Hãy cứ đơn giản đi!

bitsbobs

New member
Xu
0
Câu chuyện là cách tôi hồi tưởng về những tháng ngày tươi đẹp ở nước Anh. Các nhân vật đều không có thật, nhưng mang theo hình ảnh của chính tôi, và những người bạn tôi yêu mến nơi xứ người...(Trong bài có sử dụng một số từ tiếng Anh gồm cả tiếng lóng, hay khi cao hứng là những câu chửi thề, cả những lời trích dẫn, những câu tôi ngẫu hứng...được in nghiêng, không có ý nào khác ngoài việc làm cho phù hợp hơn với ngữ cảnh và mạch của câu chuyện, mong các bạn thông cảm...)
-------


Phần I - Cô sẽ hủy buổi hẹn với Shaun, và một buổi ăn tối cùng cô bạn Cherry sẽ không uổng phí!

Amy dậm nhẹ chân, giũ đám tuyết bám ẩm ướt đầy trên bốt, nhanh chóng mua vé tàu và tìm một chỗ đứng chờ trong ga. "This is the closest thing to crazy". Tin nhắn. "Hi Amy, tin vui! Hôm nay có tàu như bình thường". Amy khẽ bật cười. Shaun, tình nguyện viên dự báo thời tiết và giờ tàu của cô. "Ồ, thật thế à. Hình như tôi đang đứng ở ga và chuẩn bị lên tàu rồi thì phải. Ốc sên lol!". "Ôi không, lại nữa. Gặp cô sau vậy *sigh". Shaun tỏ ý nản. Amy thở dài, không biết sẽ nói với cậu ta thế nào về việc hủy buổi hẹn tối nay. Nhưng đành vậy, lâu lâu cô mới có dịp gặp gỡ với Cherry, cô bạn người Anh gốc Trung Quốc (British-born Chinese - BBC như ở đây vẫn gọi) có cái miệng đắt giá nhờ khiếu trò chuyện bẩm sinh. Còn Shaun, cô sẽ dành cho cậu bạn một dịp khác, cô tự hứa với mình như vậy.

Hôm nay, vẫn như mọi khi, không cầu kỳ, Amy diện một chiếc T-shirt dài trùm quá hông, màu đỏ mận, phía trong một chiếc áo jacket cộc vừa đủ ấm, quần skinny và vận một đôi bốt cao. Đơn giản, nhưng trông cô nổi bật với nước da trắng cùng mái tóc búi cao. Phải nói là duyên dáng.

Davina và Shaun đang trực ngoài quầy thanh toán. Cô đi qua, vẫy tay ra dấu chào rồi đi thẳng vào trong phòng thay đồ, biết tỏng Shaun sẽ ý tứ liếc theo. Ngay lối vào giữa phòng thay đồ và kho chứa hàng, Daniel đang xếp mấy hộp Teddy bear lên giá, lặng lẽ và tập trung. Dường như cả thế giới chỉ có cậu với đống đồ vô tri vô giác kia vậy. Preet, từ trong đi ra, chất giọng Anh Ấn không lẫn vào đâu được. "Hello Amy, cô khỏe không?". "Hi Preet, hi Dan", Amy chào lại, hơi hạ giọng khi tên Daniel được nhắc đến. Cậu quay ra, gật đầu, rồi tiếp tục lúi húi với đống đồ. "Ôi, vẫn thế, các chàng trai học nhiếp ảnh mà cô biết sao đều nhất thiết phải kiệm lời vậy nhỉ?". Amy vừa thay đồ vừa tự hỏi, liên tưởng đến Hoàng, “chàng trai quá khứ”. Rồi nhún vai, "Ai mà biết".

"Uhm, Shaun này". "Cậu nói xem nào". Mặt cậu ta đầy ngờ vực. Amy cười bợ đỡ. "Về việc shopping rồi đi uống tối nay ý mà. Kế hoạch tuyệt vời ấy…”. "Rồi sao". Shaun vẫn tiếp tục hỏi với vẻ mặt nghi vấn. "À,…uhm…không có con chim nhỏ nào mách với cậu là tôi sẽ không thực hiện được lời hứa à? Đừng trách nó. Tôi có chút việc…". Amy nhăn nhở. "You bitch! Hẹn hò à? Anh chàng hôm trước cậu kể chứ gì? Hai người giờ qua lại rồi cơ đấy?". Câu nói ấy lọt vào tai Daniel vừa lúc cậu đi ngang. Amy liếc thấy chân mày Daniel hơi cau lại, hoặc cô đã tự hình dung ra điều ấy. "Không không, đời nào chứ. Chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra". Amy nói thật nhanh và to. "Ôi sao lại hét to thế”, Shaun vừa nhăn trán vừa đưa tay giả bộ ngoáy tai, “Cậu định đuổi khách đấy à. Hay cậu thẹn?". Amy còn chưa kịp trả lời thì một lượt khách kéo vào. Cô kiếm cớ bước vội, bỏ lại Shaun với vẻ mặt chán nản. Nhưng vài phút sau cậu ta dường như quên luôn sự kiện vừa nãy, đon đả chào đón và tán gẫu với khách hàng.


“Ôi trời đất! Nhìn cậu kìa, cô gái nhỏ của tôi! Cậu làm thế quái nào mà gầy đi thế! Đừng bảo là ăn toàn rau nhé. Tôi nôn ọe đấy!” Cherry vừa ríu rít vừa nuốt gọn Amy trong vòng tay mình, nồng nhiệt hôn lên má bạn, trước khi cả hai cùng kéo ghế ngồi vào một nhà hàng buffet Nhật Bản.

“Không, cậu không biết được đâu, fish and chips đấy”. Amy nhún vai, tếu táo.

Cherry phá lên cười. “Này cậu, đến người Anh chúng tôi còn quên mất vị của mấy thứ đó, cậu muốn trở thành người Anh thì phải ăn đồ ăn Trung Quốc, Ấn Độ, Nhật Bản hay thậm chí cả spring rolls của Việt Nam nữa”, rồi tiếp tục cười lớn, đến nỗi gần như bật ngửa ra sau ghế.

“Kết thúc rồi cậu ạ. Kẻ đểu giả khốn nạn ấy. Hắn chạy theo con phù thủy Hà Lan kia rồi”. Cherry buông tiếng thở dài.

“À à, cậu còn chưa biết con quỷ cái dơ dáy nghiện sex ấy nhỉ. Mà thôi, chẳng phải việc của cậu, nhưng mà, ôi, chính tôi là người dẫn con quỷ cái đó về, thế đấy, cảm giác không khác gì bị đâm từ phía sau”.

Cô bạn thao thao bất tuyệt về “con quỷ cái Hà Lan”, miệng không ngớt chửi thề. Trong khi Amy vừa lắng nghe một cách chăm chú, vừa thưởng thức đồ ăn, thi thoảng hùa theo bạn bằng những ngôn từ rất đại chúng “Ôi thật thế sao?”. “Kinh khủng nhỉ”. “Rồi cậu làm thế nào?”. Không phải Amy không lưu tâm. Cherry là vậy, cô thích tán dóc bằng những câu chuyện dài bất tận về những chủ đề mà quả thực, sẽ không bao giờ tồn tại quá lâu trong bộ óc đầy lạc quan ấy. Và Amy là khán giả Cherry yêu thích, sẵn sàng để yên cho cô nói mà không ngăn trở hay tìm cách đổi chủ đề. “Này cậu, còn anh chàng người Đức lai…,lai gì ý nhỉ, gì cũng được, của cậu sao rồi?”. “Ôi, nếu cậu không chịu tiến thì để tôi nhé, tasty thế cơ mà”. “Được xem như chết rồi”. Amy chán nản. Cherry lại cười ngặt nghẽo. “Cậu thật là nhạt nhẽo Amy ạ. Bỏ vỏ bọc ngoan hiền của cậu đi. Tôi chán lắm rồi. Mạo hiểm không giết chết cậu đâu. Hẹn hò đi, LÀM ƠN! Nhớ anh chàng Thomas không? Anh chàng láu cá ấy. Được đấy. Anh ta hôn chắc là tuyệt lắm”. Cherry chu mỏ. “
Tài sản giá trị đấy”. “Ừ, cậu chưa thấy bộ mặt khác của tôi đâu nhỉ”. Amy hất cằm.

Cherry được dịp làm liền một hơi “Cuối tuần này cậu có đi làm không? Gặp nhé. Để tôi bảo anh ta đón cậu. Anh ta có thể giết người để được hẹn hò với cậu đấy. Tôi đứng về phe anh ta. Quên chàng hoàng tử của cậu đi. Anh ta chẳng thích cậu chút nào đâu. Đừng hão huyền. Đàn ông như anh ta hợp với những con hổ như tôi hơn”.

Cherry sẽ không thôi bài ca bất tận của mình, nếu cửa hàng không đến giờ đóng cửa, và anh chàng phục vụ không nhã nhặn mời hai vị thực khách chuẩn bị rời ghế.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Phần 2 - Đàn ông mới là những kẻ có suy nghĩ và hành động thật kỳ quặc. Đừng lên án phụ nữ về điều đó!



Latte, không quá nhiều sữa cho cô nhé, phải không?”. “Nah nah, Tom, nhìn xem. Amy của chúng ta hôm nay định say cơ đấy! Nửa lon Carling là đủ làm cho cô ấy gục! Không phải đấy là điều anh muốn à, Tom xảo quyệt?”. Cherry nháy mắt. Amy gật đầu đồng tình. Thomas nhún vai, bước tới quầy bar. Amy đưa mắt nhìn theo, tự hỏi Thomas lưu vào bộ nhớ loại cà phê cô hay uống từ lúc nào. Thomas sở hữu vóc dáng cao lớn và phóng khoáng, với những lọn tóc nâu để rối bời tự nhiên một cách đầy dụng ý. Nhìn bề ngoài, người ta khó có thể đoán nổi nghề nghiệp của anh. “Amy này, công chúa bé bỏng của tôi nói, ở nước cô, người ta không ủng hộ quan hệ trước hôn nhân, và hôn nhân phải được sự cho phép của bố mẹ, phải vậy không?” Richard, bồ mới của Cherry, sau một loạt những câu chuyện vụn vặt Cherry khơi mào, bỗng thắc mắc với một giọng đầy háo hức. Xem cách anh ta hỏi, Amy có thể thấy rõ sự tò mò hơn là châm biếm. Amy gật đầu thừa nhận, nhưng không quên lý giải những tư tưởng khác nhau xung quanh chủ đề này, vừa lúc Thomas quay trở lại mang theo đồ uống, với Latte dành cho cô. Trong khi Cherry và Richard ra sức lớn giọng chỉ trích Thomas không cho Amy cơ hội “thể hiện mình”. Amy nhận lấy cốc cà phê anh vừa đặt xuống, cụt lủn “Tại sao?”. “Vì cô thích, đơn giản vậy thôi”. Khi ấy, Amy bất giác nhìn thẳng vào mắt Thomas, không phủ nhận anh sở hữu ánh nhìn mạnh mẽ đầy ma lực. Cô vội vã quay đi. “Cô biết không”, Richard tiếp tục cuộc thảo luận còn dang dở, sau khi thôi tranh cãi về đồ uống. “Nếu vậy, Tom của chúng ta sẽ bị hủy diệt từ năm 14 tuổi nếu sống ở Việt Nam, phải không anh chàng hư hỏng?”. Richard cười thích thú. “Phải rồi, bản năng của tôi mà”. Thomas không phản đối. “Cô ở phía nào vậy Amy?”. Thomas dò xét. “Theo anh thì sao?”. “Cô không cần phải nói đâu, tôi nghĩ sẽ có ngày tôi khám phá ra điều đó”. Giọng Thomas vừa trêu ghẹo, vừa thách thức. “Này, ai như anh chàng lai của cô đang vào kìa Amy?”. Cherry chợt cắt ngang. Amy quay nhanh ra phía cửa, Daniel đang đi vào cùng một nhóm bạn, ai nấy nói cười rạng rỡ. Daniel nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của Amy. Cậu có chút lúng túng, nhưng không quên nhoẻn miệng cười rồi gật đầu chào cô. “Oi, kéo anh ta lại đây chút đi, tôi chưa có dịp khám phá con người này đâu đấy”. Cherry lém lỉnh. Richard phụ họa. “Cậu chàng xinh trai đấy chứ?”. Chỉ riêng Thomas ngồi im, vẻ như quan sát thái độ của Amy. “Hey Dan, lại đây với chúng tôi”. Amy bất chợt lên tiếng, khiến Cherry và Richard gần như ré lên cười phấn khích. Daniel tách nhóm bạn, ngồi vào vị trí mà Thomas vừa kéo ghế cho anh. “Tôi là Cherry, Richard, Thomas, rất vui được gặp cậu, cậu là…”. Cherry giả đò. “Daniel, gọi tôi là Dan”. “À phải rồi, Dan đó đây mà, nhỉ?”. Cô đánh mắt sang Amy đầy ý tứ. “Thi thoảng tôi có nghe Amy kể về anh”. “Tôi thường kể về mọi người ở chỗ làm.”, Amy đính chính. Thomas lặng lẽ đứng ngoài cuộc trò chuyện, quan sát với vẻ mặt thú vị, tựa như đang xem một vở kịch. “Hahaha, xem kìa, Amy của chúng ta, có vẻ cần một ly lager cho tỉnh lại thật đấy!”. Cherry tiếp tục tếu táo sau khi Daniel quay trở lại nhập cuộc với nhóm bạn. Amy bỗng giận cô bạn vì bức tranh hài hước vừa diễn ra. Rồi ngay lập tức, tự cười thầm trước những suy nghĩ bị coi là cổ điển, thậm chí lạc hậu của mình, nếu để cho những cô gái như Cherry đánh giá.
Bốn người bạn tiếp tục say sưa với những câu chuyện về tình yêu, công việc, cuộc sống, về hằng hà sa số những thứ trên trời dưới biển, và không quên lôi việc học hành của Amy ra làm chủ đề bàn tán. Phía gần đó, Daniel thi thoảng đưa mắt sang vị trí mà Amy đang ngồi, đôi lần, sang phía anh chàng điển trai ngay cạnh cô. Một lần, khi chạm ánh mắt Amy nhìn lại, cậu khẽ gật đầu.
11h. Lấy cớ ngày mai có buổi lecture sớm, Amy nài nỉ Cherry để cho mình về. Cherry ngán ngẩm. “Đấy Amy ạ, đống sách vở và tư tưởng cũ nát về tình yêu, hôn nhân rồi sẽ giết chết cô sớm thôi!”. “Cô chưa hiểu rõ bạn cô rồi Cherry ạ”. “Quỷ dữ tạo ra thế giới khi Chúa đang ngủ. Để rồi xem”.Thomas lên giọng châm biếm trong khi đứng dậy lấy áo khoác đưa cho Amy. Cherry và Richard lại ré lên cười. “Tôi nghĩ anh là người tạo ra thế giới đấy Tom ạ”. Amy ném trả, cố ý nhìn thẳng vào mắt Thomas, đôi mắt xanh thẳm đầy khiêu khích. Họ rời quán bar lúc cuộc vui của Daniel và nhóm bạn vẫn còn đang dang dở.
“Cô lúc nào cũng thế nhỉ?” Thomas nói trong khi lái xe đưa cô về, có chút mỉa mai. “Ý anh là sao?”. “Cô không biết thật hay giả vờ?”. “Giả vờ”. “Ái chà, cô cũng dễ nóng giận đấy”. Thomas còn định nói thêm, nhưng vừa hay đến trước cửa nhà Amy. Thomas xuống xe mở cửa cho cô, rồi bước theo, có ý chờ cô vào rồi mới đi. “Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Anh lái xe an toàn.” Amy còn chưa kịp quay lưng bước vào nhà, rất nhanh, Thomas một tay ôm Amy từ sau gáy, kéo khuôn mặt cô lại gần, hôn thật mạnh lên môi cô. Bất ngờ, Amy không kịp phản ứng, cũng không thốt nổi một lời. “Em đừng giận, vì tôi thích, và tôi biết em cũng sẽ thích. Ngủ ngon…”.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Phần 3 - Những kẻ đang yêu thường hay mơ màng!

Amy xỏ đôi bốt vào chân, mở cửa, khoan khoái bước ra đường. Tuyết ngừng rơi từ hôm qua, một chút nắng len lỏi qua những đám mây, không có nghĩa ngày mai sẽ trời quang mây tạnh. Thời tiết bên này là thế, cũng thay đổi chóng mặt như ở Việt Nam vậy. Amy hít hà, bước vội ra trạm xe buýt dẫn đến trường, hôm nay cô có buổi học. Amy không thích những giờ lên lecture nghe giảng. Có những buổi, lớp học quá đông, cô thấy mình nhỏ bé trong gần trăm con người ấy. Cô sẽ lại ngủ gật mất thôi. Shaun đã phải cốc đầu cho cô dậy không dưới chục lần từ đầu kỳ học, dù mới chưa đầy hai tháng. Amy lý giải với cậu bạn, cô chỉ ưu ái những buổi thuyết trình và thảo luận nhóm, nơi mọi người bàn tán rôm rả và tự do hơn cả. Thực ra ban đầu, Amy không có ý định học lên Thạc sỹ, nhưng tấm bằng dường như đã trở thành điều kiện tất yếu trong thời buổi cạnh tranh cam go như hiện nay, cho dù ở Việt Nam, hay xứ sở sương mù này. Nghe cô nói, Shaun chỉ nhún vai, tỏ ra quen thuộc với những lời bào chữa cũ mèm. Cậu cũng chẳng trách được cô với kết quả còn nhỉnh hơn cả cậu, một người không biết ngủ gật, luôn hăng hái, sôi nổi đưa ra ý kiến hay tranh luận bất cứ lúc nào.
“Ngày mai cậu làm thay ca cho tôi nhé?” Shaun đánh tiếng hỏi khi cả hai ngồi khoanh gối trên một trong những chiếc ghế dài có thể gặp ở bất kỳ đâu trong khuôn viên các trường đại học bên này. Amy ngước mắt ngắm chút nắng hiếm hoi giữa những ngày mùa đông thường mang một sắc màu vô cùng ảm đạm. “Được thôi, nếu như ngài Bowen của chúng ta cho phép. Cậu định ở nhà ôm sách học bài hay sẽ la cà ở đâu vậy, anh chàng tiệc tùng?”. “Cậu sẽ mừng cho tôi đấy”. “Sao nào, tôi ghét những kẻ hay úp mở, cậu biết rồi đấy”. Amy lừ mắt. “Ôi tôi sợ quá cơ…uhm. Shaun hắng giọng “Tôi…đang hẹn hò”. “Cái gì?” Amy gần như hét lên. “Từ bao giờ? Sao cậu không nói gì với tôi?”. Bộ dạng Amy hùng dũng quá khiến Shaun nhảy dựng sang một bên. “Bao giờ cậu với thôi cái kiểu hét vào tai người khác như vậy?”. “Đàn ông họ thích ngọt ngào. Cậu phải học cách thì thầm vào tai họ…”. “Nhưng cậu đâu phải, you stupid gay”. Amy cười thích chí, thêm vào. “Này, không phải cậu phải lòng anh chàng Paolo à? Anh chàng trợ giảng của chúng ta! Chàng trai có đủ sáu múi với hình xăm đ----âu đó mà cậu vô tình nhìn thấy khi đi bơi ấy?”. “Cậu đừng giở trò với tôi, cô gái b-----é nhỏ của Cherry ạ”. Shaun cũng dài giọng không kém. “Hắn ta có rời mắt khỏi cậu đâu”. “Ồ, ghen cơ đấy, chàng gay của tôi đang ghen”. Amy cười sặc sụa, làm tới. “Có nghe không đây?”. Shaun tỏ ra cáu kỉnh. Trông vẻ mặt nghiêm túc của Shaun, Amy không đùa nữa, nhanh nhẹn kéo cánh tay cậu ra, quàng lên vai mình, rồi ngả vào vai bạn. Mắt cô lim dim sau hàng mi dài và cong, khuôn mặt thanh thoát trông vô cùng thư thái. “Cậu không cần nói, Davina phải không?” Amy nín cười. “Cậu cứ làm như mình thông thái lắm, tôi không thèm hẹn hò với con bé õng ẹo ấy đâu”. Nghe đến đấy, nhớ lại cái dáng đong đưa, đôi mắt lúng liếng của Davina, với bất kỳ người đàn ông nào lảng vảng xung quanh, từ những anh chàng làm cùng, cho tới những vị khách có khi chỉ ghé qua cửa hàng Soft toys and Gifts của họ một lần rồi lặn mất, Amy không kìm được, lại cười như nắc nẻ. Ngẩng lên, thấy bộ mặt tiu nghỉu của cậu bạn, Amy lập tức thôi cười. “Cậu nói xem!”. “Cô ấy rất đáng yêu…Là người gốc Ấn Độ. Mia, là tên cô ấy…”. Amy nhận thấy Shaun hơi đỏ mặt. “Tôi quen cô ấy tháng trước, khi đi Manchester. Cậu nhớ chứ?”. “Ra là cậu nhờ tôi sửa hộ bài luận rồi đi hẹn hò à, bạn tốt?”. Amy giả bộ trách cứ nhưng Shaun phớt lờ. “Cô ấy làm quen với tôi trước đấy! Đáng tự hào đấy chứ nhỉ? Cô ấy bảo tôi có nụ cười đẹp. Bị hút hồn cơ đấy”. Shaun vừa nói vừa tủm tỉm, đưa tay vuốt vuốt đám tóc mái, đôi mắt mơ màng thấy rõ của một kẻ đang yêu. “Chỉ có cậu là không thấy điều gì tốt đẹp ở tôi thôi Amy ạ”. Shaun bất chợt đổi chủ đề, rồi nhăn nhó “Cậu mà nhu mì đi một chút, thi thoảng tôi sẽ xin phép Mia và dành cho cậu vài buổi hẹn”. “Nhưng cậu phải bớt sủa đi!”. Shaun vừa lắc đầu, vừa lấy cánh tay kẹp mạnh, làm Amy hét lên đau điếng. “Hôm tới gặp nhau một buổi nhé, hứa đấy. Tôi sẽ chỉ cho Mia thấy con người thật của cậu. Cậu đừng có mà ngăn tôi đấy, anh chàng gay xinh đẹp của tôi”. “Còn cậu, cũng phải dẫn tôi đi gặp người tạo thành cặp đôi lesbian dơ dáy của cậu đấy! Sao cậu lại có ý giấu nhẹm cậu ta đi như thế nhỉ?”. Amy cười, tiếp tục lim dim đôi mắt, nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Cherry, cách đây hơn ba năm. Khi ấy cô đang loay hoay trước máy bán hàng tự động trong Learning Centre, tự hỏi liệu có được dùng tiền giấy để lôi mấy chai nước nằm ngạo nghễ trong ấy ra hay không, thì Cherry, ngồi ngay đối diện cái máy, đứng dậy, nhét vào tay cô mấy coin lẻ “Cậu mới đến phải không?”. Cherry cười toe toét. Amy cười đáp trả một cách thân thiện “Chắc chắn tôi sẽ trả lại cậu. Tôi học ở Business School. Amy.Cậu học khoa nào thế?”. “Ồ, tuyệt chưa, chúng ta cùng trường đấy! Tôi là Cherry, giống Cherry Cole ấy”. Cherry cười tươi hết cỡ, trông cô có chút gì đó tinh nghịch mà cũng rất có duyên. Đó là cách họ quen nhau. Chỉ một thời gian rất ngắn sau, dù có tính cách hoàn toàn trái ngược, Amy và Cherry, có lúc hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc, nhanh chóng trở thành một cặp đôi thân thiết như hình với bóng. Kết thúc khóa học, Cherry chuyển về nhà cô ở Kent, cách xa thành phố Amy đang ở gần ba giờ tàu. Họ ít gặp nhau hơn, dù thi thoảng Amy vẫn bắt tàu tới Kent, và Cherry thì làm Amy ngạc nhiên với những lần viếng thăm bất chợt của cô. Shaun thì khác. Cậu bạn người Hàn Quốc duy nhất trong lớp cao học của Amy ấy, được xếp chung nhóm với cô trong một buổi thảo luận. Rồi từ đó rất hay bắt chuyện và tìm cách giúp đỡ cô, lý do cậu đưa ra là “sự đồng điệu trong tâm hồn”. Shaun bảo, cô giống cậu, người Việt Nam duy nhất trong lớp, đôi lúc trông thật nhỏ bé và đơn độc. Dù quả thật, Amy không nhìn thấy "sự đồng điệu" mà Shaun nói. Cô chẳng thấy Shaun nhỏ bé và đơn độc lúc nào, cậu luôn biết cách hòa nhập và có vô khối bạn. Lúc đó Shaun chưa biết, Amy ở đây cũng đã vài năm, nhưng vốn kín đáo và ít giao du, cô thường hài lòng khi ở trong thế giới riêng của mình. “Cậu nghĩ cái quái gì thế?”. Shaun thắc mắc trước vẻ trầm tư của Amy, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Không có gì”. Amy nói lảng, tiếp tục ngẩng mặt trêu đùa với những dải nắng tinh nghịch của mùa đông, đầu óc bâng khuâng về những điều cô chưa tài nào lý giải.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top