Trả lời chủ đề

Bài này mình đã đọc ở đâu đó rồi Hide ơi. Nhưng tệ cái là không biết đã post lên đây hay chưa ?


------


Hành trình say đắm 


Tiếng gọi từ sâu thẳm, nghe mơ hồ lắm. Nghe chênh vênh như bên bờ vực. Hoa dại trắng muốt triền đê. Ngôi chùa cổ cong đầu đao vẫn thế. Cảnh vật không mới mà cũng chẳng cũ đi. Ai gọi mình nhỉ? Hà Nội mưa dài qua đêm để sáng hôm sau trời loang màu ghi đục như giấy dó bị thấm nước. Bờ tường hoa ti gôn mang những trái tim trườn mê mải đi tìm tình yêu. Phải rồi! Đó là tiếng gọi của tình yêu. Sau đêm mưa mây trời yêu nhau dữ dội. Hoa dại bừng lên tươi tắn. Nghệ sĩ thích lang thang. Trời đã vào thu se se hơi gió heo may. Tôi nghĩ miên man. Thích đọc những câu thơ bật ra trên môi không vần điệu. Không gian mát dịu tinh khiết hợp cho hồn thơ đi bộ hoặc cà tàng trên chiếc xe đạp cũ. Tiếng gọi nhỏ nhẹ của cảm xúc len lén về vờn nhẹ trên mắt, môi rồi lách vào trong tim. Sợ lắm là khi đi mãi trong không gian thu ấy mà không xốn xang. Ta sợ mình chai sạn. Sợ xô bồ. Nghệ sĩ nên mau chóng rút nhanh ra khỏi những cuộc vui thì mới còn trong sáng mà làm việc được. Thật đơn điệu và cười đùa mãi không ngày tháng. Nỗi buồn đôi khi lấy lại thăng bằng cho anh kịp lắng sâu, nhìn ngắm xung quanh và định thần. 


Hà Nội sau mưa - những ô cửa sổ như mắt ướt. Có mắt vui. Mắt buồn. Nhìn ô cửa sổ trơ khung gỗ màu ghi long sơn như mếu máo với thời gian. Văn chương nghĩ cho cùng cũng vậy. Lúc thì văn lai láng. Khi thì buồn nẫu ruột rồi lại dở chứng chẳng viết được câu nào. Nhiều khi trên trường đời chợt gặp những gương mặt, suối tóc, ánh mắt, nụ cười đẹp đến mê hồn mà ta không dám lại gần sợ gặp gỡ, trò chuyện sẽ làm tan đi cái cảm xúc ấy hoặc kéo theo nỗi thất vọng. Cái đẹp nên xa ta một khoảng cách. Nhiều khi ảo mờ lại hay. 


Miên man, tôi đi hết một triền đê, hết vòng cong của một đoạn hồ. Cổ điển mái chùa, trầu cau truyền thống lùi vào trong lòng Hà Nội, gắn với làng xã. Cuộc sống hiện đại đôi khi lạm dụng truyền thống mới chỉ là "hớt váng" truyền thống, mới được cái vỏ truyền thống. Sự thực truyền thống ở trong con người, ở thói quen di truyền tín ngưỡng tâm linh. Đời cha từng nói: - "Các cụ ngày xưa bảo thế, làm thế" - là gì? 


Văn chương, hội họa thèm cái đẹp đích thực. Một vẻ đẹp hiền thục thiếu nữ Việt Nam kể cũng khó tìm. Cánh đạo diễn phim và sân khấu nhiều lúc chợt nhìn thấy người đẹp ngoại đạo cứ xuýt xoa tiếc rẻ cho gương mặt ấy giá mà làm diễn viên thì sang trọng cho tác phẩm biết chừng nào. Hà Nội nhiều, nhiều lắm những gương mặt như thế. Đôi khi ở bên những khuôn mặt mỹ lệ, duyên thầm cũng làm cho giới nghệ sĩ dịu lòng, và khêu dần cảm hứng sáng tạo vu vơ mà hiệu quả. Sâu thẳm đấy là tình yêu cuộc sống mà không có nó mọi sáng tạo đều vô hồn. 


Cuộc sống là sự có mặt của đất, trời, con người, tình yêu mà thiếu một thành phần nào thì kết quả sẽ nảy sinh sự mất cân bằng và vô nghĩa sống. 


Qua đi những gì gian truân, vất vả mà nghĩ lại sao thấy hay thế bởi ta đã vượt qua được thử thách để dần dần hoàn thiện mình. Lan man đi tìm ý nghĩa của sự tồn tại. Với nghệ sĩ cuộc sống là ân huệ của đất trời. Ai càng yêu nó lại càng sáng tạo được nhiều. Sợ nhất là sự vô cảm lấp đầy con mắt nghệ sĩ. Đấy là bi kịch. Nhiều khi phải nói vu vơ, có lúc huyên thuyên hoặc thơ ngây như trẻ nhỏ để giữ mình, giữ cho tâm hồn thanh sạch không bị chai lì. Hà Nội nhiều góc đẹp đến rùng mình ở bàn tay khéo léo của tạo hóa, tài khéo của nghệ nhân, văn minh của kiến trúc Pháp, trầm ấm của khu nhà cổ. Ở đó kéo hồn ta về phiêu du với quá khứ và hiện tại. Lẩn quất đâu đây là mắt huyền thiếu nữ, mái tóc xổ dài, cặp môi hồng thơm không son phấn. Đấy là ân huệ trời sinh cho mảnh đất thiêng hội tụ nhiều người đẹp. Mà tuổi trẻ trước năm 2000 đẹp và ưa nhìn. Cái đẹp phương Đông, hiền dịu, lịch lãm không gào thét. Cái đẹp âm thầm tự tỏa sáng để đạt tới sự vĩnh cửu. Thời gian sẽ minh chứng cho thể loại tranh chân dung thiếu nữ thịnh hành ở thế kỷ tới, như những chiếm lĩnh và ưu ái ở những thế kỷ trước. 


Lá mùa thu bắt đầu rơi buồn buồn trong mắt nhìn họa sĩ. Góc phố thanh sạch, tĩnh lặng để mặc heo may ùa về. Gió ào vào đôi mắt trong veo, nâng nâng sóng tóc. Người Hà Nội bình dị, kín đáo, nói bằng ánh mắt, cử chỉ, bằng những ngón tay ra hiệu. Người Hà Nội cười đấy, nói đấy mà vẫn bí ẩn. Có một cửa sổ đi vào để tìm chất người Hà Nội, đó là thiên nhiên. Thấp thoáng cây cảnh hoa lá ở mỗi nhà. Bàn tay thiếu nữ Hà Nội cắm hoa đẹp và tinh tế. 


Mùa thu nắng hanh, gió se se lòng. Hà Nội ồn ào bên sự thâm trầm. Hà Nội tốc độ bên lề của sự chậm rãi. Thoắt ẩn hiện ánh nhìn con gái, rập rình bờ vai trôi nơi đường phố. 


ớm mai, vệt nắng qua màn cửa đổ dài trên bàn làm bật lên lớp bụi mờ li ti ở đồ vật khiến cho chúng có hồn. 


Hà Nội - cảm thức giữa quá khứ và hiện tại, truyền thống và hiện đại cứ thế đan tết lại với nhau để làm nên người Hà Nội vừa cũ, vừa mới, vừa bình thản, vừa say đắm, lặng lẽ và nồng nàn đi hết đời này sang đời khác, đi dọc thời gian. 


Sưu tầm


Top