Cùng con nghe "giấc mơ trưa", cha như gặp lại mình trong những ngày nắng đẹp của thuở ấu thơ xa xôi. Khi cha vẫn cùng những đứa trẻ trong làng áo cộc chân trần, tóc khét mùi nắng đứng nhìn theo những đám mây trôi trên đồng bằng, nhìn về phía chân trời, xa hơn làng mạc, xa hơn ruộng lúa đồng ngô, nơi con sông làng mình uốn dòng chảy tới...
"Đó là chân trời hay mưa cuối trời..."
Lên năm tuổi, lần đầu tiên được đi xa, cha đòi ngồi cạnh bác tài, ngay trên ổ máy. Im lặng suốt dọc đường đi, để nghe gió lùa tóc đến cứng đơ, mùi dầu máy khét lẹt, cơ thể gầy nhỏ rung lên vì cỗ máy già nua ngay dưới thân mình, ngất ngây trong cái cảm giác cây cối, làng xóm, cánh đồng, dòng sông đang trôi vùn vụt về phía sau, mở lối cho cha đến với cuộc gặp gỡ cha vẫn hằng mơ thấy_ gặp gỡ với chân trời... Để khi đến được nơi cha tưởng là chân trời, lại ngỡ ngàng trước một chân trời khác. Ông nội con ngồi cạnh cha đã phải bật cười khi cha cất lời đầu tiên trong suốt chuyến đi chỉ để nói về phát hiện của mình. Ông nội nói:"Không có đường chân trời đâu, con trai! Đó chỉ là giới hạn mà mắt con có thể nhìn."
Đó là điều cha học được từ ông nội con, chân trời chỉ là giới hạn tầm mắt mà ta nhìn. Và đi gần nửa đời người, cha nhận ra điều ông nội nói sâu xa hơn thế. Vượt qua những giới hạn, những vật cản mà thế giới bên ngoài đặt trên đường đi của chúng ta, chúng ta phải đối mặt với giới hạn cuối cùng_chính mình.
Con có đủ can đảm để vượt qua tầm mắt mình, vượt qua thời đại của mình, để đẩy khả năng, tầm hiểu biết, sức nghĩ của mình đến một tầm mức mới, để là người đầu tiên đặt một giới hạn mới cho đường chân trời?
Đang đến rồi, một thời kỳ mới mẻ mà những gì cản trở con người hành động và suy nghĩ sẽ lần lượt được gỡ bỏ. Đang rộng mở vô cùng một không gian để sống, làm việc và cống hiến hết mình, không đường biên giới nào có thể ngăn bước chân con thu nạp tri thức và áp dụng tri thức, không ai có thể giới hạn con ngoài chính khả năng của con, hoài bão của con... Vậy hãy không ngừng tự đẩy lùi giới hạn khả năng của chính mình.
Vào thời của cha, một cậu bé đứng trước cửa nhà mình, nhìn về xa xôi tự hỏi:"Đó là chân trời hay mưa cuối trời?" là điều chẳng lạ. Nhưng hẳn nó sẽ là điều kỳ lạ khi vào thời của con, thời của những con người đẩy lùi đường chân trời.
__sưu tầm__:byebye:
"Đó là chân trời hay mưa cuối trời..."
Lên năm tuổi, lần đầu tiên được đi xa, cha đòi ngồi cạnh bác tài, ngay trên ổ máy. Im lặng suốt dọc đường đi, để nghe gió lùa tóc đến cứng đơ, mùi dầu máy khét lẹt, cơ thể gầy nhỏ rung lên vì cỗ máy già nua ngay dưới thân mình, ngất ngây trong cái cảm giác cây cối, làng xóm, cánh đồng, dòng sông đang trôi vùn vụt về phía sau, mở lối cho cha đến với cuộc gặp gỡ cha vẫn hằng mơ thấy_ gặp gỡ với chân trời... Để khi đến được nơi cha tưởng là chân trời, lại ngỡ ngàng trước một chân trời khác. Ông nội con ngồi cạnh cha đã phải bật cười khi cha cất lời đầu tiên trong suốt chuyến đi chỉ để nói về phát hiện của mình. Ông nội nói:"Không có đường chân trời đâu, con trai! Đó chỉ là giới hạn mà mắt con có thể nhìn."
Đó là điều cha học được từ ông nội con, chân trời chỉ là giới hạn tầm mắt mà ta nhìn. Và đi gần nửa đời người, cha nhận ra điều ông nội nói sâu xa hơn thế. Vượt qua những giới hạn, những vật cản mà thế giới bên ngoài đặt trên đường đi của chúng ta, chúng ta phải đối mặt với giới hạn cuối cùng_chính mình.
Con có đủ can đảm để vượt qua tầm mắt mình, vượt qua thời đại của mình, để đẩy khả năng, tầm hiểu biết, sức nghĩ của mình đến một tầm mức mới, để là người đầu tiên đặt một giới hạn mới cho đường chân trời?
Đang đến rồi, một thời kỳ mới mẻ mà những gì cản trở con người hành động và suy nghĩ sẽ lần lượt được gỡ bỏ. Đang rộng mở vô cùng một không gian để sống, làm việc và cống hiến hết mình, không đường biên giới nào có thể ngăn bước chân con thu nạp tri thức và áp dụng tri thức, không ai có thể giới hạn con ngoài chính khả năng của con, hoài bão của con... Vậy hãy không ngừng tự đẩy lùi giới hạn khả năng của chính mình.
Vào thời của cha, một cậu bé đứng trước cửa nhà mình, nhìn về xa xôi tự hỏi:"Đó là chân trời hay mưa cuối trời?" là điều chẳng lạ. Nhưng hẳn nó sẽ là điều kỳ lạ khi vào thời của con, thời của những con người đẩy lùi đường chân trời.
__sưu tầm__:byebye: