Giọt mưa Thu
Mưa rơi lướt thướt bên ngoài ô cửa. Một chút buồn, một chút nhớ len lỏi trong tim. Ánh mắt xa xăm hướng về khoảng không gian mờ mịt, chẳng thể đặt nổi tên cho nỗi nhớ đang tồn tại trong mình.
Mùa Thu đến rồi, nhẹ nhàng như cơn mưa chiều nay, mang theo một chút gió heo may se se lạnh.
Tôi yêu mùa Thu. Có phải vì Thu là định mệnh cho cái ngày tôi sinh ra? Hay bởi vì Thu mang tên tôi? Hay bởi vì, Thu luôn dịu dàng trong ánh mắt tôi?
Có lẽ tôi yêu Thu. Bởi vì trong Thu có những hạt mưa. Tiếng mưa rơi buồn ra riết, đơn côi, lạnh và man mác như những giọt nước mắt của Ngưu Lang và Chức Nữ.
Mưa Thu thường bắt đầu vào mỗi chiều ảm đạm, khi những căn bếp nhà ai đang toả khói lam chiều.
Tôi thích cảm giác trước mỗi cơn mưa Thu. Đứng trước ô cửa sổ, nhìn ngắm không gian mờ nhạt của mưa đang hoà quyện cùng làn khói trắng. Hít thở để nhấm nháp cái vì lành lạnh, dịu ngọt của gió chiều mang lại. Bật volume thật nhẹ, nghe những bản dạ khúc buồn.
Tôi thích những buổi chiều Thu, lang thang trên con đường xào xạc lá vàng rơi. Hứng những ngọn gió lùa thổi tung mái tóc. Đứng bên bờ hồ, nhìn ngắm những rặng liễu mang dáng hình người thiếu phụ, dịu dàng buông rũ tóc mềm.
Thu lúc nào cũng mang trong mình hai trạng thái đẹp và buồn.
Khi ta cảm nhận đất trời đang trong lành, cảnh vật âu yếm và chất ngất men tình, cho một mùa say, cho một mùa yêu… thì đó là lúc Thu đang rất đẹp. Nhưng Thu cũng buồn, bởi vì Thu mang trong mình nhưng giọt mưa buồn thổn thức cho nỗi tương tư sầu nhớ của những đôi trái gái khi phải chia lìa. Cho những cuộc tình đơn côi…
“Bóng nhạn về đâu mây ở lại
dế trùng như khóc nước trôi hờ.”
Riêng tôi, tôi lại thích cái nét buồn của Thu trong những giọt mưa Thu. Có lẽ vì cuộc đời của tôi luôn gắn liền với sự chia ly và cách biệt. Giống như những chiếc lá vàng rụng rơi theo chiều gió.
Ai đó thường nóí: “Cuộc đời như một giấc mộng hoàng lương, là một kiếp sống tạm bợ, phù du như bóng câu bên cửa sổ, thoáng mây bay cuối trời.”
Ừ thì biết vậy. Nhưng đâu phải lúc nào ta cũng có thể ngắm nhìn mùa Thu trong sự an nhiên, mĩ miều và thanh tịnh? Cũng như tôi, đâu phải lúc nào cũng có thể lạc quan mà chấp nhận sự dở dang, bão táp của cuộc đời mình như một định mệnh khi mà lòng vẫn luôn khao khát một kiếp sống giản dị, thanh bình?
Đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh vật mờ nhạt trong màn mưa trắng xoá mà thấy tương lai của mình cũng đang ảo mờ vô vọng. Bất giác thấy lòng lại nhớ về một điều gì đó như một thói quen khó bỏ.
Giá như... mọi thứ có thể bỏ lại sau lưng và ngủ sâu trong miền ký ức. Thì có lẽ bây giờ, Thu không buồn trong mắt tôi.
( Sưu tầm )