katz_blackie
New member
- Xu
- 0
Trong không gian mênh mông bao la, một cơn Gió hình thành…Nó nhẹ nhàng lướt qua từng sinh vật, băng qua từng núi đồi, thỏa sức tung tăng và khám phá..Nó yêu những gì thuộc về tự nhiên, cảm nhận được tiếng thì thầm của muôn loài, và nó dường như cảm thấy mình hạnh phúc,..
Nhưng một ngày, một sinh vật nói với nó:“Hạnh phúc nằm trong tình yêu, sự cô độc không bao giờ mang lại hạnh phúc thật sự cả”
Nó ngẫm nghĩ, rồi tự hỏi, phân vân nhiều..và đi đến quyết định cuối cùng là: NÓ SẼ TÌM BẠN. Nhưng ai đây nhỉ, nó đi nhiều, nhìn cũng nhiều nhưng chưa từng nhìn rõ cái gì cả. Nó cười và tự hỏi sao mình lại mãi vẩn vơ thế, còn biết bao nhiêu điều mình chưa kịp khám quá, nó sẽ tìm nhưng không bị quá ám ảnh về điều đó.
Nó nhắm mắt để mình tự di chuyển. Nó bay, bay mãi,..đến một không gian mà nó cảm nhận được hình như có cái gì đó rất dễ chịu thì nó bắt đầu từ từ ..mở mắt.Trước mặt nó bây giờ là một thảo nguyên ..một vùng cỏ rộng lớn, xanh mát, dịu êm đến dễ chịu. Nó quyết định dừng chân để làm quen với những cư dân ở đây. Nó bắt đầu quen với Cỏ..
Nó chưa từng thấy ai đáng yêu hơn Cỏ, mỏng manh, nhẹ nhàng và trong sáng. Ngày ngày gió cùng cỏ lượn mãi đến tận cuối chân trời. Gió mang những câu chuyện thú vị từng nhiều nơi nó đi qua kể hết cho Cỏ nghe, mà dường như những câu chuyện đó là vô tận. Nó cứ kể mãi, bên cạnh nó Cỏ thích thú chăm chú lắng nghe. Cỏ bắt đầu yêu những câu chuyện đó của Gió và yêu luôn cả Gió. Gió luôn bên cạnh Cỏ những khi Cỏ buồn, chu mỏ thổi những sinh vật đáng ghét ra khỏi Cỏ, ôm Cỏ nhưng khi Cỏ muốn được dỗ dành hay chỉ đơn giản là nghe Cỏ khóc. Gió muốn thổi bay những giọt sương còn đọng trên Cỏ, Gió muốn nhìn Cỏ tung tăng, tràn đầy sức sống qua từng ngày. Nhưng..Gió là gió mà, đâu thể mãi quanh quẩn bên Cỏ mãi, Gió muốn kéo dài thời gian ở bên cạnh Cỏ miễn là Cỏ đừng nói gì cả. Giống như một lời nguyền, ngày Cỏ nói ra cũng chính là ngảy Gió phải trở lại đúngvị trí của mình, trở lại con đường của Gió..
Ngày đó rồi cũng đến, Gió lại phải tiếp tục con đường của mình. Cỏ như vùi trong cơn mưa bất chợt. Lòng gió quặn lại, đau như chưa bao giờ đau, muốn khóc nhưng không thể. Gió muốn ôm lấy Cỏ nhưng đã xa tầm với, cảm giác bất lực hành hạ Gió..Gió tự hỏi có phải mình không nên xuất hiện ở nơi đây, cũng như đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Cỏ, có lẽ đã tốt hơn. Cỏ rồi sẽ gặp những cơn mưa bất chợt, có thể lất phất cũng có thể dữ dội, nhưng giá mà Gió đừng quá chăm chút cho Cỏ kể cả từng giọt sương nhỏ thì mọi chuyện có lẽ đã khác. Chỉ bởi Gió không muốn có bất kỳ tổn hại nào cho Cỏ, hay nói cách khác nếu để Cỏ đau lòng thì thà Gió mất đi cả tâm hồn mình.. Gió bay đi, lòng nặng trĩu..
Gió phải đi tiếp con đường của mình, luôn hướng về phía trước. Không phải gió chối bỏ hay lạnh lùng, vô cảm chỉ vì nếu mãi sống với đau buồn và quá khứ Gió sẽ không thể tồn tại được nữa và Gió chán ghét điều đó, chán ghét sự yếu đuối làm bản thân mình gục ngã. Gió phải tiếp tục đi thôi, tạm biệt Cỏ!
Thời gian đúng là liều thuốc công hiệu nhất cho những vết thương. Gió bắt đầu nhẹ hơn, không còn quá tung tăng uốn lượn như lúc trước nhưng cũng gần như dần hồi phục và Gió gặp Cây vào một dịp rất tình cờ, lạ lẫm và thú vị khiến Gió chú ý.
Cây, mộc mạc và chân thành như chính tên gọi, hiền lành đến độ trở thành niềm vui cho những trò chọc ghẹo quái ác của Gió. Cây cười hiền trong tiếng cười nắc nẻ và đắc thắng của Gió. Vươn mình cho Gió ùa vào mỗi khi sấm sét, mỗi khi Gió lo lắng và cả khi Gió..bực bội vì những chuyện không đâu đôi khi là hết sức vô lý. Gió ngang bướng đưa ra những “Bộ Luật” của mình, bắt Cây phải thực hiện..Cây yêu Gió bằng tình yêu âm thầm nhưng rất mênh mông. Gió luôn cảm thấy an toàn khi ở bên Cây, thấy thương Cây khốn khổ vì những trò quái ác của mình, yêu lắm nhưng lúc Cây vụng về, lo lắng cho Gió mà quên chăm sóc cho bản thân mình..càng ngày Gió càng cảm thấy Cây rất quan trọng nhưng Gió vẫn không “nhìn” thấy Cây, Gió hiển nhiên nhận sự chăm sóc của cây mà không hề bận tâm gì cả. Đến một ngày Cây muốn Gió hãy “nhìn” Cây, hãy một lần thật sự “nhìn” Cây và ở bên Cây để Cây có thể chăm sóc Gió mãi, Cây chấp nhận mất hết tất cả kể cả lòng tự tôn để có thể ở bên cạnh Gió, thế là đủ hạnh phúc ..Gió nhận ra tình cảm chân thành mà Cây dành cho mình, bất giác khóc vì nhận ra mình cũng yêu Cây, cảm nhận được nỗi đau nếu mất Cây. Gió hiểu mình cần Cây nhưng không thể ở bên Cây mãi mãi.. Gió chợt nhận ra mình không có Rễ, không có thứ gì để có thể bám lại. Cuộc sống của Gió là những chuỗi ngày phiêu du bất định nên một lần nữa Gió lại ra đi, Cây sững sờ chết lặng. Gió đi nhanh, nhanh đến độ không để Cây phát hiện mình đang khóc..đủ lắm, thời gian ở bên nhau đủ lâu để Gió thấu hiểu Cây sẽ đau khổ thế nào..khi nghe Gió nói là Gió chưa từng yêu Cây, dù chỉ một lần. Xin lỗi Cây, lần này là lần Gió cảm thấy bản thân mình thật sự không nên tồn tại, ít nhất là trong cuộc đời của Cây. Đau khổ rồi dằn vặt mãi, Gió lại bay đi..
Sẽ không còn Cỏ, cũng chẳng có Cây, Gió lại tiếp tục sống, …
Hạnh phúc bằng cách giúp mọi người tìm được niềm hạnh phúc thật sự của chính họ
Vậy là quá đủ với một kẻ chỉ toàn mang lại đau khổ cho người mình yêu
Gió ạ…
st
Nhưng một ngày, một sinh vật nói với nó:“Hạnh phúc nằm trong tình yêu, sự cô độc không bao giờ mang lại hạnh phúc thật sự cả”
Nó ngẫm nghĩ, rồi tự hỏi, phân vân nhiều..và đi đến quyết định cuối cùng là: NÓ SẼ TÌM BẠN. Nhưng ai đây nhỉ, nó đi nhiều, nhìn cũng nhiều nhưng chưa từng nhìn rõ cái gì cả. Nó cười và tự hỏi sao mình lại mãi vẩn vơ thế, còn biết bao nhiêu điều mình chưa kịp khám quá, nó sẽ tìm nhưng không bị quá ám ảnh về điều đó.
Nó nhắm mắt để mình tự di chuyển. Nó bay, bay mãi,..đến một không gian mà nó cảm nhận được hình như có cái gì đó rất dễ chịu thì nó bắt đầu từ từ ..mở mắt.Trước mặt nó bây giờ là một thảo nguyên ..một vùng cỏ rộng lớn, xanh mát, dịu êm đến dễ chịu. Nó quyết định dừng chân để làm quen với những cư dân ở đây. Nó bắt đầu quen với Cỏ..
Nó chưa từng thấy ai đáng yêu hơn Cỏ, mỏng manh, nhẹ nhàng và trong sáng. Ngày ngày gió cùng cỏ lượn mãi đến tận cuối chân trời. Gió mang những câu chuyện thú vị từng nhiều nơi nó đi qua kể hết cho Cỏ nghe, mà dường như những câu chuyện đó là vô tận. Nó cứ kể mãi, bên cạnh nó Cỏ thích thú chăm chú lắng nghe. Cỏ bắt đầu yêu những câu chuyện đó của Gió và yêu luôn cả Gió. Gió luôn bên cạnh Cỏ những khi Cỏ buồn, chu mỏ thổi những sinh vật đáng ghét ra khỏi Cỏ, ôm Cỏ nhưng khi Cỏ muốn được dỗ dành hay chỉ đơn giản là nghe Cỏ khóc. Gió muốn thổi bay những giọt sương còn đọng trên Cỏ, Gió muốn nhìn Cỏ tung tăng, tràn đầy sức sống qua từng ngày. Nhưng..Gió là gió mà, đâu thể mãi quanh quẩn bên Cỏ mãi, Gió muốn kéo dài thời gian ở bên cạnh Cỏ miễn là Cỏ đừng nói gì cả. Giống như một lời nguyền, ngày Cỏ nói ra cũng chính là ngảy Gió phải trở lại đúngvị trí của mình, trở lại con đường của Gió..
Ngày đó rồi cũng đến, Gió lại phải tiếp tục con đường của mình. Cỏ như vùi trong cơn mưa bất chợt. Lòng gió quặn lại, đau như chưa bao giờ đau, muốn khóc nhưng không thể. Gió muốn ôm lấy Cỏ nhưng đã xa tầm với, cảm giác bất lực hành hạ Gió..Gió tự hỏi có phải mình không nên xuất hiện ở nơi đây, cũng như đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Cỏ, có lẽ đã tốt hơn. Cỏ rồi sẽ gặp những cơn mưa bất chợt, có thể lất phất cũng có thể dữ dội, nhưng giá mà Gió đừng quá chăm chút cho Cỏ kể cả từng giọt sương nhỏ thì mọi chuyện có lẽ đã khác. Chỉ bởi Gió không muốn có bất kỳ tổn hại nào cho Cỏ, hay nói cách khác nếu để Cỏ đau lòng thì thà Gió mất đi cả tâm hồn mình.. Gió bay đi, lòng nặng trĩu..
Gió phải đi tiếp con đường của mình, luôn hướng về phía trước. Không phải gió chối bỏ hay lạnh lùng, vô cảm chỉ vì nếu mãi sống với đau buồn và quá khứ Gió sẽ không thể tồn tại được nữa và Gió chán ghét điều đó, chán ghét sự yếu đuối làm bản thân mình gục ngã. Gió phải tiếp tục đi thôi, tạm biệt Cỏ!
Thời gian đúng là liều thuốc công hiệu nhất cho những vết thương. Gió bắt đầu nhẹ hơn, không còn quá tung tăng uốn lượn như lúc trước nhưng cũng gần như dần hồi phục và Gió gặp Cây vào một dịp rất tình cờ, lạ lẫm và thú vị khiến Gió chú ý.
Cây, mộc mạc và chân thành như chính tên gọi, hiền lành đến độ trở thành niềm vui cho những trò chọc ghẹo quái ác của Gió. Cây cười hiền trong tiếng cười nắc nẻ và đắc thắng của Gió. Vươn mình cho Gió ùa vào mỗi khi sấm sét, mỗi khi Gió lo lắng và cả khi Gió..bực bội vì những chuyện không đâu đôi khi là hết sức vô lý. Gió ngang bướng đưa ra những “Bộ Luật” của mình, bắt Cây phải thực hiện..Cây yêu Gió bằng tình yêu âm thầm nhưng rất mênh mông. Gió luôn cảm thấy an toàn khi ở bên Cây, thấy thương Cây khốn khổ vì những trò quái ác của mình, yêu lắm nhưng lúc Cây vụng về, lo lắng cho Gió mà quên chăm sóc cho bản thân mình..càng ngày Gió càng cảm thấy Cây rất quan trọng nhưng Gió vẫn không “nhìn” thấy Cây, Gió hiển nhiên nhận sự chăm sóc của cây mà không hề bận tâm gì cả. Đến một ngày Cây muốn Gió hãy “nhìn” Cây, hãy một lần thật sự “nhìn” Cây và ở bên Cây để Cây có thể chăm sóc Gió mãi, Cây chấp nhận mất hết tất cả kể cả lòng tự tôn để có thể ở bên cạnh Gió, thế là đủ hạnh phúc ..Gió nhận ra tình cảm chân thành mà Cây dành cho mình, bất giác khóc vì nhận ra mình cũng yêu Cây, cảm nhận được nỗi đau nếu mất Cây. Gió hiểu mình cần Cây nhưng không thể ở bên Cây mãi mãi.. Gió chợt nhận ra mình không có Rễ, không có thứ gì để có thể bám lại. Cuộc sống của Gió là những chuỗi ngày phiêu du bất định nên một lần nữa Gió lại ra đi, Cây sững sờ chết lặng. Gió đi nhanh, nhanh đến độ không để Cây phát hiện mình đang khóc..đủ lắm, thời gian ở bên nhau đủ lâu để Gió thấu hiểu Cây sẽ đau khổ thế nào..khi nghe Gió nói là Gió chưa từng yêu Cây, dù chỉ một lần. Xin lỗi Cây, lần này là lần Gió cảm thấy bản thân mình thật sự không nên tồn tại, ít nhất là trong cuộc đời của Cây. Đau khổ rồi dằn vặt mãi, Gió lại bay đi..
Sẽ không còn Cỏ, cũng chẳng có Cây, Gió lại tiếp tục sống, …
Hạnh phúc bằng cách giúp mọi người tìm được niềm hạnh phúc thật sự của chính họ
Vậy là quá đủ với một kẻ chỉ toàn mang lại đau khổ cho người mình yêu
Gió ạ…
st