Ai mà chẳng có một tuổi thơ với lắm điều mơ mộng - những giấc mơ về một thế giới cổ tích với những chàng hoàng tử, những nàng công chúa, những bà tiên hiền hậu, nhân từ... Tớ cũng từng lớn lên với những giấc mơ cổ tích, những giấc mơ về một cuộc sống tươi đẹp, những giấc mơ tớ vẫn ấp ủ đến tận bây giờ...
Nhưng không phải câu chuyện cổ tích nào cũng kết thúc có hậu! Không phải lúc nào cũng Lọ Lem gặp được bà tiên, rồi trở thành vợ của hoàng tử. Cũng không phải lúc nào vịt con xấu xí rồi có lúc lại được trở thành thiên nga... Cổ tích cũng có khi là đau buồn, là bất hạnh!
Thật vậy! Nếu ai đã từng một thời đam mê cổ tích, ắt hẳn đã một lần đọc truyện cổ Andersen. Với Andersen, cổ tích không chỉ là thế giới diệu kỳ với bao điều tốt đẹp, mà cổ tích còn là nơi ta tìm thấy những số phận con người bất hạnh, những bất công, những thiệt thòi...
Có một câu chuyện mà tớ đã đọc rất nhiều lần. Mà cứ mỗi lần đọc lại, tớ đều cảm thấy bất ngờ, hụt hẫng vì chính cái kết thúc của nó... Ngày xưa, ở đại dương mênh mông xa xôi, có một người con gái - là con của chúa tể biển cả - gọi là "Nàng tiên cá"...Có lẽ không ít người đã từng biết đến câu chuyện "Nàng tiên cá" - một người con gái xinh đẹp của đại dương xanh thẳm... Một cô gái có giọng hát tuyệt vời và lúc nào cũng ngân nga bài ca của biển cả.
Thế nhưng nàng tiên cá lúc nào cũng ôm ấp một giấc mơ, một giấc mơ được đi đến nơi xa xôi, vượt ra khỏi nghìn trùng biển cả, đến với bờ cát trắng bao la, nơi mà chúng ta gọi là mặt đất...
Rồi một ngày kia, chiếc thuyền của hoàng tử ra khơi. Một cơn bão đã khiến chàng rơi xuống biển. Nàng tiên cá đã đưa chàng vào bờ. Sự thật cứ như một giấc mơ, nàng đã phải lòng chàng hoàng tử...
Và không một chút do dự, nàng đã đổi giọng hát để có được đôi chân. Nàng đã bỏ ngoài tai mọi lời khuyên của người thân, để đi tìm tình yêu của mình... Vì tình yêu mà nàng đã đánh đổi tất cả... Sau 3 ngày lên bờ, nàng phải có được một nụ hôn của người yêu nàng thật sự, nếu không nàng sẽ hoá thành bọt biển mãi mãi chẳng thể quay về. Và người đó không ai khác chính là hoàng tử...
Ôi, tình yêu sao thật quá u mê! Tớ đã rất cảm phục nàng tiên cá, bất chấp mọi hiểm nguy chỉ vì một tình yêu... Nhưng cuộc đời thì không bao giờ hoàn hảo. Bởi lúc nhìn thì sẽ như thế, nhưng sau lưng lại khác hoàn toàn!... Khi đến hoàng cung, hoàng tử đang tiến hành hôn lễ, với một người con gái kiêu sa, nhưng không phải là nàng tiên cá. Quá đau buồn, nàng chỉ muốn cất tiếng la cho mọi người nghe thấy rằng nàng mới chính là người đã cứu hoàng tử. Nhưng làm thế nào được nữa, bởi nàng đã đánh đổi giọng nói của mình để có được đôi chân!!
Giờ đây mọi thứ đã tan biến, hoàng tử đang vui vẻ bên một người con gái khác, chỉ còn lại mình nàng với nỗi xót xa, trái tim như tan nát... Và chỉ một lát nữa thôi, khi bầu trời chìm vào đêm tối, là thời hạn 3 ngày của nàng sẽ hết. Không giọng hát, cũng chẳng có nụ hôn, và nàng đã hy sinh vì tình yêu mù quáng... Ánh trăng sáng cũng là lúc linh hồn nàng vỡ tan, thân xác nàng hoá thành ngàn bọt biển, trôi dạt triền miên...
Tớ đã rất bất ngờ vì chính cái kết thúc quá đau thương cho nàng tiên cá. Tớ đã hụt hẫng rất nhiều khi nhận ra rằng không phải cổ tích lúc nào cũng kết thúc có hậu. Và tất nhiên cuộc sống thì không lúc nào cũng giống như mơ tưởng của tớ! Cuộc đời là như thế, không có gì là tuyệt đối cả!!! Nàng tiên cá đã phải chấp nhận một kết thúc đau buồn như thế có lẽ vì nàng đã mơ ước quá xa xôi, một ước mơ không dễ vươn tới, để rồi phải đánh đổi với đời bằng cuộc sống đang có...
Tớ đã rút ra cho mình một điều, đó là cuộc sống thì luôn luôn khốn khó, không ai có thể lường trước điều gì, hãy tập cách bằng lòng với những gì mình đang có, dù cho bản thân không vừa lòng với nó...
Sưu tầm