shinichinuvuong
New member
- Xu
- 0
Đôi bạn
Lan và Linh chơi với nhau từ hồi còn nhở xíu. Mà chằng hiểu vì sao hai đứa có thể trở thành bạn thân khi lúc nào một người cùng lanh lợi còn Linh - một đứa gầy gầy và trông xanh xao lù lù, ít nói và hầu như chẳng có đứa bạn nào ngoài Lan. Nhà Linh giàu lắm, ba giám đốc, mẹ làm chủ cả một tiệm vải lớn nhưng có điều là ba mẹ Linh do làm việc nhiều đến mức chẳng có thời gian chú ý đến Linh. Mọi việc đều có chị gíup việc. Cơm chị nấu, áo quần chị giặc,...Nói chung là ngôi nhà to như thế chỉ có hai người mà thôi. Cuộc sống đơn điệu như thế đã biến Linh thành một cô bé già dặn lúc nào chẳng hay. Còn ba mẹ của Lan là những công nhận viên chức bình thường nhưng lúc nào cũng tràng ngập tiếng cười. Lan nhìn Linh rồi nói:
- Sao tao thấy mày cứ như bà già vậy? Mày phải sống vui vẻ chứ! Mục tiêu năm nay của tao là "cải tạo" con người mày đó!
Linh khẽ cười, một nụ cười thật nhẹ và hiền như búp bê. Nó đã nghe đứa bạn ca cẩm điều này suốt bao năm rồi mà vẫn chưa thực hiện được. Linh chợt nói vu vơ:
-Sao tao thấy cuộc đời nhàm chán quá! Ước gì mà tao đừng sinh ra hay biến mất khỏi thế gian này, đề không bận tâm những điều phiền muộn....
Lan nghe Linh nói mà giật mình, vội nói:
-Mày đừng có điên, chớ nên có những suy nghĩ dại dột ấy trong đầu. Tao biết mày buồn chán gia đình, trường lớp và rất nhiều điều! Nhưng mà cuộc đời vẫn còn nhiều thứ mà mày chưa tiềm hiểu hết, tại mày chưa khám phá hết! Mày đừng có điều gì dại dột là tao giận mày hoài hoài luôn đó!
Nghe bạn nhỏ Lan hunhf hồn qua chừng, mà Linh chợt cười:
-Tao đùa thôi mà! Tao mà chết mày trách tao thì tao đâu có vui!
Lan thở nhẹ:
-Mày biết thế là tốt! Vạy mà tao cứ tưởng....
Cả hai cùng cười. Linh nhìn mấy đám mây trằng xốp đủ thứ hình thù kì dị trên bầu trời xanh thẳm, im lặng và không nói câu gì cả. Lan định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Lan biết Linh đang suy nghĩ. Lan không muốn phá ngang dòng suy nghĩ của bạn mình. Lan cũng nhìn lên bầu trời với Linh xem ở trên đó có gì mà mỗi khi rảnh Linh thường nhìn lên. Chẳng có gì ngoài mấy đám mây vô hình dạng. Linh nói với Lan:
-Mây đẹp thật! Tao yêu mây lắm! Ước gì tao có thể ngồi trên mây nhỉ...
Lan không nói chỉ nhìn bạn: Quả là một con người của Lan lúc nào cũng kì lạ. Quen nhau từ hồi bé tời giờ Lan cũng chỉ biết Linh thích ngắm mây và sao, và lại yêu nhất màu tím rất khẻ của hao bằng lăng - một màu tím nhẹ nhàng như tâm hồm của Linh vậy. Tuy là bạn thân nhất của Linh nhưng đôi khi Lan cũng còn nhiều điều chưa rõ về, đặc biết chả có cách nói chuyện rất đặc biệt mà chỉ ở Linh mới có.
Linh nhìn mấy cây hoa bằng lăng hiếm hoi của trường rồi bảo với Lan:
-Hoa bằng lăng nỏ nhanh rồi cũng rụng nhanh lăm! Chỉ vài trần mưa nữa thôi.. cuộc đời ai cũng vậy mày ạ!
Lan nheo mắt nhó mấy cây hoa bằng lăng rôi lại nhìn đứa bạn, suy nghĩ về những gì Linh nói vừa nói.
Chủ nhật, Linh rủ đứa bạn thân về nhà ngoại chơi. Nói thì như vậy chứ ngoại của Linh đã mất từ hồi nó lên lớp sáu. Linh yêu bà mình lăm. Bởi vì chỉ có bà là người hiểu nó nhất, bù đấp cho Linh sụ thiết thốn tình cảm từ cha mẹ. Linh vẫn thường tâm sự với bà mỗi khi buồn. Vậy mà bà lại ra đi sớm quá! Nhớ hôm tang lễ của bà, Linh khóc suốt hơn một ngày. Và mỗi lần nhắc tới bà thì chẳng ai có thể dỗ Linh được. Bà đã tập thoái quen ngấm mây sao cho Linh từ hồi bé. Bà chỉ Linh, kia là sao bố, kia là sao mẹ, sao ấy là sao nà, sao sáng nhất ở giừa là Linh! Mẹ bảo bà đã về thiên đường rồi. Ở đó rất vui. Linh rủ bạn ra cánh đồng cạnh nhà - nơi chứa đựng biết bao kỉ niệm giữa bà và Linh đề ngắm sao. Lan bảo:
-Bầu trời ở quên ngoại mày đẹp quá!
-Ừ!
Linh nhìn lên bầu trời rồi lẵm nhẵm đếm;" một, hai, ba..."
-Mày đếm sao à? - Lan hỏi.
-Ừ! Tao đã đếm không biết bao nhiêu con lần nhưng chẳng bao giờ ra con số chính xác cả. Bởi vì tao chỉ ở đây có một ngày thôi, nên mỗi lần về lại đếm lại từ đầu.
Trên trời, một ngôi sao rơi xuống, cả hai vội chấp tay lại cầu nguyện. Lan hỏi:
-Mày ước gì vậy?
-Thôi tao không nói đâu! để xem, khi nào nó thành hiện thực thì tao cho mày biết!
-Ừ! Tao cũng vậy!
Cuộc đời không có gì như ý muốn của mình cả. Có những chuyện dù ta không muốn nhưng nó vẫn sảy ra.
(còn tiếp chưa viết xong ^^" mong mọi người thông cảm)
Lan và Linh chơi với nhau từ hồi còn nhở xíu. Mà chằng hiểu vì sao hai đứa có thể trở thành bạn thân khi lúc nào một người cùng lanh lợi còn Linh - một đứa gầy gầy và trông xanh xao lù lù, ít nói và hầu như chẳng có đứa bạn nào ngoài Lan. Nhà Linh giàu lắm, ba giám đốc, mẹ làm chủ cả một tiệm vải lớn nhưng có điều là ba mẹ Linh do làm việc nhiều đến mức chẳng có thời gian chú ý đến Linh. Mọi việc đều có chị gíup việc. Cơm chị nấu, áo quần chị giặc,...Nói chung là ngôi nhà to như thế chỉ có hai người mà thôi. Cuộc sống đơn điệu như thế đã biến Linh thành một cô bé già dặn lúc nào chẳng hay. Còn ba mẹ của Lan là những công nhận viên chức bình thường nhưng lúc nào cũng tràng ngập tiếng cười. Lan nhìn Linh rồi nói:
- Sao tao thấy mày cứ như bà già vậy? Mày phải sống vui vẻ chứ! Mục tiêu năm nay của tao là "cải tạo" con người mày đó!
Linh khẽ cười, một nụ cười thật nhẹ và hiền như búp bê. Nó đã nghe đứa bạn ca cẩm điều này suốt bao năm rồi mà vẫn chưa thực hiện được. Linh chợt nói vu vơ:
-Sao tao thấy cuộc đời nhàm chán quá! Ước gì mà tao đừng sinh ra hay biến mất khỏi thế gian này, đề không bận tâm những điều phiền muộn....
Lan nghe Linh nói mà giật mình, vội nói:
-Mày đừng có điên, chớ nên có những suy nghĩ dại dột ấy trong đầu. Tao biết mày buồn chán gia đình, trường lớp và rất nhiều điều! Nhưng mà cuộc đời vẫn còn nhiều thứ mà mày chưa tiềm hiểu hết, tại mày chưa khám phá hết! Mày đừng có điều gì dại dột là tao giận mày hoài hoài luôn đó!
Nghe bạn nhỏ Lan hunhf hồn qua chừng, mà Linh chợt cười:
-Tao đùa thôi mà! Tao mà chết mày trách tao thì tao đâu có vui!
Lan thở nhẹ:
-Mày biết thế là tốt! Vạy mà tao cứ tưởng....
Cả hai cùng cười. Linh nhìn mấy đám mây trằng xốp đủ thứ hình thù kì dị trên bầu trời xanh thẳm, im lặng và không nói câu gì cả. Lan định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Lan biết Linh đang suy nghĩ. Lan không muốn phá ngang dòng suy nghĩ của bạn mình. Lan cũng nhìn lên bầu trời với Linh xem ở trên đó có gì mà mỗi khi rảnh Linh thường nhìn lên. Chẳng có gì ngoài mấy đám mây vô hình dạng. Linh nói với Lan:
-Mây đẹp thật! Tao yêu mây lắm! Ước gì tao có thể ngồi trên mây nhỉ...
Lan không nói chỉ nhìn bạn: Quả là một con người của Lan lúc nào cũng kì lạ. Quen nhau từ hồi bé tời giờ Lan cũng chỉ biết Linh thích ngắm mây và sao, và lại yêu nhất màu tím rất khẻ của hao bằng lăng - một màu tím nhẹ nhàng như tâm hồm của Linh vậy. Tuy là bạn thân nhất của Linh nhưng đôi khi Lan cũng còn nhiều điều chưa rõ về, đặc biết chả có cách nói chuyện rất đặc biệt mà chỉ ở Linh mới có.
Linh nhìn mấy cây hoa bằng lăng hiếm hoi của trường rồi bảo với Lan:
-Hoa bằng lăng nỏ nhanh rồi cũng rụng nhanh lăm! Chỉ vài trần mưa nữa thôi.. cuộc đời ai cũng vậy mày ạ!
Lan nheo mắt nhó mấy cây hoa bằng lăng rôi lại nhìn đứa bạn, suy nghĩ về những gì Linh nói vừa nói.
Chủ nhật, Linh rủ đứa bạn thân về nhà ngoại chơi. Nói thì như vậy chứ ngoại của Linh đã mất từ hồi nó lên lớp sáu. Linh yêu bà mình lăm. Bởi vì chỉ có bà là người hiểu nó nhất, bù đấp cho Linh sụ thiết thốn tình cảm từ cha mẹ. Linh vẫn thường tâm sự với bà mỗi khi buồn. Vậy mà bà lại ra đi sớm quá! Nhớ hôm tang lễ của bà, Linh khóc suốt hơn một ngày. Và mỗi lần nhắc tới bà thì chẳng ai có thể dỗ Linh được. Bà đã tập thoái quen ngấm mây sao cho Linh từ hồi bé. Bà chỉ Linh, kia là sao bố, kia là sao mẹ, sao ấy là sao nà, sao sáng nhất ở giừa là Linh! Mẹ bảo bà đã về thiên đường rồi. Ở đó rất vui. Linh rủ bạn ra cánh đồng cạnh nhà - nơi chứa đựng biết bao kỉ niệm giữa bà và Linh đề ngắm sao. Lan bảo:
-Bầu trời ở quên ngoại mày đẹp quá!
-Ừ!
Linh nhìn lên bầu trời rồi lẵm nhẵm đếm;" một, hai, ba..."
-Mày đếm sao à? - Lan hỏi.
-Ừ! Tao đã đếm không biết bao nhiêu con lần nhưng chẳng bao giờ ra con số chính xác cả. Bởi vì tao chỉ ở đây có một ngày thôi, nên mỗi lần về lại đếm lại từ đầu.
Trên trời, một ngôi sao rơi xuống, cả hai vội chấp tay lại cầu nguyện. Lan hỏi:
-Mày ước gì vậy?
-Thôi tao không nói đâu! để xem, khi nào nó thành hiện thực thì tao cho mày biết!
-Ừ! Tao cũng vậy!
Cuộc đời không có gì như ý muốn của mình cả. Có những chuyện dù ta không muốn nhưng nó vẫn sảy ra.
(còn tiếp chưa viết xong ^^" mong mọi người thông cảm)