Cô còn nhớ em không?

Hide Nguyễn

Du mục số
CÔ CÒN NHỚ EM KHÔNG?

Con gái yêu, hôm nay gặp lại con, nhìn con khác quá. Con trông xinh đẹp và rạng rỡ lắm, không phải là cô bé bán rau lam lũ ngoài chợ như ngày xưa nữa...

- Thưa cô! Cô còn nhớ em không?
- Ơ…em…là ai nhỉ?
- Em Hoàng Anh, Nguyễn Hoàng Anh mà cô.
- Thế à, cô không nhớ. Thôi nhé, cô phải về nấu cơm đây!
- Dạ !... Em chào cô ạ !


Cô gái nhỏ lặng người, khẽ cụp đôi mắt đang ầng ậc nước cố ngăn cho những giọt nước mắt đừng rơi. Cô cay đắng và chua xót cho chính bản thân mình, một nỗi tủi hờn len lỏi rồi ào ạt xâm chiếm tâm trí cô. Đây là người thầy, người mẹ mà cô rất mực kính trọng, rất mực yêu mến ư? Tai cô như ù đi trước những âm thanh mua bán hỗn độn của phiên chợ. Cô đã làm gì sai sao? À phải rồi, cô đã sai, một sai lầm vô cùng lớn… Đại học! Là ở hai chữ ấy. Khuôn mắt cô đanh lại, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt khẽ rung lên. Cô không biết rằng, người thầy của cô đang cố gắng lách người thật nhanh để ra khỏi cái chợ nhỏ bé ngột ngạt. Người thầy ấy không muốn để cô học trò nhỏ nhìn thấy dòng nước đang hoen quanh đôi mắt già nua đã hằn những nếp chân chim…


Bốn năm sau, họ gặp lại nhau nhưng là với một khung cảnh khác, một vị thế khác. Cô gái ngồi trên chiếc camry sang trọng bước xuống, còn người thầy ấy vẫn khuôn mặt phúc hậu, vẫn cái nhìn cô học trò nhỏ đầy trìu mến, chỉ có điều tấm lưng gầy theo thời gian đã còng xuống.


- Thưa cô! Cô còn nhớ em không?

- Hoàng Anh hả em?...Đã lâu lắm rồi…
- Vâng, đã lâu lắm rồi. Giờ em không còn là đứa con gái thi trượt Đại học phải đi bán rau ngoài chợ nữa. Em đã là sinh viên Đại học năm cuối, em sắp ra trường, em sắp lấy chồng nữa. Chồng sắp cưới của em là giám đốc điều hành của một công ty nước ngoài.
- À…ừ…em…
- Em phải đi đây, giờ em bận lắm. Chào cô ạ!



1310974547-co-giao-1.jpg

Cả cuộc đời này con làm sao trả hết nợ cho cô? (Ảnh minh họa)


Cô gái trẻ quay lưng bước vội lên xe không để người thầy già kịp nói gì. Không phải cô chạy trốn hay sợ hãi như bốn năm về trước mà là cô đang kiêu hãnh, đang vô cùng thỏa mãn vì đã trả lại những gì mà 4 năm trước cô phải nhận. Chắc chắn cô giáo cũ của cô, người thầy một thời đã luôn bên cô, dìu dắt cô suốt những năm học phổ thông sẽ vô cùng ân hận vì đã đối xử với cô như vậy.

Mấy tháng sau, cô nhận được điện thoại của đứa lớp trưởng cũ. Giọng nó nghẹn ngào rồi nấc thành tiếng:


- Mày ơi… Cô… mất rồi… huhu


Cô lặng người, trong lòng như vừa vỡ òa một cái gì to lớn lắm…


Đám tang cô giáo cũ buồn da diết. Trong cái lạnh đến tê tái của cơn gió bấc cuối mùa đông, cô bước đi vô hồn. Cô lại sai rồi nhưng lần này cô sai mà không bao giờ có cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình. Những trang nhật kí của một người thầy, một người mẹ bốn năm về trước làm tim cô quặn lại:


Ngày…tháng…năm!

Con gái của cô, hôm nay gặp con bán rau ngoài chợ lòng cô như thắt lại. Cô học trò ngoan hiền, học giỏi mấy năm liền của cô đây ư? Cô chỉ muốn chạy tới ôm chặt con vào lòng nhưng không được… cô phải làm một cái gì đó cho con…

Ngày…tháng…năm…

Con gái yêu, hôm nay gặp lại con, nhìn con khác quá. Con trông xinh đẹp và rạng rỡ lắm, không phải là cô bé bán rau lam lũ ngoài chợ như ngày xưa nữa. Con đã nên người rồi. Cô không còn phải đau lòng vì con nữa…”


Cô ơi, con sai rồi. Nhưng lần này sao cô lại tàn nhẫn với con như vậy. Cả cuộc đời này con làm sao trả hết nợ cho cô, làm sao con được gọi cô một tiếng
“U” như ngày nào…


:haha:


Nguồn: 24h
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
:), đôi khi con người ta hay thế đấy... :) những quyết định thật.. bất chợt, nhưng rồi lại phải hối tiếc :) Một điểm yếu mà hầu như chúng ta đã từng trải qua :)
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top