Mr.Quangvd
New member
- Xu
- 0
-Lạnh quá, mày có thích cái lạnh Hà Nội không?
Tôi quay sang hỏi nó, nó hình như không để ý mà mắt lơ đãng nhìn đâu đó.
Thế là lần đầu tiên trong đời nó cảm nhận được cái lạnh của mùa thu từ khi nó ra Hà Nội, cái không khí mà nhiều lúc nó hằng mơ ước được cảm nhận cùng với người nó yêu. Tôi đứng dậy tiến về phía cửa kéo tấm rèm, ánh nắng dịu nhẹ của mùa thu làm tôi cảm thấy hơi chói mắt, tôi quay lại nhìn nó nhưng hình như những suy nghĩ miên man vẫn đang chi phối tâm trí nó lúc này. Dường như lúc này tôi là người thừa với nó, và không để ảnh hưởng tối nó tôi đã tìm một việc gì đó để làm, nhưng tôi vẫn không khỏi tò mò nó đang nghĩ gì, phải chăng là nó đang cố cảm nhận cái lạnh đầu của mùa thu Hà Nội.
Người ta thường ca ngợi mùa Thu Hà Nội với bầu trời trong xanh, hương vị nồng nàn của hoa sữa, hương vị cốm làng vòng và sắc trời thu riêng biệt. Thời tiết có lạnh nhưng nhìn mọi thứ có vẻ ấm cúng hơn, phong cách ăn mặc được thay đổi, những tách trà đá cafe đá được thay bằng những ly trà nóng và cafe nóng, mọi người ngồi xích lại gần nhau hơn, trò chuyện thân mật hơn. Nghĩ đến đó thôi tôi cũng chợt muốn đi loanh quanh ngoài đường để cảm nhận những điều thú vị, tôi tiến lại gần nó và hỏi.
-Cafe nhé!
-Ở đâu thế? đi cùng ai?
Nó ngước lên nhìn tôi với anh mắt tò mò.
-Hồ Gươm nhé, nơi mà mầy vẫn muốn tới khi ra Hà Nội đó, chỉ tao với mày thôi. Đi cảm nhận sắc thu Hà Nội.
Nó gật đầu và không nói gì nữa.
Hà Nội mùa thu, đi giữa mọi người, lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai?
Sẽ có một ngày, trời thu Hà Nội trả lời cho tôi.
Sẽ có một ngày, từng con đường nhỏ trả lời cho tôi...
Lời bài hát "Nhớ mùa thu Hà Nội" của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thật hay, du dương, sâu lắng và nhiều ý nghĩa và bi giờ nó đang đi cùng tôi giữa trời Thu Hà Nội, để lắng nghe trời thu nói, lắng nghe từng con đường nhỏ trả lời cho nó - trả lời vì sao mùa thu Hà Nội lại tuyệt vời đến
vậy!
Tôi quay sang hỏi nó, nó hình như không để ý mà mắt lơ đãng nhìn đâu đó.
Thế là lần đầu tiên trong đời nó cảm nhận được cái lạnh của mùa thu từ khi nó ra Hà Nội, cái không khí mà nhiều lúc nó hằng mơ ước được cảm nhận cùng với người nó yêu. Tôi đứng dậy tiến về phía cửa kéo tấm rèm, ánh nắng dịu nhẹ của mùa thu làm tôi cảm thấy hơi chói mắt, tôi quay lại nhìn nó nhưng hình như những suy nghĩ miên man vẫn đang chi phối tâm trí nó lúc này. Dường như lúc này tôi là người thừa với nó, và không để ảnh hưởng tối nó tôi đã tìm một việc gì đó để làm, nhưng tôi vẫn không khỏi tò mò nó đang nghĩ gì, phải chăng là nó đang cố cảm nhận cái lạnh đầu của mùa thu Hà Nội.
Người ta thường ca ngợi mùa Thu Hà Nội với bầu trời trong xanh, hương vị nồng nàn của hoa sữa, hương vị cốm làng vòng và sắc trời thu riêng biệt. Thời tiết có lạnh nhưng nhìn mọi thứ có vẻ ấm cúng hơn, phong cách ăn mặc được thay đổi, những tách trà đá cafe đá được thay bằng những ly trà nóng và cafe nóng, mọi người ngồi xích lại gần nhau hơn, trò chuyện thân mật hơn. Nghĩ đến đó thôi tôi cũng chợt muốn đi loanh quanh ngoài đường để cảm nhận những điều thú vị, tôi tiến lại gần nó và hỏi.
-Cafe nhé!
-Ở đâu thế? đi cùng ai?
Nó ngước lên nhìn tôi với anh mắt tò mò.
-Hồ Gươm nhé, nơi mà mầy vẫn muốn tới khi ra Hà Nội đó, chỉ tao với mày thôi. Đi cảm nhận sắc thu Hà Nội.
Nó gật đầu và không nói gì nữa.
Hà Nội mùa thu, đi giữa mọi người, lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai?
Sẽ có một ngày, trời thu Hà Nội trả lời cho tôi.
Sẽ có một ngày, từng con đường nhỏ trả lời cho tôi...
Lời bài hát "Nhớ mùa thu Hà Nội" của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn thật hay, du dương, sâu lắng và nhiều ý nghĩa và bi giờ nó đang đi cùng tôi giữa trời Thu Hà Nội, để lắng nghe trời thu nói, lắng nghe từng con đường nhỏ trả lời cho nó - trả lời vì sao mùa thu Hà Nội lại tuyệt vời đến
vậy!
mr.quangvd