[Dự thi] Ba - Tết của con!

le phuong

New member
Xu
0
Bài tham dự cuộc thi "Mù tết quê tôi"
Thể loại: Văn xuôi
Tác Phẩm: Ba- Tết của con
Tác giả: Lê Phượng


Ba – Tết của con!


Ba nói ngày mẹ mất cũng là ngày con tròn 1 tuổi. Buổi trưa tiệc thôi nôi vừa tan là buổi chiều mẹ đi mãi không về - dòng nước lũ đã cuốn mẹ đi rồi...
Từ ngày đó, ba thay mẹ chăm sóc 2 anh em. Là công nhân xây dựng nhưng ba giỏi lắm nhé! Ba nấu ăn thật ngon nè, con thích nhất là món canh cá tràu nấu khế, anh hai cũng thích món này, lúc nào con với anh hai cũng giành hết không để phần cho ba luôn. Ba kể chuyện thật hay nữa, tối nào 2 anh em cũng bắt ba kể chuyện rồi ngủ từ lúc nào không biết, con thích chuyện "Ba điều ước" lắm. Ba còn thắt bím tóc đẹp ơi là đẹp, con đi học ai cũng khen con có tóc đẹp. Ba còn là "chiếc xích lô" đưa đón con đến trường nữa, anh hai phải tự đi xe chứ không được ba chở qua con đường đầy ổ gà đâu ba nhỉ! Ba nói ngày xưa mẹ thường chở anh hai trên con đường gập ghềnh này. Con không buồn, không ghen tị với anh hai về mẹ. Bởi lẽ, trong tâm trí, con không hình dung được và cũng không biết được mẹ là ai, chỉ có tấm hình cũ trên bàn thờ mà ngày nào con cũng thắp hương theo lời ba nhưng con cũng không quan tâm hình bóng mẹ như thế nào. Con chỉ biết có ba thôi...

Con không học giỏi bằng anh hai, anh hai năm nào cũng được đi thi Tỉnh, con thì chỉ được đi thi Huyện thôi. Ba không la con, ba nói con ngoan, chăm học, biết nghe lời ba và nghe lời anh hai là ba vui rồi. Ba nhặt những thanh gỗ, thanh sắt ngoài công trường về đóng khung để treo giấy khen của 2 anh em. Ba nói cuối năm nay 2 anh em phải được 5 giấy khen cho ba treo, phần anh hai 3 cái, phần con 2 cái. Ba còn nói mẹ nhìn thấy giấy khen này chắc mẹ vui lắm. Mỗi lần nhắc đến mẹ anh hai buồn lắm. Con thì thấy không có gì phải buồn cả, mẹ là ai chứ? chỉ là một tấm ảnh cũ, mình có ba rồi mà. Anh hai im lặng không nói gì. Anh hai thương em lắm, lúc nào cũng nhường phần hơn cho em hết....

Sinh nhật lần thứ 13 của con, ngày 20 tháng 12 âm lịch, anh hai chạy lên tận lớp học con chờ tiết ra chơi, vừa bước ra cửa lớp anh hai hét lên: "Anh hai có quà sinh nhật cho Bống nè, đặc biệt lắm nhé!". Anh hai chìa tờ giấy báo trúng tuyển đội học sinh giỏi Toán Quốc gia. Con tròn xoe mắt ôm chầm lấy anh hai:

- Ôi anh hai giỏi quá, em muốn được như anh hai í!

- Nhóc con, ngoan đi rồi Bống sẽ được hơn anh hai nữa đó!

Con nũng nịu:

- Thật không anh hai?

- Thật mà, thôi anh hai về chở rau cho bà Năm chứ muộn rồi, chiều bà Năm cho tiền anh hai mua bánh tiêu về khao cho Bống với ba nghen!
Con khẽ gật đầu, anh hai đi rồi mặt con ỉu xìu, con vui đó chứ mà sao nghe cũng buồn buồn. Chắc tại con ghen tị với anh hai mất rồi, anh hai giỏi thế mà con thì chưa bao giờ được thi Tỉnh dù chỉ 1 lần. Nhất định phải hỏi ba lý do tại sao mới được, anh hai cũng ăn canh khế giống con, nghe ba kể chuyện giống con... vậy mà anh hai lại học giỏi hơn. Ôm chú gấu bông mà cô giáo và cả lớp tặng sinh nhật, con lững thững bước ra cổng trường. Đưa mắt nhìn quanh không thấy ba như mọi khi, con bồn chồn trông ngóng. Hôm nay sinh nhật con mà ba tới trễ nè, tối phạt ba kể thật nhiều chuyện mới được, mà chắc ba còn mua quà cho con nên tới trễ đó mà... Đang thẫn thờ nghĩ suy con thấy chú Tâm của bà Năm đạp xe đến. "Bống, chú đến đón con nè, ba con hôm nay về trễ, lên xe đi con". Con phụng phịu leo lên xe, trong lòng không khỏi bực bội về cái "tội" của ba.....

Nhưng.... lần đầu tiên và cũng là mãi mãi... ba không đến đón con nữa. Tai nạn công trường đã cướp ba khỏi con, đã khiến ba phải thất hứa với con. Ba hứa sẽ không bao giờ quên đưa đón con, ba hứa sẽ đưa đón con cho đến lúc con vào Đại học, cho đến lúc con theo chồng và đến khi nào ba không thể... Thế mà bây giờ đây, con chưa vào Đại học, con chưa lên xe hoa theo chồng thì ba đã không thể rồi. Tại sao?.... Tại sao thế hả ba?... Con buồn, con khóc và ngất đi. Bây giờ con mới hiểu tại sao anh hai lại buồn mỗi khi nhắc đến mẹ...

Cuối năm con đem về 2 giấy khen, anh hai treo thay ba. Anh hai thay ba làm mọi thứ, nhưng con thì không còn là con nữa. Con trở nên lầm lì ít nói, nhiều khi khó bảo đến nỗi bị anh hai đánh. Con không thấy đau, chỉ thấy trống rỗng, hụt hẫng và mỏi mệt. Nhiều đêm con không ngủ và khóc suốt, anh hai ôm con không nói gì. Con và anh hai được thầy cô và mấy cô chú lạ huơ lạ hoắc cho nhiều tiền, sách vở, quần áo. Anh hai chăm lo co con mọi thứ, chiều anh hai chở rau cho bà Năm xong còn đi dọn dẹp quán cơm cho cô Chín ở gần chợ nữa ba à!....

Thời gian cứ thế trôi qua, anh hai vào Đại học, con vẫn là thành viên của đội học sinh giỏi Huyện, con không được vào đội tuyển của Tỉnh. Hồi đó, người chở rau cho bà Năm là con, dọn dẹp quán cơm cho cô Chín cũng là con, anh hai dạy kèm mấy đứa bạn lớp con ở nhà mình. Anh hai thương con như ba đã từng thương con vậy đó. Con giúp việc cho cô Chín đến 8h tối, anh hai đến đón con trên chiếc xe đạp cũ và đi qua con đường mà ngày xưa ba đã chở con qua. Đường làng mình không còn ổ gà như xưa nữa mà sao mỗi lần đi qua con vẫn nghe lòng nấc lên thành tiếng. Câu chuyện "Ba điều ước" của ba giờ con chỉ mong được một điều thôi là đủ. Nhưng.....

Ba biết không, cái Tết năm con 13 tuổi là cái Tết đáng sợ nhất trong đời của con – không có ba. Những ký ức về ba cứ theo con suốt mấy năm qua. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, con và anh hai lại đón một cái Tết không có bánh chưng ba gói, không có dưa cà ba trồng, không có mai vàng ba chăm…Con nhớ ba!

Tết 2013, con gửi nỗi nhớ của mình đến ba trong những lời thơ vụng về trên Diễn đàn kiến thức, bài thơ của con được rất nhiều bạn bè chia sẻ và động viên. Năm đó, bài thơ con được giải ba, và còn được cả giải tác phẩm cảm động nhất ba à. Đó là bài Ngày xuân vắng mẹ, con đọc cho ba nghe nhé!

Gói nỗi nhớ ngọt bùi trong lá chuối
Hạt nếp nồng mang vị mặn của ba
Mồ hôi rơi trên mỗi luống dưa cà
Mà ngày Tết vẫn nghe lòng trống rỗng

Mẹ ra đi! Mong con đừng trông ngóng
Bởi lần này là vĩnh viễn con ơi…
Chiều ba mươi nghe gió lạnh ru hời
Như gợi lại một nỗi niềm khôn tả

Ba nắm tay con để không gục ngã
Có lẽ nào ba đứng vững được ư!
Thắm duyên tình giữa hai chốn thực-hư
Con đã khóc trong ngày xuân năm trước

Xuân năm này một mình ba cất bước
Dắt con về nơi nấm mộ xanh rêu
Đời hợp tan lơ lửng những cánh bèo
Con đâu biết nhiều đêm ba thức trắng

Ngơ ngẩn nhìn dáng ba gầy thinh lặng
Tỉ mẫn từng sợi lạt bánh chưng xanh
Ngắm hoa mai rực rỡ ở trên cành
Ba thắp nén nhang hòa trong nước mắt

Con biết ba đang quặn lòng đau thắt
Bởi xuân này vắng mẹ phải không ba?
Xuân trước đẹp không phải bởi vì hoa
Mà vì đó là ngày ta còn mẹ!

Ba à, con sẽ sống như ba đã từng sống, cho con và cho tất cả mọi người. Ở nơi xa ấy hãy bình yên ba nhé! Con gửi ngàn nụ hôn, ngàn nỗi nhớ nhờ gió cuốn đến thiên đường xa xôi - nơi có một người luôn dõi theo con trên từng bước con đi.....
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top