Nguyễn Ngọc Bảo Ân
New member
- Xu
- 0
Tôi là Bảo An năm nay 15 tuổi , cái tuổi mà người ta hay nói là tuổi trăng tròn đấy! Cái tuổi mà chính tôi cũng k hiểu được tôi. Cái tuổi hay giận hay hờn,có lúc lại ngang bướng, mạnh mẽ .Chính vì cái tính" nắng mưa" ấy mà đến bây h tôi vẫn chưa tìm được một người bạn thực sự dù giờ đã 15 rồi đấy!
Tôi là một con bé ngang bướng và có tính cách con trai. Tôi nhớ lúc học lớp 3 có một thằng bạn nói xấu bố mẹ (mà tôi lại cực ghét ai xúc pham bố mẹ mình nên tôi đánh nó một trận, chẳng biết lúc đó sức mạnh ở đâu ra mà tôi đánh 1 thằng con trai chảy cả máu mũi ,nó mếu máu đi mách cô vậy là tôi bị cô giáo khiển trách và gọi về gia đình. Tối về, tôi bị bố đánh một trận nhưng vẫn ngang bướng ngồi đó mặc cho bố đánh những đòn roi đau tái người mà không hề van xin giải thích. Bây h nghĩ lại những lúc đó mà tự muốn cười mình.
Bây giờ,tôi đã 15 rồi đã lớn hơn rồi nhưng cũng vẫn còn những phút bồng bột, những lúc ham chơi quên đi những thứ xung quanh. Nhưng tôi biết đằng sau tôi vẫn có gia đình nhỏ ,là nơi có bố mẹ,có các em là nơi có những người luôn sẵn sàng tha thứ những lúc tôi lầm lỗi . Tôi chợt nghĩ rằng, tôi khiến bố mẹ lo quá nhiều : lo cho tương lai, lo cho hạnh phúc của tôi... Rồi bao nhiêu món nợ, tiền học phí của ba chị em đè nặng lên đôi vai gầy của bố mẹ, bố mẹ ơi con nợ bố mẹ nhiều! tôi nhìn lại quá khứ nhìn lại những "con đường" mà tôi vừa đi qua rồi chợt nghĩ rằng không biết mình có"đánh rơi gì không mà bây giờ tôi muốn lấy lại nhiều thứ quá!
Hôm nay, tôi cảm thấy buồn và mệt mỏi quá! Có lẽ tôi đã mang quá nhiều phiền muộn và áp lực thi cử để rồi không biết mình sẽ đi trên con đường nào. Tôi chợt nhớ lại những kí ức tuổi thơ hồn nhiên, vô tư chơi đùa không hề mảy may suy nghĩ đến sự đời, được bố mẹ ấp ôm che chở được nũng nịu trong vòng tay mẹ hiền."Cho tôi một vé đi tuổi thơ". Nói đến đây tôi đã khóc mất rồi giọt nước mắt thấm đượm trên trang giấy nhòe mực quả yếu đuối đúng không không hề giống con bé ngang bướng lúc nào.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã 15 năm trôi qua. 15 năm cho một chuyến đi dài . Cộng sống luôn đưa ta vào những khó khăn thách thức nhưng tôi sẽ vẫn vững tin đủ dũng cảm trên con đường mình đã chọn.!
Trong cái dáng đứng thẳng của tôi hôm nay
Có chút oằn trên đôi vai mẹ
Mái tóc xanh của tôi thời trẻ
Có phần xơ gãy tóc mẹ tôi
Trong màu son đỏ của môi tôi
Có chút nhợt nhạt của môi Người Cay Đắng
Hôm nay làn da tôi mịn trắng
Có một phần da mẹ sạm đen
Hôm nay, trong mắt đẹp bồ câu em
Có vết chân chim hằn trên mắt mẹ
Điều giản dị mà tôi nghe mới mẻ
SAU MỖI ĐỨA CON LÀ NGƯỜI MẸ YÊU THƯƠNG
Cuộc đời này bon chen lắm mẹ à
Con cần mạnh mẽ để không bị đời xô đẩy.
-----
CÁC BẠN NHẬN XÉT CHO MK NHA
Tôi là một con bé ngang bướng và có tính cách con trai. Tôi nhớ lúc học lớp 3 có một thằng bạn nói xấu bố mẹ (mà tôi lại cực ghét ai xúc pham bố mẹ mình nên tôi đánh nó một trận, chẳng biết lúc đó sức mạnh ở đâu ra mà tôi đánh 1 thằng con trai chảy cả máu mũi ,nó mếu máu đi mách cô vậy là tôi bị cô giáo khiển trách và gọi về gia đình. Tối về, tôi bị bố đánh một trận nhưng vẫn ngang bướng ngồi đó mặc cho bố đánh những đòn roi đau tái người mà không hề van xin giải thích. Bây h nghĩ lại những lúc đó mà tự muốn cười mình.
Bây giờ,tôi đã 15 rồi đã lớn hơn rồi nhưng cũng vẫn còn những phút bồng bột, những lúc ham chơi quên đi những thứ xung quanh. Nhưng tôi biết đằng sau tôi vẫn có gia đình nhỏ ,là nơi có bố mẹ,có các em là nơi có những người luôn sẵn sàng tha thứ những lúc tôi lầm lỗi . Tôi chợt nghĩ rằng, tôi khiến bố mẹ lo quá nhiều : lo cho tương lai, lo cho hạnh phúc của tôi... Rồi bao nhiêu món nợ, tiền học phí của ba chị em đè nặng lên đôi vai gầy của bố mẹ, bố mẹ ơi con nợ bố mẹ nhiều! tôi nhìn lại quá khứ nhìn lại những "con đường" mà tôi vừa đi qua rồi chợt nghĩ rằng không biết mình có"đánh rơi gì không mà bây giờ tôi muốn lấy lại nhiều thứ quá!
Hôm nay, tôi cảm thấy buồn và mệt mỏi quá! Có lẽ tôi đã mang quá nhiều phiền muộn và áp lực thi cử để rồi không biết mình sẽ đi trên con đường nào. Tôi chợt nhớ lại những kí ức tuổi thơ hồn nhiên, vô tư chơi đùa không hề mảy may suy nghĩ đến sự đời, được bố mẹ ấp ôm che chở được nũng nịu trong vòng tay mẹ hiền."Cho tôi một vé đi tuổi thơ". Nói đến đây tôi đã khóc mất rồi giọt nước mắt thấm đượm trên trang giấy nhòe mực quả yếu đuối đúng không không hề giống con bé ngang bướng lúc nào.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã 15 năm trôi qua. 15 năm cho một chuyến đi dài . Cộng sống luôn đưa ta vào những khó khăn thách thức nhưng tôi sẽ vẫn vững tin đủ dũng cảm trên con đường mình đã chọn.!
Nhắc Tôi
Trong cái dáng đứng thẳng của tôi hôm nay
Có chút oằn trên đôi vai mẹ
Mái tóc xanh của tôi thời trẻ
Có phần xơ gãy tóc mẹ tôi
Trong màu son đỏ của môi tôi
Có chút nhợt nhạt của môi Người Cay Đắng
Hôm nay làn da tôi mịn trắng
Có một phần da mẹ sạm đen
Hôm nay, trong mắt đẹp bồ câu em
Có vết chân chim hằn trên mắt mẹ
Điều giản dị mà tôi nghe mới mẻ
SAU MỖI ĐỨA CON LÀ NGƯỜI MẸ YÊU THƯƠNG
Cuộc đời này bon chen lắm mẹ à
Con cần mạnh mẽ để không bị đời xô đẩy.
-----
CÁC BẠN NHẬN XÉT CHO MK NHA
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: