Có một bận, tớ giận cậu, rất giận…
Tớ giận vì cậu đã bỏ tớ một mình ở nơi đôi xích đu vẫn đưa đều đặn, từng vòng quay lặng lẽ bên công viên buồn có những hàng cây bỏ ngỏ không một cái tên mà bao lần chúng mình đã cãi nhau : “bọn chúng tên gì nhỉ?”.
Hàng cây không tên và những chờ đợi không mùa, cũng không màu nhưng sao tớ thấy đắng nơi đầu môi, cay cay nơi khoé mắt khi không thấy cậu trở lại bên tớ nhẹ nhẹ hất cổ tay của tớ “về nhé, tớ dắt cậu qua đường…”. Tớ đã đợi cậu, cậu biết không? Vậy mà cậu đã bỏ tớ ra về không một lời, chỉ với một lý do lãng nhách: “D giống một người H ghét. Giờ vẫn ghét!”. Cậu nhắn tin xin lỗi tớ với nội dung như thế sau gần cả tuần chẳng nói năng chi… tớ nghĩ mình vẫn còn giận, hay làm kiêu một chút nhỉ? Nhưng dù tớ như thế nào, tớ biết cậu cũng biết tỏng là tớ đã thôi giận cậu rồi! Ừ, tớ không giận cậu lâu được, chẳng hiểu vì sao…
Có một dạo, tớ lại giận cậu, rất giận…
Cậu không bỏ rơi tớ với lý do ngớ ngẫn nào cả, cũng chẳng làm gì để tớ không vui cả… nhưng tớ giận cậu, giận thật, thật nhiều! Tớ đã vùi đầu vô gối, khóc sưng cả mắt mà chẳng nói được một lời nào! Có thể nói gì được đây… Tớ không hiểu, không hiểu tại sao đang yên ổn bên nhau, bỗng dưng cậu nói không cần mình nữa: “Ở bên D H nhận ra nhiều bất hạnh sẽ đến với H. Cứ như vậy sẽ tốt hơn. Không vui vẻ nhưng bình yên. Gi không cần gì hơn thế. ”Tại sao chứ, tại sao? Khi tớ bặm chặt môi và khóc nức nở vì nghĩ mình là sao Chổi, chỉ mang đến bất hạnh và xui xẻo cho người khác thì ai là người đã siết chặt tay tớ và thầm thì: “D may mắn mà, tin H đi”. Ánh mắt ấy, tớ vẫn nhớ, một niềm tin ngẫu nhiên sống dậy trong tớ, vì ai cơ chứ? Tớ không hiểu, chẳng biết và chẳng muốn nghe gì cả… Thế rồi chỉ một ngày hôm sau, tớ lại nhận được tn của cậu, tớ đã không dám mớ hộp message, tớ rất sợ một điều kinh khủng, tớ thật lòng chẳng mong gì cả… “H bệnh rồi, chắc hôm nay nghỉ học, nhân quả đây mà”. Không hiểu sao đọc xong tn tớ chợt bật cười, vô tình nhảy cẩng lên, đi học một mình vẫn bước chân sáo là lá la… Tớ quá hiểu cậu, nếu cậu cảm thấy làm sai điều gì thì đó là cách cậu ân hận… Cậu đáng bị bệnh nặng hơn kia, tớ muốn đáng đời cậu lắm nhưng không hiểu sao tớ lại làm khác: “mau hết bệnh đi học đó, đi học 1 mình buồn lắm!”. Và rồi tớ cũng hiểu khi lại nhận được tin nhắn của cậu: “ ừ, đi học chung mới vui”. Thật ra những lúc giận nhau chúng mình đã chẳng chịu đi học chung…
Thời gian dần trôi, có những mùa qua… Chúng mình dắt nhau đi qua những mưa nắng đất Sài thành. Đã có những dạo, lại có những bận… mình giận cậu, thậm chí là ghét, ghét kinh khủng… Nhưng chắc cậu không hề biết là tại sao mỗi lần như thế tớ đều rất dễ dàng bỏ qua cho cậu: “Không hiểu tại sao, H như vậy mà D không ghét H nhỉ…”. Đó là điều thắc mắc buồn cười nhất trên đời mà tớ từng biết. Cậu biết hay cố tình không biết nhỉ?. H thì như thế nào cơ chứ, một thằng con trai dù tự kỷ, không chịu nói chuyện với ai lạ nhưng đã hằng giờ ôm cây guitar mà hát cho tớ nghe, những bản nhạc tớ thích. Rồi cặm cụi ngồi hý hoáy kể với tớ về gia đình cậu, người ba bảo thủ, người mẹ hiền lành, người chị dễ thương à. Cả việc nhong nhong đạp xe lang thang cùng tớ mỗi lúc tớ không vui hay dắt tớ đi ăn kem thi mỗi khi tớ thấy buồn… Đó là chưa kể cậu đã luôn cùng tớ trên từng chuyến xe buýt, mỗi con đường và những bài học trên lớp. Cậu đã luôn bảo vệ và chở che cho tớ, chia sẻ với tớ rất, rất nhiều… Cậu đã cho mình rất nhiều cậu biết không? Mình sẽ không giận cậu đâu. Nhưng chỉ thế thôi không đủ, vì lúc tớ giận cậu tớ sẽ chẳng nghĩ tới nhớ những điều đó đâu…Cho đến khi tớ chọn một đáp án khác ở một trò chơi mà tớ đã từng luôn trốn nó, và có một trò chơi thế này nhé!
Đó là trò trắc nghiệm vui: “ấy có iu… tớ không?”. Cậu biết đấy, chỉ có hai đáp án: “có” hoặc “không” mà thôi. Chắc lẽ cậu không biết, trước đây tớ toàn click vào ô “có” chưa một lần tớ thử ô “không”, tớ chẳng muốn hay nói toạch ra là tớ cũng sợ nếu đáp án không phải là “ tớ cũng iu… ấy, iu ấy nhất nhà!”. Chỉ đến khi tớ giận cậu… cái lần giận tím mặt, tớ đã lấy hết can đảm click vào ô “không”. Tớ đã bật cười sau đó, dĩ nhiên là trước khi cau mặt nhăn nhó tức giận, tại sao không được nhỉ?. Cậu biết vì sao không? Vì cậu đã luôn iu… tớ dù là lúc tớ có giận hay không, cậu đã luôn iu… tớ.
- Ra là một trò lừa đảo. – con bạn của tớ đã phá lên như thế khi tớ nằng nặc bắt nó chơi thử. Cậu biết không, cậu sẽ chẳng bao giờ click vào ô “không” được cả, vì nó sẽ chạy, từ bên trái qua bên phải ô có chữ “có”, rồi ngược lại… Cứ như thế, cậu sẽ phải chơi trò đuổi bắt nếu muốn bắt được chữ “không” đó, nhưng chắc chắn rằng sẽ chẳng bao giờ cậu bắt được nó cả, vì nó không thật tồn tại để cậu có thể click, người ta đã cố định chữ “có” để cậu click rồi, còn chữ “không” chẳng qua là một ảo giác không bắt được bao giờ.
- Lừa đảo ư? – tớ đã phì cười. Cậu biết không? Tớ chợt nghĩ sẽ đưa cái trò lừa đảo này cho cậu đấy!
Tớ không biết liệu cậu sẽ phản ứng thế nào nếu nhận được trò chơi này từ tớ nhỉ? Nếu có lúc nào đó, không phải cậu, mà là tớ làm cậu giận thì hãy chơi trò chơi này nhé! Tớ mong là cậu thích nhé!
P/S: Hãy giận tớ đi nhé, như cậu đã làm tớ giận vậy! Thử nghĩ, nếu cậu không làm tớ giận, để tớ đủ niềm ghét mà click vào ô “không” thì tớ đã chẳng bao giờ biết
ST
Tớ giận vì cậu đã bỏ tớ một mình ở nơi đôi xích đu vẫn đưa đều đặn, từng vòng quay lặng lẽ bên công viên buồn có những hàng cây bỏ ngỏ không một cái tên mà bao lần chúng mình đã cãi nhau : “bọn chúng tên gì nhỉ?”.
Hàng cây không tên và những chờ đợi không mùa, cũng không màu nhưng sao tớ thấy đắng nơi đầu môi, cay cay nơi khoé mắt khi không thấy cậu trở lại bên tớ nhẹ nhẹ hất cổ tay của tớ “về nhé, tớ dắt cậu qua đường…”. Tớ đã đợi cậu, cậu biết không? Vậy mà cậu đã bỏ tớ ra về không một lời, chỉ với một lý do lãng nhách: “D giống một người H ghét. Giờ vẫn ghét!”. Cậu nhắn tin xin lỗi tớ với nội dung như thế sau gần cả tuần chẳng nói năng chi… tớ nghĩ mình vẫn còn giận, hay làm kiêu một chút nhỉ? Nhưng dù tớ như thế nào, tớ biết cậu cũng biết tỏng là tớ đã thôi giận cậu rồi! Ừ, tớ không giận cậu lâu được, chẳng hiểu vì sao…
Có một dạo, tớ lại giận cậu, rất giận…
Cậu không bỏ rơi tớ với lý do ngớ ngẫn nào cả, cũng chẳng làm gì để tớ không vui cả… nhưng tớ giận cậu, giận thật, thật nhiều! Tớ đã vùi đầu vô gối, khóc sưng cả mắt mà chẳng nói được một lời nào! Có thể nói gì được đây… Tớ không hiểu, không hiểu tại sao đang yên ổn bên nhau, bỗng dưng cậu nói không cần mình nữa: “Ở bên D H nhận ra nhiều bất hạnh sẽ đến với H. Cứ như vậy sẽ tốt hơn. Không vui vẻ nhưng bình yên. Gi không cần gì hơn thế. ”Tại sao chứ, tại sao? Khi tớ bặm chặt môi và khóc nức nở vì nghĩ mình là sao Chổi, chỉ mang đến bất hạnh và xui xẻo cho người khác thì ai là người đã siết chặt tay tớ và thầm thì: “D may mắn mà, tin H đi”. Ánh mắt ấy, tớ vẫn nhớ, một niềm tin ngẫu nhiên sống dậy trong tớ, vì ai cơ chứ? Tớ không hiểu, chẳng biết và chẳng muốn nghe gì cả… Thế rồi chỉ một ngày hôm sau, tớ lại nhận được tn của cậu, tớ đã không dám mớ hộp message, tớ rất sợ một điều kinh khủng, tớ thật lòng chẳng mong gì cả… “H bệnh rồi, chắc hôm nay nghỉ học, nhân quả đây mà”. Không hiểu sao đọc xong tn tớ chợt bật cười, vô tình nhảy cẩng lên, đi học một mình vẫn bước chân sáo là lá la… Tớ quá hiểu cậu, nếu cậu cảm thấy làm sai điều gì thì đó là cách cậu ân hận… Cậu đáng bị bệnh nặng hơn kia, tớ muốn đáng đời cậu lắm nhưng không hiểu sao tớ lại làm khác: “mau hết bệnh đi học đó, đi học 1 mình buồn lắm!”. Và rồi tớ cũng hiểu khi lại nhận được tin nhắn của cậu: “ ừ, đi học chung mới vui”. Thật ra những lúc giận nhau chúng mình đã chẳng chịu đi học chung…
Thời gian dần trôi, có những mùa qua… Chúng mình dắt nhau đi qua những mưa nắng đất Sài thành. Đã có những dạo, lại có những bận… mình giận cậu, thậm chí là ghét, ghét kinh khủng… Nhưng chắc cậu không hề biết là tại sao mỗi lần như thế tớ đều rất dễ dàng bỏ qua cho cậu: “Không hiểu tại sao, H như vậy mà D không ghét H nhỉ…”. Đó là điều thắc mắc buồn cười nhất trên đời mà tớ từng biết. Cậu biết hay cố tình không biết nhỉ?. H thì như thế nào cơ chứ, một thằng con trai dù tự kỷ, không chịu nói chuyện với ai lạ nhưng đã hằng giờ ôm cây guitar mà hát cho tớ nghe, những bản nhạc tớ thích. Rồi cặm cụi ngồi hý hoáy kể với tớ về gia đình cậu, người ba bảo thủ, người mẹ hiền lành, người chị dễ thương à. Cả việc nhong nhong đạp xe lang thang cùng tớ mỗi lúc tớ không vui hay dắt tớ đi ăn kem thi mỗi khi tớ thấy buồn… Đó là chưa kể cậu đã luôn cùng tớ trên từng chuyến xe buýt, mỗi con đường và những bài học trên lớp. Cậu đã luôn bảo vệ và chở che cho tớ, chia sẻ với tớ rất, rất nhiều… Cậu đã cho mình rất nhiều cậu biết không? Mình sẽ không giận cậu đâu. Nhưng chỉ thế thôi không đủ, vì lúc tớ giận cậu tớ sẽ chẳng nghĩ tới nhớ những điều đó đâu…Cho đến khi tớ chọn một đáp án khác ở một trò chơi mà tớ đã từng luôn trốn nó, và có một trò chơi thế này nhé!
Đó là trò trắc nghiệm vui: “ấy có iu… tớ không?”. Cậu biết đấy, chỉ có hai đáp án: “có” hoặc “không” mà thôi. Chắc lẽ cậu không biết, trước đây tớ toàn click vào ô “có” chưa một lần tớ thử ô “không”, tớ chẳng muốn hay nói toạch ra là tớ cũng sợ nếu đáp án không phải là “ tớ cũng iu… ấy, iu ấy nhất nhà!”. Chỉ đến khi tớ giận cậu… cái lần giận tím mặt, tớ đã lấy hết can đảm click vào ô “không”. Tớ đã bật cười sau đó, dĩ nhiên là trước khi cau mặt nhăn nhó tức giận, tại sao không được nhỉ?. Cậu biết vì sao không? Vì cậu đã luôn iu… tớ dù là lúc tớ có giận hay không, cậu đã luôn iu… tớ.
- Ra là một trò lừa đảo. – con bạn của tớ đã phá lên như thế khi tớ nằng nặc bắt nó chơi thử. Cậu biết không, cậu sẽ chẳng bao giờ click vào ô “không” được cả, vì nó sẽ chạy, từ bên trái qua bên phải ô có chữ “có”, rồi ngược lại… Cứ như thế, cậu sẽ phải chơi trò đuổi bắt nếu muốn bắt được chữ “không” đó, nhưng chắc chắn rằng sẽ chẳng bao giờ cậu bắt được nó cả, vì nó không thật tồn tại để cậu có thể click, người ta đã cố định chữ “có” để cậu click rồi, còn chữ “không” chẳng qua là một ảo giác không bắt được bao giờ.
- Lừa đảo ư? – tớ đã phì cười. Cậu biết không? Tớ chợt nghĩ sẽ đưa cái trò lừa đảo này cho cậu đấy!
Tớ không biết liệu cậu sẽ phản ứng thế nào nếu nhận được trò chơi này từ tớ nhỉ? Nếu có lúc nào đó, không phải cậu, mà là tớ làm cậu giận thì hãy chơi trò chơi này nhé! Tớ mong là cậu thích nhé!
P/S: Hãy giận tớ đi nhé, như cậu đã làm tớ giận vậy! Thử nghĩ, nếu cậu không làm tớ giận, để tớ đủ niềm ghét mà click vào ô “không” thì tớ đã chẳng bao giờ biết
ST