Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HÓA
Văn hóa Việt Nam
Chuyện chưa kể về dân tộc Chứt
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Butchi" data-source="post: 89907" data-attributes="member: 7"><p><strong>Chuyện chưa kể về dân tộc Chứt: Tổ công tác đặc biệt</strong></p><p></p><p><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px"><em>Năm 1966, khi giặc Mỹ leo thang ra miền Bắc, bản của người Chứt nằm dưới đường bay của máy bay Mỹ. Sợ máy bay, cả bản trốn vào rừng sâu, trở lại với cuộc sống nguyên thủy. Một đội có tên gọi: “Tổ công tác Miền Tây” được thành lập để đưa người Chứt trở lại với cuộc sống văn minh.</em></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><em></em></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><strong>Tổ công tác Miền Tây</strong></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Được chính quyền huyện Hương Khê giới thiệu, chúng tôi tìm đến nhà Cụ Trần Văn Hiến, 95 tuổi, hiện đang sống tại xã Hương Đô. Cụ Hiến nguyên là tổ trưởng Tổ công tác Miền Tây. Gặp cụ vào những ngày đông lạnh cắt da cắt thịt, nhưng khi tiếp chuyện chúng tôi, cụ cũng chỉ bận lên người tấm áo len mỏng. Lúc đọc báo cụ cũng không cần phải đeo kính. Cụ nói vui: “Có khi vì sống với người Chứt nhiều năm, ăn ở cùng họ nên đến tuổi này vẫn còn khoẻ mạnh.”.</span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Hỏi về những năm tháng sống cùng với dân tộc Chứt, cụ Hiến bảo, ở cái tuổi của cụ, cụ có thể quên nhiều chuyện, nhưng 25 năm cùng ăn, cùng ngủ, cùng làm với người Chứt thì cụ còn nhớ mồn một, như vừa mới hôm qua. Đó là những năm 1966 - 1967, khi chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ leo thang ra Miền Bắc, bản của người Chứt nằm dưới đường bay máy bay Mỹ từ Thái Lan. Thấy máy bay, người Chứt rất sợ, rủ nhau trốn vào rừng, trốn “con ma”, trở lại với đời sống mông muội như trước đây. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span><p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px"><img src="https://images.vnmedia.vn/images_upload/2011/vnm_2011_320596.JPG" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px"><p style="text-align: center"> <span style="font-size: 15px"><span style="color: #0000ff">Cụ Trần Văn Hiến, nguyên tổ trưởng tổ công tác Miền tây</span></span></p><p>Trước tình hình đó, tháng 7/1967, Huyện ủy Hương Khê cử một tổ công tác đặc biệt gọi là tổ Công tác Miền Tây. Tổ công tác này ngoài cụ Hiến khi đó đang là cán bộ phòng Nông nghiệp huyện, còn có ông Cao Thường, Xã đội trưởng Hương Trạch; ông Đinh Văn Xân, Chủ tịch UBHC xã Hương Liên và ông Đậu Văn Huấn, Hiệu phó cấp 1 Hương Vĩnh.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Tổ công tác đi gần 2 ngày trời để tìm những nhóm người Chứt đang sống rải rác ở trong rừng và mất thêm hàng tháng trời vận động người Chứt định cư thành bản. Rồi bản Mèo Thây dần hồi sinh. Những tuần đầu tiên, người Chứt thường đi qua căn lều mà Tổ công tác ở, nhìn vào dò xét. Đoàn cán bộ phải đưa gạo, muối vào phân phát cho dân bản, họ mới chịu đến bắt chuyện cùng, mời ăn cùng, ở cùng. </span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Cũng từ đó, cán bộ ở lại sống với dân tộc Chứt, người ít nhất cũng hai năm, người nhiều nhất là Cụ Hiến với 25 năm bám bản. Để có thể sống được ở chốn “rừng thiêng nước độc” là một quá trình vô cùng vất vả. Trong rừng sâu, trời nhanh tối, khắp không gian lúc nào cũng vang tiếng gầm rú của thú rừng. Muỗi rừng, vắt rừng nhiều nhan nhản kéo theo bao nhiêu thứ bệnh. Không ai là chưa trải qua một vài cơn sốt rét tưởng như chết đi sống lại. Mọi người còn phải học tiếng dân tộc Chứt, cùng hòa vào những tập tục, những nét văn hóa truyền thống của họ như ăn thịt nhái, cơm bồi… “Mình phải cùng sống, cùng ăn, cùng làm, không được “chỉ tay năm ngón” thì đồng bào mới chịu nghe mình” - Cụ Hiến kể.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"> </span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"><strong>Những “cuộc chiến” cam go</strong></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Ông Đậu Văn Huấn, nguyên là giáo viên trong Tổ công tác Miền Tây kể lại: “Hồi đó, được phân công thì mỗi người một nhiệm vụ nhưng chúng tôi còn cùng nhau tham gia tổ chức dân quân tuần tra biên giới, tuyên truyền vận động nhân dân thực hiện đời sống văn hóa mới, xóa bỏ các hủ tục như kết hôn trực hệ, chữa bệnh bằng cầu cúng, xung đột do nguồn nước… Anh em cứ như chiến sĩ vũ trang, lại vừa là chiến sĩ văn hoá, chiến đấu cả trên hai mặt trận đều nguy hiểm và gian khổ”.</span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Mặt trận văn hóa có lẽ là khó khăn nhất bởi chưa bao giờ người Chứt có khái niệm “học chữ”. Nhân dân chỉ một số ít nói bập bẹ tiếng Kinh, vì thế tiếng Việt trở thành ngoại ngữ. Phải mất hàng tháng, hàng năm trời vất vả, Tổ công tác mới vận động được các em nhỏ đến trường. Ông Huấn còn nhớ như in lớp học đầu tiên của người Chứt có cả thảy 12 em nhỏ và một thanh niên, dựng tạm trong một cái lán rách nát. Bàn ghế, phấn bảng, người ở tổ công tác lại phải xuống huyện đem lên. Học sinh được cấp sách vở, bút mực, áo quần; được học tiếng kinh, học chữ, học hát, cắt tóc…Lần đầu tiên trong lịch sử dân tộc, người Chứt được đi học. Không khí lớp học đã thu hút con em đồng bào, thêm nhiều em muốn đến trường. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span><p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px"><img src="https://images.vnmedia.vn/images_upload/2011/vnm_2011_320598.JPG" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px"><p style="text-align: center"> <span style="font-size: 15px"><span style="color: #0000ff">Ông Đậu Văn Huấn, nguyên là giáo viên trong Tổ công tác Miền Tây</span> </span></p><p></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Cuộc chiến văn hóa coi như đã tạm ổn, Tổ công tác lại phải đối mặt với việc giải quyết những vấn đề về hủ tục lạc hậu. Năm 1970, do xung đột về nguồn nước, một nhóm người Chứt tách khỏi bản Mèo Thây. Trước mắt, để định canh định cự, Tổ công tác Miền Tây đã dời nhóm người này về phía rừng Đằng Đằng, chọn chỗ bằng phẳng để lập bản mới, đặt tên là bản Rào Tre, sau đó làm đập thủy lợi để tưới tiêu đồng áng. Con sông Tiêm chảy qua được chặn dòng, làm đập. Cụ Hiến chỉ huy dân ở bản cùng vào rừng chặt gỗ, huy động hàng chục con trâu kéo xây đập thủy lợi. Ngày ấy, người Chứt không biết làm đập nước để làm gì, chỉ làm theo vì: “Nghe cán bộ bảo làm thì ta cũng làm”. Ròng rã mấy tháng trời, công trình “kỳ vĩ” đầu tiên của người Chứt được hoàn thành. </span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Khi đời sống của người Chứt đã tạm ổn, tổ công tác về huyện dần, chỉ còn cụ Hiến ở lại bám bản. Ở một mạch đến tròn 25 năm, cụ mới về và nghỉ hưu luôn. Cụ cho biết: “Những năm sống với dân tộc Chứt, tôi gần như tách biệt hoàn toàn với mọi thông tin từ bên ngoài. Bố tôi mất, cũng phải 3 tháng sau tôi mới biết. Lặn lội về nhà thắp vội cho đấng sinh thành nén hương rồi phải trở lại. Hồi đó cắm bản chỉ còn lại mình tôi. Tôi mà không lên nhanh, người Chứt lại vào rừng và trở lại với cuộc sống như trước, bao nhiêu tâm huyết lại đổ sông đổ bể. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Sau này, khi đã gần 70 tuổi, tôi về nghỉ hưu, huyện cử người khác lên thay. Hằng đêm, tiếng gió rừng, mưa rừng, giọng nói bập bẹ tiếng Kinh của trẻ con lại vọng lên bên tai, khiến tôi nhớ vô cùng. Người Chứt cũng nhớ tôi, người nào có việc xuống dưới huyện đều ghé thăm tôi. Có những lúc, gần như cả bản kéo xuống thăm”.</span></span> <span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"></span> <p style="text-align: right"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: #999999"><em>Việt Dũng - VnMedia</em></span></span></p> <p style="text-align: right"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: #999999"><em></em></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Butchi, post: 89907, member: 7"] [b]Chuyện chưa kể về dân tộc Chứt: Tổ công tác đặc biệt[/b] [FONT=Arial] [SIZE=4][I]Năm 1966, khi giặc Mỹ leo thang ra miền Bắc, bản của người Chứt nằm dưới đường bay của máy bay Mỹ. Sợ máy bay, cả bản trốn vào rừng sâu, trở lại với cuộc sống nguyên thủy. Một đội có tên gọi: “Tổ công tác Miền Tây” được thành lập để đưa người Chứt trở lại với cuộc sống văn minh. [/I] [B]Tổ công tác Miền Tây[/B] Được chính quyền huyện Hương Khê giới thiệu, chúng tôi tìm đến nhà Cụ Trần Văn Hiến, 95 tuổi, hiện đang sống tại xã Hương Đô. Cụ Hiến nguyên là tổ trưởng Tổ công tác Miền Tây. Gặp cụ vào những ngày đông lạnh cắt da cắt thịt, nhưng khi tiếp chuyện chúng tôi, cụ cũng chỉ bận lên người tấm áo len mỏng. Lúc đọc báo cụ cũng không cần phải đeo kính. Cụ nói vui: “Có khi vì sống với người Chứt nhiều năm, ăn ở cùng họ nên đến tuổi này vẫn còn khoẻ mạnh.”. Hỏi về những năm tháng sống cùng với dân tộc Chứt, cụ Hiến bảo, ở cái tuổi của cụ, cụ có thể quên nhiều chuyện, nhưng 25 năm cùng ăn, cùng ngủ, cùng làm với người Chứt thì cụ còn nhớ mồn một, như vừa mới hôm qua. Đó là những năm 1966 - 1967, khi chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ leo thang ra Miền Bắc, bản của người Chứt nằm dưới đường bay máy bay Mỹ từ Thái Lan. Thấy máy bay, người Chứt rất sợ, rủ nhau trốn vào rừng, trốn “con ma”, trở lại với đời sống mông muội như trước đây. [/SIZE][/FONT][CENTER][FONT=Arial] [SIZE=4][IMG]https://images.vnmedia.vn/images_upload/2011/vnm_2011_320596.JPG[/IMG][/SIZE][/FONT][/CENTER] [FONT=Arial] [SIZE=4][CENTER] [SIZE=4][COLOR=#0000ff]Cụ Trần Văn Hiến, nguyên tổ trưởng tổ công tác Miền tây[/COLOR][/SIZE][/CENTER] Trước tình hình đó, tháng 7/1967, Huyện ủy Hương Khê cử một tổ công tác đặc biệt gọi là tổ Công tác Miền Tây. Tổ công tác này ngoài cụ Hiến khi đó đang là cán bộ phòng Nông nghiệp huyện, còn có ông Cao Thường, Xã đội trưởng Hương Trạch; ông Đinh Văn Xân, Chủ tịch UBHC xã Hương Liên và ông Đậu Văn Huấn, Hiệu phó cấp 1 Hương Vĩnh. Tổ công tác đi gần 2 ngày trời để tìm những nhóm người Chứt đang sống rải rác ở trong rừng và mất thêm hàng tháng trời vận động người Chứt định cư thành bản. Rồi bản Mèo Thây dần hồi sinh. Những tuần đầu tiên, người Chứt thường đi qua căn lều mà Tổ công tác ở, nhìn vào dò xét. Đoàn cán bộ phải đưa gạo, muối vào phân phát cho dân bản, họ mới chịu đến bắt chuyện cùng, mời ăn cùng, ở cùng. Cũng từ đó, cán bộ ở lại sống với dân tộc Chứt, người ít nhất cũng hai năm, người nhiều nhất là Cụ Hiến với 25 năm bám bản. Để có thể sống được ở chốn “rừng thiêng nước độc” là một quá trình vô cùng vất vả. Trong rừng sâu, trời nhanh tối, khắp không gian lúc nào cũng vang tiếng gầm rú của thú rừng. Muỗi rừng, vắt rừng nhiều nhan nhản kéo theo bao nhiêu thứ bệnh. Không ai là chưa trải qua một vài cơn sốt rét tưởng như chết đi sống lại. Mọi người còn phải học tiếng dân tộc Chứt, cùng hòa vào những tập tục, những nét văn hóa truyền thống của họ như ăn thịt nhái, cơm bồi… “Mình phải cùng sống, cùng ăn, cùng làm, không được “chỉ tay năm ngón” thì đồng bào mới chịu nghe mình” - Cụ Hiến kể. [B]Những “cuộc chiến” cam go[/B] Ông Đậu Văn Huấn, nguyên là giáo viên trong Tổ công tác Miền Tây kể lại: “Hồi đó, được phân công thì mỗi người một nhiệm vụ nhưng chúng tôi còn cùng nhau tham gia tổ chức dân quân tuần tra biên giới, tuyên truyền vận động nhân dân thực hiện đời sống văn hóa mới, xóa bỏ các hủ tục như kết hôn trực hệ, chữa bệnh bằng cầu cúng, xung đột do nguồn nước… Anh em cứ như chiến sĩ vũ trang, lại vừa là chiến sĩ văn hoá, chiến đấu cả trên hai mặt trận đều nguy hiểm và gian khổ”. Mặt trận văn hóa có lẽ là khó khăn nhất bởi chưa bao giờ người Chứt có khái niệm “học chữ”. Nhân dân chỉ một số ít nói bập bẹ tiếng Kinh, vì thế tiếng Việt trở thành ngoại ngữ. Phải mất hàng tháng, hàng năm trời vất vả, Tổ công tác mới vận động được các em nhỏ đến trường. Ông Huấn còn nhớ như in lớp học đầu tiên của người Chứt có cả thảy 12 em nhỏ và một thanh niên, dựng tạm trong một cái lán rách nát. Bàn ghế, phấn bảng, người ở tổ công tác lại phải xuống huyện đem lên. Học sinh được cấp sách vở, bút mực, áo quần; được học tiếng kinh, học chữ, học hát, cắt tóc…Lần đầu tiên trong lịch sử dân tộc, người Chứt được đi học. Không khí lớp học đã thu hút con em đồng bào, thêm nhiều em muốn đến trường. [/SIZE][/FONT][CENTER][FONT=Arial] [SIZE=4][IMG]https://images.vnmedia.vn/images_upload/2011/vnm_2011_320598.JPG[/IMG][/SIZE][/FONT][/CENTER] [FONT=Arial] [SIZE=4][CENTER] [SIZE=4][COLOR=#0000ff]Ông Đậu Văn Huấn, nguyên là giáo viên trong Tổ công tác Miền Tây[/COLOR] [/SIZE][/CENTER] Cuộc chiến văn hóa coi như đã tạm ổn, Tổ công tác lại phải đối mặt với việc giải quyết những vấn đề về hủ tục lạc hậu. Năm 1970, do xung đột về nguồn nước, một nhóm người Chứt tách khỏi bản Mèo Thây. Trước mắt, để định canh định cự, Tổ công tác Miền Tây đã dời nhóm người này về phía rừng Đằng Đằng, chọn chỗ bằng phẳng để lập bản mới, đặt tên là bản Rào Tre, sau đó làm đập thủy lợi để tưới tiêu đồng áng. Con sông Tiêm chảy qua được chặn dòng, làm đập. Cụ Hiến chỉ huy dân ở bản cùng vào rừng chặt gỗ, huy động hàng chục con trâu kéo xây đập thủy lợi. Ngày ấy, người Chứt không biết làm đập nước để làm gì, chỉ làm theo vì: “Nghe cán bộ bảo làm thì ta cũng làm”. Ròng rã mấy tháng trời, công trình “kỳ vĩ” đầu tiên của người Chứt được hoàn thành. Khi đời sống của người Chứt đã tạm ổn, tổ công tác về huyện dần, chỉ còn cụ Hiến ở lại bám bản. Ở một mạch đến tròn 25 năm, cụ mới về và nghỉ hưu luôn. Cụ cho biết: “Những năm sống với dân tộc Chứt, tôi gần như tách biệt hoàn toàn với mọi thông tin từ bên ngoài. Bố tôi mất, cũng phải 3 tháng sau tôi mới biết. Lặn lội về nhà thắp vội cho đấng sinh thành nén hương rồi phải trở lại. Hồi đó cắm bản chỉ còn lại mình tôi. Tôi mà không lên nhanh, người Chứt lại vào rừng và trở lại với cuộc sống như trước, bao nhiêu tâm huyết lại đổ sông đổ bể. Sau này, khi đã gần 70 tuổi, tôi về nghỉ hưu, huyện cử người khác lên thay. Hằng đêm, tiếng gió rừng, mưa rừng, giọng nói bập bẹ tiếng Kinh của trẻ con lại vọng lên bên tai, khiến tôi nhớ vô cùng. Người Chứt cũng nhớ tôi, người nào có việc xuống dưới huyện đều ghé thăm tôi. Có những lúc, gần như cả bản kéo xuống thăm”.[/SIZE][/FONT] [FONT=Arial] [/FONT] [RIGHT][FONT=Arial][COLOR=#999999][I]Việt Dũng - VnMedia [/I][/COLOR][/FONT][/RIGHT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HÓA
Văn hóa Việt Nam
Chuyện chưa kể về dân tộc Chứt
Top