Ba chiến thắng liên tiếp trong thế phải lội ngược dòng, Chelsea đã giải thích vì sao họ là ƯCV số một tại Premiership 2009/10. Nhưng quan trọng hơn, từ 90 phút tại sân The Light, Ancelotti mới chợt phát hiện ra rằng sơ đồ tiền vệ hình kim cương của ông đang có cứu tinh mới.
Trước Sunderland, Chelsea thực tế đã xuất phát với 4-3-3, thay vì 4-1-2-1-2 bởi sự mờ nhạt của Lampard ở vị trí đỉnh hình kim cương. Nhưng ngay cả 4-3-3 của Ancelotti cũng khác với 4-3-3 thời Mourinho. Bởi Mourinho chú trọng tấn công biên (Duff – Robben) còn 4-3-3 của Ancelotti gần như chấp nhận treo hai cánh. Ông cho Deco và Kalou đá cạnh Drogba và như một lẽ tất yếu, khu vực hoạt động của bộ đôi này chủ yếu ở trung lộ. Cộng thêm Lampard được đẩy lên cao sát vòng cấm, dễ hiểu vì sao đội hình Chelsea trong hiệp 1 vận hành khá rối ren với 6 cầu thủ thường xuyên chen chúc, giẫm lên chân nhau ở khu vực trung tâm.
Đó là một dấu hiệu rõ ràng cho thấy Ancelotti đã bắt đầu nghi ngờ khả năng Lampard thích ứng được với vị trí nhạc trưởng trong 4-1-2-1-2. Và sự hồ nghi ấy cũng có cơ sở bởi thực tiễn chứng minh Lampard vẫn thiếu những phẩm chất cần thiết để thành công với vai trò này. Nhưng nếu từ bỏ 4-1-2-1-2 ngay sau khi vừa truyền bá nó vào Stamford Bridge, đó sẽ là thất bại cay đắng với Ancelotti.
Nhưng dường như HLV người Italia đã tìm ra được cửa thoát. Đó là Deco. Chính sự tỏa sáng của tiền vệ người Bồ Đào Nha ở hiệp 2 giúp Chelsea lội ngược dòng trước Sunderland. Quan trọng hơn, Deco thành công ở chính vị trí đỉnh hình kim cương mà Lampard dường như đã thất bại.
Thực tế ở hiệp 2, Chelsea trở lại với 4-1-2-1-2 nhưng thay vì Lampard, Deco mới là người chơi cao nhất trên hàng tiền vệ (Kalou – Drogba đá cặp tiền đạo). Và Deco được báo giới Anh đánh giá rất cao, không chỉ vì bàn ấn định tỷ số mà quan trọng hơn còn vì những tác động lớn lên lối chơi của Chelsea. Ngay chính HLV Steve Bruce (Sunderland) cũng phải thừa nhận rằng Mèo đen thua vì họ không kiểm soát nổi Deco, người đã chơi một trong những trận đấu hay nhất của anh kể từ ngày tới xứ sương mù.
Trước Sunderland, Chelsea thực tế đã xuất phát với 4-3-3, thay vì 4-1-2-1-2 bởi sự mờ nhạt của Lampard ở vị trí đỉnh hình kim cương. Nhưng ngay cả 4-3-3 của Ancelotti cũng khác với 4-3-3 thời Mourinho. Bởi Mourinho chú trọng tấn công biên (Duff – Robben) còn 4-3-3 của Ancelotti gần như chấp nhận treo hai cánh. Ông cho Deco và Kalou đá cạnh Drogba và như một lẽ tất yếu, khu vực hoạt động của bộ đôi này chủ yếu ở trung lộ. Cộng thêm Lampard được đẩy lên cao sát vòng cấm, dễ hiểu vì sao đội hình Chelsea trong hiệp 1 vận hành khá rối ren với 6 cầu thủ thường xuyên chen chúc, giẫm lên chân nhau ở khu vực trung tâm.

Đó là một dấu hiệu rõ ràng cho thấy Ancelotti đã bắt đầu nghi ngờ khả năng Lampard thích ứng được với vị trí nhạc trưởng trong 4-1-2-1-2. Và sự hồ nghi ấy cũng có cơ sở bởi thực tiễn chứng minh Lampard vẫn thiếu những phẩm chất cần thiết để thành công với vai trò này. Nhưng nếu từ bỏ 4-1-2-1-2 ngay sau khi vừa truyền bá nó vào Stamford Bridge, đó sẽ là thất bại cay đắng với Ancelotti.
Nhưng dường như HLV người Italia đã tìm ra được cửa thoát. Đó là Deco. Chính sự tỏa sáng của tiền vệ người Bồ Đào Nha ở hiệp 2 giúp Chelsea lội ngược dòng trước Sunderland. Quan trọng hơn, Deco thành công ở chính vị trí đỉnh hình kim cương mà Lampard dường như đã thất bại.
Thực tế ở hiệp 2, Chelsea trở lại với 4-1-2-1-2 nhưng thay vì Lampard, Deco mới là người chơi cao nhất trên hàng tiền vệ (Kalou – Drogba đá cặp tiền đạo). Và Deco được báo giới Anh đánh giá rất cao, không chỉ vì bàn ấn định tỷ số mà quan trọng hơn còn vì những tác động lớn lên lối chơi của Chelsea. Ngay chính HLV Steve Bruce (Sunderland) cũng phải thừa nhận rằng Mèo đen thua vì họ không kiểm soát nổi Deco, người đã chơi một trong những trận đấu hay nhất của anh kể từ ngày tới xứ sương mù.