Đợi!

Asaki_No1

Trưởng phòng thể thao
Xu
0
nd.jpg


Đã có lúc nào bạn ao ước có ai đó đợi mình chưa? Còn tôi, hẳn là không ít lúc thầm ước điều ấy.


Tôi có nhiều bạn bè. Bạn bè tôi nhiệt tình, bên tôi những lúc tôi cần sự giúp đỡ. Nhưng chỉ thế thôi, vì bạn bè tôi cũng có nhiều việc phải làm, bài vở phải thường xuyên lo lắng và cả những người đặc biệt luôn giữ vị trí thứ nhất trong trái tim họ nữa. Họ không đủ thời gian để mang lại cho tôi cảm giác mình được đón đợi mỗi khi từ đâu đó xa thành phố trở về. Mà tôi thì lại rất hay ra ngoài thành phố. Những khi đi thực tế cùng với lớp, đi du lịch bụi cùng các thành viên trong forum, những lúc đi thăm người họ hàng nào đó xa xa, những lúc ở quê lên bắt đầu cho một kì học mới hoặc có những lúc, chả có việc gì cả, tôi xách máy ảnh du lịch ra những làng nghề ven đô để lang thang du ngoạn và chụp ảnh. Tôi thích di chuyển song lại luôn mong có ai đó đợi mình khi trở về, quả là một sự mâu thuẫn.

Một ngày nọ, tôi phải đi thực tế cùng nhóm bạn trên forum. Đó là chuyến đi hai ngày, đến một tỉnh không xa thành phố là bao. Chuyến đi rất vui và quả thực tôi đã học được rất nhiều thứ. Cảm nhận về một góc khác của cuộc sống, vất vả song gần gụi với thiên nhiên hơn là cuộc sống trên thành phố. Đến khi cả đoàn lên xe, trở về thành phố thì tôi thấy rất uể oải vì đón tôi ở thành phố không có ai cả. Chỉ có căn phòng trọ tẻ ngắt với nhiều đồ bề bộn đang đợi tôi về dọn dẹp. Hơn thế nữa, tôi còn phải đi xe bus để về nhà trọ của mình nữa. Sự thực còn phũ phàng hơn thế nữa, khi tôi nhắn tin cho những người bạn thân của mình để ai đó ra đón tôi về thì đều nhận được chối từ kiểu như: “Thông cảm nhé, tớ phải đi chơi với người iu. Hôm nay là thứ bảy mà” hoặc: “Tớ đang làm nốt bài thuyết trình cho nhóm tớ”. Còn có cả một cái sms sặc mùi “Anh ngữ” : “Now, I’m busy. Please call me later”. Đấy, hỏi làm sao mà tôi không chán nản được cơ chứ?

Vậy là, khi xe dừng lại, tôi đã uể oải xách ba lô xuống xe, “thất thểu” ra bến xe bus. Hà Nội đang là một buổi tối mùa đông. Những người đi đường chìm lút trong quần áo ấm, xù xì một đống trên đường. Tất cả đều hối hả về nhà mình thật nhanh để lẩn tránh cái giá lạnh ngoài trời. Gió cứ xạc xào mãi trên những tán cây. Xa kia, là bếp than hồng rực đang bập bùng. Tôi xách ba lô lại gần. Thì ra, đó là quán bán ngô nướng, hạt dẻ nóng. Cô bán hàng trạc tuổi mẹ tôi nhanh tay đảo qua đảo lại những bắp ngô non, thơm phưng phức. Bên cạnh, vài cô cậu thanh niên rủ rỉ chuyện trò. Tôi ngồi xuống ghế, gọi một bắp ngô nóng và hơ bàn tay đang cóng lạnh của mình ra trước bếp than hồng.

Có lẽ, gương mặt bơ phờ của tôi đã khiến cô bán hàng chú ý. Cô hỏi tôi đi học hay đi đâu về mà lại có vẻ mệt mỏi thế. Không những vậy, cái ba lô của tôi còn rõ là to nữa chứ. Ánh mắt của cô ánh lên vẻ quan tâm rất thật làm tôi quên đi những mệt nhọc đường xa và kể một chút về chuyến đi của mình. Cô nghe, rồi bảo, tôi sướng thật đấy, ngoài đi học còn có điều kiện đi chỗ này chỗ khác để mở mang tầm hiểu biết. Chả bù cho con cô ấy, cũng trạc tuổi tôi mà ngày nào cũng xoay như chong chóng với một đống việc: Đi đến các ruộng ở ngoại thành lấy ngô về cho mẹ bán hàng, đổ mối ngô cho những hàng bán ngô vỉa hè khác, đi mua than , củi để mẹ còn kịp nhóm bếp và cả những việc không tên. Cô hỏi những nơi tôi đã đến. Những nơi tôi đến không nhiều và cũng chẳng quá xa xôi, mà sao cô bán hàng vẫn trầm trồ vì tôi đã được đến những nơi ấy. Tự dưng, tôi cảm giác mình đang hạnh phúc hơn rất nhiều người. Lúc tôi trả cô tiền ngô, tôi nhìn thấy bàn tay cô bán hàng nẻ toác, dính đầy tro than. Hỏi cô: “Nẻ thế có có đau không cô?”. Cô bán hàng chỉ cười xòa: “Đau gì mà đau. Ngày nào cũng thế, rồi quen hết ý mà”.

Khi tôi về đến nhà, thì người bạn thân gọi điện, vẻ rất áy náy: “Tớ không đi đón cậu được. “Tội lỗi” quá. Cậu về nhà rồi chứ? Đun một ít nước ấm rửa chân tay và đi ngủ sớm đi nhé!”. Tự dưng, cảm giác ấm áp quen thuộc trở lại. Tôi chỉ nhắn tin đi, đơn giản: “Không có gì đâu. Tớ về nhà rồi. Thanks cậu!”

Đôi lúc, cứ phải đi nơi nào đó xa xa, đối diện với cảm giác không có ai đón đợi để nhận ra rằng mình còn gắn bó với cuộc sống và với những người xung quanh nhiều lắm. Đôi lúc, vẫn phải có những gặp gỡ bất chợt và những tình cờ nho nhỏ để biết được rằng mình còn đủ đầy hơn rất nhiều người khác. Nếu được đi đến một nơi nào đó đã là một niềm hạnh phúc, thì sao tôi cứ phải buồn chán vì không có ai đợi khi tôi trở về. Ừ, mà tại sao tôi không trở thành một người luôn đón đợi những người thân, những người bạn của mình, đem đến cho họ cảm giác ấm lòng sau mỗi chuyến đi xa?


(Sưu tầm)
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top