• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Cuộc phiêu lưu của Bút chì và Khéo tay

Hide Nguyễn

Du mục số
Nguyên tác tiếng Nga : Приключения Карандаша и Самоделкина
Dịch giả: Nam Cường
Hiệu đính: Cao Thủy

Chương 1
Là chương có thể ăn một chiếc kẹo vẽ và bay trên một quả dưa chuột lười


cpl.jpg


cotich_T.gif

T rên một đường phố rất đẹp gọi là phố của những chiếc chuông vui, tại một đô thị nọ, có một cửa hàng đồ chơi vô cùng - vô cùng lớn. Một hôm, bỗng có tiếng ai nhảy mũi ngay trong cửa hàng. Nếu kẻ hắt xì là người bán hàng thường giới thiệu các loại hàng đồ chơi cho trẻ nhỏ thì chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên. Nếu người nhảy mũi là một cậu bé mua hàng nào đó thì cũng chẳng hề làm cho ai sửng sốt. Nhưng đây lại chẳng có điều gì liên quan đến người bán hàng cũng như một cậu bé con nào hết. Tôi rất biết, người nhảy mũi đó là ai! Thoạt đầu, chẳng có ai tin tôi đâu, nhưng dù sao, tôi vẫn cứ nói.

Chiếc hộp nhỏ vừa mới hắt xì đó! Phải! Phải! Một chiếc hộp đựng bút chì màu. Chiếc hộp ở ngay trong kho chứa đồ chơi, nằm giữa các loại hộp nhỏ, to khác. Trên nắp hộp đó có in một dòng chữ màu rực rỡ:
BÚT CHÌ MÀU NHÃN HIỆU << VỊ THẦN TÍ HON >>

Nhưng nào đã hết. Bên cạnh đó còn có một hộp khác. Hộp này gọi là:
NHÀ CHẾ TẠO MÁY MÓC << THỢ KHÉO TAY >>
Khi chiếc hộp thứ nhất vừa nhảy mũi xong thì chiếc hộp thứ hai bèn nói:
- Trăm tuổi!
Tiếp đó cái nắp lộng lẫy của hộp thứ nhất hé mở. Từ trong hộp xuất hiện một chiếc bút chì độc nhất bé tí xíu. Chiếc bút chì thật lạ! Không phải bút chì thường, không phải bút chì màu, mà là một chiếc bút chì vô cùng kỳ lạ! Xin hãy nhìn xem. Quả là kỳ cục có phải không?
Chiếc bút chì tiến lại gần << nhà chế tạo >> máy móc, gõ lên chiếc nắp hộp gõ và hỏi to:
- Ai ở trong đó?
- Tôi đây! Tôi là thợ khéo tay - có tiếng trả lời - Giúp cho tôi ra khỏi đây với! Tôi không sao ra được! - Lập tức ở trong hộp có tiếng gì lục cục vang ra.

Búc Chì liền nâng nắp hộp lên, ngó qua khe hở. Trong đó có một hình người bằng sắt kỳ quặc đang ngồi giữa đám óc, vít, giũa, lò xo, bánh xe và những lá thép mỏng. Anh ta bật nhảy ra tựa chiếc lò xo, rồi lắc lư trên đôi chân mảnh thật tức cười, giương mắt nhìn Bút Chì và ngạc nhiên hỏi:
- Bạn là ai?
- Tôi hả?...Tôi là một hoạ sĩ thần kỳ. Tên tôi là Bút Chì. Tôi biết vẽ những bức tranh động đậy.
- Tranh động đậy là ra làm sao?
- Chẳng hạn nếu bạn muốn, tôi sẽ vẽ một con chim. Con chim lập tức cử động ngay và bay đi mất. Tôi còn vẽ được cả kẹo nữa. Kẹo ăn được hẳn hoi...
- Xạo! - Khéo Tay liền kêu lên - Không bao giờ có chuyện đó - Anh ta phá lên cười - Không có được!
Bút Chì bực mình nói:
- Các vị thần không bao giờ nói dối.
- Vậy hãy thử vẽ chiếc máy bay đi! Để coi cậu là vị thần gì, nếu như cậu nói thật.
- Vẽ máy bay hả? Tôi đâu biết máy bay là cái gì - Bút Chì nói - Có lẽ để tôi vẽ củ cà rốt hay hơn. Được không?
- Tôi đâu cần cà rốt! Cậu chưa bao giờ trông thấy máy bay thiệt sao? Nực cười quá hà!
Bút Chì lại lên cơn tức:
- Thôi đừng có cười nữa. Nếu cái gì cậu cũng trông thấy cả rồi, hãy nói cho tôi biết, máy bay ra làm sao đi! Hình dáng nó thế nào, nó giống như cái gì chớ? Rồi tôi sẽ vẽ cho coi. Trong hộp của tôi có cả một quyển tranh tô màu. Ở đó có in hình nhà, chim, dưa chuột, kẹo, ngựa, gà con, gà mái, chó, mèo. Ngoài ra chẳng có gì hết! Cũng chẳng có cái máy bay nào!
Khéo Tay nhảy tưng tưng khiến cho những chiếc chân của mình reo lên:
- Ôi, trong quyển tranh của cậu toàn những hình ngán ngẩm! Thôi được rồi. Tôi sẽ nói về cái máy bay cho cậu hay. Nó giống như một quả dưa chuộc thật là to và có đôi cánh nho nhỏ. Tôi sẽ lấy các thứ ở trong hộp ra lắp mô hình máy bay.

Khéo Tay lập tức nhảy vào hộp.
Chú ta lục tìm các ốc vít cần thiết rồi chú ta lắp, vặn sao cho đúng chỗ, sử dụng tuốc-nơ-vít thật khéo léo và gõ búa cách cách - Cách! Miệng lúc nào cũng ca hát:

Tự tay ta làm ra tất cả,
Ta không tin vào những thần kỳ
Tài ghê! Tài ghê! Tài ghê!

Còn Bút Chì thì thò tay vào túi lấy ra những cây bút chì màu, nghĩ tới nghĩ lui để vẽ quả dưa chuột. Một quả dưa xanh, tươi, da hơi sần sùi. Sau đó chú vẽ thêm đôi cánh.
- Này, Khéo Tay ơi! - Bút Chì gọi - Lại đây mà coi! Tôi vẽ máy bay nè!
- Chút xíu nữa, - Anh bạn thơ trả lời - để tôi gắn nốt cái cánh quạt cho xong cái máy bay đã. Ta lấy ốc vít, ta vặn cánh quạt vào...Ta nện một hai...Thế là xong! Coi đây, máy bay như vầy đó!
Kéo Tay nhảy ra khỏi hộp, tay cầm theo chiếc máy bay. Máy bay giống in như thật! Tôi khỏi cần phải nói đến loại máy bay nào. Bởi vì trẻ em ai mà chẳng trông thấy máy bay. Chỉ có một mình Bút Chì là chưa trông thấy máy bay bao giờ. Chú ta nói:
- Ôi, anh bạn vẽ giỏi quá!
- Anh bạn lầm rồi - Khéo Tay mỉm cười - Tôi đâu có biết vẽ. Tôi dùng bộ xếp lắp thành máy bay đấy.
Khéo Tay chợt trông thấy quả dưa chuột, quả dưa chuột tươi, xanh.
- Anh bạn lấy dưa chuột ở đâu ra đó? - chú ta ngạc nhiên.
- Đấy là...đấy là máy bay của tôi.
Anh thợ Khéo Tay rung cả đôi chân bằng lò xo của mình lên mà reo, mà cười to thiệt là to. Ra cái anh chàng Khéo Tay hay cười là như vậy đó! Anh ta cứ cười phá lên tựa như bị ai thọc léc không còn cách nào ngưng lại được nữa.

Bút Chì rất bực mình. Chú ta liền vẽ lên trên tường một đám mây đen. Đám mây biến thành một trận mưa thực sự. Trận mưa làm cho Khéo Tay bị ước từ đầu đến chân và lập tức bặt cười.
- Hừ..ừ..- Chú ta nói - Trận mưa khốn khiếp ấy ở đâu ra vậy? Tôi đến bị gỉ sét mất thôi!
Bút Chì liền la lên:

- Ai bảo anh bạn cứ cười hoài? Chính anh bạn nói là nó giống quả dưa chuột!
- Ôi, chịu hết nổi rồi! Anh bạn đừng chọc cười nữa kẻo tôi long ra hết trơn bây giờ. Máy bay ơi là máy bay! Sao anh bạn lại cắm hai cái lông gà vào quả dưa chuột như vậy? Khà - khà - khà! Máy bay như thế này thì bay làm sao được!
- Vậy mà bay được đấy! Đôi cánh sẽ cất lên và máy bay sẽ bay lên cho coi!
- Nhưng động cơ trong máy bay của anh ở đâu? Tay lái nữa? Không có tay lái, không có động cơ thì không có máy bay nào bay được hết.
- Cứ ngồi thử lên máy bay của tôi coi! Tôi sẽ cho anh bạn biết là bay được hay không bay được - Bút Chì nói xong liền cưỡi lên quả dưa chuột.
Khéo Tay cười ngặt nghẽo đến nỗi ngã bổ nhà vào quả dưa chuột, ngay lúc đó có ngọn gió bất ngờ ùa vào ô cửa sổ con, làm vung đôi cánh, quả dưa chuột rập rình và bay vút lên như máy bay thật.

- Ái dà! - Bút Chì và Khéo Tay cùng kêu lên.
<< Bốp!....Chát!....>>
Đó là quả dưa chuột tươi, đúng là quả dưa chuột xanh như thật bay vọt lên cửa sổ và rơi xuống đất.
Thực vậy. Máy bay không hề có tay lái nào hết. Mà đã không có tay lái thì bay làm sao được? Tất nhiên là không được rồi! Do vậy máy bay mới vỡ tan ra. Hai cánh bị bay đi hai phía và bị gió cuốn hất ngược lên tận mái nhà.



Nguồn: vnthuquan
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Yury Druzhkov
Cuộc phiêu lưu của Bút chì và Khéo tay


Chương 2
kể chuyện về hai con ngựa.



cotich_K.gif

K héo Tay kêu loảng xoảng chẳng khác gì cái lon sắt rỗng. Nhưng chú ta không hề bị đau. Vì người chú bằng sắt mà! Chú chỉ hơi sợ một chút. Chú có bao giờ bay đâu.
- Cậu đúng là một vị thần thật sự! - Khéo Tay thốt lên - Tôi thì không biết làm ra những bức tranh cử động như thật.
Bút Chì xoa xoa cái trán bị vêu và thở dài:
- Chúng ta làm thế nào trở về hộp bây giờ đây?
- Khỏi cần! - Khéo Tay khoát tay - Ở đó chật lắm! Tối lắm! Tôi muốn được chạy, nhảy, trượt, bay! Hãy vẽ cái máy bay khác đi! Chúng ta sẽ cùng nhau du lịch! Chúng ta sẽ được thấy những máy bay thật sự! Chúng ta sẽ trông thấy mọi thứ trên đời!

Nhưng không hiểu sao Bút Chì không muốn bay nữa.

- Để tôi vẽ con ngựa còn hơn.

Bút Chì liền vẽ lên tường trắng hai con ngựa giống nhau như đúc. Trên lưng chúng có hai bộ yên cương mềm mại có đính những ngôi sao vàng rực rỡ.


Thoạt đầu hai con ngựa ve vẫy đuôi. Sau đó chúng hí lên vui vẻ và thản nhiên bước ra khỏi bờ tường. Khéo Tay há hốc miệng ra và ngồi phệt xuống đất. Khi quá đổi ngạc nhiên vì một lẽ gì đó, người ta thường hay làm như vậy.

- Cậu đúng là một vị thần vĩ đại! - Khéo Tay kêu lên - Tôi không sao làm được như vậy!
Bút Chì sung sướng vì được khen, khiêm tốn nói:
- Đã đến giờ lên đường. Hãy chọn ngựa và leo lên!

Khéo Tay thích con ngựa bạch hơn. Hoạ sĩ nhận con ngựa hồng.
Cả hai lên ngựa và lên đường đi du lịch.



 
Yury Druzhkov
Cuộc phiêu lưu của Bút chì và Khéo tay
Dịch Giả: Từ Vũ
Chương 3
là chương đôi ngựa phi trong thành phố.
cotich_T.gif

T rên quảng trường tên là Sáng Sủa, một quảng trường đẹp nhất của thành phố, có một người cảnh sát. Ô tô, xe cộ tấp nập lại qua trước mặt ông. Xe ô tô buýt to, ô tô điện dài, còn xe du lịch thì bé nhỏ. Những chiếc mô tô hăm hở rồ máy tìm mọi cách vượt tất cả loại xe để phóng lên phía trước.

Bỗng nhiên người cảnh sát kêu thốt lên:
- Ai mà tin được!
Có hai con ngựa xinh xắn dễ thương đang phi trên đường phố chật ních những loại xe lớn, nhỏ. Con ngựa hồng pha chen khoang trắng, còn con ngựa bạch mã thì lại có đốm hồng. Lại có hai người lạ mặt bé tí xíu cưỡi trên hai con ngựa đang vừa phi vừa nhìn bốn phía, vui vẻ hát câu:

<< Ôi, ta như tay kỵ mã
Cho ngựa ăn sô-cô-la thật đã
Ngựa ơi, phi đại lên đi
Đi bộ thường hay mệt lả! >>

Tất nhiên đó là Bút Chì và Khéo Tay rồi.
Cả hai hết nhìn sang trái, lại nhìn sang phải. Đôi ngựa cũng lúc rẽ trái, lúc rẽ phải, lúc phi, lúc dừng lại ngay trước mũi ô tô.
Trên đường phố thật lắm chuyện kỳ lạ. Nào nhà cửa, đèn hiệu, xe ô tô, giếng phun, cây cối, chim bồ câu, hoa cỏ, người đi đường, biển đề, đèn đường - cái gì nhìn cũng thích mắt!
Phía bên trái đường có một chiếc xe rất lạ. Bên dưới bụng xe có gắn một cái bàn chải tròn to tướng đang quét rác bụi trên đường. Đó là ô tô quét rác.
Phía bên phải đường có một cái ô tô. Trên thùng xe có một cái chòi cao, trên chòi đó có mấy người mặc quần áo bảo hộ lao động đang đứng. Họ đang chăng những sợi dây điện mỏng manh ở trên cao.
- Đó là thợ điện đấy! - Khéo Tay bảo Bút Chì.
Người cảnh sát đưa còi lên môi, thổi rất to. Những người lái xe bất ngờ dừng lại nhìn về phía người cảnh sát. Chỉ có Khéo Tay và Bút Chì là coi như không có chuyện gì xảy ra. Cả hai đều không hiểu người cảnh sát thổi còi để làm gì.
<< Ngựa ơi, phi đại lên đi
Đi bộ thường hay mệt lả! >>

Khéo Tay ngồi trên yên ngựa hát rống lên. Còn Bút Chì hát tiếp theo, giọng nhỏ nhẹ:
<< Đi bộ thường hay mệt lả..>>
- Mất trật tự quá! - Người cảnh sát nghĩ vậy - Phá rối luật giao thông. Thế này đến bị xe chẹt mất!...

Một chiếc ô tô màu đỏ rất to đỗ ngay bên cạnh người cảnh sát. Người cảnh sát mở máy, lái ngay xe ra giữa phố Hạt Dẻ. Đèn hiệu màu đỏ bật lên.

Dòng xe cộ dừng lại. Ô tô buýt, ô tô điện, ô tô vận tải, xe du lịch, mô tô, xe đạp đều dừng ngay lại.
Tất cả đều dừng lại. Chỉ riêng Khéo Tay và Bút Chì vẫn bình thản đi tiếp. Có ai giảng giải cho họ biết về đèn hiệu đâu.
Người cảnh sát nghiêm nghị nói:
- Đề nghị đừng dừng lại!
- Ôi!....- Bút Chì khẽ thốt lên - hình như chúng ta không gặp may rồi....

Một đám người lập tức vây quanh người cảnh sát và hai kẻ phá rối luật giao thông.
Một chú bé nào đó nhận xét:
- Đây chắc là những diễn viên ở rạp xiếc!
- Sao vậy, hai anh bạn? Tại sao các bạn phá rối luật lệ giao thông? Nhà các bạn ở đâu?
- Chúng tôi ư?...Chúng tôi sống ở trong hộp...-Khéo Tay sợ hãi trả lời.
- Sao lại hộp? Chắc đó là tên làng của các bạn à?

- Không, chúng tôi ở trong những cái hộp thực sự ấy...
Người cảnh sát đưa khăn tay lên lau trán:
- Chẳng còn hiểu ra sao nữa! Này hai anh bạn, tôi không có thời giờ đùa với các bạn đâu. Phải biết tuân theo luật lệ giao thông!
<< Luật lệ giao thông là gi? >> - Bút Chì vốn ham hiểu biết định hỏi, nhưng Khéo Tay đã kéo tay áo chú. Ai lại đi hỏi cảnh sát những câu thế bao giờ.

Đèn hiệu xanh bật lên. Xe ô tô, xe buýt, xe điện, xe vận tải, mô tô, xe đạp tiếp tục chạy.
Đến lúc đó Khéo Tay mới nói:
- Đó là lỗi ở các con ngựa này. Đi trong thành phố phải dùng ô tô.
 
Yury Druzhkov
Cuộc phiêu lưu của Bút chì và Khéo tay
Dịch Giả: Từ Vũ


Chương 4
Ở đây có chuyện trượt trên những chiếc gối mềm.


cotich_T.gif

T - a vẽ ô tô vậy..- Bút Chì nói.
- Cậu cho vẽ ô tô dễ lắm hả? Cậu không vẽ nổi đâu. Có << phụ tùng >> thật tốt thì may ra mới có thể lắp được ô tô. Tôi có thể làm được xe trượt tự hành, nhưng tìm đâu ra bánh xe bây giờ?...
- Tại sao tôi lại không vẽ được? - Bút Chì cắt lời - Tôi đã trông thấy ô tô rồi mà!
- Thôi được, cậu vẽ ô tô đi. - Khéo Tay bằng lòng - Nhưng cậu phải nhớ vẽ bánh xe ô tô có lốp đấy. Không có lốp, xe ô tô đi xốc lắm. Tôi không chịu được va chạm mạnh đâu, tôi sẽ bị long ngay. Còn lốp xe mà mềm như gối, đi rất êm.
- Yên chí! - Bút Chì vừa mải mê làm việc vừa đáp - Đừng lo! Sẽ rất êm.
Trong lúc hoạ sĩ tí hon vẽ chiếc ô tô lên tường trắng thì Khéo Tay dẫn hai con ngựa vẽ sang một phố bên cạnh buộc chúng vào một hàng rào găng không lấy gì làm cao lắm.

Khéo Tay quay trở lại và nhìn thấy bức vẽ. Chú định góp ý với Bút Chì đôi câu thì thấy Bút Chì đã hoàn thành bức vẽ rồi.
<< Xong! >>
Chiếc ô tô giống như thật đỗ ngay bên cạnh.
Khéo Tay ngạc nhiên:
- Cậu vẽ cái gì thế này?! Sao cậu vẽ thùng gối vào lốp xe vậy?
Quả thực, chiếc ô tô mới này có bốn bánh xe có lắp thêm gối vào! Những chiếc gối hoàn toàn thật. Áo gối màu hồng có dây buộc màu trắng. Bút Chì vẽ gối thật là đẹp.
Bút Chì đáp:
- Chính cậu đã nói về những chiếc gối đó thật!
- Tôi không hề nói đến gối nào hết!
- Không, cậu đã nói! Có nói!
- Cậu lầm quá đi! Bây giờ xe của cậu không chạy được đâu.
- Chạy được! - Bút Chì bực bội nói.
- Không chạy được! Tôi biết rõ hơn cậu!
- Chạy được quá đi chớ!

- Cậu cứ thử ngồi lên xe xem!
- Ngồi thì ngồi! Chạy làm sao được mày chạy!
Khéo Tay ngồi lên xe bên cạnh Bút Chì. Ô tô nổ máy rồi lao đi.
Bút Chì reo lên:
- Chạy rồi! Chạy được rồi!
Khéo Tay kinh ngạc đưa cả hai tay ra nắm chặt lấy tay lái. Chú ta rất sợ bị bật ra ngoài xe. Chú không có thì giờ để ngó nghiêng sang hai bên đường nữa. Nhưng dù sao chú cũng vẫn nhận thấy những người đi trên đường đang nhìn và chỉ ta về phía các chú.
- Xe ô tô thật nực cười - những người đi đường nói với nhua - Xe chạy trên gối! Lạ quá!
 
Chương 5
ở đây cuộc hành trình vẫn tiếp diễn.



cotich_C.gif

C ác nhà du lịch tý hon của chúng ta đi dạo trong thành phố không được bao lâu.
Xin lắng nghe, tiếp sau đây chuyện gì sẽ xảy ra như thế nào.

Bút Chì thấy một chiếc xe ô tô rất lạ trông y như cái trống cái đang chạy trên phố. Chiếc xe từ từ lăn trên đường nhựa, nhưng mặt đường chỗ xe chạy qua sao mà đen xì xì và phẳng lì không như những nơi khác. Đã thế lại còn bốc khói sặc cả mùi lên. Tất cả các xe khác đều cố tránh chiếc xe này và cả cái quãng đường ngay sau nó nữa.
Vậy mà Khéo Tay khi trông thấy chiếc xe lạ này lại reo lên sung sướng:
- Chúng ta cần phải phóng vượt xe này mới được. Bằng không các xe khác sẽ vượt chúng ta, mà chúng ta thì chẳng vượt được ai hết.
Thế là lập tức chú lái ngay chiếc xe của mình vào quãng đường ngựa đen bóng.
<< Hừ- đừ - đừ..>>
Những chiếc gối màu hồng dính vào mặt đường nhựa đen xì và rách toang ra.
Bông gạo nhồi gối bay tung toé dưới bánh xe. Gió thổi đám bông bốc lên cao và rắc xuống các xe cộ, mái nhà, cây cối.

Có một cụ già bé nhỏ đang đi đường bỗng thốt lên:
- Rồi đó! Bông cây bay rồi. Vậy là mùa hè năm nay sẽ đẹp lắm.
Chiếc xe của Bút Chì và Khéo Tay vẫn cứ phóng tiếp, để lại trên mặt đường nhựa những mảnh giẻ hồng mềm mại.

Xe chạy đến cuối phố thì gặp một quảng trường rộng rãi. Quảng trường không rải nhựa mà lại lát bằng loại đá bộc.

Những bánh xe ô tô nhỏ bé kêu ầm ào nghe dễ sợ. Xe cứ thế nảy lên - lúc qua bên, lúc giật lùi, khi chồm về phía trước.

Mũi Khéo Tay bị đập vào tay lái. Bút Chì ngồi trên ghế mềm nảy lên như quả bóng.
Khéo Tay lắp bắp:
- Tôi hi-sa-sáp-bít-lo-lo-rô-ra-rồi.
Ý chú ta muốn nói là: << Tôi hình như sắp bị long ra rồi >> Khốn nỗi xe lắc quá mạnh nên anh tài xế tội nghiệp không sao nói ra lời.
Bút Chì nói:
- Tôi -cú-bi-hêu-ca-nóc-ca-ri.
Đó là chú ta định nói: << Tôi cũng bị lắc, không hiểu cậu nói cái gì!>>
Khéo Tay trả lời:
- Cơ-phơ-dơ-lơ-lơ-lơ-cá-sù.
Chú ta muốn nói:
- Cậu phải dừng lại ngay để làm lốp cao su thôi!



 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top