baothyquadep
New member
- Xu
- 0
Lần đầu tiên đọc “Gia tài tuổi 20”, nếu không ai nói trước chắc chắn tôi sẽ nghĩ Lưu Quang Minh –tác giả quyển sách ấy – là một người đàn ông trung niên từng trải và già dặn. Thật vậy, những câu chuyện trong “Gia tài tuổi 20” mang lại cho người ta rất nhiều xúc cảm, rất nhiều suy nghĩ và trăn trở, những điều mà tôi từng nghĩ sẽ không thể có trong tác phẩm của một chàng trai 21 tuổi.
Nói thật, đối với một đứa con gái trẻ có phần hơi hướm năng động như tôi, truyện của Lưu Quang Minh quả là hơi…già. Truyện của Minh tuy già về chất viết nhưng không hề già về giá trị nhân văn lồng bên trong. Lứa tuổi 18 được gọi bằng cái tên hiện đại hơn là “teen” gần như đã quá sức căng thẳng với việc học. Ngày sớm tối lên trường, rỗi được phút nào là lao vào những trò giải trí mang tiêu chí chính là nhanh và gọn như tivi hay internet, việc cầm một quyển sách không phải không có nhưng chúng tôi ưa chọn những gì mang màu sắc rực rỡ hơn và thỏai mái hơn, cốt để giải trí là chính. Phải! Truyện của Quang Minh “già” với chúng tôi vì nó không đơn thuần để giải trí, người đọc nó sẽ không thể đọc một lần là trôi tuột đi ngay. Trái lại, những tác phẩm của anh mang nhiều “ám ảnh” khiến người ta không thể quên dễ dàng được, cứ nhớ mãi một chi tiết nào đó để rồi lắm lúc phải ngớ người ra suy nghĩ và chợt bừng tỉnh…
( Trích bài viết của Lâm Xuân Nguyệt)
“20 tuổi bạn có gì để được gọi là gia tài ?” Sẽ rất lay hoay để trả lời đầy đủ cho câu hỏi này. Bởi chính chúng ta cũng không thể nào ngờ được, ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới ấy có được gì để làm vốn liếng cho cuộc đời mình. Nhưng đọc từng truyện các bạn sẽ cảm nhận được cả một xã hội thu nhỏ ẩn trong những điều rất giản gị, nhẹ nhàng mà tinh tế và phần nào giải đáp được câu hỏi trên. Lướt qua vài cái tên truyện như“Combo gà rán”, “ Thỏ ragu” , “Mẹ con panda”, “Con mèo đen”, “Bắp xào ơi!”, “Một tháng khuyến mãi ở Phong Vũ”, ”Già trước tuổi”, “Tiếng lanh canh và những ô cửa sổ sáng đèn”,…
Đây là một tập truyện ngắn, theo tôi là không nên bỏ qua cho dù bạn là ai, ở bất kỳ độ tuổi nào. Bởi, tuổi 20 là cái tuổi tuyệt vời nhất của cuộc đời.
( Trích bài viết của Roy Lê)
Nói thật, đối với một đứa con gái trẻ có phần hơi hướm năng động như tôi, truyện của Lưu Quang Minh quả là hơi…già. Truyện của Minh tuy già về chất viết nhưng không hề già về giá trị nhân văn lồng bên trong. Lứa tuổi 18 được gọi bằng cái tên hiện đại hơn là “teen” gần như đã quá sức căng thẳng với việc học. Ngày sớm tối lên trường, rỗi được phút nào là lao vào những trò giải trí mang tiêu chí chính là nhanh và gọn như tivi hay internet, việc cầm một quyển sách không phải không có nhưng chúng tôi ưa chọn những gì mang màu sắc rực rỡ hơn và thỏai mái hơn, cốt để giải trí là chính. Phải! Truyện của Quang Minh “già” với chúng tôi vì nó không đơn thuần để giải trí, người đọc nó sẽ không thể đọc một lần là trôi tuột đi ngay. Trái lại, những tác phẩm của anh mang nhiều “ám ảnh” khiến người ta không thể quên dễ dàng được, cứ nhớ mãi một chi tiết nào đó để rồi lắm lúc phải ngớ người ra suy nghĩ và chợt bừng tỉnh…
( Trích bài viết của Lâm Xuân Nguyệt)
“20 tuổi bạn có gì để được gọi là gia tài ?” Sẽ rất lay hoay để trả lời đầy đủ cho câu hỏi này. Bởi chính chúng ta cũng không thể nào ngờ được, ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới ấy có được gì để làm vốn liếng cho cuộc đời mình. Nhưng đọc từng truyện các bạn sẽ cảm nhận được cả một xã hội thu nhỏ ẩn trong những điều rất giản gị, nhẹ nhàng mà tinh tế và phần nào giải đáp được câu hỏi trên. Lướt qua vài cái tên truyện như“Combo gà rán”, “ Thỏ ragu” , “Mẹ con panda”, “Con mèo đen”, “Bắp xào ơi!”, “Một tháng khuyến mãi ở Phong Vũ”, ”Già trước tuổi”, “Tiếng lanh canh và những ô cửa sổ sáng đèn”,…
Đây là một tập truyện ngắn, theo tôi là không nên bỏ qua cho dù bạn là ai, ở bất kỳ độ tuổi nào. Bởi, tuổi 20 là cái tuổi tuyệt vời nhất của cuộc đời.
( Trích bài viết của Roy Lê)