[Dự thi] Nắm tay anh, bước ngang dài rộng yêu thương

meoluoi121190

New member
Xu
0
View attachment 15733

Bài tham dự cuộc thi "Mùa Tết Quê Tôi"
Thế loại: Truyện ngắn
Tắc Phẩm: Nắm tay anh, bước ngang dài rộng yêu thương
Tác giả: Thu Dương




Cái lạnh chợt đến của buổi tối cuối năm khiến Thư chợt rùng mình. Khép lại vạt áo khoác, cô bước vội về hướng căn gác trọ nhỏ của mình. Bao năm qua xa nhà học hành rồi một mình bươn chải kiếm sống nơi Sài Gòn xa hoa, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cái lạnh dịu nhẹ của thành phố nhiệt đới này. Cái lạnh đủ để cô chợt nhớ quê, nhớ Cao Nguyên của những cơn gió, của hương hoa bạt ngàn.

Bất chợt giọng ca trầm ấm của Quang Linh vang lên bên chiếc loa trong cửa hàng thời trang khiến lòng Thư chợt rạo rực.

“Ai xuôi ngược trên khắp nẻo quê hương
Nhớ quay về vui đón mùa xuân yêu thương…”

Cùng lúc điện thoại trong túi Thư rung lên báo hiệu có tin nhắn đến. Cô sải bước đến chỗ bán bánh tráng trộn lề đường, gọi cho mình một phần bánh tráng. Sau khi yên vị trên chiếc ghế nhựa nhỏ, cô lôi điện thoại ra xem tin nhắn. Hóa ra là ông anh hàng xóm hỏi xem chừng nào cô về ăn tết.
Thư mỉm cười nhìn dòng tin nhắn, cảm thấy lòng ấm áp hẳn. Bao nhiêu năm qua đi, có rất nhiều thứ đã thay đổi. Các tòa nhà cao chọc trời thi nhau mọc lên ở Sài Gòn, con đường đất quê cô nay đã được bê tông hóa. Ngay chính bản thân Thư cũng vậy, cô bé vô tư lự thưở nhỏ nay đã chín chắn, trái tim dần chai sạn trước những vấp váp cuộc sống. Chỉ duy nhất có một điều vẫn chẳng đổi thay: Là những dòng tin nhắn của một người vào những ngày như thế này, cái ngày mà mọi người ai cũng hối hả, bàn ra tán vào chuyện lương thưởng, quà cáp, mua sắm, ăn uống, đi chơi.

Cô không vội trả lời tin nhắn mà vừa ăn bánh tráng trộn vừa lắng tai nghe hai chị bán vé số bên cạnh nói chuyện.

- Năm nay lại chẳng có tiền mua cho thằng Tí bộ quần áo mới rồi. Khổ thân thằng bé, chưa bao giờ biết mùi áo mới.

- Nhà chị có một đứa còn đỡ, nhà em hai đứa, lão chồng lại suốt ngày say xỉn. Tiền ăn ngày mai còn chẳng có.

Xen lẫn cuộc nói chuyện của họ là những tiếng thở dài của đắng cay, của bất lực, của mỏi mệt cuộc sống đang bủa vây lấy những tấm thân gầy gò.

Họ đã đứng dậy rời đi tự bao giờ nhưng những lời cuối cùng của cuộc nói chuyện vẫn còn văng vẳng trong đầu cô: “Kệ thôi chị ơi, nghèo thì cũng nghèo rồi, cứ phải cố gắng sống, biết đâu Tết này em bán vé số ngày lại được vài ba trăm ngàn mua cho hai đứa con cái bánh chưng thì sao chứ.” Ước mơ của họ mới giản dị làm sao, mới nhỏ nhoi làm sao và cũng cao đẹp làm sao.

Dời ánh mắt sang phía bên kia đường, có cậu bé chỉ tầm bảy tám tuổi đang lúi cúi nhặt những lon nước rỗng về bán ve chai. Lại có cặp tình nhân vô tư vứt nào những lon, nào những bịch ni lông xuống đường không hề nghĩ suy. Thư lắc đầu, trả tiền bánh tráng rồi bước đi trong đống nghĩ suy chất chồng. Sắp Tết rồi, nhưng không hẳn ai cũng có cơ hội được đoàn tụ với gia đình, được ăn bữa cơm tất niên đúng nghĩa. Thư thầm cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn hơn rất nhiều mảnh đời khác khi ngày mai cô đã có mặt ở nhà bên mâm cơm đoàn viên.



Ngồi xe suốt tám tiếng đồng hồ, cuối cùng Thư cũng có mặt ở nhà lúc sáu giờ chiều ngày hai tám tháng chạp. Vừa vào cổng đã nghe giọng anh Nam hàng xóm đang nói chuyện với anh trai và bố cô.

- Bác để cháu gói cho bé Thư cái bánh tét nhỏ nhỏ, con bé đấy là chỉ thích món này thôi.

- Ừ cháu cứ gói đi, cháu là chiều nó nhất nhà rồi. Chuẩn bị sang nhà bác ở rể được rồi đấy.

- Bạn gái anh ấy có mà xếp mấy hàng dài cơ bố ạ, chẳng đến lượt con gái bố đâu.

Ba người đàn ông giật mình quay mặt ra cửa, Thư mỉm cười chào tất cả mọi người. Mẹ từ trong bếp đi ra đón lấy ba lô giúp cô, bà nhìn cô với ánh mắt xót xa:

- Lại gầy đi rồi, con phải ăn uống cho đủ bữa chứ.

Thư gãi đầu rồi xách vội đồ về phòng, cô sợ cứ đứng đó nữa bà sẽ lại cằn nhằn chuyện ăn uống của cô cả ngày mất.
Nhà cô có truyền thống gói bánh chưng vào những ngày cận Tết, anh hai ngồi lau lá trong khi mẹ chuẩn bị nhân còn bố lại bận rộn với rổ nếp. Gói bánh xong ông bắc nồi ngay chính giữa sân nấu bánh. Ngọn lửa nhỏ như thắp sáng cả một vùng quê nghèo, lũ trẻ trong xóm mang theo nào là bắp, nào là khoai sang nướng nhờ. Những tiếng cười nói trong veo vang vọng từ đầu xóm đến cuối xóm.

Đến hơn chín giờ đêm thì lũ trẻ về nhà hết, chỉ còn lại gia đình cô và anh Nam ngồi canh nồi bánh. Thư chạy vào bếp lấy ra vài con mực, ít xiên thịt mẹ đã ướp sẵn ra nướng, tất nhiên cô không quên tiện tay lấy luôn vài lon bia ra nhâm nhi. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Bố hỏi chuyện công việc của cô đến đâu rồi, một lúc sau ông lại thở dài hỏi cô có ý định về đây làm việc cho gần bố mẹ không. Đây không phải lần đầu tiên ông hỏi câu này nhưng sao ánh mắt mọi người vẫn đổ dồn vào cô, trong đó có cả ánh mắt Nam. Thư chỉ nhìn bố, rồi lại cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói:

- Để con suy nghĩ đã.

Cô bỏ quên hẳn ánh mắt chứa đựng sự chân thành của người đàn ông, xen trong đó có cả chút gì chờ mong rồi lại có chút thất vọng khi nghe câu trả lời của cô. Anh đứng dậy vỗ vai anh trai, chào tạm biệt bố mẹ rồi cũng ra về. Thư thấy trái tim mình hẫng đi từng nhịp theo tiếng bước chân của anh.

Sáng hôm sau khi Thư đang yên giấc trong chiếc chăn dày cộm thì bị mẹ gọi dậy đi chợ Tết. Mang tiếng là đi chợ chứ nhà cô chỉ cách chợ chừng hơn trăm mét, hai mẹ con xách làn vừa đi bộ vừa nói chuyện. Chợ mấy hôm nay đông đúc hơn hẳn ngày thường, người bán hàng ngồi dọc hai bên đường. Sắc vàng của nhành mai đang nở rộ, của những cây quất nặng trĩu quả, sắc đỏ của cành đào miền Bắc, của những câu đối. Tất cả như đang phơi mình trong ánh nắng ngày xuân, cửa hàng băng đĩa đầu chợ mở những khúc ca xuân vui tươi.

Thư cảm nhận rõ nét không khí Tết đang len lỏi trên từng cung đường, thậm chí chỉ cần nhắm mắt lại hít thở một vòng cũng có thể nghe gió thoảng mùi hương nếp mới hòa quyện với lá dong thơm lừng. Bầu trời hôm nay mới trong xanh làm sao, và cô thấy lòng bình yên lạ lùng.

Trưa ba mươi nhà Thư làm mấy mâm cơm cúng tất niên, bố bảo cô sang mời mấy nhà hàng xóm qua uống chén rượu. Đến quá trưa thì Nam cũng qua, anh dẫn theo một cô gái trạc tuổi. Họ không nắm tay nhưng luôn nhìn nhau một cách ăn ý. Đến khi mẹ cô hỏi có phải bạn gái anh không. Anh không trả lời vội mà đánh ánh mắt qua cô, rồi đưa tay gãi đầu:

- Cô thấy thế nào ạ?

- Con bé vừa ngoan lại vừa xinh, cháu có con mắt nhìn quá.

Trước lời khen của mẹ cô, anh chỉ gượng cười rồi bước ra ngồi với bố và anh hai mà không nói gì thêm. Thư nhìn anh, lồng ngực tự nhiên nhói một cái… rất nhẹ.

Tối đến, bố và anh hai quây quần bên chiếc ti vi xem Táo quân, còn Thư và mẹ lúi húi trong bếp chuẩn bị đồ cúng giao thừa. Thỉnh thoảng cô lại tranh thủ liếc qua màn hình xem cô Đẩu và Nam Tào tung hứng rồi lại cùng cười với cả nhà. Có lẽ Táo quân đã quen thuộc với gia đình cô từ hơn chục năm nay, đến độ cô chẳng dám tưởng tượng nếu một ngày không còn Táo quân, Tết sẽ buồn đến như thế nào.

Đến gần mười hai giờ, bố ra khỏi nhà đi loanh quanh đầu đường, cô phụ mẹ bê bàn ra đặt đồ cúng giữa sân. Khi những tiếng hô vang đếm ngược ba… hai… một vang lên cũng là lúc bố từ xa bước về nhà. Năm nào cũng vậy, ông luôn tự xông đất nhà mình theo một kiểu rất riêng như thế. Và việc đầu tiên khi về nhà của ông bao giờ cũng là đốt đống lửa nhỏ đã được chuẩn bị sẵn ở sân. Hai mươi mấy năm qua, truyền thống này chưa từng thay đổi, ông bảo đốt lửa đầu năm cả năm sẽ luôn may mắn. Cô và anh hai ngồi sưởi ấm bên bếp lửa, miệng ngâm nga hát theo giai điệu ca khúc nhạc xuân trên truyền hình.
Bỗng bên kia hàng rào có tiếng gọi rất khẽ:

- Thư ơi. Ra đây anh lì xì.

Thư đứng dậy vội, chạy đến bên bờ rào vẫy tay với Nam. Trong tay anh là phong bao lì xì đỏ chót, và Thư còn biết một điều, bên trong nó nhất định là một tờ hai đô la như những năm qua. Cô nhận lì xì của anh, không quên nói vài câu chúc Tết anh. Nam với tay qua bờ rào xoa đầu cô rồi vẫy tay ý bảo cô vô nhà đi.

Tết ngày xưa trong Thư là được mẹ diện cho đồ mới, đến nhà họ hàng luôn được rất nhiều tiền lì xì, đặc biệt trong nhà lúc nào cũng có thức ăn ngon. Vì thế, thơ bé cô từng ước ngày nào cũng là Tết để được ăn bao nhiêu là bánh kẹo.

Tết giờ đây trong Thư là sau một năm mệt mỏi, được trở về trong vòng tay gia đình ngồi bên đống lửa đêm giao thừa, nhận tiền lì xì từ anh hàng xóm. Tết là cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, là những giây phút bận rộn dọn dẹp nhà cửa mà vẫn thấy lòng bình yên lạ lùng.



Chiều mùng hai Tết, Thư đang ở nhà ngồi cắn hạt dưa thì có tiếng xe máy dừng trước nhà, không chỉ một chiếc mà tầm bảy tám chiếc. Cô đánh ánh mắt ra ngoài thì thấy anh Nam và “người yêu” cùng mấy anh học chung lớp với anh hai. Cô vào phòng gọi anh hai đang ngủ nướng dậy rồi đi lấy bánh kẹo rót nước mời mọi người. Chị “người yêu” thấy thế cũng xuống bếp giúp cô. Hai chị em vừa chuẩn bị chút đồ ăn vừa nói chuyện.

- Chị và anh Nam yêu nhau lâu chưa ạ?

Chị “người yêu” chợt dừng tay, mắt nhìn cô chăm chú chừng vài giây rồi cười buồn.

- Chỉ là chị đơn phương mà thôi. Anh ấy bảo anh ấy vẫn đang chờ đợi một cô gái, chờ đợi một ngày đôi cánh cô ấy mỏi mệt. Anh ấy muốn khi cô ấy trở về luôn thấy vẫn còn có anh đứng phía sau chờ đợi.

Thư nghe chị nói, khóe mắt chợt rưng rưng. Cô nhớ có lần anh từng hỏi cô đến khi nào mới chịu trở về, khi ấy cô chỉ trả lời bừa “Đợi một ngày đôi cánh em mỏi mệt, khi ấy em nhất định sẽ về”.

Hóa ra bao nhiêu năm qua, có chàng trai vẫn thầm lặng đứng phía Thư mà cô không hề hay biết. Cô tìm thấy anh phía ngoài sân, ngay chậu quất bố mới mua hôm hai chín Tết.

- Nghe nói có người đang chờ đợi em.

Anh nghe giọng cô thì ngẩn ra giây lát, rồi mỉm cười rạng rỡ.

- Là em nghe ai nói thế?

- Con time m.

- Thế em nghĩ sao?

- Nhưng tim em còn bé lắm, nó còn ham chơi lắm. Em sợ rồi một ngày em sẽ lạc đường.

- Thế thì cứ nắm tay anh, anh sẽ dắt em qua những dài rộng của cuộc đời này.

Anh đứng đó, chìa tay ra chờ đợi cô. Khuôn mặt anh sáng bừng trong anh nắng chiều tà, nụ cười anh thấm đượm cả hoàng hôn đang dần buông.

Cuộc đời này chỉ cần thế là đủ, mùa xuân năm nay của cô có anh. Mùa xuân năm sau và cả những năm sau nữa của anh sẽ luôn có cô đồng hành.

Dài rộng cuộc đời chẳng ai đong đếm được, dài rộng tình yêu chẳng ai tính toán được. Nhưng những dài rộng mùa xuân vẫn luôn đủ để bao dung những trái tim đang yêu, sẽ yêu và đã yêu.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top