Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HÓA
Văn hóa Việt Nam
Chuyên đề : Hà Nội tạp văn.
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ThangLongVN" data-source="post: 26115" data-attributes="member: 12833"><p><span style="color: indigo">OBLADI OBLADA </span></p><p><span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Obladi Oblada là tên một ca khúc nổi tiếng của The Beatles do Paul viết, tựa đề bài hát được Paul lấy từ một câu tiếng Nigeria có nghĩa là “Cuộc sống vẫn tiếp diễn” </span></p><p><span style="color: indigo"> </span></p><p><span style="color: indigo">Hắn nhìn vào gương và thấy một sợi tóc bạc dài trên đầu chìa ra, cười... hắn có tóc bạc... chả có điều gì lạ cả, bạn hắn như thằng Ngọc còn lấm tấm trên đầu cơ mà, ở cái tuổi 18 này có một hai sợi tóc bạc cũng hay, chẳng phải là dấu hiệu rằng mình đã già, chỉ có nghĩa là mình đã trưởng thành lên một phần nào đấy. Nghĩ vậy, hắn lúc lắc cái đầu, sợi tóc bạc ánh lên trên nền mái tóc đen như một sợi cước, tự nhiên hắn lẩm bẩm “ Hoá ra mình chẳng còn là trẻ con nữa....” </span></p><p><span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/cx0236X9zd[/FLASH]</span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Ôi trẻ con, đôi khi hắn thấy mình vẫn còn là trẻ con, mà có gì khác giữa một đứa trẻ và một gã trai 18 tuổi. Lại nghĩ thử một cái, đứa trẻ con hay bi bô hát, đôi khi gã nghêu ngao đứt đoạn một khúc nhạc sến đến não lòng. Rồi thì bọn trẻ con thích ăn kem, còn với gã thì hiếm có cái thú nào hơn là được chấm mút một cây kem lạnh tê lòng giữa cái hơi ẩm buốt giá của mùa đông Hà Nội. Nhưng mà bọn trẻ con có biết tán gái không, rồi hắn tự nhớ xem cái hồi hắn gọi là “trẻ con” ấy hắn có tán đứa con gái nào không, mà ôi dời, cái thời mộng mị, hắn lại nắc nẻ cười một mình và lẩm nhẩm một câu thơ của Xuân Diệu: </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">“ Tôi dại khờ quá ngu ngơ quá </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Chì biết yêu thôi chẳng hiều gì” </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Tại sao hắn lại nghĩ thế nhỉ, đã sắp 19 tuổi rồi, theo cách nói của các cụ thì là cái tuổi sửa soạn phải khăn gói vào đời. Mệt. Mà hắn cũng đang dấn thân vào cái vòng xoay đấy còn gì, thử phác hoạ chân dung hắn: 18 tuổi 6 tháng, sống một mình trong một thành phố xa lạ với cái nơi hắn ra đi và cũng xa lạ với nơi mà hắn muốn dừng chân. Hắn làm những gì hắn cho là đúng và cần làm hay ít ra là không sai. Chẳng ai bảo hắn phải làm thế này hay thế kia. Gia đình hắn ư, nhiều tình cảm lắm nhưng chẳng hiểu sao hắn cũng ngại liên hệ, hoạ hoằn một hay hai lần một tháng có một cú điện thoại, về điểm này thì có lẽ hắn có vẻ hợp với việc sớm tách ra khỏi gia đình - thứ tế bào của xã hội đã đùm bọc và nuôi dưỡng hắn đến mức mà trước khi ra đi hắn chưa bao giờ có một ý niệm mơ hồ nào về cuộc sống tự lập cả. Gì nữa, à, hắn có một vài mục tiêu để giành giật trong vài năm, vài tháng, vài tuần và thậm chí cả cho ngày mai. Cuối cùng, hắn có một đứa con gái để yêu và có một đứa con gái yêu hắn.... </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">“ ...Anh ơi, Hà Nội đã lập đông rồi đấy, em vẫn nhớ anh kể là anh thích mùa đông Hà Nội, mùa đông có Tết, có khí lạnh và có gió mùa. Mùa đông năm nay rét đặc biệt đến xao lòng. Em ngồi trên xe buýt đến trường, hơi thở của mọi người trong xe đều bám cả lại trên kính, nhìn ra ngoài chỉ thấy một màn mờ mờ như sương qua các ô cửa sổ thuỷ tinh. Em thích lấy tay nghịch loăng quăng vẽ lên trên cái nền mờ mịt ấy, có lúc em thấy hình như từ phía sau ô kính có gương mặt anh. Nhớ cái ngày đầu tiên mình gặp nhau, cũng là một sáng mùa đông trên xe buýt... Anh à, anh bảo rằng cái lạnh của mùa đông Hà Nội làm cho người ta yêu nhau và gần nhau hơn, sao mà bây giờ anh lại ở xa thế hả anh...” </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Sự khác nhau giữa một đứa trẻ con và một thằng đàn ông là đứa trẻ con không bị đặt vào các ràng buộc xã hội, nó cười, nó khóc, nó ăn vạ, tất cả đều theo ý nó. Trẻ con ghét bị chỉ đạo, nó diễn tốt vai diễn của bọn nó theo kịch bản của trẻ con nhưng lại là một kịch sĩ tồi theo sự chỉ đạo của người lớn. Đối với bọn nó - những cái tâm hồn non nớt ấy, thì: cái kẹo này ngon, đồ chơi kia đẹp, bố xấu lắm, con ghét bố lắm, ứ chơi với bố nữa, mẹ ơi sao má mẹ hiền thế... Xét về mặt xã hội, hắn thấy hình như cái tuyên bố “Trẻ con là trung tâm của vũ trụ” là sai toét, bọn trẻ là lũ duy nhất có tư duy độc lập, không chịu chi phối của ngoại cảnh. Còn hắn, hắn sợ cái này, lo cái nọ, làm điều gì cũng phải chỉn chu, hắn như một con rối trong cái vai diễn quá đạt mà các sợi dây nối hắn với bên ngoài dường như là vô tận, đè hắn ngụp lặn trong suy nghĩ đến nghẹt thở. Hắn làm điều hắn cho là đúng, nhưng đúng theo một nghĩa nào đó, một chuẩn mực mà vô hình chung xã hội đã lên khuôn, còn lũ trẻ con, chả có khuôn vàng thước ngọc nào đo đếm những cái mà chúng nó cho là hay ho, là hấp dẫn cả. Hắn sống trầm, đôi khi lại sôi nổi, đôi khi trăn trở, nhiều khi hắn hối tiếc, người ta bảo hắn hay hoài niệm, nhưng thực ra là do hắn cảm thấy bế tắc, bế tắc ngay trong việc thể hiện quá tài tình vai diễn của mình... </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">“ Nhóc con, anh ở đây mãi thành quen rồi, trời ở đây cũng rét nhưng khô nát cả người ra. Mọi thứ trôi qua nhanh, thời gian đếm như nước, trôi vèo một cái là hết một tuần, rồi lại luận, lại thi cử, lại đề tài khoa học mới, lại nghỉ cuối tuần, rồi lại luận, lại thi cử, lại đề tài khoa học, lại cuối tuẩn... Cái vòng luẩn quẩn ấy làm anh mệt chết. Nhận được thư của em anh vui lắm, nhớ Hà Nội, nhớ trường cũ và nhớ em...” </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Lúc này hắn đang ngồi thừ trên bàn, mắt rà đi rà lại cái lá thư con mà hắn đang viết dở. Hắn viết dòng nào xong rồi lại đọc lại, thấy vừa quen vừa lạ. Hắn viết cho ai ? Ai nhận ? Có thật là hắn nghĩ thế không ? Chẳng biết. Lá thư cũng chỉ như một trong các sợi dây rối khác trói hắn với cái xã hội bên ngoài nhộn nhạo kia, cái sợi dây giằng hắn ra khỏi cái góc riêng phần mà hắn muốn níu kéo.... </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Tháng này ở Pháp trời vẫn còn rét. Thời tiết thành Paris hoa lệ sao mà như một cô nàng kiêu kì, đôi khi đang nắng ửng bỗng đổ mưa như trút đến chưng hửng, rồi lắm lúc mưa lất phất, nhấm nhẳn như mưa xuân ở Hà Nội tưởng như đến hết ngày chẳng ngớt thì khoang trời đầy mây xám chợt rùng mình rũ nước và tạnh khoảnh. Nhớ lại trưa chủ nhật, hẳn ngồi nhâm nhi một cốc Expresso đặc quánh trong góc một quán cà phê nhìn ra vườn Luxembourg thì trời buông mưa, đám bồ câu gần đấy bay tán loạn, xô đổ cả ly cà phê của hắn. Lúc đấy hắn chợt nghĩ, chẳng biết giữa mình và đám bồ câu kia có điểm gì chung không ? Cũng bối rối, ngượng ngập khi phải đứng trước những biến đổi đến kì lạ của cuộc sống ? Không hẳn, trời mưa thì đám bồ câu đâu được báo trước, còn hắn, mọi thứ đều là do hắn lựa chọn cả, hắn vẫn đang đi trên con đường mà hắn đã ngắm nghía. Mọi đường gấp khúc kì lạ trên cái đồ thị của hắn chẳng phải cũng đều do hắn vẽ cả đó sao... Cười... </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">“ ..Lúc này trời vẫn đang mưa anh ạ, có lẽ vì trời mưa nên hơi lạnh được vương thêm một phần nào đó chứ Hà Nội đã hết rét rồi. Cũng gần đến tháng ba âm lịch, chẳng biết bao giờ thì rét Nàng Bân. Anh có biết sự tích Nàng Bân may áo cho chồng không ? Nàng Bân may áo cho chồng ở biên cương mặc khỏi rét, nhưng may ba tháng ròng mới được một ống tay, đến lúc may xong thì đã hết cả mùa đông. Nàng ngồi khóc, trời rủ lòng thương và ban xuống trần gian một đợt rét đậm vào tháng ba, thế là người chinh phu ở nơi chiến địa nhận được manh áo của vợ mà qua cơn rét. Anh thấy không, người con gái bao giờ cũng khổ, chỉ có đám con trai các anh là sướng thôi, thích đi thì, chẳng để lại điều gì cả. Anh ơi, bao giờ thì anh về hả anh...?” </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Mưa... mưa rơi lõm bõm chà vào khung cửa sổ phòng hắn, hắn bỗng nhớ tiếng mưa rơi long bong trên mái tôn ở nhà bà ngoại hồi bé, cái thời trẻ con xa tít tắp của hắn – cãi quãng thời gian mà mọi người gọi là thời thơ ấu vụt đi không trở lại hay cái gì mà giấc mơ thời niên thiếu. Hắn không nghĩ nhiều như thế, cũng chẳng bao giờ hắn gọi tên kỉ niệm, chỉ đơn giản mọi thứ là màu sắc, là âm thanh, là những mảnh chắp vá găm vào cái đầu bù xù của hắn... </span></p><p><span style="color: indigo"> </span></p><p><span style="color: indigo">“.. Thế nào hè này anh cũng về nhóc ạ, về để tìm lại một cái gì đấy bỏ quên, cũng không hẳn là bỏ quên, chỉ đơn giản là về đề nhìn lại những cái xưa cũ giờ đã khác ra sao, để lại hưởng cái thú lang thang trong lòng phố cổ mà nếm cái này cái nọ trong ngồn ngộn ẩm thực phố phường. Ấy mà cuối cùng cũng là để nhặt lai một thứ anh bỏ quên quẳng ở nhà thật... Có điều cái thứ ấy nó chạy nhanh lắm, có lẽ anh phải dắt nó sang Pháp thôi... Anh đảm bảo với em là em sẽ thích mê mùa thu của Paris...” </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">“.. Hôm nay em đi xe buýt đi học thì gặp anh Quang bạn anh, mãi mới nhận ra cái lão lù xù trong mớ tóc dài đến bẩn, đúng là dân Rock, thế mà chẳng hiểu sao lại làm em nhớ đến cái mái tóc cũng rù rù của anh mới chết. Hai anh em ngồi nói chuyện với nhau một quãng, thế nào lại xoay nói đến người ra đi. Anh Quang cứ cười ngày xưa hồi lớp 12 anh là đứa suốt ngày trốn tiết đi loăng quăng với hết cô bé này đến cô bé khác mà chả lo học hành gì, đến chiều thì lại la cà hết hiệu sách này đến quán xá nọ. Anh ơi, khi nào anh về mình lại đi nghe Guitar ở Nhạc Tranh nhé, thỉnh thoảng em đến đấy một mình, anh chủ quán cứ hỏi mãi cái gã tồ tồ ngày xưa hay đến đây nghe nhạc cùng em bây giờ ở đâu... Anh có thích hoa bất tử không anh?Loài hoa mộc mạc, không đẹp chút nào nhưng giản dị và có thể dẻo dai đứng được trước mọi thách thức của thời gian. Anh bảo em là anh không tin vào tình yêu vì tình yêu đẹp quá, mà cái gì đẹp cũng dễ vỡ, cũng không thật, không bền, cái gì đẹp như tình yêu chỉ là ảo ảnh mà thôi. Thế nhưng em lại thấy tình yêu cũng như loài hoa bất tử, nhẹ nhàng, không nổi bật nhưng có thể bám được gần như vĩnh viễn trong lòng của những người đang yêu anh ạ.....” </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">“ Nhóc con, anh có nhiều dự định quá, chẳng biết anh có làm hết được không. Đôi khi anh muốn quẳng hết tất cả, quẳng cái gánh lo đi mà vui sống, mà quay về một góc nhỏ của Hà Nội rồi làm một cái gì đó thật bình thường. Rồi lại dắt tay em đi loanh quanh Hồ Gươm và kể cho em nghe về sự tích Tháp Rùa. Thế nhưng hình như thằng con trai nào cũng dán chặt với những quyền và nghĩa vụ vô hình nào đó. Nhiều khi anh không biết được là nếu anh ở nhà thì bây giờ thế nào, chỉ biết là anh đang ở Pháp và đang làm những điều mà anh thấy cần làm....” </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Lúc này mưa vẫn nhỏ đều, gió thổi luồn qua khe cửa lạnh buốt, hắn thấy rùng mình, mọi thứ ở xa hắn quá, hắn ở xa quá, hắn đã tách mọi thứ ra xa quá, mọi thứ với hắn chỉ lờ mờ, mọi cảm giác chỉ lờ mờ, chỉ có vai diễn của hắn là thật.. </span></p><p><span style="color: indigo"> </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Con người không phải là một cá thể độc lập mà chỉ là một nguyên tố gắn liền trong liên kết bền vững của toàn xã hội. Nhiều khi hắn muốn thoát ra khỏi cái vòng kim cô luẩn quẩn ấy mà không được, mà có lúc chính hắn lại chằng vào đầu hắn cái vòng kim cô ấy. Cuộc sống là như vậy, giữa đám người đang đi lại ngoài đường kia có một trường hấp dẫn giằng hắn ra khỏi dao động riêng của bản thân mà hoà nhịp cùng với vũ điệu xô bồ kì lạ của cuộc sống. Có lẽ vì thế mà chẳng ai có thể sống cho ảo ảnh của riêng mình, chẳng ai đủ kiên nhẫn để mơ trọn giấc mơ trong đêm, để rồi khi thức giấc lại tiếc hùi hụi, lại ước gì được mơ tiếp, ước gì rũ được cái 24 giờ thường nhật trong ngày với những mớ bùng nhùng. Mơ... cũng chỉ có đám trẻ con tin vào giấc mơ, vào ông già Noel. Trên đời này giấc mơ làm gì có thật, chỉ có con người trong những vai diễn hoàn hảo.... Tự nhiên hắn muốn khóc nấc lên.... Cái giọng trong điện thoại của thằng Ngọc từ tuần trước hình như vẫn cứ rỏ vào tai hắn từng câu ù ù: </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">“ Có chuyện này mày đừng sốc nhé, mày phải thật bình tĩnh... Mày hứa với tao đi ............Hôm kia Phương đi học, tắc đường ở Ngã Tư Sở, xe buýt không đi được, Phương bắt xe ôm về nhà thì gặp tai nạn ở Cửa Nam... </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Hắn chẳng đặt tên cho kỉ niệm nên làm sao gọi ra được, hắn chẳng sống nối bằng ảo ảnh, con người hắn gắn chặt quá vào nghĩa vụ và vai trò... Hắn muốn vùng ra khỏi nó. Hoà lẫn với bản giao hưởng đêm mưa đang gõ nhịp đều đều vào cửa sổ là những câu nhạc Yesterday ngân lên da diết: “Why she had to go ? I don’t know, she didn’t say......Now I long for Yesterday...” </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Bức thư đến muộn quá và hắn vẫn cứ đọc tiếp những nét chữ nhỏ nhắn xinh xinh... </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">“ Anh đi nhanh quá, vẫn còn một câu mà em vẫn chưa kịp nói với anh, nhưng không sao, để khi nào anh về em sẽ nói cho. Bí mật....” </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">“ Còn một điều mà anh muốn nói với em, nhóc con....” </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Mưa tạnh hẳn... Hắn thấy lạnh ngắt.. hắn đang khóc... Hắn đang viết... Hắn đang khóc.. Hắn đang viết... </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">“... Anh đã quên em rồi.” </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Hắn 18 tuổi và hắn đang đứng trước ngưỡng cửa của cuộc đời, hắn đang trói hắn vào các ràng buộc, hắn đang chập chững hoàn thiện vai diễn hắn đối với lịch sử. Hắn không dừng lại mà hắn phải đi tiếp. Hắn bỏ lại giấc mơ và ảo ảnh. Nói gì về hắn, hắn là kẻ hoài niệm nhưng không gặm nhấm quá khứ. Nói gì về hắn: một diễn viên hoàn hảo. </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Không một con người nào là một hòn đảo, tự bản thân là một thể hoàn chỉnh hết thảy; mỗi người là một mảnh của đại lục, một phần của đất liền; và nếu sóng cuốn xuống biển một mỏm đá ven bờ thì cả Châu Âu sẽ bé đi. Cái chết của một người sẽ làm chính tôi bé đi... ( John Don) </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p><p><span style="color: indigo">Hải Sơn </span></p><p> <span style="color: indigo"></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ThangLongVN, post: 26115, member: 12833"] [COLOR=indigo]OBLADI OBLADA Obladi Oblada là tên một ca khúc nổi tiếng của The Beatles do Paul viết, tựa đề bài hát được Paul lấy từ một câu tiếng Nigeria có nghĩa là “Cuộc sống vẫn tiếp diễn” Hắn nhìn vào gương và thấy một sợi tóc bạc dài trên đầu chìa ra, cười... hắn có tóc bạc... chả có điều gì lạ cả, bạn hắn như thằng Ngọc còn lấm tấm trên đầu cơ mà, ở cái tuổi 18 này có một hai sợi tóc bạc cũng hay, chẳng phải là dấu hiệu rằng mình đã già, chỉ có nghĩa là mình đã trưởng thành lên một phần nào đấy. Nghĩ vậy, hắn lúc lắc cái đầu, sợi tóc bạc ánh lên trên nền mái tóc đen như một sợi cước, tự nhiên hắn lẩm bẩm “ Hoá ra mình chẳng còn là trẻ con nữa....” [FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/cx0236X9zd[/FLASH] Ôi trẻ con, đôi khi hắn thấy mình vẫn còn là trẻ con, mà có gì khác giữa một đứa trẻ và một gã trai 18 tuổi. Lại nghĩ thử một cái, đứa trẻ con hay bi bô hát, đôi khi gã nghêu ngao đứt đoạn một khúc nhạc sến đến não lòng. Rồi thì bọn trẻ con thích ăn kem, còn với gã thì hiếm có cái thú nào hơn là được chấm mút một cây kem lạnh tê lòng giữa cái hơi ẩm buốt giá của mùa đông Hà Nội. Nhưng mà bọn trẻ con có biết tán gái không, rồi hắn tự nhớ xem cái hồi hắn gọi là “trẻ con” ấy hắn có tán đứa con gái nào không, mà ôi dời, cái thời mộng mị, hắn lại nắc nẻ cười một mình và lẩm nhẩm một câu thơ của Xuân Diệu: “ Tôi dại khờ quá ngu ngơ quá Chì biết yêu thôi chẳng hiều gì” Tại sao hắn lại nghĩ thế nhỉ, đã sắp 19 tuổi rồi, theo cách nói của các cụ thì là cái tuổi sửa soạn phải khăn gói vào đời. Mệt. Mà hắn cũng đang dấn thân vào cái vòng xoay đấy còn gì, thử phác hoạ chân dung hắn: 18 tuổi 6 tháng, sống một mình trong một thành phố xa lạ với cái nơi hắn ra đi và cũng xa lạ với nơi mà hắn muốn dừng chân. Hắn làm những gì hắn cho là đúng và cần làm hay ít ra là không sai. Chẳng ai bảo hắn phải làm thế này hay thế kia. Gia đình hắn ư, nhiều tình cảm lắm nhưng chẳng hiểu sao hắn cũng ngại liên hệ, hoạ hoằn một hay hai lần một tháng có một cú điện thoại, về điểm này thì có lẽ hắn có vẻ hợp với việc sớm tách ra khỏi gia đình - thứ tế bào của xã hội đã đùm bọc và nuôi dưỡng hắn đến mức mà trước khi ra đi hắn chưa bao giờ có một ý niệm mơ hồ nào về cuộc sống tự lập cả. Gì nữa, à, hắn có một vài mục tiêu để giành giật trong vài năm, vài tháng, vài tuần và thậm chí cả cho ngày mai. Cuối cùng, hắn có một đứa con gái để yêu và có một đứa con gái yêu hắn.... “ ...Anh ơi, Hà Nội đã lập đông rồi đấy, em vẫn nhớ anh kể là anh thích mùa đông Hà Nội, mùa đông có Tết, có khí lạnh và có gió mùa. Mùa đông năm nay rét đặc biệt đến xao lòng. Em ngồi trên xe buýt đến trường, hơi thở của mọi người trong xe đều bám cả lại trên kính, nhìn ra ngoài chỉ thấy một màn mờ mờ như sương qua các ô cửa sổ thuỷ tinh. Em thích lấy tay nghịch loăng quăng vẽ lên trên cái nền mờ mịt ấy, có lúc em thấy hình như từ phía sau ô kính có gương mặt anh. Nhớ cái ngày đầu tiên mình gặp nhau, cũng là một sáng mùa đông trên xe buýt... Anh à, anh bảo rằng cái lạnh của mùa đông Hà Nội làm cho người ta yêu nhau và gần nhau hơn, sao mà bây giờ anh lại ở xa thế hả anh...” Sự khác nhau giữa một đứa trẻ con và một thằng đàn ông là đứa trẻ con không bị đặt vào các ràng buộc xã hội, nó cười, nó khóc, nó ăn vạ, tất cả đều theo ý nó. Trẻ con ghét bị chỉ đạo, nó diễn tốt vai diễn của bọn nó theo kịch bản của trẻ con nhưng lại là một kịch sĩ tồi theo sự chỉ đạo của người lớn. Đối với bọn nó - những cái tâm hồn non nớt ấy, thì: cái kẹo này ngon, đồ chơi kia đẹp, bố xấu lắm, con ghét bố lắm, ứ chơi với bố nữa, mẹ ơi sao má mẹ hiền thế... Xét về mặt xã hội, hắn thấy hình như cái tuyên bố “Trẻ con là trung tâm của vũ trụ” là sai toét, bọn trẻ là lũ duy nhất có tư duy độc lập, không chịu chi phối của ngoại cảnh. Còn hắn, hắn sợ cái này, lo cái nọ, làm điều gì cũng phải chỉn chu, hắn như một con rối trong cái vai diễn quá đạt mà các sợi dây nối hắn với bên ngoài dường như là vô tận, đè hắn ngụp lặn trong suy nghĩ đến nghẹt thở. Hắn làm điều hắn cho là đúng, nhưng đúng theo một nghĩa nào đó, một chuẩn mực mà vô hình chung xã hội đã lên khuôn, còn lũ trẻ con, chả có khuôn vàng thước ngọc nào đo đếm những cái mà chúng nó cho là hay ho, là hấp dẫn cả. Hắn sống trầm, đôi khi lại sôi nổi, đôi khi trăn trở, nhiều khi hắn hối tiếc, người ta bảo hắn hay hoài niệm, nhưng thực ra là do hắn cảm thấy bế tắc, bế tắc ngay trong việc thể hiện quá tài tình vai diễn của mình... “ Nhóc con, anh ở đây mãi thành quen rồi, trời ở đây cũng rét nhưng khô nát cả người ra. Mọi thứ trôi qua nhanh, thời gian đếm như nước, trôi vèo một cái là hết một tuần, rồi lại luận, lại thi cử, lại đề tài khoa học mới, lại nghỉ cuối tuần, rồi lại luận, lại thi cử, lại đề tài khoa học, lại cuối tuẩn... Cái vòng luẩn quẩn ấy làm anh mệt chết. Nhận được thư của em anh vui lắm, nhớ Hà Nội, nhớ trường cũ và nhớ em...” Lúc này hắn đang ngồi thừ trên bàn, mắt rà đi rà lại cái lá thư con mà hắn đang viết dở. Hắn viết dòng nào xong rồi lại đọc lại, thấy vừa quen vừa lạ. Hắn viết cho ai ? Ai nhận ? Có thật là hắn nghĩ thế không ? Chẳng biết. Lá thư cũng chỉ như một trong các sợi dây rối khác trói hắn với cái xã hội bên ngoài nhộn nhạo kia, cái sợi dây giằng hắn ra khỏi cái góc riêng phần mà hắn muốn níu kéo.... Tháng này ở Pháp trời vẫn còn rét. Thời tiết thành Paris hoa lệ sao mà như một cô nàng kiêu kì, đôi khi đang nắng ửng bỗng đổ mưa như trút đến chưng hửng, rồi lắm lúc mưa lất phất, nhấm nhẳn như mưa xuân ở Hà Nội tưởng như đến hết ngày chẳng ngớt thì khoang trời đầy mây xám chợt rùng mình rũ nước và tạnh khoảnh. Nhớ lại trưa chủ nhật, hẳn ngồi nhâm nhi một cốc Expresso đặc quánh trong góc một quán cà phê nhìn ra vườn Luxembourg thì trời buông mưa, đám bồ câu gần đấy bay tán loạn, xô đổ cả ly cà phê của hắn. Lúc đấy hắn chợt nghĩ, chẳng biết giữa mình và đám bồ câu kia có điểm gì chung không ? Cũng bối rối, ngượng ngập khi phải đứng trước những biến đổi đến kì lạ của cuộc sống ? Không hẳn, trời mưa thì đám bồ câu đâu được báo trước, còn hắn, mọi thứ đều là do hắn lựa chọn cả, hắn vẫn đang đi trên con đường mà hắn đã ngắm nghía. Mọi đường gấp khúc kì lạ trên cái đồ thị của hắn chẳng phải cũng đều do hắn vẽ cả đó sao... Cười... “ ..Lúc này trời vẫn đang mưa anh ạ, có lẽ vì trời mưa nên hơi lạnh được vương thêm một phần nào đó chứ Hà Nội đã hết rét rồi. Cũng gần đến tháng ba âm lịch, chẳng biết bao giờ thì rét Nàng Bân. Anh có biết sự tích Nàng Bân may áo cho chồng không ? Nàng Bân may áo cho chồng ở biên cương mặc khỏi rét, nhưng may ba tháng ròng mới được một ống tay, đến lúc may xong thì đã hết cả mùa đông. Nàng ngồi khóc, trời rủ lòng thương và ban xuống trần gian một đợt rét đậm vào tháng ba, thế là người chinh phu ở nơi chiến địa nhận được manh áo của vợ mà qua cơn rét. Anh thấy không, người con gái bao giờ cũng khổ, chỉ có đám con trai các anh là sướng thôi, thích đi thì, chẳng để lại điều gì cả. Anh ơi, bao giờ thì anh về hả anh...?” Mưa... mưa rơi lõm bõm chà vào khung cửa sổ phòng hắn, hắn bỗng nhớ tiếng mưa rơi long bong trên mái tôn ở nhà bà ngoại hồi bé, cái thời trẻ con xa tít tắp của hắn – cãi quãng thời gian mà mọi người gọi là thời thơ ấu vụt đi không trở lại hay cái gì mà giấc mơ thời niên thiếu. Hắn không nghĩ nhiều như thế, cũng chẳng bao giờ hắn gọi tên kỉ niệm, chỉ đơn giản mọi thứ là màu sắc, là âm thanh, là những mảnh chắp vá găm vào cái đầu bù xù của hắn... “.. Thế nào hè này anh cũng về nhóc ạ, về để tìm lại một cái gì đấy bỏ quên, cũng không hẳn là bỏ quên, chỉ đơn giản là về đề nhìn lại những cái xưa cũ giờ đã khác ra sao, để lại hưởng cái thú lang thang trong lòng phố cổ mà nếm cái này cái nọ trong ngồn ngộn ẩm thực phố phường. Ấy mà cuối cùng cũng là để nhặt lai một thứ anh bỏ quên quẳng ở nhà thật... Có điều cái thứ ấy nó chạy nhanh lắm, có lẽ anh phải dắt nó sang Pháp thôi... Anh đảm bảo với em là em sẽ thích mê mùa thu của Paris...” “.. Hôm nay em đi xe buýt đi học thì gặp anh Quang bạn anh, mãi mới nhận ra cái lão lù xù trong mớ tóc dài đến bẩn, đúng là dân Rock, thế mà chẳng hiểu sao lại làm em nhớ đến cái mái tóc cũng rù rù của anh mới chết. Hai anh em ngồi nói chuyện với nhau một quãng, thế nào lại xoay nói đến người ra đi. Anh Quang cứ cười ngày xưa hồi lớp 12 anh là đứa suốt ngày trốn tiết đi loăng quăng với hết cô bé này đến cô bé khác mà chả lo học hành gì, đến chiều thì lại la cà hết hiệu sách này đến quán xá nọ. Anh ơi, khi nào anh về mình lại đi nghe Guitar ở Nhạc Tranh nhé, thỉnh thoảng em đến đấy một mình, anh chủ quán cứ hỏi mãi cái gã tồ tồ ngày xưa hay đến đây nghe nhạc cùng em bây giờ ở đâu... Anh có thích hoa bất tử không anh?Loài hoa mộc mạc, không đẹp chút nào nhưng giản dị và có thể dẻo dai đứng được trước mọi thách thức của thời gian. Anh bảo em là anh không tin vào tình yêu vì tình yêu đẹp quá, mà cái gì đẹp cũng dễ vỡ, cũng không thật, không bền, cái gì đẹp như tình yêu chỉ là ảo ảnh mà thôi. Thế nhưng em lại thấy tình yêu cũng như loài hoa bất tử, nhẹ nhàng, không nổi bật nhưng có thể bám được gần như vĩnh viễn trong lòng của những người đang yêu anh ạ.....” “ Nhóc con, anh có nhiều dự định quá, chẳng biết anh có làm hết được không. Đôi khi anh muốn quẳng hết tất cả, quẳng cái gánh lo đi mà vui sống, mà quay về một góc nhỏ của Hà Nội rồi làm một cái gì đó thật bình thường. Rồi lại dắt tay em đi loanh quanh Hồ Gươm và kể cho em nghe về sự tích Tháp Rùa. Thế nhưng hình như thằng con trai nào cũng dán chặt với những quyền và nghĩa vụ vô hình nào đó. Nhiều khi anh không biết được là nếu anh ở nhà thì bây giờ thế nào, chỉ biết là anh đang ở Pháp và đang làm những điều mà anh thấy cần làm....” Lúc này mưa vẫn nhỏ đều, gió thổi luồn qua khe cửa lạnh buốt, hắn thấy rùng mình, mọi thứ ở xa hắn quá, hắn ở xa quá, hắn đã tách mọi thứ ra xa quá, mọi thứ với hắn chỉ lờ mờ, mọi cảm giác chỉ lờ mờ, chỉ có vai diễn của hắn là thật.. Con người không phải là một cá thể độc lập mà chỉ là một nguyên tố gắn liền trong liên kết bền vững của toàn xã hội. Nhiều khi hắn muốn thoát ra khỏi cái vòng kim cô luẩn quẩn ấy mà không được, mà có lúc chính hắn lại chằng vào đầu hắn cái vòng kim cô ấy. Cuộc sống là như vậy, giữa đám người đang đi lại ngoài đường kia có một trường hấp dẫn giằng hắn ra khỏi dao động riêng của bản thân mà hoà nhịp cùng với vũ điệu xô bồ kì lạ của cuộc sống. Có lẽ vì thế mà chẳng ai có thể sống cho ảo ảnh của riêng mình, chẳng ai đủ kiên nhẫn để mơ trọn giấc mơ trong đêm, để rồi khi thức giấc lại tiếc hùi hụi, lại ước gì được mơ tiếp, ước gì rũ được cái 24 giờ thường nhật trong ngày với những mớ bùng nhùng. Mơ... cũng chỉ có đám trẻ con tin vào giấc mơ, vào ông già Noel. Trên đời này giấc mơ làm gì có thật, chỉ có con người trong những vai diễn hoàn hảo.... Tự nhiên hắn muốn khóc nấc lên.... Cái giọng trong điện thoại của thằng Ngọc từ tuần trước hình như vẫn cứ rỏ vào tai hắn từng câu ù ù: “ Có chuyện này mày đừng sốc nhé, mày phải thật bình tĩnh... Mày hứa với tao đi ............Hôm kia Phương đi học, tắc đường ở Ngã Tư Sở, xe buýt không đi được, Phương bắt xe ôm về nhà thì gặp tai nạn ở Cửa Nam... Hắn chẳng đặt tên cho kỉ niệm nên làm sao gọi ra được, hắn chẳng sống nối bằng ảo ảnh, con người hắn gắn chặt quá vào nghĩa vụ và vai trò... Hắn muốn vùng ra khỏi nó. Hoà lẫn với bản giao hưởng đêm mưa đang gõ nhịp đều đều vào cửa sổ là những câu nhạc Yesterday ngân lên da diết: “Why she had to go ? I don’t know, she didn’t say......Now I long for Yesterday...” Bức thư đến muộn quá và hắn vẫn cứ đọc tiếp những nét chữ nhỏ nhắn xinh xinh... “ Anh đi nhanh quá, vẫn còn một câu mà em vẫn chưa kịp nói với anh, nhưng không sao, để khi nào anh về em sẽ nói cho. Bí mật....” “ Còn một điều mà anh muốn nói với em, nhóc con....” Mưa tạnh hẳn... Hắn thấy lạnh ngắt.. hắn đang khóc... Hắn đang viết... Hắn đang khóc.. Hắn đang viết... “... Anh đã quên em rồi.” Hắn 18 tuổi và hắn đang đứng trước ngưỡng cửa của cuộc đời, hắn đang trói hắn vào các ràng buộc, hắn đang chập chững hoàn thiện vai diễn hắn đối với lịch sử. Hắn không dừng lại mà hắn phải đi tiếp. Hắn bỏ lại giấc mơ và ảo ảnh. Nói gì về hắn, hắn là kẻ hoài niệm nhưng không gặm nhấm quá khứ. Nói gì về hắn: một diễn viên hoàn hảo. Không một con người nào là một hòn đảo, tự bản thân là một thể hoàn chỉnh hết thảy; mỗi người là một mảnh của đại lục, một phần của đất liền; và nếu sóng cuốn xuống biển một mỏm đá ven bờ thì cả Châu Âu sẽ bé đi. Cái chết của một người sẽ làm chính tôi bé đi... ( John Don) Hải Sơn [/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HÓA
Văn hóa Việt Nam
Chuyên đề : Hà Nội tạp văn.
Top