Theo thống kê sơ bộ của cơ quan chức năng, hiện TP Hà Nội có hơn 1.600 cửa hàng kinh doanh dịch vụ cầm đồ lớn nhỏ. Điều này sẽ không có gì là đáng bàn nếu như phía sau "thế giới" cầm đồ trên không ẩn chứa những biến tướng khôn lường… đòi hỏi cần phải có sự quản lý chặt chẽ hơn nữa từ phía các cơ quan chức năng.
"Cơn lốc" mang tên… cầm đồ
Dốc cạn một hơi ly rượu trắng rồi dằn mạnh cốc xuống mặt bàn, Th. cậu sinh viên năm thứ 3 ở Trường Đại học B cay cú: "Mấy hôm toàn gặp vận đen, đêm nay kiểu nào cũng phải chơi sát ván". Là sinh viên nhưng Th. nổi tiếng máu cờ bạc đỏ đen. Lô đề, cờ bạc, cá độ… món nào cũng thạo. Từ hôm giải ngoại hạng Anh mở màn đến nay "con nghiện" này có thêm món cá độ bóng đá. Cay cú với những trận thua trước đó, nên tối chủ nhật vừa rồi, Th. quyết định "cắm" nốt chiếc điện thoại di động và cũng là tài sản duy nhất còn lại của mình để lấy tiền cá độ.
Trường hợp của Th. không phải là dạng hiếm trong giới sinh viên. Cách đây khoảng 2 tháng, đường dây nóng Báo CAND nhận được một cuộc điện thoại gần nửa tiếng đồng hồ của một người cha ở tỉnh miền núi phía Bắc. Trong giọng nói vừa bức xúc, vừa nghẹn ngào pha lẫn sự tuyệt vọng, người đàn ông này cho biết: Ông có đứa con trai đang học ở một trường nghề khu vực Sơn Tây - Hà Nội. Học nghề thì ít nhưng cậu con trai quý tử này lô đề, bài bạc thì nhiều. Tháng nào cũng vậy, đều như vắt chanh, ông lại nhận được điện thoại của chủ những hiệu cầm đồ xung quanh trường cậu con đang học yêu cầu ông xuống… thanh toán nợ. Người đàn ông này cho hay, ông gần như đã kiệt quệ và cầu cứu sự nhập cuộc của cơ quan chức năng, nhà trường trong việc giúp con ông thoát khỏi sự bủa vây của tệ nạn…
Cầm đồ - cái tên có lẽ hiện không còn quá xa lạ đối với người dân mà nhất là giới dân chơi cờ bạc, lô đề, cá độ bóng đá. Theo một cuộc "khảo sát bỏ túi" mới đây của chúng tôi với một số dân chơi biết đến cá độ bóng đá, lô đề… thì kết quả cho thấy, tất cả đều đã từng lui tới cửa hàng cầm đồ để cầm cố tài sản. Dân chơi không chỉ đến cầm cố mà khi "gặt được lúa" - cách nói thắng bạc, thắng độ thì họ cũng tìm tới những hiệu cầm đồ để sắm đồ "lướt" - đồ đã qua sử dụng.
"Không có dân cá độ, bài bạc, lô đề… hiệu cầm đồ chỉ có dẹp tiệm", Hoàng gầy, tay lô đề có hạng "chém gió" chắc nịch… đây cũng chính là những "nhân tố" làm cho số lượng các hiệu cầm đồ ngày càng mọc lên như nấm ở Hà Nội. Chẳng bù cho trước kia, để tìm đến hàng cầm đồ cầm cố tài sản, người có nhu cầu phải "chạy" hàng cây số, vượt qua nhiều quận huyện mới đến được nơi. Các tuyến đường có cửa hàng cầm đồ tọa lạc vào thời điểm này chỉ đếm được trên đầu ngón tay như: Đội Cấn, Lạc Long Quân, Phùng Hưng…
Những "quỹ tín dụng đen" - tức vay mượn qua giấy tờ viết tay, không phải thế chấp tài sản đã chiếm lĩnh "thị trường". Đặc điểm này đã kéo theo sự hạn chế về khách hàng. Về thủ tục, người tìm đến các cửa hàng cầm đồ thời điểm này luôn phải "trình" các giấy tờ có liên quan như: Chứng minh thư, sổ hộ khẩu… hoặc chí ít là giấy phép lái xe, thẻ sinh viên thì mới được thế chấp tài sản. Song, trong những năm trở lại đây, "thế giới" cầm đồ phát triển như một cơn lốc trên các tuyến phố. Đâu đâu, ta cũng bắt gặp cửa hàng cầm đồ hoạt động. Quy mô nhỏ thì cầm xe đạp, máy tính, xe máy còn lớn hơn thì cầm ôtô, giấy tờ nhà đất…
Rảo bước qua các tuyến phố trên địa bàn TP Hà Nội như: Đặng Dung, đường Láng, Phùng Hưng, Lò Đúc, Hồ Tùng Mậu, Đê La Thành... có thể dễ dàng bắt gặp hình ảnh tấp nập người ra, người vào ở hiệu cầm đồ… Có những tuyến phố như phố Đặng Dung đã có thêm "tên mới" là… phố cầm đồ. Chỉ chưa đầy 500m, tuyến phố này đã có hàng chục cửa hàng cầm đồ lớn nhỏ ken kín vào nhau.
H., chủ một cửa hàng cầm đồ trên tuyến phố này cho biết: Chỉ tính riêng cửa hàng của anh, mỗi ngày bình quân có trên dưới 50 khách hàng lui tới cầm cố, chuộc tài sản. Không chịu kém cạnh phố Đặng Dung có thể kể đến những cửa hàng cầm đồ trên tuyến đường Láng. Tuyến đường này tuy không trung tâm như Đặng Dung, Phùng Hưng… song số lượng cửa hàng, mật độ giao dịch ở đây cũng không kém phần tấp nập…
Lý do để những hiệu cầm đồ này có đất sống đơn giản là vì những khu vực này gần… nhiều trường đại học, cao đẳng. Có mặt tại một hiệu cầm đồ trên đường Láng, thấy chúng tôi chẳng có vẻ gì là những tay "nghiện nặng", chỉ đứng hỏi mua lại đồ cũ, tay chủ hiệu cầm đồ gườm gườm mắt… Quả đúng như mấy anh chàng chuyên cầm đồ từng bật mí. Hàng ở hiệu cầm đồ, nhiều thứ xịn nhưng không phải ai cũng dễ dàng mua được.
Thủ thuật "nghề nghiệp" của dân cầm đồ
Nhìn thoáng qua các hiệu cầm đồ, có thể nhiều người sẽ chẳng hình dung được sự phức tạp ẩn mình phía sau nó. Để mở hiệu cầm đồ, chủ các cơ sở này ngoài các thủ tục như: thuê cửa hàng, xin giấy phép kinh doanh… ra còn phải "thòng" một khoản vốn không nhỏ (thông thường cũng phải từ 200 triệu đồng trở lên) để quay vòng làm ăn cũng như sắm kho chứa hàng. Đặc biệt, chủ các cơ sở thường móc nối với một vài "mối lái" tiêu thụ số tài sản đã hết hạn mà khách không đến lấy.
Thông thường, giá trị của những mặt hàng, tài sản mà khách cầm khi đem đi tiêu thụ luôn có giá trị thấp hơn giá trị thực tế của nó. Tuy nhiên, không phải thế mà chủ tiệm cầm đồ thất thu vì khoản lãi có được sau khi đã thanh lý cho các mối lái là không hề nhỏ. D. - chủ một cửa hàng cầm đồ từng nhiều năm trong nghề trên đường Láng hé lộ: Các mặt hàng từ điện thoại di động, xe máy… đến ôtô, giấy tờ nhà đất khi khách đem đến cửa hàng để cầm cố chỉ đạt từ 50 - 70% giá trị thực tế của nó. Và khi khách không có khả năng chuộc lại số tài sản trên thì chủ cửa hàng sẽ bán ngay cho các "mối lái" (đã giao dịch từ trước) với số tiền tương ứng dao động khoảng từ 80 - 90% giá trị của nó.
Như vậy, chỉ cần nhìn qua, ta cũng nhận thấy rằng, khoản tiền chênh trên là không hề nhỏ. Đáng chú ý, đây còn chưa kể đến việc chủ các cửa hàng cầm đồ khi gặp "gà", đã hạ giá trị thực tế tài sản của khách đang muốn cầm cố xuống ngưỡng thấp nhất. Hoặc gặp khi có người tiêu dùng muốn mua số tài sản đang trong thời kỳ thanh lý, chủ cửa hàng sẽ nhanh tay chộp lấy thời cơ, đồng thời hét giá. Những lúc như thế này, tài sản cầm cố trên không còn là loại thanh lý bán tháo nữa mà thay vào đó là món đồ có giá trị cao. Chủ cửa hàng lại thu về lãi suất lớn.
Về khoản tiền lãi, thông thường, khách hàng phải chi trả từ 2.000- 4.000đ cho một triệu đồng tiền vay sau khi đã thế chấp tài sản mỗi ngày. Thời gian phải gia hạn cho các món đồ mà chủ cửa hàng cầm đồ đưa ra thường là 10 ngày. Khi đến hạn, nếu khách không đến đóng tiền lãi thì món đồ trên sẽ coi như đã được hợp thức hóa quyền sở hữu cho người khác. Khách hàng có muốn đem tiền đến chuộc cũng không được ngoại trừ những món đồ không đem lại lợi nhuận cao cho chủ các cửa hàng. Mặt khác, vào thời điểm hiện nay, khi có nhu cầu cầm đồ, khách cũng không cần phải giấy tờ rườm rà ngoại trừ những tài sản có giá trị lớn như: xe máy, ôtô, giấy tờ nhà đất… số còn lại thủ tục cực kỳ đơn giản, diễn ra chóng vánh.
Cửa hàng cầm đồ nhiều sinh ra cạnh tranh nhau về "thủ tục hành chính", nếu không nhanh gọn, hiệu quả là khách sẽ tìm sang hàng khác ngay. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cửa hàng thất thu, mất một khoản tiền lãi không nhỏ. Tại các hiệu cầm đồ luôn có ít nhất là 2 nhân viên. Một làm nhiệm vụ thẩm định giá trị tài sản, một ghi biên lai, khế ước. Điểm nữa phải kể đến chính là, bên cạnh những cửa hàng cầm đồ thông thường, hiện có không ít cửa hàng, chủ kinh doanh ngoài tập giấy khế ước có mã số để cơ quan chức năng thu thuế ra còn "tậu" thêm những tập giấy thông dụng (vỏ bao thuốc lá, card visit…) để ghi thời hạn, số tiền khách hàng thế chấp tài sản.
Giải thích cho cách làm này, chủ các cửa hàng cầm đồ cho biết, mục đích chính là nhằm trốn thuế vì khi cơ quan chức năng kiểm tra sẽ không phát hiện được lượng tài sản mà cửa hàng đã cầm cố. Song, cách làm này chỉ được thực thi cho khách hàng có nhu cầu cầm cố tài sản có trị giá không phải là lớn…
Biến tướng khôn lường, dễ nảy sinh phức tạp
Sự gia tăng nhanh về số lượng các cửa hàng cầm đồ như hiện nay đã và đang đặt ra những bài toán làm cho các cơ quan chức năng rất đau đầu tìm cách quản lý hiệu quả. Trên thực tế, do hám lợi nhuận, nhiều chủ cửa hàng cầm đồ cầm cố tài sản theo những quy định có trong giấy phép kinh doanh do cơ quan chức năng cấp thì ít, mà chủ yếu lại đi cầm cố các tài sản không rõ nguồn gốc, xuất xứ, đôi khi còn là của gian, phạm pháp mà có.
Về phía khách hàng, khi đem cầm số tài sản này sẽ luôn phải chịu một mức lãi suất "cắt cổ". Từ 2.000 - 4.000đ/một triệu đồng tiền vay lên đến 10.000 - 15.000đ cùng với một khoản tiền phế tương ứng (thông thường 10 triệu đồng vay thì bị cắt "phế" mất 2 triệu đồng). Ngược lại, bên cạnh khoản lãi suất cao này, chủ các cửa hàng cũng phải chấp nhận "tai nạn", chấp nhận mất trắng cả vốn lẫn lãi khi bị cơ quan chức năng phát hiện đấy là của gian, vi phạm pháp luật.
Nhìn vào đây, không ít người tự hỏi: "Chủ các cửa hàng cầm đồ đang đánh một "canh bạc" được thua?". Hoàn toàn nhầm. Để đảm bảo luôn có những khoản lời, chủ các cửa hàng cầm đồ dạng này thường móc nối với những đường dây chuyên tiêu thụ tài sản không rõ nguồn gốc, xuất xứ ra thị trường, biến tướng thành nơi tiêu thụ đồ gian.
Liên quan đến tình trạng này, trong năm 2008 vừa qua, Công an tỉnh Hà Tây (cũ) đã điều tra và bóc gỡ thành công đường dây tiêu thụ xe máy gian dưới vỏ bọc cửa hàng cầm đồ do 4 đối tượng tổ chức. Các đối tượng này trong một thời gian ngắn đã nhập và tiêu thụ 9 chiếc xe máy không rõ nguồn gốc do khách hàng đặt lại thông qua việc làm giả giấy chứng minh nhân dân, đăng ký xe…
Nhiều ngày lân la với dân cầm đồ, chúng tôi còn được biết, hiện tại không ít chủ cửa hàng cầm đồ còn nghĩ ra các chiêu "làm thêm" như tổ chức ghi lô đề, cá độ bóng đá… phục vụ dân chơi nhằm tăng thêm thu nhập. Theo một số chủ cửa hàng cầm đồ, việc tổ chức làm thêm này chính là nhằm mục đích "hút" khách, vì khi thua độ, các con bạc thường "vác" đồ đạc đem đến cửa hàng để cầm cố, thế chấp. Và chính điều này đã gián tiếp tạo nên các ổ bạc di động, biến tướng khôn lường...
Cầm đồ - một hoạt động được cấp phép và cũng là dịch vụ kinh doanh đáp ứng một phần nhu cầu thiết thực của xã hội. Tuy nhiên do lợi nhuận, không ít những hiệu cầm đồ không phép, không biển hiệu đã mọc lên. Hoạt động lách luật, thậm chí là tiếp tay cho các hoạt động phi pháp. Chính vì vậy thường xuyên kiểm tra, giám sát hoạt động của dịch vụ này là điều cần được cơ quan chức năng lưu ý.
Theo Trần Huy - Đức Yên - CAO
"Cơn lốc" mang tên… cầm đồ
Dốc cạn một hơi ly rượu trắng rồi dằn mạnh cốc xuống mặt bàn, Th. cậu sinh viên năm thứ 3 ở Trường Đại học B cay cú: "Mấy hôm toàn gặp vận đen, đêm nay kiểu nào cũng phải chơi sát ván". Là sinh viên nhưng Th. nổi tiếng máu cờ bạc đỏ đen. Lô đề, cờ bạc, cá độ… món nào cũng thạo. Từ hôm giải ngoại hạng Anh mở màn đến nay "con nghiện" này có thêm món cá độ bóng đá. Cay cú với những trận thua trước đó, nên tối chủ nhật vừa rồi, Th. quyết định "cắm" nốt chiếc điện thoại di động và cũng là tài sản duy nhất còn lại của mình để lấy tiền cá độ.

Trường hợp của Th. không phải là dạng hiếm trong giới sinh viên. Cách đây khoảng 2 tháng, đường dây nóng Báo CAND nhận được một cuộc điện thoại gần nửa tiếng đồng hồ của một người cha ở tỉnh miền núi phía Bắc. Trong giọng nói vừa bức xúc, vừa nghẹn ngào pha lẫn sự tuyệt vọng, người đàn ông này cho biết: Ông có đứa con trai đang học ở một trường nghề khu vực Sơn Tây - Hà Nội. Học nghề thì ít nhưng cậu con trai quý tử này lô đề, bài bạc thì nhiều. Tháng nào cũng vậy, đều như vắt chanh, ông lại nhận được điện thoại của chủ những hiệu cầm đồ xung quanh trường cậu con đang học yêu cầu ông xuống… thanh toán nợ. Người đàn ông này cho hay, ông gần như đã kiệt quệ và cầu cứu sự nhập cuộc của cơ quan chức năng, nhà trường trong việc giúp con ông thoát khỏi sự bủa vây của tệ nạn…
Cầm đồ - cái tên có lẽ hiện không còn quá xa lạ đối với người dân mà nhất là giới dân chơi cờ bạc, lô đề, cá độ bóng đá. Theo một cuộc "khảo sát bỏ túi" mới đây của chúng tôi với một số dân chơi biết đến cá độ bóng đá, lô đề… thì kết quả cho thấy, tất cả đều đã từng lui tới cửa hàng cầm đồ để cầm cố tài sản. Dân chơi không chỉ đến cầm cố mà khi "gặt được lúa" - cách nói thắng bạc, thắng độ thì họ cũng tìm tới những hiệu cầm đồ để sắm đồ "lướt" - đồ đã qua sử dụng.
"Không có dân cá độ, bài bạc, lô đề… hiệu cầm đồ chỉ có dẹp tiệm", Hoàng gầy, tay lô đề có hạng "chém gió" chắc nịch… đây cũng chính là những "nhân tố" làm cho số lượng các hiệu cầm đồ ngày càng mọc lên như nấm ở Hà Nội. Chẳng bù cho trước kia, để tìm đến hàng cầm đồ cầm cố tài sản, người có nhu cầu phải "chạy" hàng cây số, vượt qua nhiều quận huyện mới đến được nơi. Các tuyến đường có cửa hàng cầm đồ tọa lạc vào thời điểm này chỉ đếm được trên đầu ngón tay như: Đội Cấn, Lạc Long Quân, Phùng Hưng…
Những "quỹ tín dụng đen" - tức vay mượn qua giấy tờ viết tay, không phải thế chấp tài sản đã chiếm lĩnh "thị trường". Đặc điểm này đã kéo theo sự hạn chế về khách hàng. Về thủ tục, người tìm đến các cửa hàng cầm đồ thời điểm này luôn phải "trình" các giấy tờ có liên quan như: Chứng minh thư, sổ hộ khẩu… hoặc chí ít là giấy phép lái xe, thẻ sinh viên thì mới được thế chấp tài sản. Song, trong những năm trở lại đây, "thế giới" cầm đồ phát triển như một cơn lốc trên các tuyến phố. Đâu đâu, ta cũng bắt gặp cửa hàng cầm đồ hoạt động. Quy mô nhỏ thì cầm xe đạp, máy tính, xe máy còn lớn hơn thì cầm ôtô, giấy tờ nhà đất…
Rảo bước qua các tuyến phố trên địa bàn TP Hà Nội như: Đặng Dung, đường Láng, Phùng Hưng, Lò Đúc, Hồ Tùng Mậu, Đê La Thành... có thể dễ dàng bắt gặp hình ảnh tấp nập người ra, người vào ở hiệu cầm đồ… Có những tuyến phố như phố Đặng Dung đã có thêm "tên mới" là… phố cầm đồ. Chỉ chưa đầy 500m, tuyến phố này đã có hàng chục cửa hàng cầm đồ lớn nhỏ ken kín vào nhau.
H., chủ một cửa hàng cầm đồ trên tuyến phố này cho biết: Chỉ tính riêng cửa hàng của anh, mỗi ngày bình quân có trên dưới 50 khách hàng lui tới cầm cố, chuộc tài sản. Không chịu kém cạnh phố Đặng Dung có thể kể đến những cửa hàng cầm đồ trên tuyến đường Láng. Tuyến đường này tuy không trung tâm như Đặng Dung, Phùng Hưng… song số lượng cửa hàng, mật độ giao dịch ở đây cũng không kém phần tấp nập…
Lý do để những hiệu cầm đồ này có đất sống đơn giản là vì những khu vực này gần… nhiều trường đại học, cao đẳng. Có mặt tại một hiệu cầm đồ trên đường Láng, thấy chúng tôi chẳng có vẻ gì là những tay "nghiện nặng", chỉ đứng hỏi mua lại đồ cũ, tay chủ hiệu cầm đồ gườm gườm mắt… Quả đúng như mấy anh chàng chuyên cầm đồ từng bật mí. Hàng ở hiệu cầm đồ, nhiều thứ xịn nhưng không phải ai cũng dễ dàng mua được.
Thủ thuật "nghề nghiệp" của dân cầm đồ
Nhìn thoáng qua các hiệu cầm đồ, có thể nhiều người sẽ chẳng hình dung được sự phức tạp ẩn mình phía sau nó. Để mở hiệu cầm đồ, chủ các cơ sở này ngoài các thủ tục như: thuê cửa hàng, xin giấy phép kinh doanh… ra còn phải "thòng" một khoản vốn không nhỏ (thông thường cũng phải từ 200 triệu đồng trở lên) để quay vòng làm ăn cũng như sắm kho chứa hàng. Đặc biệt, chủ các cơ sở thường móc nối với một vài "mối lái" tiêu thụ số tài sản đã hết hạn mà khách không đến lấy.
Thông thường, giá trị của những mặt hàng, tài sản mà khách cầm khi đem đi tiêu thụ luôn có giá trị thấp hơn giá trị thực tế của nó. Tuy nhiên, không phải thế mà chủ tiệm cầm đồ thất thu vì khoản lãi có được sau khi đã thanh lý cho các mối lái là không hề nhỏ. D. - chủ một cửa hàng cầm đồ từng nhiều năm trong nghề trên đường Láng hé lộ: Các mặt hàng từ điện thoại di động, xe máy… đến ôtô, giấy tờ nhà đất khi khách đem đến cửa hàng để cầm cố chỉ đạt từ 50 - 70% giá trị thực tế của nó. Và khi khách không có khả năng chuộc lại số tài sản trên thì chủ cửa hàng sẽ bán ngay cho các "mối lái" (đã giao dịch từ trước) với số tiền tương ứng dao động khoảng từ 80 - 90% giá trị của nó.
Như vậy, chỉ cần nhìn qua, ta cũng nhận thấy rằng, khoản tiền chênh trên là không hề nhỏ. Đáng chú ý, đây còn chưa kể đến việc chủ các cửa hàng cầm đồ khi gặp "gà", đã hạ giá trị thực tế tài sản của khách đang muốn cầm cố xuống ngưỡng thấp nhất. Hoặc gặp khi có người tiêu dùng muốn mua số tài sản đang trong thời kỳ thanh lý, chủ cửa hàng sẽ nhanh tay chộp lấy thời cơ, đồng thời hét giá. Những lúc như thế này, tài sản cầm cố trên không còn là loại thanh lý bán tháo nữa mà thay vào đó là món đồ có giá trị cao. Chủ cửa hàng lại thu về lãi suất lớn.
Về khoản tiền lãi, thông thường, khách hàng phải chi trả từ 2.000- 4.000đ cho một triệu đồng tiền vay sau khi đã thế chấp tài sản mỗi ngày. Thời gian phải gia hạn cho các món đồ mà chủ cửa hàng cầm đồ đưa ra thường là 10 ngày. Khi đến hạn, nếu khách không đến đóng tiền lãi thì món đồ trên sẽ coi như đã được hợp thức hóa quyền sở hữu cho người khác. Khách hàng có muốn đem tiền đến chuộc cũng không được ngoại trừ những món đồ không đem lại lợi nhuận cao cho chủ các cửa hàng. Mặt khác, vào thời điểm hiện nay, khi có nhu cầu cầm đồ, khách cũng không cần phải giấy tờ rườm rà ngoại trừ những tài sản có giá trị lớn như: xe máy, ôtô, giấy tờ nhà đất… số còn lại thủ tục cực kỳ đơn giản, diễn ra chóng vánh.
Cửa hàng cầm đồ nhiều sinh ra cạnh tranh nhau về "thủ tục hành chính", nếu không nhanh gọn, hiệu quả là khách sẽ tìm sang hàng khác ngay. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cửa hàng thất thu, mất một khoản tiền lãi không nhỏ. Tại các hiệu cầm đồ luôn có ít nhất là 2 nhân viên. Một làm nhiệm vụ thẩm định giá trị tài sản, một ghi biên lai, khế ước. Điểm nữa phải kể đến chính là, bên cạnh những cửa hàng cầm đồ thông thường, hiện có không ít cửa hàng, chủ kinh doanh ngoài tập giấy khế ước có mã số để cơ quan chức năng thu thuế ra còn "tậu" thêm những tập giấy thông dụng (vỏ bao thuốc lá, card visit…) để ghi thời hạn, số tiền khách hàng thế chấp tài sản.
Giải thích cho cách làm này, chủ các cửa hàng cầm đồ cho biết, mục đích chính là nhằm trốn thuế vì khi cơ quan chức năng kiểm tra sẽ không phát hiện được lượng tài sản mà cửa hàng đã cầm cố. Song, cách làm này chỉ được thực thi cho khách hàng có nhu cầu cầm cố tài sản có trị giá không phải là lớn…
Biến tướng khôn lường, dễ nảy sinh phức tạp
Sự gia tăng nhanh về số lượng các cửa hàng cầm đồ như hiện nay đã và đang đặt ra những bài toán làm cho các cơ quan chức năng rất đau đầu tìm cách quản lý hiệu quả. Trên thực tế, do hám lợi nhuận, nhiều chủ cửa hàng cầm đồ cầm cố tài sản theo những quy định có trong giấy phép kinh doanh do cơ quan chức năng cấp thì ít, mà chủ yếu lại đi cầm cố các tài sản không rõ nguồn gốc, xuất xứ, đôi khi còn là của gian, phạm pháp mà có.
Về phía khách hàng, khi đem cầm số tài sản này sẽ luôn phải chịu một mức lãi suất "cắt cổ". Từ 2.000 - 4.000đ/một triệu đồng tiền vay lên đến 10.000 - 15.000đ cùng với một khoản tiền phế tương ứng (thông thường 10 triệu đồng vay thì bị cắt "phế" mất 2 triệu đồng). Ngược lại, bên cạnh khoản lãi suất cao này, chủ các cửa hàng cũng phải chấp nhận "tai nạn", chấp nhận mất trắng cả vốn lẫn lãi khi bị cơ quan chức năng phát hiện đấy là của gian, vi phạm pháp luật.
Nhìn vào đây, không ít người tự hỏi: "Chủ các cửa hàng cầm đồ đang đánh một "canh bạc" được thua?". Hoàn toàn nhầm. Để đảm bảo luôn có những khoản lời, chủ các cửa hàng cầm đồ dạng này thường móc nối với những đường dây chuyên tiêu thụ tài sản không rõ nguồn gốc, xuất xứ ra thị trường, biến tướng thành nơi tiêu thụ đồ gian.
Liên quan đến tình trạng này, trong năm 2008 vừa qua, Công an tỉnh Hà Tây (cũ) đã điều tra và bóc gỡ thành công đường dây tiêu thụ xe máy gian dưới vỏ bọc cửa hàng cầm đồ do 4 đối tượng tổ chức. Các đối tượng này trong một thời gian ngắn đã nhập và tiêu thụ 9 chiếc xe máy không rõ nguồn gốc do khách hàng đặt lại thông qua việc làm giả giấy chứng minh nhân dân, đăng ký xe…
Nhiều ngày lân la với dân cầm đồ, chúng tôi còn được biết, hiện tại không ít chủ cửa hàng cầm đồ còn nghĩ ra các chiêu "làm thêm" như tổ chức ghi lô đề, cá độ bóng đá… phục vụ dân chơi nhằm tăng thêm thu nhập. Theo một số chủ cửa hàng cầm đồ, việc tổ chức làm thêm này chính là nhằm mục đích "hút" khách, vì khi thua độ, các con bạc thường "vác" đồ đạc đem đến cửa hàng để cầm cố, thế chấp. Và chính điều này đã gián tiếp tạo nên các ổ bạc di động, biến tướng khôn lường...
Cầm đồ - một hoạt động được cấp phép và cũng là dịch vụ kinh doanh đáp ứng một phần nhu cầu thiết thực của xã hội. Tuy nhiên do lợi nhuận, không ít những hiệu cầm đồ không phép, không biển hiệu đã mọc lên. Hoạt động lách luật, thậm chí là tiếp tay cho các hoạt động phi pháp. Chính vì vậy thường xuyên kiểm tra, giám sát hoạt động của dịch vụ này là điều cần được cơ quan chức năng lưu ý.
Theo Trần Huy - Đức Yên - CAO