Chị Khánh Ngân yêu dấu của nhóc.....
Khi đọc những dòng cảm xúc này nhóc biết chị sẽ hồi âm chuyển ý....
Chị có nhớ không?Vào cái ngày mà chị lặn lội từ Thành phố Nha Trang để gửi tặng cho nhóc món quà sinh nhật lần thứ 12 của mình thì lúc đó nhóc đã xem chị là người yêu thương nhất của mình.:bad_smelly:
Nhóc cũng còn nhớ rõ lần mà chị đã vì nhóc mà đánh nhau với bọn côn đồ ở trường.Khi đó chị trông oai lắm và dễ thương nữa..Chị lên Gia Lai có mấy ngày mà cô dượng cũng phải gần như là gãy cổ vì cúi đầu xin lỗi người ta:haha:hihi..trông chị lúc đó như là một cô công chúa bé nhỏ vậy...
Còn nữa,cái lần mà chị,nhóc và anh Tuấn Anh rủ nhau đi hái trộm xoài của cô Liên hàng xóm không?Hihi..lúc đó 3 người chúng ta bị chó rượt tới tận nhà..nhớ lại lúc đó nhóc thấy buồn cười quá.
Rồi những kỉ niệm ấy cũng trôi qua sau những năm tháng.
Chị đáng yêu như thế,dễ thương như thế,vậy mà năm có lần chị lại bị mắc bệnh trầm cảm..Lúc ấy nhóc thương chị lắm.Mọi ngày chị vẫn gọi điện hỏi thăm dặn dò nhóc thế mà năm ấy chị ko nói chuyện với ai suốt 3 tháng.Nhóc lo lắng và không biết lý do vì sao chị lại bị như vậy.Thế rồi mọi chuyện cũng sáng tỏ.Vì anh Bảo Anh đã phá hoại hết những tình cảm bạn bè xung quanh chị,tức giận chị đã đánh anh ấy chảy cả máu đầu và nhập viện,chị lo lắng...sợ hãi rồi mắc bệnh lúc nào ko hay.Cuối cùng là năm ấy chị đã ko tham gia Đại hội võ thuật-mơ ước từ bé của chị....
Và thời gian cũng trôi qua,chị lại trở về là Khánh Ngân này nào,chị vui vẻ,hạnh phúc với gia đình đầm ấm và giàu sang của mình.
Một ngày 2 bác gọi điện báo tin chị bị tai nạn giao thông,đang cấp cứu.Chị có biết nhóc đã khóc nhiều như thế nào ko?1 ngày..2 ngày..3,4,5,6,7,8 ngày...vẫn chưa có tin của chị.Nhóc đã lo lắng rồi gọi điện cho chị và có người bắt máy..nhóc mừng khôn xiết.Chị kể cho nhóc nghe về diễn đàn này,chị nói rằng mọi người trong đây ai cũng vui tính và tốt bụng mặc dù chị mới lên đây có 2,3 lần.Chị bảo nhóc nên đăng kí làm thành viên ở đây và nhóc đã làm thế.Vậy mà mới bước vào lần đầu tiên,nhóc đã nghe những lời ko hay về chị.Nhóc vừa giận,vừa thấy thương chị.
Nhóc ko nghĩ là mọi người lại nghĩ chị như vậy...điều tra một hồi thì nhóc mới biết mọi chuyện.Nhóc đã cố thanh minh cho chị nhưng....
Nhóc biết là chị là người như thế nào nên đã viết những dóng này gửi cho chị mặc dù ko biết chị có vào đây nữa không..
Nhưng chị ơi!Dù cho trên thế gian này ko có ai yêu quý chị thì nhóc sẽ luôn thương mến chị.Sẽ luôn như thế.
Nếu chị chọn con đường đi du học thì nhóc ủng hộ chị.Nhóc mong rằng chị sẽ vui hơn khi ở một đất nước xa xôi nào đó.
Nhóc của chị-An Nghi
Khi đọc những dòng cảm xúc này nhóc biết chị sẽ hồi âm chuyển ý....
Chị có nhớ không?Vào cái ngày mà chị lặn lội từ Thành phố Nha Trang để gửi tặng cho nhóc món quà sinh nhật lần thứ 12 của mình thì lúc đó nhóc đã xem chị là người yêu thương nhất của mình.:bad_smelly:
Nhóc cũng còn nhớ rõ lần mà chị đã vì nhóc mà đánh nhau với bọn côn đồ ở trường.Khi đó chị trông oai lắm và dễ thương nữa..Chị lên Gia Lai có mấy ngày mà cô dượng cũng phải gần như là gãy cổ vì cúi đầu xin lỗi người ta:haha:hihi..trông chị lúc đó như là một cô công chúa bé nhỏ vậy...
Còn nữa,cái lần mà chị,nhóc và anh Tuấn Anh rủ nhau đi hái trộm xoài của cô Liên hàng xóm không?Hihi..lúc đó 3 người chúng ta bị chó rượt tới tận nhà..nhớ lại lúc đó nhóc thấy buồn cười quá.
Rồi những kỉ niệm ấy cũng trôi qua sau những năm tháng.
Chị đáng yêu như thế,dễ thương như thế,vậy mà năm có lần chị lại bị mắc bệnh trầm cảm..Lúc ấy nhóc thương chị lắm.Mọi ngày chị vẫn gọi điện hỏi thăm dặn dò nhóc thế mà năm ấy chị ko nói chuyện với ai suốt 3 tháng.Nhóc lo lắng và không biết lý do vì sao chị lại bị như vậy.Thế rồi mọi chuyện cũng sáng tỏ.Vì anh Bảo Anh đã phá hoại hết những tình cảm bạn bè xung quanh chị,tức giận chị đã đánh anh ấy chảy cả máu đầu và nhập viện,chị lo lắng...sợ hãi rồi mắc bệnh lúc nào ko hay.Cuối cùng là năm ấy chị đã ko tham gia Đại hội võ thuật-mơ ước từ bé của chị....
Và thời gian cũng trôi qua,chị lại trở về là Khánh Ngân này nào,chị vui vẻ,hạnh phúc với gia đình đầm ấm và giàu sang của mình.
Một ngày 2 bác gọi điện báo tin chị bị tai nạn giao thông,đang cấp cứu.Chị có biết nhóc đã khóc nhiều như thế nào ko?1 ngày..2 ngày..3,4,5,6,7,8 ngày...vẫn chưa có tin của chị.Nhóc đã lo lắng rồi gọi điện cho chị và có người bắt máy..nhóc mừng khôn xiết.Chị kể cho nhóc nghe về diễn đàn này,chị nói rằng mọi người trong đây ai cũng vui tính và tốt bụng mặc dù chị mới lên đây có 2,3 lần.Chị bảo nhóc nên đăng kí làm thành viên ở đây và nhóc đã làm thế.Vậy mà mới bước vào lần đầu tiên,nhóc đã nghe những lời ko hay về chị.Nhóc vừa giận,vừa thấy thương chị.
Nhóc ko nghĩ là mọi người lại nghĩ chị như vậy...điều tra một hồi thì nhóc mới biết mọi chuyện.Nhóc đã cố thanh minh cho chị nhưng....
Nhóc biết là chị là người như thế nào nên đã viết những dóng này gửi cho chị mặc dù ko biết chị có vào đây nữa không..
Nhưng chị ơi!Dù cho trên thế gian này ko có ai yêu quý chị thì nhóc sẽ luôn thương mến chị.Sẽ luôn như thế.
Nếu chị chọn con đường đi du học thì nhóc ủng hộ chị.Nhóc mong rằng chị sẽ vui hơn khi ở một đất nước xa xôi nào đó.
Nhóc của chị-An Nghi