- Xu
- 458
Bài 10 : Con lừa thông minh
Bài làm
Một buổi sớm mai nắng đẹp, có con Lừa đang thỏa thích gặm cỏ non. Chợt nghe tiếng động, nó ngước nhìn lên thì thấy một con Sói to đang xông tới.
Lừa vô cùng khiếp sợ. Trên bãi trống, có chạy đằng trời cũng không thể thoát thân. Nó bình tĩnh , giả bộ què, lê chân về phía
Sói . Sói thấy lạ, bèn hỏi:
-Mi không biết là ta muốn ăn thịt mi à? Tại sao mi không chạy trốn?
-Ngài Sói cao quý! Sống chết là có số, ai có thể chống được mệnh trời! Cho nên, tôi tự mình đến nộp mạng cho ngài. Có điều là tôi xin thưa để ngài rõ. Tôi vừa mới giẫm phải cái gai to và nhọn. Ngài nên nhổ cái gai ấy ra rồi hãy ăn thịt tôi, kẻo ăn vào, cái gai ấy sẽ đâm toạc cổ ngài, làm thủng dạ dày của ngài, thì nguy hiểm lắm !
Sói ngẫm nghĩ trong giây lát. Nó cảm thấy lời nói của Lừa là có lí. Lên giọng ta đây, nó bảo Lừa co chân để nó rút cái gai nhọn ra. Sói vừa cúi xuống. Lừa cười thầm rồi nhanh như chớp, dồn hết sức bình sinh, đá hậu về phía sau.
-Ôi! Trời ơi! – Sói kêu lên.
Sói ngã, chổng bốn vó lên trời. Mặt mũi đầy máu. Những chiếc răng nanh nhọn hoắt bị gãy hết. Máu xối xả phun ra. Sói kinh hoàng lóp ngóp bò dậy. Nó đau đớn, hối hận:
-Ngốc quá! Mình vốn là kẻ chuyên ăn thịt Lừa, làm sao lại muốn học làm thầy thuốc cơ chứ! Còn đâu răng nanh nữa!
Chú Lừa thông minh phóng như bay về cuối bãi cỏ. Từ hôm đó về sau, nó luôn tự nhắc mình phải nghe, phải nhìn, phải cảnh giác. Khắp nơi có biết bao là Sói!
Theo Sách Văn kể chuyện lớp 5*
Bài làm
Một buổi sớm mai nắng đẹp, có con Lừa đang thỏa thích gặm cỏ non. Chợt nghe tiếng động, nó ngước nhìn lên thì thấy một con Sói to đang xông tới.
Lừa vô cùng khiếp sợ. Trên bãi trống, có chạy đằng trời cũng không thể thoát thân. Nó bình tĩnh , giả bộ què, lê chân về phía
Sói . Sói thấy lạ, bèn hỏi:
-Mi không biết là ta muốn ăn thịt mi à? Tại sao mi không chạy trốn?
-Ngài Sói cao quý! Sống chết là có số, ai có thể chống được mệnh trời! Cho nên, tôi tự mình đến nộp mạng cho ngài. Có điều là tôi xin thưa để ngài rõ. Tôi vừa mới giẫm phải cái gai to và nhọn. Ngài nên nhổ cái gai ấy ra rồi hãy ăn thịt tôi, kẻo ăn vào, cái gai ấy sẽ đâm toạc cổ ngài, làm thủng dạ dày của ngài, thì nguy hiểm lắm !
Sói ngẫm nghĩ trong giây lát. Nó cảm thấy lời nói của Lừa là có lí. Lên giọng ta đây, nó bảo Lừa co chân để nó rút cái gai nhọn ra. Sói vừa cúi xuống. Lừa cười thầm rồi nhanh như chớp, dồn hết sức bình sinh, đá hậu về phía sau.
-Ôi! Trời ơi! – Sói kêu lên.
Sói ngã, chổng bốn vó lên trời. Mặt mũi đầy máu. Những chiếc răng nanh nhọn hoắt bị gãy hết. Máu xối xả phun ra. Sói kinh hoàng lóp ngóp bò dậy. Nó đau đớn, hối hận:
-Ngốc quá! Mình vốn là kẻ chuyên ăn thịt Lừa, làm sao lại muốn học làm thầy thuốc cơ chứ! Còn đâu răng nanh nữa!
Chú Lừa thông minh phóng như bay về cuối bãi cỏ. Từ hôm đó về sau, nó luôn tự nhắc mình phải nghe, phải nhìn, phải cảnh giác. Khắp nơi có biết bao là Sói!
Theo Sách Văn kể chuyện lớp 5*
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: