đi thế! Đừng bảo là ăn toàn rau nhé. Tôi nôn ọe đấy!” Cherry vừa ríu rít vừa nuốt gọn Amy trong vòng tay mình, nồng nhiệt hôn lên má bạn, trước khi cả hai cùng kéo ghế ngồi vào một nhà hàng buffet Nhật Bản.
“Không, cậu không biết được đâu, fish and chips đấy”. Amy nhún vai, tếu táo.
Cherry phá lên cười. “Này cậu, đến người Anh chúng tôi còn quên mất vị của mấy thứ đó, cậu muốn trở thành người Anh thì phải ăn đồ ăn Trung Quốc, Ấn Độ, Nhật Bản hay thậm chí cả spring rolls của Việt Nam nữa”, rồi tiếp tục cười lớn, đến nỗi gần như bật ngửa ra sau ghế.
“Kết thúc rồi cậu ạ. Kẻ đểu giả khốn nạn ấy. Hắn chạy theo con phù thủy Hà Lan kia rồi”. Cherry buông tiếng thở dài.
“À à, cậu còn chưa biết con quỷ cái dơ dáy nghiện sex ấy nhỉ. Mà thôi, chẳng phải việc của cậu, nhưng mà, ôi, chính tôi là người dẫn con quỷ cái đó về, thế đấy, cảm giác không khác gì bị đâm từ phía sau”.
Cô bạn thao thao bất tuyệt về “con quỷ cái Hà Lan”, miệng không ngớt chửi thề. Trong khi Amy vừa lắng nghe một cách chăm chú, vừa thưởng thức đồ ăn, thi thoảng hùa theo bạn bằng những ngôn từ rất đại chúng “Ôi thật thế sao?”. “Kinh khủng nhỉ”. “Rồi cậu làm thế nào?”. Không phải Amy không lưu tâm. Cherry là vậy, cô thích tán dóc bằng những câu chuyện dài bất tận về những chủ đề mà quả thực, sẽ không bao giờ tồn tại quá lâu trong bộ óc đầy lạc quan ấy. Và Amy là khán giả Cherry yêu thích, sẵn sàng để yên cho cô nói mà không ngăn trở hay tìm cách đổi chủ đề. “Này cậu, còn anh chàng người Đức lai…,lai gì ý nhỉ, gì cũng được, của cậu sao rồi?”. “Ôi, nếu cậu không chịu tiến thì để tôi nhé, tasty thế cơ mà”. “Được xem như chết rồi”. Amy chán nản. Cherry lại cười ngặt nghẽo. “Cậu thật là nhạt nhẽo Amy ạ. Bỏ vỏ bọc ngoan hiền của cậu đi. Tôi chán lắm rồi. Mạo hiểm không giết chết cậu đâu. Hẹn hò đi, LÀM ƠN! Nhớ anh chàng Thomas không? Anh chàng láu cá ấy. Được đấy. Anh ta hôn chắc là tuyệt lắm”. Cherry chu mỏ. “Tài sản giá trị đấy”. “Ừ, cậu chưa thấy bộ mặt khác của tôi đâu nhỉ”. Amy hất cằm.
Cherry được dịp làm liền một hơi “Cuối tuần này cậu có đi làm không? Gặp nhé. Để tôi bảo anh ta đón cậu. Anh ta có thể giết người để được hẹn hò với cậu đấy. Tôi đứng về phe anh ta. Quên chàng hoàng tử của cậu đi. Anh ta chẳng thích cậu chút nào đâu. Đừng hão huyền. Đàn ông như anh ta hợp với những con hổ như tôi hơn”.
Cherry sẽ không thôi bài ca bất tận của mình, nếu cửa hàng không đến giờ đóng cửa, và anh chàng phục vụ không nhã nhặn mời hai vị thực khách chuẩn bị rời ghế.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: