Tháng 10 Hn
New member
- Xu
- 0
Nhóm chúng tôi gồm 4 người, tất cả đều có chung sở thích tận dụng sức trẻ để đi và để khám phá những điều mới lạ, lên xe rời thành phố vào một ngày nắng nhạt, mây gạ gẫm làm tình với gió nhưng bất giác phát hiện ra mưa đang tròn mắt nhìn chằm chằm vào cái hố sâu, hẳn như đấy là trò vui biến thái của gã mưa lạc loài.
Những chuyến đi luôn làm tôi lâng lâng, thú vị và tò mò về miền đất mới, nó trao tặng cho tôi nhiều xúc cảm, để rồi tôi biết mình may mắn nhường nào khi được khám phá những điều mới lạ về con người, thiên nhiên, cảnh vật. Bởi cuộc đời là những chuyến đi, thật tiếc cho những ai không có điều kiện thưởng thức cái thú vui đó!
Con đường sần sùi mang lớp bùn đen xì lấm láp, uể oải trở mình dưới vài hạt nắng bung xa. Chúng tôi xuống xe và đi vào một bản người dân tộc thiểu số. Trẻ con khoe nụ cười hồn nhiên, thích thú khi được chúng tôi chụp hình, người lớn đang hăng say làm việc, chuyện trò khi thấy chúng tôi cũng ngưng những câu chuyện, ngoảnh đầu nhìn với ánh mắt lạ lẫm.
Chúng tôi được giới thiệu đến một ngôi nhà với vách lá dừa ám ảnh tuổi thơ, nuốt chửng tương lai con trẻ, khâu kín lỗ thông hơi của con nít, bịt chặt hơi thở yếu ớt của chút không khí còn sót lại nơi khóe giường.
Ngoài kia, cánh đồng lúa xanh lét, đàn cò trắng lượn lờ hướng về phía ngọn đồi, hoàng hôn không mang màu đỏ. Những ngôi nhà không có nóc cứ lập lờ ẩn hiện trong làn khói sương, hương quế thoang thoảng đủ làm cho bóng ma vất vưởng đạt khoái cảm tột đỉnh. Tiếng khúc khích xen lẫn âm thanh rú hờn cao độ, hòa thành bản giao hưởng gọi hồn dành riêng cho những kẻ hỷ, nộ, ái, ố.
Bất mãn thay cho cái gọi là “Giàu kết xù và nghèo mạt rệp”. Cuộc đời vốn là những yêu thương, đồng cảm, sẻ chia.
Chợt nhớ lại câu thơ của Tố Hữu:
“Nếu là con chim, chiếc lá,
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh.
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình?”
Những chuyến đi luôn làm tôi lâng lâng, thú vị và tò mò về miền đất mới, nó trao tặng cho tôi nhiều xúc cảm, để rồi tôi biết mình may mắn nhường nào khi được khám phá những điều mới lạ về con người, thiên nhiên, cảnh vật. Bởi cuộc đời là những chuyến đi, thật tiếc cho những ai không có điều kiện thưởng thức cái thú vui đó!
Con đường sần sùi mang lớp bùn đen xì lấm láp, uể oải trở mình dưới vài hạt nắng bung xa. Chúng tôi xuống xe và đi vào một bản người dân tộc thiểu số. Trẻ con khoe nụ cười hồn nhiên, thích thú khi được chúng tôi chụp hình, người lớn đang hăng say làm việc, chuyện trò khi thấy chúng tôi cũng ngưng những câu chuyện, ngoảnh đầu nhìn với ánh mắt lạ lẫm.
Chúng tôi được giới thiệu đến một ngôi nhà với vách lá dừa ám ảnh tuổi thơ, nuốt chửng tương lai con trẻ, khâu kín lỗ thông hơi của con nít, bịt chặt hơi thở yếu ớt của chút không khí còn sót lại nơi khóe giường.
Ngoài kia, cánh đồng lúa xanh lét, đàn cò trắng lượn lờ hướng về phía ngọn đồi, hoàng hôn không mang màu đỏ. Những ngôi nhà không có nóc cứ lập lờ ẩn hiện trong làn khói sương, hương quế thoang thoảng đủ làm cho bóng ma vất vưởng đạt khoái cảm tột đỉnh. Tiếng khúc khích xen lẫn âm thanh rú hờn cao độ, hòa thành bản giao hưởng gọi hồn dành riêng cho những kẻ hỷ, nộ, ái, ố.
Bất mãn thay cho cái gọi là “Giàu kết xù và nghèo mạt rệp”. Cuộc đời vốn là những yêu thương, đồng cảm, sẻ chia.
Chợt nhớ lại câu thơ của Tố Hữu:
“Nếu là con chim, chiếc lá,
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh.
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình?”