Lần hai gặp lại, tôi vẫn không biết cậu ấy là ai, nhưng tôi vẫn nhìn cậu ấy thật lâu và vẫn ước thời gian ngừng lại. Cảm giác này là gì? Có phải tôi thích cậu ấy rồi không?
Một chiều tháng 7 nắng chói chang, khi tôi đang cáu kỉnh bò về nhà và nghĩ đến đống deadline kinh khủng sắp tới, tôi đã gặp cậu con trai đó. Cậu ta đứng ngược chiều với tôi, chúi mặt vào chiếc Leica xám bạc. Mặc một chiếc Tshirt xanh dương, quần bò dáng cũ rộng thùng, vòng tay và giày cùng tone xanh đậm. Giống các photographer bình thường khác tôi vẫn gặp, cậu không ăn vận cầu kì. Nhưng mà,so với trăm người trên phố lúc bấy giờ, cậu ta vẫn đặc biệt hơn. Hoặc là, vì tôi nghĩ như thế.
Cậu con trai ấy thản nhiên đứng giữa cái nắng cháy da, ống kính chớp liên tục. Điều đó khiến tôi khó chịu. Tôi biết, cậu ta không phải loại tập tọe cầm máy ảnh để đi tán gái. Những đứa nhạt nhẽo như thế thường không dám dùng máy ảnh Đức. Nhưng cái cách cậu ta chụp một cách bừa phứa, vô tội vạ với chiếc Leica huyền thoại, khiến tôi thấy ngứa ngáy. Leica không thông dụng như Nikon hay Canon, nó ẩm ương, lắm chuyện và vô cùng kén người dùng.
Nắng khiến lưng tôi rát phát điên, còn cậu ấy thì cứ chường cái mặt trước nắng mà bấm máy lia lịa. Người khác thì đi theo hướng nắng đổ, còn cậu con trai ấy thì đi ngược chiều nắng. Người khác muốn chạy đến chỗ râm, cậu ấy thì cứ lao đầu về nơi nắng nhất và nóng nhất. Cậu ta vừa có vẻ điềm đạm, lại vừa có gì đấy không thể kiểm soát nổi. Tôi bỗng nhớ đến con mèo lười ở nhà của mình, suốt ngày lim dim nằm dài sưởi nắng. À... cũng lâu rồi tôi không về nhà thì phải... Ý nghĩ ấy, dù tích cực hay tiêu cực, cũng khiến tôi nở nụ cười hiếm hoi trong ngày hè nóng bức. Đúng lúc đó, cậu con trai lạ mặt kia xoay ống kính về phía tôi.
Chụp tôi ư? Không. Cậu ấy chỉ đang tiếp tục công việc chụp mây trời khó hiểu thôi. Chúa ơi. Việc cỏn con vậy mà đã suýt nữa đã làm tôi nghẹn... trà. Là vì chiếc Leica hiếm có và đẹp mê muội đó? Hay là vì trời nắng quá gay gắt? Hay là ... Gì nữa đây? Chúa ơi, cậu ấy đang đi về phía này. Chậm dần, từng bước một. Mắt vẫn không quên dõi theo máy ảnh. Cậu ấy còn ba bước nữa. Hai bước. Một bước rưỡi... Tôi không biết cậu ấy là ai, tôi chỉ biết cậu con trai đi ngược chiều nắng ấy sắp bước qua tôi. Và đơn giản, tôi không hề muốn điều đó xảy ra. Vậy nên, khi cậu ấy vừa sượt qua tôi...
- Ê! – Tiếng gọi vô nghĩa cộc lốc ấy vụt ra khỏi miệng trước cả khi tôi suy nghĩ nên nói gì. Nhanh đến mức tôi còn không biết mình đã nói nó với ngữ điệu đáng xấu hổ như thế nào nữa. Trời ơi, tôi có thể nói “A”, hay gọi “Này bạn ơi” cơ mà, sao lại là cái tiếng "Ê" thô kệch như thế chứ. Điên mất.
Ống máy còn chưa kịp gỡ xuống, cậu con trai đó cũng giật mình quay sang nhìn tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi đã biết vì sao cậu ấy đi ngược nắng.
Trước mắt tôi là hai con mắt đã đỏ hoe và sưng húp tự bao giờ. Lặng người trong một thoáng. Rất nhanh, chỉ bối rối một chút thôi, cậu con trai ấy lại tiếp tục nhìn vào chiếc Leica và bước đi tiếp. Hóa ra, tôi chưa hâm đến mức chú ý một thằng con trai bình thường chỉ vì nó có trên tay một chiếc máy đẹp.
- Bạn là photographer à?
- Bây giờ thì không.
Cậu ấy giơ tay vẫy tôi khi đã quay người bước đi. Hút rột nốt hột trân châu cuối cùng, tôi thấy khó chịu kinh khủng. Nắng hong khô má cậu chứ đâu có làm dịu đôi mắt và trái tim cậu đâu.
9 missing calls cho một buổi chiều nắng. Nhưng tôi không cáu gắt gì điều đó nữa.
Làm mãi vẫn chưa xong đơn giá của tháng và câu hỏi ôn tập kì hè, hai mắt tôi đã muốn díu chặt vào nhau. Lật đật rời ghế đi tìm coffee, tôi chợt dừng lại nơi hộc bàn cũ. Gần 2 năm, tôi chôn vùi một góc trái tim mình ở đây, một chút niềm vui, một chút nỗi buồn và một chút nước mắt. Mở ngăn, vài hạt bụi nhẹ bay bay. Tay vuốt nhẹ chiếc máy Praktica ngày nào, từng dòng hồi ức sâu thẳm cũng như động đậy theo. Đó là hồi ức về những ngày tháng mê tít máy ảnh Đức, thích thú với quá trình vật lộn với ống kính nhỏ cũng như độ chỉnh sáng và cách sử dụng quái ác của dòng máy này.
Kỉ niệm về những ngày ôm cả Praktica đi ngủ, rồi hình ảnh con bé17 tuổi lớn tồng ngồng, cầm máy ảnh dưới nắng hè gay gắt, mặt nhoèn nhoẹt nước. Nó không ngừng nhìn lên trời, nhìn lên nắng mà khóc. Nó đủ lớn để hiểu: khi buồn thì hãy cứ khóc đi, ém nhẹm trong lòng chỉ khiến mình thêm bức bách. Nhưng nó cũng đủ mạnh mẽ để biết: Ngay khi nó đang khóc, nó phải học cách đứng lên luôn rồi. Nửa nó muốn ai đó thấy nó đang khóc để chạy lại ủi an, nửa lại nhờ ông trời mau mau hong khô nước mắt của nó.
Nhắm mắt lại, tim đau nhói lên một vệt dài. Đôi mắt đỏ hoe gặp bâng quơ lúc chiều của cậu con trai đó lại hiện lên. Cậu ấy thậm chí còn giấu tất cả sau ống kính. Nỗi đau và thương tổn, quả nhiên là nam châm hút người lạivới người khá mạnh mẽ. Hộc bàn đó, phải rồi, không phải là “một chút” đâu, mà là rất nhiều. Chỉ khi kéo nó ra rồi, tôi mới nhận ra được điều giản đơn đó. Quá khứ, dù muộn phiền hay vui vẻ, đều không dễ quên đi và cũng không nên giấu kín như thế. Quá khứ là nước mắt hay nụ cười, đều rất đáng được trân trọng.
Thôi không pha coffe nữa, tôi tắt lap, xếp gọn lại giấy tờ. Tối hôm đó, sau hai năm ròng, tôi lại hôn Praktica trước khi đi ngủ. Và ngủ rất ngon. Có một giấc mơ đẹp nữa? Cậu con trai ấy vẫn đi ngược chiều nắng, nhưng trên đầu đã đội một chiếc mũ lưỡi trai đỏ chót, và, đi cùng với tôi.
Những ngày sau đó, tôi vẫn tất bật, với N đen, với bài vở, với Viking. Chỉ là, có gì đó bình lặng hơn. Tôi thả bộ nhiều hơn một chút, và đi chậm hơn một tẹo. Cũng không hẳn chỉ để gặp lại photographer kia. Vì thỉnh thoảng, tôi cũng thích thú mỉm cười trên phố khi bắt gặp hai đứa trẻ con chí chóe trên đường, thấy nụ cười của bác trai nào đó khi nhận được điện thoại của vợ, hay cái nhìn ngẩn ngơ tiếc nuối của một vài cô gái khi đi qua shop đồ mình yêu thích. Tôi tìm lại được phần nào cái cảm giác thiếu thiếu nếu một ngày không mang Praktica theo mình. Tôi bắt đầu đeo dây và bấm máy lại nhiều hơn một chút. Thỉnh thoảng, khi đang ngắm góc, trong tôi lại vẩn vơ cái suy nghĩ: “Nếu là cậu ấy, cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?” Những bức ảnh chụp khi đó, thường khá đẹp. Hoặc là, vì tôi nghĩ như thế.
19 năm, lần đầu tiên nghe điện thoại con gái chỉ để nghe kể chuyện hôm nay nay của nó, bố tôi cứ ngẩn người ra. Khiến tôi vốn dĩ đã ngại ngùng rồi, lại càng ngắc ngứ tợn. Nhưng rồi cũng nói khẽ được câu “Chủ nhật này con về bố nhé”, mà không cần bố chủ động gọi về.
Trước đây, tôi hay thấy mình giống nhân vật chính trong thơ Nguyễn Phong Việt. Nhưng giờ đây, tôi, cô gái 19 tuổi, lần đầu tiên tự thấy mình cũng có thể thành nhân vật phản diện xuất sắc. Đó là vai khi tôi dừng lại, hoặc là chạy theo và níu vai, hỏi bâng quơ người nào đó lần đầu tiên tôi gặp: “Hey, có phải chúng ta từng quen nhau từ ngày xưa?” với đôi mắt tròn xoe mừng rỡ: "Này, kiếp trước chúng ta từng hẹn hò nhau rồi đấy” hay cái gì đấy đại loại như thế. Tất nhiên, nếu như tôi đóng cùng cậu con trai đi ngược nắng kia cơ.
Có những người, chỉ vô tình lướt qua mình trên đường đời, vẫn có thể để lại một dấu ấn thật sâu đậm.
Tháng 8 về, tôi cũng bắt đầu nhớ đến việc đọc sách. Và tôi tìm về thiên đường một thời của mình – tầng hai cũ kĩ của ngôi nhà nhỏ trong ngõ Đinh Lễ. Chào bác gái xong, tôi hí hửng bước vào, cứ tưởng mình là khách hàng đầu tiên. Ai dè, đã có người ở đây rồi. Đó là một cậu con trai, đang đứng tựa vào chồng sách khổng lồ, tay cầm quyển sách gì đấy ghi loáng thoáng Classical, Photograph, Germany.
Tôi tròn mắt. Cậu con trai đó... Cậu con trai tôi kiếm tìm bâng quơ suốt cả mùa hè kia rồi. Lạy Chúa. Trong một khoảnh khắc, tôi đã tin vào Định mệnh. Vuốt nhẹ mấy đầu sách không rõ tên ở gian bên này, tôi vờ ngẩng đầu quanh quất tìm một cái gì đó. Thỉnh thoảng lại liếc nhẹ về phía cậu ấy. Ai mà ngờ được lại thấy cậu ở đây vào lúc này cơ chứ? Tôi hít một hơi thật dài, nơron thần kinh chạy điên loạn để xem nên lại gần cậu ấy bằng cách nào?
A, hôm nay cậu ấy không mang Leica, mặc cardigan mỏng mỏng sọc đỏ rồi, cũng không trắng và không cao lắm. Hôm nay mắt cũng không đỏ hoe nữa.Làm sao đây nhỉ, lại gần và nói: "Cậu ơi, có phải chúng ta từng quen nhau?” hay là cứ đứng đây và nhìn theo nụ cười tươi rói đó đây? Đầu óc thì suy nghĩ mông lung, còn miệng tôi thì vẫn đang cười.
Nụ cười chỉ nhạt đi đôi chút khi tôi thấy một cánh tay trắng với cái lắc xinh xinh khẽ nhoài ra vòng lấy tay cậu ấy, và mái tóc đen tém ngắn dụi khẽ vào vai cậu rồi cười rúc rích: "Truyện gì đây hả anh?”. À... Thấy bối rối một chút, tôi khẽ vén tóc ra sau, chân thôi không bước nữa. Cậu ấy và cô bé ấy thì đang đi qua đây. Chậm dần, từng bước một. Hai bước, một bước rưỡi. Nhà chật kín sách, giữa các gian sách cách nhau một khoảng bé lắm. Có gì đó trong tôi đang tan chảy và vỡ ra khi cậu ấy khẽ cười:
- Bọn mình đi nhờ nhé.
Khẽ quệt nhẹ vai tôi, cậu ấy len qua, và một lần nữa lại bước qua tôi. Trong một thoáng chốc, cậu ấy đã ở gần tôi hơn lần trước, còn tôi, đã không còn “Ê” được nữa. Nhẹ với tay lấy quyển Phong Vị Tuyệt Vời của Yamada Emy, tôi bước ra ngoài và xỏ dép. Một cơn gió thu mát mẻ của buổi sáng tinh khôi khẽ vờn nhẹ mái tóc dài.
Lần hai gặp lại, tôi vẫn không biết cậu ấy là ai, nhưng tôi vẫn nhìn cậu ấy thật lâu và vẫn ước thời gian ngừng lại.
Cậu con trai ấy hôm nay không đi ngược nắng, nhưng tôi sẽ tiếp tục nghĩ về cậu ấy rất nhiều lần mất thôi.
Cảm giác này là gì? Có phải tôi thích cậu ấy rồi không? Tôi cũng không biết nữa.
Tôi liệu còn gặp cậu ấy được nữa không? Ai mà trả lời được?
Tôi chỉ chắc chắn một điều, cuộc sống của tôi đã đậm màu lên không ít kể từ ngày tôi thấy cậu ấy.
Và nhiều khi, chỉ thế là đủ.
Thật chậm và thật khẽ, tôi mỉm cười khi thấy nét mặt tươi rói của cậu ấy qua lăng kính. “Này Prektica, kia là bà mối lại duyên xưa cho tao với mày đấy. Chụp cậu ấy nào. Thật đẹp nhé ...” Hôm nay tôi không làm một photographer, tôi chỉ làm một người con gái đang muốn chụp ảnh người mình thích mà thôi. Một giọt nước mắt khẽ lăn nhẹ trên gò má, tôi chụp hai tấm. Một tấm lấy luôn, tôi chụp cả hai người đang vui vẻ ở bên nhau. Mắt cậu ấy, cười rất đẹp. Lấy bút lông, tay tôi run nhẹ viết lên mặt sau ảnh: “Cậu trai đi ngược nắng, Cám Ơn Cậu. – 19/07- 29/08”, rồi gửi lại cậu ấy qua bà chủ ở tiệm sách Đinh Lễ.
Tấm còn lại chụp một mình cậu bạn, tôi chỉ lưu trong máy, và tôi không biết đến bao giờ mình mới xóa nữa. Về nhà rồi tôi mới lấy tấm ấy ra rửa, không quên lấy bút ghi lại dòng chữ be bé: "Tuổi 19 ngây dại. Cậu trai tôi thích”. Tôi thấy mình tiếc nuối, tôi thấy mình hụt hẫng, tôi thấy buồn, tôi thấy nhớ cậu ấy. Nhưng không sao cả, vì tôi biết, gặp cậu ấy, đã là một kỉ niệm đẹp cho tuổi 19 của mình. Cũng giống như câu nói trong bộ phim You Are The Apple Of My Eye: "Tuổi trẻ giống như một cơn mưa rào mùa hạ. Dù có bị ướt nữa ướt mãi, vẫn mong có thể quay trở lại để bị ướt thêm lần nữa”.
***
- Bạn là photographer à? – Tôi hỏi cô bạn đang chụp mình từ phía ngoài cửa hiệu. Cô ấy dùng Prektica dáng cổ, cũng đẹp. Tôi đứng nhìn cô bạn một lúc. Cô bạn ấy cũng vậy. Không trả lời tôi vội, bấm máy một cái, rồi cô bạn mới nói:
- Bây giờ thì không.
Cô bạn ấy vẫy tay chào tôi khi đã quay người bước đi. Hình ảnh ấy khiến tôi nao lòng một chút. Hôm đó tôi không làm photographer, vì tôi chụp ảnh chỉ để kiềm chế nỗi đau đớn trong lòng. Còn hôm nay, khi không nhận mình là một photographer, cô bạn ấy đang nghĩ gì nhỉ?
Nhận bức hình từ tay bà chủ tiệm sách, tôi quay sang bảo cô em gái ruột bé bỏng lắm mồm của mình:
- Này em, anh nghĩ là đã đến lúc Leica nên kết thân với một Prektica rồi đấy.
Một chiều tháng 7 nắng chói chang, khi tôi đang cáu kỉnh bò về nhà và nghĩ đến đống deadline kinh khủng sắp tới, tôi đã gặp cậu con trai đó. Cậu ta đứng ngược chiều với tôi, chúi mặt vào chiếc Leica xám bạc. Mặc một chiếc Tshirt xanh dương, quần bò dáng cũ rộng thùng, vòng tay và giày cùng tone xanh đậm. Giống các photographer bình thường khác tôi vẫn gặp, cậu không ăn vận cầu kì. Nhưng mà,so với trăm người trên phố lúc bấy giờ, cậu ta vẫn đặc biệt hơn. Hoặc là, vì tôi nghĩ như thế.
Cậu con trai ấy thản nhiên đứng giữa cái nắng cháy da, ống kính chớp liên tục. Điều đó khiến tôi khó chịu. Tôi biết, cậu ta không phải loại tập tọe cầm máy ảnh để đi tán gái. Những đứa nhạt nhẽo như thế thường không dám dùng máy ảnh Đức. Nhưng cái cách cậu ta chụp một cách bừa phứa, vô tội vạ với chiếc Leica huyền thoại, khiến tôi thấy ngứa ngáy. Leica không thông dụng như Nikon hay Canon, nó ẩm ương, lắm chuyện và vô cùng kén người dùng.
Nắng khiến lưng tôi rát phát điên, còn cậu ấy thì cứ chường cái mặt trước nắng mà bấm máy lia lịa. Người khác thì đi theo hướng nắng đổ, còn cậu con trai ấy thì đi ngược chiều nắng. Người khác muốn chạy đến chỗ râm, cậu ấy thì cứ lao đầu về nơi nắng nhất và nóng nhất. Cậu ta vừa có vẻ điềm đạm, lại vừa có gì đấy không thể kiểm soát nổi. Tôi bỗng nhớ đến con mèo lười ở nhà của mình, suốt ngày lim dim nằm dài sưởi nắng. À... cũng lâu rồi tôi không về nhà thì phải... Ý nghĩ ấy, dù tích cực hay tiêu cực, cũng khiến tôi nở nụ cười hiếm hoi trong ngày hè nóng bức. Đúng lúc đó, cậu con trai lạ mặt kia xoay ống kính về phía tôi.
Chụp tôi ư? Không. Cậu ấy chỉ đang tiếp tục công việc chụp mây trời khó hiểu thôi. Chúa ơi. Việc cỏn con vậy mà đã suýt nữa đã làm tôi nghẹn... trà. Là vì chiếc Leica hiếm có và đẹp mê muội đó? Hay là vì trời nắng quá gay gắt? Hay là ... Gì nữa đây? Chúa ơi, cậu ấy đang đi về phía này. Chậm dần, từng bước một. Mắt vẫn không quên dõi theo máy ảnh. Cậu ấy còn ba bước nữa. Hai bước. Một bước rưỡi... Tôi không biết cậu ấy là ai, tôi chỉ biết cậu con trai đi ngược chiều nắng ấy sắp bước qua tôi. Và đơn giản, tôi không hề muốn điều đó xảy ra. Vậy nên, khi cậu ấy vừa sượt qua tôi...
- Ê! – Tiếng gọi vô nghĩa cộc lốc ấy vụt ra khỏi miệng trước cả khi tôi suy nghĩ nên nói gì. Nhanh đến mức tôi còn không biết mình đã nói nó với ngữ điệu đáng xấu hổ như thế nào nữa. Trời ơi, tôi có thể nói “A”, hay gọi “Này bạn ơi” cơ mà, sao lại là cái tiếng "Ê" thô kệch như thế chứ. Điên mất.
Ống máy còn chưa kịp gỡ xuống, cậu con trai đó cũng giật mình quay sang nhìn tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi đã biết vì sao cậu ấy đi ngược nắng.
Trước mắt tôi là hai con mắt đã đỏ hoe và sưng húp tự bao giờ. Lặng người trong một thoáng. Rất nhanh, chỉ bối rối một chút thôi, cậu con trai ấy lại tiếp tục nhìn vào chiếc Leica và bước đi tiếp. Hóa ra, tôi chưa hâm đến mức chú ý một thằng con trai bình thường chỉ vì nó có trên tay một chiếc máy đẹp.
- Bạn là photographer à?
- Bây giờ thì không.
Cậu ấy giơ tay vẫy tôi khi đã quay người bước đi. Hút rột nốt hột trân châu cuối cùng, tôi thấy khó chịu kinh khủng. Nắng hong khô má cậu chứ đâu có làm dịu đôi mắt và trái tim cậu đâu.
9 missing calls cho một buổi chiều nắng. Nhưng tôi không cáu gắt gì điều đó nữa.
Làm mãi vẫn chưa xong đơn giá của tháng và câu hỏi ôn tập kì hè, hai mắt tôi đã muốn díu chặt vào nhau. Lật đật rời ghế đi tìm coffee, tôi chợt dừng lại nơi hộc bàn cũ. Gần 2 năm, tôi chôn vùi một góc trái tim mình ở đây, một chút niềm vui, một chút nỗi buồn và một chút nước mắt. Mở ngăn, vài hạt bụi nhẹ bay bay. Tay vuốt nhẹ chiếc máy Praktica ngày nào, từng dòng hồi ức sâu thẳm cũng như động đậy theo. Đó là hồi ức về những ngày tháng mê tít máy ảnh Đức, thích thú với quá trình vật lộn với ống kính nhỏ cũng như độ chỉnh sáng và cách sử dụng quái ác của dòng máy này.
Kỉ niệm về những ngày ôm cả Praktica đi ngủ, rồi hình ảnh con bé17 tuổi lớn tồng ngồng, cầm máy ảnh dưới nắng hè gay gắt, mặt nhoèn nhoẹt nước. Nó không ngừng nhìn lên trời, nhìn lên nắng mà khóc. Nó đủ lớn để hiểu: khi buồn thì hãy cứ khóc đi, ém nhẹm trong lòng chỉ khiến mình thêm bức bách. Nhưng nó cũng đủ mạnh mẽ để biết: Ngay khi nó đang khóc, nó phải học cách đứng lên luôn rồi. Nửa nó muốn ai đó thấy nó đang khóc để chạy lại ủi an, nửa lại nhờ ông trời mau mau hong khô nước mắt của nó.
Nhắm mắt lại, tim đau nhói lên một vệt dài. Đôi mắt đỏ hoe gặp bâng quơ lúc chiều của cậu con trai đó lại hiện lên. Cậu ấy thậm chí còn giấu tất cả sau ống kính. Nỗi đau và thương tổn, quả nhiên là nam châm hút người lạivới người khá mạnh mẽ. Hộc bàn đó, phải rồi, không phải là “một chút” đâu, mà là rất nhiều. Chỉ khi kéo nó ra rồi, tôi mới nhận ra được điều giản đơn đó. Quá khứ, dù muộn phiền hay vui vẻ, đều không dễ quên đi và cũng không nên giấu kín như thế. Quá khứ là nước mắt hay nụ cười, đều rất đáng được trân trọng.
Thôi không pha coffe nữa, tôi tắt lap, xếp gọn lại giấy tờ. Tối hôm đó, sau hai năm ròng, tôi lại hôn Praktica trước khi đi ngủ. Và ngủ rất ngon. Có một giấc mơ đẹp nữa? Cậu con trai ấy vẫn đi ngược chiều nắng, nhưng trên đầu đã đội một chiếc mũ lưỡi trai đỏ chót, và, đi cùng với tôi.
Những ngày sau đó, tôi vẫn tất bật, với N đen, với bài vở, với Viking. Chỉ là, có gì đó bình lặng hơn. Tôi thả bộ nhiều hơn một chút, và đi chậm hơn một tẹo. Cũng không hẳn chỉ để gặp lại photographer kia. Vì thỉnh thoảng, tôi cũng thích thú mỉm cười trên phố khi bắt gặp hai đứa trẻ con chí chóe trên đường, thấy nụ cười của bác trai nào đó khi nhận được điện thoại của vợ, hay cái nhìn ngẩn ngơ tiếc nuối của một vài cô gái khi đi qua shop đồ mình yêu thích. Tôi tìm lại được phần nào cái cảm giác thiếu thiếu nếu một ngày không mang Praktica theo mình. Tôi bắt đầu đeo dây và bấm máy lại nhiều hơn một chút. Thỉnh thoảng, khi đang ngắm góc, trong tôi lại vẩn vơ cái suy nghĩ: “Nếu là cậu ấy, cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?” Những bức ảnh chụp khi đó, thường khá đẹp. Hoặc là, vì tôi nghĩ như thế.
19 năm, lần đầu tiên nghe điện thoại con gái chỉ để nghe kể chuyện hôm nay nay của nó, bố tôi cứ ngẩn người ra. Khiến tôi vốn dĩ đã ngại ngùng rồi, lại càng ngắc ngứ tợn. Nhưng rồi cũng nói khẽ được câu “Chủ nhật này con về bố nhé”, mà không cần bố chủ động gọi về.
Trước đây, tôi hay thấy mình giống nhân vật chính trong thơ Nguyễn Phong Việt. Nhưng giờ đây, tôi, cô gái 19 tuổi, lần đầu tiên tự thấy mình cũng có thể thành nhân vật phản diện xuất sắc. Đó là vai khi tôi dừng lại, hoặc là chạy theo và níu vai, hỏi bâng quơ người nào đó lần đầu tiên tôi gặp: “Hey, có phải chúng ta từng quen nhau từ ngày xưa?” với đôi mắt tròn xoe mừng rỡ: "Này, kiếp trước chúng ta từng hẹn hò nhau rồi đấy” hay cái gì đấy đại loại như thế. Tất nhiên, nếu như tôi đóng cùng cậu con trai đi ngược nắng kia cơ.
Có những người, chỉ vô tình lướt qua mình trên đường đời, vẫn có thể để lại một dấu ấn thật sâu đậm.
Tôi tròn mắt. Cậu con trai đó... Cậu con trai tôi kiếm tìm bâng quơ suốt cả mùa hè kia rồi. Lạy Chúa. Trong một khoảnh khắc, tôi đã tin vào Định mệnh. Vuốt nhẹ mấy đầu sách không rõ tên ở gian bên này, tôi vờ ngẩng đầu quanh quất tìm một cái gì đó. Thỉnh thoảng lại liếc nhẹ về phía cậu ấy. Ai mà ngờ được lại thấy cậu ở đây vào lúc này cơ chứ? Tôi hít một hơi thật dài, nơron thần kinh chạy điên loạn để xem nên lại gần cậu ấy bằng cách nào?
A, hôm nay cậu ấy không mang Leica, mặc cardigan mỏng mỏng sọc đỏ rồi, cũng không trắng và không cao lắm. Hôm nay mắt cũng không đỏ hoe nữa.Làm sao đây nhỉ, lại gần và nói: "Cậu ơi, có phải chúng ta từng quen nhau?” hay là cứ đứng đây và nhìn theo nụ cười tươi rói đó đây? Đầu óc thì suy nghĩ mông lung, còn miệng tôi thì vẫn đang cười.
Nụ cười chỉ nhạt đi đôi chút khi tôi thấy một cánh tay trắng với cái lắc xinh xinh khẽ nhoài ra vòng lấy tay cậu ấy, và mái tóc đen tém ngắn dụi khẽ vào vai cậu rồi cười rúc rích: "Truyện gì đây hả anh?”. À... Thấy bối rối một chút, tôi khẽ vén tóc ra sau, chân thôi không bước nữa. Cậu ấy và cô bé ấy thì đang đi qua đây. Chậm dần, từng bước một. Hai bước, một bước rưỡi. Nhà chật kín sách, giữa các gian sách cách nhau một khoảng bé lắm. Có gì đó trong tôi đang tan chảy và vỡ ra khi cậu ấy khẽ cười:
- Bọn mình đi nhờ nhé.
Khẽ quệt nhẹ vai tôi, cậu ấy len qua, và một lần nữa lại bước qua tôi. Trong một thoáng chốc, cậu ấy đã ở gần tôi hơn lần trước, còn tôi, đã không còn “Ê” được nữa. Nhẹ với tay lấy quyển Phong Vị Tuyệt Vời của Yamada Emy, tôi bước ra ngoài và xỏ dép. Một cơn gió thu mát mẻ của buổi sáng tinh khôi khẽ vờn nhẹ mái tóc dài.
Lần hai gặp lại, tôi vẫn không biết cậu ấy là ai, nhưng tôi vẫn nhìn cậu ấy thật lâu và vẫn ước thời gian ngừng lại.
Cậu con trai ấy hôm nay không đi ngược nắng, nhưng tôi sẽ tiếp tục nghĩ về cậu ấy rất nhiều lần mất thôi.
Cảm giác này là gì? Có phải tôi thích cậu ấy rồi không? Tôi cũng không biết nữa.
Tôi liệu còn gặp cậu ấy được nữa không? Ai mà trả lời được?
Tôi chỉ chắc chắn một điều, cuộc sống của tôi đã đậm màu lên không ít kể từ ngày tôi thấy cậu ấy.
Và nhiều khi, chỉ thế là đủ.
Thật chậm và thật khẽ, tôi mỉm cười khi thấy nét mặt tươi rói của cậu ấy qua lăng kính. “Này Prektica, kia là bà mối lại duyên xưa cho tao với mày đấy. Chụp cậu ấy nào. Thật đẹp nhé ...” Hôm nay tôi không làm một photographer, tôi chỉ làm một người con gái đang muốn chụp ảnh người mình thích mà thôi. Một giọt nước mắt khẽ lăn nhẹ trên gò má, tôi chụp hai tấm. Một tấm lấy luôn, tôi chụp cả hai người đang vui vẻ ở bên nhau. Mắt cậu ấy, cười rất đẹp. Lấy bút lông, tay tôi run nhẹ viết lên mặt sau ảnh: “Cậu trai đi ngược nắng, Cám Ơn Cậu. – 19/07- 29/08”, rồi gửi lại cậu ấy qua bà chủ ở tiệm sách Đinh Lễ.
Tấm còn lại chụp một mình cậu bạn, tôi chỉ lưu trong máy, và tôi không biết đến bao giờ mình mới xóa nữa. Về nhà rồi tôi mới lấy tấm ấy ra rửa, không quên lấy bút ghi lại dòng chữ be bé: "Tuổi 19 ngây dại. Cậu trai tôi thích”. Tôi thấy mình tiếc nuối, tôi thấy mình hụt hẫng, tôi thấy buồn, tôi thấy nhớ cậu ấy. Nhưng không sao cả, vì tôi biết, gặp cậu ấy, đã là một kỉ niệm đẹp cho tuổi 19 của mình. Cũng giống như câu nói trong bộ phim You Are The Apple Of My Eye: "Tuổi trẻ giống như một cơn mưa rào mùa hạ. Dù có bị ướt nữa ướt mãi, vẫn mong có thể quay trở lại để bị ướt thêm lần nữa”.
***
- Bạn là photographer à? – Tôi hỏi cô bạn đang chụp mình từ phía ngoài cửa hiệu. Cô ấy dùng Prektica dáng cổ, cũng đẹp. Tôi đứng nhìn cô bạn một lúc. Cô bạn ấy cũng vậy. Không trả lời tôi vội, bấm máy một cái, rồi cô bạn mới nói:
- Bây giờ thì không.
Cô bạn ấy vẫy tay chào tôi khi đã quay người bước đi. Hình ảnh ấy khiến tôi nao lòng một chút. Hôm đó tôi không làm photographer, vì tôi chụp ảnh chỉ để kiềm chế nỗi đau đớn trong lòng. Còn hôm nay, khi không nhận mình là một photographer, cô bạn ấy đang nghĩ gì nhỉ?
Nhận bức hình từ tay bà chủ tiệm sách, tôi quay sang bảo cô em gái ruột bé bỏng lắm mồm của mình:
- Này em, anh nghĩ là đã đến lúc Leica nên kết thân với một Prektica rồi đấy.
Nguồn: kenh14.vn
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: