[Đọc và suy ngẫm] ...

Bút Thép

New member
Xu
0
Vợ tôi không biết rửa chén bát, không biết lau nhà. Bù lại, cô ấy nấu ăn rất ngon, có khiếu thẩm mỹ và là một người tình tuyệt vời.

*♥* Tháng ngày êm ái

Mỗi sáng thức dậy, ngay khi nghe thấy tiếng nước vòi sen, tôi bật dậy, chạy vào bôi thuốc đánh răng lên bàn chải rồi đưa cho nàng. Tôi làm cái việc cỏn con ấy mỗi ngày và cảm thấy rất hạnh phúc.

Rồi nàng lùi xe ra cửa, tôi cũng phải vội chạy xuống mở cổng, nếu không thì 10 lần tôi xuống chậm là cả 10 lần nàng mở cổng bằng đuôi xe. Hôn tạm biệt, đó là thủ tục bắt buộc. Chưa hôn thì chưa đi. Ban đầu, tôi cũng ngượng với mấy bà bán rau ở cổng nhưng sau cũng thành quen, lại thấy hãnh diện với lão hàng xóm đang cởi trần đá bóng.

Tôi tới công ty, mở máy tính ra là đã thấy mặt nàng. Nhưng đừng hòng nàng mở lời trước nhé. Tôi phải nhảy vào chào vợ. Có khi hàng giờ hoặc đến chiều nàng mới đoái hoài đến một lần, với một cái nháy mắt. Những hôm nào tôi muốn rủ nàng đi ăn trưa, phải điện thoại, chứ có vào buzz mấy lần nàng cũng vẫn tỉnh bơ. Mỗi lần thắc mắc, nàng lại nói: “Người ta đi làm, tập trung vào chuyên môn chứ ai lại chát chít”. Mãi rồi cũng quen nên mỗi lần thấy nàng trả lời nhanh hơn mong đợi cũng làm tôi thấy sung sướng.



Những hôm hai đứa đi ăn trưa, nàng lúc nào cũng kêu buồn ngủ: “Chồng à, chả nhẽ lại thuê khách sạn ngủ trưa chồng nhỉ”. Thế là tôi lại phải đưa nàng về văn phòng cho nàng chợp mắt.

Buổi chiều, tôi luôn về nhà trước. Nàng về, bấm chuông cửa inh ỏi, bấm đến khi tôi mở cổng mới thôi. Nàng lao đánh vèo cái xe vào nhà. Đến giờ, tôi cũng không hiểu sao nàng lao xe kiểu đó mà chưa bao giờ đâm thủng bức tường ngăn phòng khách và bếp.

Cất túi cho nàng, tôi đi tắm. Bước ra khỏi phòng, thấy mùi thức ăn là biết hôm nay phải rửa nhiều hay ít chén bát. Tôi thường chén bằng sạch các món nàng nấu, những món miền Bắc mà tôi không thể tìm thấy ở bất cứ nhà hàng nào.

Khi tôi rửa chén bát thì nàng đi tắm. Lên phòng ngủ, đã thấy nàng thơm tho. Vợ chồng cùng xem tivi, hôm thì đánh bài, chơi cá ngựa, rồi đi ngủ.

Chúng tôi đã sống với nhau 4 năm êm đềm như thế, không có gì đặc biệt quá xảy ra, trừ những chuyến du lịch, công tác, họ hàng ghé thăm làm xáo trộn tí chút.

*♥* Người thứ ba

Biểu hiện đầu tiên tôi nhận thấy ở nàng là sự mệt mỏi khi ái ân. Nàng lảng tránh, có khi từ chối bằng cách lăn ra ngủ trước khi tôi rửa chén bát xong. Nàng hay điện thoại cho mẹ và chị, nói chuyện gì đó mà khi thấy tôi thì cười rất gượng. Đáng kể nhất là bỗng dưng nàng nấu ăn cứ mặn chát, tôi ăn không nổi. Ba ngày mà đánh vỡ 8 cái chén, làm cháy cả nồi cơm điện.

Biểu hiện khác là nàng bỗng chủ động chát chít với tôi. Hỏi những câu mà trước đây chỉ có tôi thường hỏi: Đang làm gì đó? Có cô nào xinh đẹp xung quanh không? Có nhớ vợ không?...

Tôi đem chuyện của mình nói với cậu bạn thân, nó phân tích: “Có khi vợ ông có bồ đấy. Trốn tránh quan hệ với chồng nhé, thì thụt điện thoại (nói là gọi cho mẹ và chị nhưng chắc gì), ông phải kiểm tra đi. Bỗng dưng mất tập trung, đểnh đoảng, quên khẩu vị của chồng. Ông có biết phụ nữ ngoại tình thường quan tâm đến chồng hơn không? Đừng tưởng thấy mấy cái chát ấy là yêu ông hơn, đó là “bụng ta suy ra bụng người”, muốn xem chồng có giống mình không đấy”.

Nghe cậu bạn phân tích xong, lòng tôi như lửa đốt. Không báo trước, tôi lao đến công ty vợ. 11 giờ, nàng không có ở đó. Cô thư ký nói: “Chị ấy đi cách đây 30 phút, em tưởng đi cùng anh”. Tôi gọi điện thoại đến chục cuộc, nàng đều không nghe máy. Tôi như hóa điên nhưng không thể ngồi ăn vạ ở công ty được, đành ra tiệm cà phê trước cổng công ty ngồi chờ. Gần 14 giờ, nàng đi taxi về, vẻ mệt mỏi nhưng lại rất hớn hở. Tôi tiến về phía nàng, mặt rất nghiêm trọng, hỏi: “Em đi đâu nãy giờ, anh gọi mà không nghe máy?”. Nàng lộ rõ vẻ bối rối của người bị bắt quả tang: “Em có hẹn, mải nói chuyện nên không để ý điện thoại. Em cũng không nghĩ anh lại mất thời gian như thế...”.

Không đợi nàng nói thêm, tôi giật túi xách, lấy điện thoại, tìm phần “Cuộc gọi đi”, bấm số gần nhất, gọi lúc 10:20. Một giọng đàn ông lớn tuổi “alô”. Tôi dập máy ngay. Nhưng số đó gọi lại. Tôi nghe máy, trả lời: Alô, mày là thằng nào, mày có biết cô ấy có chồng rồi không? Nàng lao đến, giằng lấy cái điện thoại, nói với vẻ vô cùng sợ hãi: “Thôi chết, em xin lỗi anh. Chồng em hiểu nhầm thôi ạ. Em sẽ gọi lại anh sau. Xin lỗi anh”.

Tôi túm lấy vai nàng, hét vào mặt: “Cô đi hẹn với thằng già này à? Cô thật đê tiện. Thảo nào những ngày qua thay tính đổi nết. Cô đừng tưởng tôi mù, không nhìn được ra...”.

Nàng nhìn tôi sững sờ, nước mắt chảy dài xuống má nhưng vẻ mặt vẫn cứng rắn lắm. Giật túi xách lại, nàng nói: “Anh về ngay đi, đây là trước cổng công ty em. Em muộn cuộc họp với khách hàng quan trọng rồi. Về đi, tối em sẽ cho anh biết tất cả”. Rồi nàng bước đi.

Tôi về nhà, không còn tâm trí nào để vào công ty nữa, tắt máy điện thoại và chuẩn bị tinh thần đón nhận mọi sự thật, dù có đau đớn nhất. Tôi nghĩ đến việc dứt khoát không tha thứ cho nàng, nói với bố mẹ hai bên ra sao, chia tài sản thế nào cho không bị thiệt...

21 giờ, nàng vẫn chưa về. Tôi đã nghĩ có thể hôm nay nàng không dám về nhà vì muốn tránh mặt tôi. Nhưng rồi, chuông cửa liên hồi, liên hồi, liên hồi. Khác với mọi lần, tôi đi rất từ từ xuống, mặc cho nàng bấm.

Nhưng khi mở cửa, không phải nàng mà là hai anh cảnh sát giao thông.

Tôi lên xe cùng họ đi đến hiện trường, nơi chiếc xe của vợ tôi bị một chiếc container chẹt ngang. Không còn cơ hội để đưa nàng đi bệnh viện. Vợ tôi vượt đèn đỏ.

Trong chiếc túi xách được giao lại, không chỉ có chiếc điện thoại mà có cả kết quả siêu âm. Nàng có em bé, được 4 tuần, kết quả mới xét nghiệm hôm nay. Sổ khám có số điện thoại của bác sĩ. Tôi gọi số ấy, tiếng “alô” làm tôi hết hồn – đó là người đàn ông có hẹn với vợ tôi lúc trưa.

Hôm nay là ngày giỗ thứ ba của nàng....
-st-
[Yu♥]
 
‎* Tôi muốn tìm lại chính mình

Ừ thì chết...1 lúc...
-1 lúc bỗng nhiên tim ngừng đập
-1 lúc không phải suy nghĩ -1 lúc không bùn
-1 lúc không cảm thấy chán nản
-1 lúc không cảm thấy mình chới với
-1 lúc không cười
-1 lúc không khóc
-1 lúc không phải cô đơn
-1 lúc hok phải day dứt
1 lúc ừ thì chỉ 1 lúc....1 lúc ngừng thở...1 lúc .......bình yên...
Muốn ngủ nhưng ko thể ngủ, cứ nhắm mắt là đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ tính tóan, khiến cho cái đầu căng ra.
Muốn khóc, nước mắt muốn trào ra nhưng lại ko khóc đc vì khóc thì bị hỏi han lại phải trình bày.
Muốn nói gì đó nhưng lại ko cất nổi thành lời, vì cảm thấy nói là sẽ bật khóc.
Muốn kiềm chế bản thân, ko muốn tức giận thì lại càng dễ tức giận.
Tất cả khiến mình phát điên.
Mình ước có cái quan tài mát mẻ vào đó đóng nắp, mở cái phần mặt kính ra và ngủ, yên thân.
Chẳng biết bao nhiêu lần tâm trạng của nó như thế này rồi.
Có nhiều chuyện xảy ra cùng 1 lúc thì con người ta xử trí như thế nào nhỉ?
Buông xuôi hay cố gắng???
Giá như mọi chuyện cứ bình thản qua đi thì con người ta cũng chẳng cần suy nghĩ và bận tâm chuyện gì đâu nhỉ???
Nhưng…
Đời lại không như vậy.
Khi nó sống trong tâm trạng như thế này thì cũng không muốn nói gì nhiều hơn đâu.
Hy vọng 1 ngày nào đó…
Lại mơ hồ chìm trong khoảng không ùn tắc những suy nghĩ. Âm thanh chìm dần vào 1 xó xỉnh nào đó lăn tròn rồi nằm yên nơi góc tường.
Không cô đơn, không buồn bã nhưng "nó" lại tách biệt với ý nghĩ của con người.
Ánh sáng từ màn hình vi tính hắt lên cái âm thanh đang cuộn tròn nơi góc nhà, vỡ tan.
...Vỡ...
Không có lời nào giải thích cho 1 việc làm khó hiểu, vu vơ là thế, tính toán là thế.
Lòng người cũng như thế.
Gió rít từ khe cửa tát vào tia sáng làm lệch đi 1 tầm nhìn, 1 suy nghĩ đã đi vào lối mòn tạo ra ngõ cụt tăm tối.
"Nó" sẽ còn tiếp diễn...
Có nhiều nỗi đau là do mình tự hành hạ và làm khổ bản thân
Quanh mình bây giờ, niềm vui ít, nỗi đau nhiều.
Quanh mình bây giờ, nhiều nước mắt, uất hận và những lo âu
Quanh mình bây giờ, nhiều người sống lạc lối, quằn quạI trong thất vọng và nỗI đau chẳng thể đứng lên

Mình cũng vậy, sao ít khi mình là số ít ngoại lệ trong cái hỗn độn xung quanh?
Nuốt nước mắt vào trong tim, để cho nó chảy ngược, chát chúa
Liệu mấy ai nhận ra, bộ mặt thật sau những lờI bông đùa và nụ cườI?
Đang cố gắng lắm, vứt lại sau lưng những thất vọng, chán nản và nỗi đau, vứt lại những tháng ngày đen đủi ko biết đã thực sự trôi qua hay chưa?
Vẫn biết cuộc sống có những tháng ngày như thế này, nhưng vẫn mong nó đừng đẩy con ngườI ta đến đường cùng…..
Mình đang đứng gần sát bờ vực, và còn rất nhiều cánh tay vững chắc đang nìu giữ, nhưng biết đến bao giờ, những con người xung quanh cũng sẽ ko còn đủ sức?
Thật sự nhiều khi thấy kiệt quệ, cả tinh thần và thể chất.
Nhiều khi muốn ở một mình, muốn làm những trò dồ dạI để tự trừng phạt bản thân hoặc để cho bản thân có đôi chút thanh thản.
Có phải bản thân đang đánh mất chính hình tượng của mình, đánh mất đi những gì của con người mình, có phải mình đang ngày một trượt sâu xuống con dốc?
Ánh sáng le lói, hạnh phúc nhỏ nhoi, nụ cười vụt tắt!
Cuộc đời ngang trái!
Tôi muốn tìm lại chính mình…..!?
Sống
Sao mà
Mệt Mỏi quá
Có Ai Nhấc Dậy Không?
Thật sự là Cần Chết Đi 1 lúc Rồi
Thật Sự Là Không Thể Nghe Thêm 1 Thứ Gì
Thật Sự Là Muốn Buông Xuôi
Đang Trùm Cái Mặt Nạ
Cười Không Nổi
Mà Vẫn
Cười
"hd"
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top