Hanamizuki
New member
- Xu
- 0
CÁI GÌ CÓ THỂ KHIẾN CHO CHÚNG TA ĐI ĐƯỢC CÙNG NHAU TRÊN MỘT CHẶNG ĐƯỜNG DÀI?
Đường đời thật là dài, trên con đường đó, bạn sẽ gặp vô số người.
Một số người chỉ gặp một lần rồi quên, nhưng một số người sẽ đi cùng ta một đoạn đường. Đoạn đường đó có thể ngắn, có thể dài, tùy theo nhân duyên, có thể là từ kiếp trước. Phật giáo quan niệm, nếu không do nhân duyên, tại sao trong 8 tỉ người trên trái đất, ta lại gặp người đó? Tại sao trong hàng triệu cuộc gặp trong đường đời, ta lại đi chung đường với người đó? Tại sao tất cả những đoạn đường khác của ta đều ngắn ngủi còn đoạn đường ta đi chung với người đó lại dài hơn? Ắt hẳn là phải có một sợi dây vô hình nào đó trói ta lại với nhau từ trong tiền kiếp.
Cách lí giải này nghe siêu hình, nhưng cũng không phải là không có lí, tuy nhiên, cái lí của nó thật khó có thể chứng minh, bởi chúng ta chưa ai trải qua cái chết, và cũng thường quên sạch cả tiền kiếp của mình.
Vậy cái gì khiến cho chúng ta thực sự gặp nhau để có thể đi cùng nhau trong suốt chặng đường dài? Trong một cuộc sống khi mà mạng lưới kết nối ngày càng gia tăng, thì các mối quan hệ cũng thường bị pha loãng và trôi qua một cách chóng vánh. Vậy cái gì khiến chúng ta ở lại được với nhau? Đâu là bản chất của sự kết nối?
Tôi cho rằng sự kết nối bao giờ cũng bắt đầu bằng một điểm chung. Khi chúng ta có chung một sở nguyện, một mối quan tâm, thì chúng ta thường đi chung một con đường, hướng tới chung một đích đến. Vì thế, dù có xuất phát từ muôn hướng, kiểu gì cũng có lúc chúng ta gặp nhau trong chặng đường đời. Khi chúng ta có chung một tính cách, một sở thích, một lối sống, chúng ta sẽ có xu hướng làm chung một việc, việc chung đó cho đến một lúc sẽ dẫn chúng ta lại với nhau. Khi chúng ta có chung một tâm nguyện, thì trong cơ thể sẽ phát đi một tín hiệu trong vũ trụ, ở một nơi xa xôi nào đó, có thể có một người nhận được tín hiệu này và tự tìm đến bạn. Dù điều này thật là kì lạ, nhưng nó vẫn thường xảy ra. Khi bạn mong mỏi thật sự một điều gì, một cách thật vô tư và chân thành, thì một ngày nào đó, điều đó sẽ trở thành hiện thực.
Nhưng tại sao trong trăm nghìn mối dây liên hệ, thường là sớm tan vỡ, lại có một mối quan hệ nào đó đọng lại và trở nên bền vững?
Nguyên do của phần lớn sự tan vỡ là sự THIẾU KHOAN THỨ. Khi bạn cố chấp, bởi chỉ nghĩ đến lợi ích của mình mà không quan tâm đến tiếng nói, tâm trạng và lợi ích của người khác, bạn thường cảm thấy bực bội, hằn học. Bạn thấy mình thua thiệt, oan ức và thường đổ lỗi cho người khác, trách móc người khác. Bạn không đặt mình vào vị trí của người khác và vì thế sớm đưa ra những xét đoán chủ quan, thiếu công bằng. Người khác lúc đó hiện lên trong bạn với đầy rẫy những thói hư tật xấu không thể chấp nhận được. Và thế là, bạn muốn thoát khỏi tâm trạng bực bội của mình bằng cách kết thúc mối quan hệ với người ấy. Nhưng mà, khi mối quan hệ rạn nứt và đi đến tan vỡ, không chỉ người ấy cảm thấy đau lòng, mà chính bạn cũng cảm thấy bị tổn thương. Vết sẹo của sự sai lầm, thất bại đó, cảm giác mất mát đó sẽ đọng lại mãi trong bạn.
Trong hành trình đi chung một đoạn đường, dứt khoát sẽ xảy ra xô xát. Càng gần nhau người ta càng dễ nhìn thấy những thói xấu của nhau. Càng gần nhau người ta càng cảm thấy khó chịu vì sự không phù hợp trong tính cách, lối sống, cảm cảm thấy bất mãn vì người kia không đáp ứng được những kì vọng và mong mỏi của bạn. Là vì bạn đã áp đặt ý muốn của bạn, sự trông đợi của bạn lên người khác, và đòi hỏi người khác PHẢI TRỞ THÀNH con người như bạn mong muốn. Nhưng thực tế là, mỗi con người CHỈ CÓ THỂ LÀ CHÍNH HỌ, với những cố tật và sai lầm của họ, là cái đã được nhào nặn trong suốt những năm ròng trước đó, là cái rất khó có thể thay đổi. Tuy nhiên, mỗi người đều sẽ có những điểm mạnh mà bạn không có, là cái bạn cần phải học hỏi. Vì thế, sự đòi hỏi và cố chấp của bạn chỉ có thể đẩy quan hệ tới chỗ xung đột và đổ vỡ. Khi bạn cố bám lấy thành kiến của mình, thì thành kiến ấy cũng sẽ đeo bám bạn, che khuất giác quan của bạn, khiến bạn không còn nhận ra những điểm đáng yêu của người kia, cái đã khiến bạn đến với họ.
Cho nên, để gặp nhau trong cuộc đời, ta gần như không cần cố gắng. Nhưng để giữ gìn một mối quan hệ, chuyển nó thành một mối quan hệ bền vững, để có thể hạn chế tối đa sự tổn thương, thì rất cần nỗ lực, mà điều khó đạt được nhất, chính là bạn phải gỡ bỏ định kiến của mình, nhìn thấy cái cố chấp của mình, chấp nhận người khác như họ vốn có, đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ. Việc này nói thì dễ, nhưng làm thì rất khó. Bởi chúng ta thường có xu hướng trượt theo quán tính. Một lần đã nghĩ xấu về người khác, thì rất khó có thể vứt bỏ suy nghĩ ấy. Một khi một suy nghĩ đã được phát ra, một lời phán xét đã được phát ra, thì rất khó có thể rút lại, vì năng lượng xấu của nó đã được phát tán trong vũ trụ, và bạn không còn có thể kiểm soát được nữa, và nó sẽ đeo bám trong tâm trí bạn một cách dai dẳng, thậm chí suốt cuộc đời.
SỰ KHOAN THỨ là vũ khí để có thể hàn gắn những xung đột. Và gốc rễ của sự khoan thứ, đó là việc THAY ĐỔI ĐIỂM NHÌN. Chỉ cần bạn dịch chuyển một chút điểm nhìn của mình về phía người khác, bạn sẽ thấy câu chuyện diễn ra theo cách khác, bạn sẽ thấy cái lí của đối phương cũng như sự nhầm lẫn của mình. Dịch chuyển điểm nhìn một chút, bạn sẽ có được sự thông cảm và bao dung. Do vậy, hãy dịch chuyển con mắt hay phán xét của bạn để vứt bỏ những định kiến, để kết nối và khoan thứ.
Đôi khi, trong cuộc sống ta mắc phải rất nhiều sai lầm, mà sai lầm lớn nhất là phán xét chủ quan về người khác. Điều này không chỉ gây tổn thương tới người khác, mà gây tổn thương tới chính bạn. Khi bạn bực bội, bất mãn thì chính bạn là người phải chịu đựng cảm giác đó, không phải là bất cứ ai khác.
Khi còn nhỏ, một trong những điều mà mẹ tôi thường nhắc đi nhắc lại, mỗi khi tôi phạm lỗi là: con phải biết đặt mình vào vị trí người khác. Suốt ba chục năm tôi tự nhắc mình điều này, và dù nó đã trở thành nguyên tắc sống của tôi, nhưng cũng tự thấy không phải lúc nào cũng làm được. Vì thế, cần phải viết ra những điều này để tự nhắc nhở chính mình.
Bài viết rất hay và sâu sắc của cô Nguyễn Ngọc Minh giảng viên Khoa Ngữ văn, Trường Đại học Sư phạm Hà Nội mình xin chia sẻ cho mọi người cùng đọc và suy ngẫm