Bài tham dự cuộc thi "Mùa Tết Quê Tôi"
Thể loại:Truyện ngắn
Tác Phẩmòng nhật kí hoa anh đào
Tác giảé_cún ( winmy)
Dòng nhật kí Hoa Anh Đào
Nhìn cánh hoa anh đào lặng lẽ rơi trong ánh hoàng hôn lúc chiều tà mang sắc hồng cam dịu dàng, mái tóc nâu dài ngang lưng của nó nhẹ nhàng theo cơn gió của đầu xuân bay bay. Nó- Harune Ngân- Một cô gái mười lăm tuổi xinh đẹp với nụ cười tỏa nắng trên môi. Là một người sinh ra và lớn lên ở đất nước Mặt Trời mọc nhưng nó còn có một quê hương nữa, nơi mẹ nó từng sống những ngày tháng êm đềm của tuổi mười chín, đó là Việt Nam- đất nước cong cong hình chữ S nơi có địa đầu Móng Cái và cuối Mũi Cà Mau. Dù lớn lên ở đây, hưởng từng ngày tháng vui vẻ ở nơi này, xứ sở hoa Anh Đào nhưng nó luôn muốn một ngày nào đó được đến thăm đất nước xa xôi kia, đất nước mà nó chỉ biết qua những lời kể của mẹ, qua những thông tin mạng hay những trang sách báo hằng ngày. Dù chỉ qua hình ảnh hay lời kể, những dòng viết thế nhưng với nó thì Việt Nam thật đẹp!
Những bụi tre xanh ngút ngàn sống với đất nghèo hoang xơ...
Nghìn bông sen trắng, hồng giữa mặt bùn đen...
Và bao cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ và nên thơ đang chờ nó, nó rất muốn một lần đến thăm. Và một ngày nào đó, không xa nữa, chỉ vài tuần nữa nó sẽ được đến Việt Nam chiêm ngưỡng những gì mà nó dự tính ngay khi bị những cảnh đẹp mê hồn mờ mờ trong làn sương sớm làm cho thôi miên.
Đang mê mẩn trong những suy nghĩ của mình, chợt tiếng gọi của mẹ làm nó đành thôi việc nghĩ đến đất nước xa xôi kia:
- Ngân! Ăn cơm thôi con!
"Vâng"- nó đáp lại tiếng gọi của mẹ rồi dời khỏi chiếc xích đu thân thuộc cạnh cây hoa anh đào trắng lung linh trong ánh chiều tà...
Bước vào phòng bếp, một không khí ấm áp tràn ngập ánh đền vây quanh lấy nó, bên bàn ăn, một cô bé khá giống nó, à! Đúng rồi đó là Chist, em gái của nó đang chạy lon phụ mẹ bê đồ, và có một người đã yên vị, trên tay là tờ báo và tách trà màu vàng nhạt đang tỏa nghi ngút khói, không ai khác ngoài người bố kính yêu của nó. Nó cũng lại gần bần nấu bê đồ ăn tối. Chà, nhìn món nào cũng ngon! Cũng phải thôi, mẹ nó là một đầu bếp còn bố nó lại là một nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng. Khi bàn ăn được dọn lên, cả gia đình nó đừng lại, cúi đầu xuống và nói:
- Mời mọi người ăn cơm!- Với người Nhật thì đây là một truyền thống có từ bao đời nay và với nó, đó là một lễ nghi rất quan trọng. Sau khi xong phần lễ nghi thì mọi người cùng nhau thưởng thức các món ăn. Nào là Sushi tôm, Kobumaki ( Rong biển cuộn ), Datemaki được chiên vàng óng, Kurikinton ngọt dịu hay Kinpira Gobo mang vị cay của ớt... Bé Chist nói:
- Ư! Món Tai-no Shi-o-ya-ki mẹ làm là ngon nhất!- Một bữa cơm đầm ấm vô cùng.
Sau khi ăn xong bữa tôi, nó phụ mẹ bê món tráng miệng ra, đĩa bánh Taiyaki hình con cá nóng hổi, món bánh nhân kẹo ngon tuyệt, một món ăn truyền thống ở nơi đây, kèm theo là ly nước ép cam sóng sánh mát dịu.
... Tối...
Chợt ca khúc EVANESCE của Super Junior vang lên:
Chimmuk, deo isang hago sipeun mari eomneunji
Hayake ssodajideon useum kkocheun
Beolsseo sideunji oraengeol eotteokhae
Kkochipe un jyeoseo (jeomjeom) heulgi doego (no)
Bultadeon gyeokjeongeun jaega doego
Wae johasseotdeon modeun geon kkok ireoke
Những lời hát ngào sâu lắng lúc tiết tấu nhanh, chậm chỗ Rap chỗ Pop của mười ba chàng trai phát ra từ chiếc điện tại của nó. Là Clara, nó mở máy rồi...
-Harune! Cậu định Tết năm nay về Việt Nam hả?-Cái giọng sụt sùi của cô bạn mít ướt vang lên đầu dây bên kia
- Ừ Ừ! Năm nay mình sẽ...- Nó chưa kịp nói xong thì Clara đã tiếp:
- Về Việt Nam chứ gì? Bùn quá đi! Nhưng cứ về nơi ấy hưởng cái Tết đi! Nhớ mang quà về cho mình nhe! Hi hi!- Đúng là cô bạn giòn cười tươi khóc của nó, nó nghe mà chỉ biết cười phì bởi tính tình trẻ con của Clara.
Sau một hồi nói chuyện với cô bạn thân nó thấy mình thật may mắn khi được đến thăm đất nước xa xôi ấy! Nhất định nó sẽ đến!
Và ngày đó cũng đến rồi!
Tại sân bay quốc tế Tokyo ( Haneda ) nó cùng cả gia đình đang chuẩn bị cất cánh thì thấy lấp ló bóng dánh nhỏ nhắn với mái tóc màu tím thạch anh buộc nhánh của Clara cùng với dáng người cao dong dỏng của Kukai, họ đến tiễn nó. Clara sụt sùi:
- Hic hic Đi nhớ mua quà cho tui à nha!- Rồi cuối cùng là cười khoái chí! Kukai bên cạnh, cậu quá cao so với Clara vẫn cố ấn đầu cô bạn nửa mít ướt nửa đùa, nói:
- Hưởng cái tết vui vẻ nhé!
Rồi cuối cùng họ vẫy chào tạm biệt gia đình nó đang lên máy bay rồi dần lên trong không trung, cuối cùng là mờ xa. Nó biết là giờ này Clara đang khóc, cô bạn mít ướt của nó và chắc chắn Kukai đang vận hết công xuất để dỗ dành... Sự thật đúng là như vậy!
Sau tám tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay cuối cùng nó cũng đến được Việt Nam!
-Oa!- Nó thốt lên!
-Tuyệt vời quá chị hai ơi!- Bé Chist cầm trên tay con gấu Andy nó tặng bé trong sinh nhật vừa rồi thốt lên khiến mẹ nó phì cười.
Bầu trời trong xanh mây trắng bồng bềnh trời tiếng nhạc du dương vang dậy trong sớm bình minh. Ngàn bông hoa đào khoe sắc đang nở rộ, tuy ở đây không có hoa anh đào như ở quê hương kia nhưng hoa đào cũng rất đẹp, lấp ló lại có mấy cây hoa mai vàng mang nắng ấm từ phương Nam đến cái Tết lạnh giá ở Miền Bắc. Hương thơm dịu dàng của mùi lúa non, ngậy ngậy mùi thịt mỡ, đó là thứ bánh gì đó hình vuông được gói lá xanh mà nó không hề biết! Mẹ kéo nó đi khắp các hàng để thưởng thức cái bầu không khi Tết ở Việt Nam này. Ngày dần trôi qua, nhường chỗ cho bầu trời đêm lấp lánh sao và trăng, nó được đi ngắm pháo hoa, được về quên bà ngoại ở Hà Đông, may quần áo mới, một bộ quần áo dài màu hồng nhạt có in hình bông cẩm chướng màu xanh tím. Được đi đây đó chúc Tết, được nhận tiền lì xì. Và trên khuôn mặt nó luôn hiện lên một nụ cười tỏa nắng, một nụ cười có thể xua đi đám sường còn bâu trên nền đất đen lạnh lẽo. Hạnh phúc thật!- Nó thầm nghĩ và quả thực Việt Nam quá tuyệt vời với nó! Nó sẽ chụp thật nhiều ảnh để cho tụi bạn của mình xem, mua thật nhiều quà ở chợ Tết,... Nó sẽ làm những gì mà có thể làm được trong vòng một tuần lễ ở dải đất hình chữ S cong cong yêu dấu này!
Việt Nam cũng có khá nhiều phong tục, tập quán, nhưng nó khác ở Nhật rất nhiều, nó giản dị, ấm áp mang chút gì đó là... thật khó diễn tả bằng lời. Đây cũng là quê hương của nó quê hương thứ hai, quê hương mà lần đầu nó đến thăm. Con người ở đây thật tốt bụng, hiền hậu mà dễ gần lại hay giúp đỡ người khác nữa! Nó chẳng thể chê cái Tết cổ truyển ở Việt Nam mà mẹ nó gọi là Tết Nguyên Đán ở một điều gì cả dù là ít hay nhiều. Có lẽ khi đến đây nó đã bị những món ăn có từ xa xưa, những món ăn đặc sắc như bánh chưng,bún cá sườn, bánh tráng cuốn thịt, phở bò trộn, bánh mì bò khô hay nem lụi, phở chiên giòn... món nào cũng ngon. Với nó ca khúc Xuân Đã Về sẽ mãi khắc sâu vào tim nó, những lời hát ngọt ngào và dịu êm:
Xuân đã về, xuân đã về! Kìa bao ánh xuân về tràn lan mênh mông
Trên cánh đồng, chim hót mừng, đang thướt tha từng đàn tung bay vui say.
Xuân đã về, xuân đã về! Ngàn hoa hé môi cười vui đón gió mới
Xuân đã về, xuân đã về! Ta hát vang lên câu ca mừng chào xuân.
Chắc chắn khi có dịp nó sẽ lại đến thăm nơi đây! Chắc chắn là vậy! Nó yêu Việt Nam rất nhiều, yêu cái Tết đầm ấm ở đây!Dù ở đây không có hoa Anh Đào nhưng với nó ở đây sẽ mãi có Dòng nhật kí Hoa Anh Đào, những dòng nhật kí tuổi mười lăm của nó ở quê hương thứ hai, Việt Nam. Để nó sẽ nhớ mãi cái Tết cổ truyền ở quê ngoại Hà Đông...
-------
Bài có sử dụng ảnh sưu tầm.
Bài tham dự cuộc thi "Mùa Tết Quê Tôi"
Thể loại:Truyện ngắn
Tác Phẩmòng nhật kí hoa anh đào
Tác giảé_cún ( winmy)
Dòng nhật kí Hoa Anh Đào
Nhìn cánh hoa anh đào lặng lẽ rơi trong ánh hoàng hôn lúc chiều tà mang sắc hồng cam dịu dàng, mái tóc nâu dài ngang lưng của nó nhẹ nhàng theo cơn gió của đầu xuân bay bay. Nó- Harune Ngân- Một cô gái mười lăm tuổi xinh đẹp với nụ cười tỏa nắng trên môi. Là một người sinh ra và lớn lên ở đất nước Mặt Trời mọc nhưng nó còn có một quê hương nữa, nơi mẹ nó từng sống những ngày tháng êm đềm của tuổi mười chín, đó là Việt Nam- đất nước cong cong hình chữ S nơi có địa đầu Móng Cái và cuối Mũi Cà Mau. Dù lớn lên ở đây, hưởng từng ngày tháng vui vẻ ở nơi này, xứ sở hoa Anh Đào nhưng nó luôn muốn một ngày nào đó được đến thăm đất nước xa xôi kia, đất nước mà nó chỉ biết qua những lời kể của mẹ, qua những thông tin mạng hay những trang sách báo hằng ngày. Dù chỉ qua hình ảnh hay lời kể, những dòng viết thế nhưng với nó thì Việt Nam thật đẹp!
Những bụi tre xanh ngút ngàn sống với đất nghèo hoang xơ...
Nghìn bông sen trắng, hồng giữa mặt bùn đen...
Và bao cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ và nên thơ đang chờ nó, nó rất muốn một lần đến thăm. Và một ngày nào đó, không xa nữa, chỉ vài tuần nữa nó sẽ được đến Việt Nam chiêm ngưỡng những gì mà nó dự tính ngay khi bị những cảnh đẹp mê hồn mờ mờ trong làn sương sớm làm cho thôi miên.
Đang mê mẩn trong những suy nghĩ của mình, chợt tiếng gọi của mẹ làm nó đành thôi việc nghĩ đến đất nước xa xôi kia:
- Ngân! Ăn cơm thôi con!
"Vâng"- nó đáp lại tiếng gọi của mẹ rồi dời khỏi chiếc xích đu thân thuộc cạnh cây hoa anh đào trắng lung linh trong ánh chiều tà...
Bước vào phòng bếp, một không khí ấm áp tràn ngập ánh đền vây quanh lấy nó, bên bàn ăn, một cô bé khá giống nó, à! Đúng rồi đó là Chist, em gái của nó đang chạy lon phụ mẹ bê đồ, và có một người đã yên vị, trên tay là tờ báo và tách trà màu vàng nhạt đang tỏa nghi ngút khói, không ai khác ngoài người bố kính yêu của nó. Nó cũng lại gần bần nấu bê đồ ăn tối. Chà, nhìn món nào cũng ngon! Cũng phải thôi, mẹ nó là một đầu bếp còn bố nó lại là một nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng. Khi bàn ăn được dọn lên, cả gia đình nó đừng lại, cúi đầu xuống và nói:
- Mời mọi người ăn cơm!- Với người Nhật thì đây là một truyền thống có từ bao đời nay và với nó, đó là một lễ nghi rất quan trọng. Sau khi xong phần lễ nghi thì mọi người cùng nhau thưởng thức các món ăn. Nào là Sushi tôm, Kobumaki ( Rong biển cuộn ), Datemaki được chiên vàng óng, Kurikinton ngọt dịu hay Kinpira Gobo mang vị cay của ớt... Bé Chist nói:
- Ư! Món Tai-no Shi-o-ya-ki mẹ làm là ngon nhất!- Một bữa cơm đầm ấm vô cùng.
Sau khi ăn xong bữa tôi, nó phụ mẹ bê món tráng miệng ra, đĩa bánh Taiyaki hình con cá nóng hổi, món bánh nhân kẹo ngon tuyệt, một món ăn truyền thống ở nơi đây, kèm theo là ly nước ép cam sóng sánh mát dịu.
... Tối...
Chợt ca khúc EVANESCE của Super Junior vang lên:
Chimmuk, deo isang hago sipeun mari eomneunji
Hayake ssodajideon useum kkocheun
Beolsseo sideunji oraengeol eotteokhae
Kkochipe un jyeoseo (jeomjeom) heulgi doego (no)
Bultadeon gyeokjeongeun jaega doego
Wae johasseotdeon modeun geon kkok ireoke
Những lời hát ngào sâu lắng lúc tiết tấu nhanh, chậm chỗ Rap chỗ Pop của mười ba chàng trai phát ra từ chiếc điện tại của nó. Là Clara, nó mở máy rồi...
-Harune! Cậu định Tết năm nay về Việt Nam hả?-Cái giọng sụt sùi của cô bạn mít ướt vang lên đầu dây bên kia
- Ừ Ừ! Năm nay mình sẽ...- Nó chưa kịp nói xong thì Clara đã tiếp:
- Về Việt Nam chứ gì? Bùn quá đi! Nhưng cứ về nơi ấy hưởng cái Tết đi! Nhớ mang quà về cho mình nhe! Hi hi!- Đúng là cô bạn giòn cười tươi khóc của nó, nó nghe mà chỉ biết cười phì bởi tính tình trẻ con của Clara.
Sau một hồi nói chuyện với cô bạn thân nó thấy mình thật may mắn khi được đến thăm đất nước xa xôi ấy! Nhất định nó sẽ đến!
Và ngày đó cũng đến rồi!
Tại sân bay quốc tế Tokyo ( Haneda ) nó cùng cả gia đình đang chuẩn bị cất cánh thì thấy lấp ló bóng dánh nhỏ nhắn với mái tóc màu tím thạch anh buộc nhánh của Clara cùng với dáng người cao dong dỏng của Kukai, họ đến tiễn nó. Clara sụt sùi:
- Hic hic Đi nhớ mua quà cho tui à nha!- Rồi cuối cùng là cười khoái chí! Kukai bên cạnh, cậu quá cao so với Clara vẫn cố ấn đầu cô bạn nửa mít ướt nửa đùa, nói:
- Hưởng cái tết vui vẻ nhé!
Rồi cuối cùng họ vẫy chào tạm biệt gia đình nó đang lên máy bay rồi dần lên trong không trung, cuối cùng là mờ xa. Nó biết là giờ này Clara đang khóc, cô bạn mít ướt của nó và chắc chắn Kukai đang vận hết công xuất để dỗ dành... Sự thật đúng là như vậy!
Sau tám tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay cuối cùng nó cũng đến được Việt Nam!
-Oa!- Nó thốt lên!
-Tuyệt vời quá chị hai ơi!- Bé Chist cầm trên tay con gấu Andy nó tặng bé trong sinh nhật vừa rồi thốt lên khiến mẹ nó phì cười.
Bầu trời trong xanh mây trắng bồng bềnh trời tiếng nhạc du dương vang dậy trong sớm bình minh. Ngàn bông hoa đào khoe sắc đang nở rộ, tuy ở đây không có hoa anh đào như ở quê hương kia nhưng hoa đào cũng rất đẹp, lấp ló lại có mấy cây hoa mai vàng mang nắng ấm từ phương Nam đến cái Tết lạnh giá ở Miền Bắc. Hương thơm dịu dàng của mùi lúa non, ngậy ngậy mùi thịt mỡ, đó là thứ bánh gì đó hình vuông được gói lá xanh mà nó không hề biết! Mẹ kéo nó đi khắp các hàng để thưởng thức cái bầu không khi Tết ở Việt Nam này. Ngày dần trôi qua, nhường chỗ cho bầu trời đêm lấp lánh sao và trăng, nó được đi ngắm pháo hoa, được về quên bà ngoại ở Hà Đông, may quần áo mới, một bộ quần áo dài màu hồng nhạt có in hình bông cẩm chướng màu xanh tím. Được đi đây đó chúc Tết, được nhận tiền lì xì. Và trên khuôn mặt nó luôn hiện lên một nụ cười tỏa nắng, một nụ cười có thể xua đi đám sường còn bâu trên nền đất đen lạnh lẽo. Hạnh phúc thật!- Nó thầm nghĩ và quả thực Việt Nam quá tuyệt vời với nó! Nó sẽ chụp thật nhiều ảnh để cho tụi bạn của mình xem, mua thật nhiều quà ở chợ Tết,... Nó sẽ làm những gì mà có thể làm được trong vòng một tuần lễ ở dải đất hình chữ S cong cong yêu dấu này!
Việt Nam cũng có khá nhiều phong tục, tập quán, nhưng nó khác ở Nhật rất nhiều, nó giản dị, ấm áp mang chút gì đó là... thật khó diễn tả bằng lời. Đây cũng là quê hương của nó quê hương thứ hai, quê hương mà lần đầu nó đến thăm. Con người ở đây thật tốt bụng, hiền hậu mà dễ gần lại hay giúp đỡ người khác nữa! Nó chẳng thể chê cái Tết cổ truyển ở Việt Nam mà mẹ nó gọi là Tết Nguyên Đán ở một điều gì cả dù là ít hay nhiều. Có lẽ khi đến đây nó đã bị những món ăn có từ xa xưa, những món ăn đặc sắc như bánh chưng,bún cá sườn, bánh tráng cuốn thịt, phở bò trộn, bánh mì bò khô hay nem lụi, phở chiên giòn... món nào cũng ngon. Với nó ca khúc Xuân Đã Về sẽ mãi khắc sâu vào tim nó, những lời hát ngọt ngào và dịu êm:
Xuân đã về, xuân đã về! Kìa bao ánh xuân về tràn lan mênh mông
Trên cánh đồng, chim hót mừng, đang thướt tha từng đàn tung bay vui say.
Xuân đã về, xuân đã về! Ngàn hoa hé môi cười vui đón gió mới
Xuân đã về, xuân đã về! Ta hát vang lên câu ca mừng chào xuân.
Chắc chắn khi có dịp nó sẽ lại đến thăm nơi đây! Chắc chắn là vậy! Nó yêu Việt Nam rất nhiều, yêu cái Tết đầm ấm ở đây!Dù ở đây không có hoa Anh Đào nhưng với nó ở đây sẽ mãi có Dòng nhật kí Hoa Anh Đào, những dòng nhật kí tuổi mười lăm của nó ở quê hương thứ hai, Việt Nam. Để nó sẽ nhớ mãi cái Tết cổ truyền ở quê ngoại Hà Đông...
-------
Bài có sử dụng ảnh sưu tầm.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: