alita_sara
New member
- Xu
- 0
Ba ơi! Chị Trang không cho con chơi bong bóng
- Mày làm bể của chị một cái to rồi! Không cho chơi nữa! Đi chỗ khác!
- Huhuhu..Ba ơi!..huhuhu.."
***
Tôi giật mình tỉnh dậy sau giấc ngủ muộn chiều nay. Một ngày mệt nhoài với bao lo toan cuống cuồng cho việc mưu sinh, thêm vào 30 phút cho thân thể "tung hoành" dưới bể bơi tôi trở về nhà leo lên giường, ngồi ôm laptop... và thiếp đi lúc nào không hay. Có lẽ bạn không thể tưởng tượng tôi đã choàng tỉnh trong tư thế laptop vẫn "turn on" trên đùi, và người thì nửa ngồi nửa nằm. Nhưng tôi không có ý định bước khỏi giường ngay như mọi khi. Có chút gì đó man mác còn đọng lại trong lòng sau giấc mộng ngắn ngủi ấy...
Những cái bong bóng. Ừ! Thì có gì đâu, một thứ đồ chơi mà trẻ con nào cũng thích vì cảm thấy thật kì diệu khi chỉ từ một mảnh cao su nhỏ, người ta có thể làm phình thật to, thật tròn với đầy màu sắc rực rỡ... lạ kì hơn, chúng có thể bay!
Ngày còn bé, tôi mê đến mụ mị những chiếc bong bóng. Bao nhiêu tiền mẹ cho theo ăn quà vặt lúc đi học, tôi đều để dành mua bong bóng. Kì lạ, tôi chỉ mua mỗi hai màu : xanh và vàng! Lẽ ra tôi không để ý và nhớ được điều ấy cho đến một lần nọ, cách đây 2 năm, khi tôi đang lui cui lựa mua mấy cái bong bóng cho đứa cháu bà con. Thằng em tôi đứng kế bên nói:
- Chị lại tìm hai màu xanh và vàng à? Kì vậy, bong bóng càng nhiều màu càng đẹp chứ! Ngày xưa em không thích chơi bong bóng với chị vì nó chán lắm! Chỉ có mỗi hai màu! ...
Tôi ngưng tay một lúc, và nhớ lại mồn một chuyện ngày xưa. Chỉ có điều, suy tư trong tôi không còn là bong bóng nhiều màu hay biết bay. Tôi chỉ đặt cho mình câu hỏi về hai mảng màu xanh - vàng đã tiềm ẩn trong lòng một đứa bé non nớt ngày xưa tự bao giờ? Và vì sao trẻ con lại yêu thích bong bóng đến như thế?
Thời gian trôi qua, cuốn trôi của tôi cả quãng đời mơ mộng. Đôi khi tôi vội vã kiếm tìm để chợt nhận ra tất cả đã trôi đi không tì vết... Còn lại chăng là bàn tay ấm của Ba, ánh mắt buồn của mẹ, nụ cười hồn nhiên của em và những tháng ngày ngược dòng trong cái ao đời phẳng lặng... Nhưng sao có một thứ vẫn tươi nguyên không hề phai nhạt, đó là hai mảng màu xanh - vàng trong kí ức ngày xưa...
Tôi bồi hồi lục lại bài thơ cũ, khi tôi còn là cô bé tóc cột sừng trâu, tung tăng đến trường năm cuối cấp I:
"Vàng vàng là nắng
Xanh xanh là trời
Màu mạ non tươi
Là vàng xanh đó"
Giật mình nhận ra, tôi đã biết yêu mây xanh, nắng vàng từ lâu lắm! Phải chăng từ trong sâu thẳm, đã biết quý trọng cái thường hằng vĩnh cửu của cuộc sống. Để rồi có lúc cô đơn, tuyệt vọng, vô tình đặt bút viết:
"Xứ sở này cây xanh và đồng cỏ nhiều lắm. Nhưng tôi không nhớ mỗi ngày tôi đã đi qua bao nhiêu cây xanh và đồng cỏ. Đọng lại trong giấc mơ tôi từng đêm là hai gam màu chủ đạo : xanh và vàng. Xanh của trời, xanh của cỏ, xanh của lá và Vàng của nắng, vàng của hoa , vàng của lá".
Hai gam màu ấy như chút sức sống còn sót lại trong tôi. Chúng gọi tôi quay về với quá khứ bình yên và nhìn đến ngày mai bằng đôi mắt trong ngần xanh biếc... Thật may mắn xiết bao khi tuổi thơ yên bình. Ba mang đến đã cho tôi điều ấy! Tôi nhớ những trưa hè nắng vàng rực lửa, Ba đi hái lá me non đem về đun nước ấm tắm cho từng đứa con gái để phòng tránh bệnh "ghẻ ngứa" đang lan tràn ở vùng quê khi xưa. Rồi những hôm bất chợt dậy sớm lúc cuối tuần ở thành phố náo nhiệt, tôi lò mò lên sân thượng để hít thở khí trời, vô tình thấy Ba đứng trầm ngâm nơi đó, mắt nhìn vào một khoảng trời xanh phía xa mà nghĩ ngợi...
Nghe tiếng chân, Ba quay đầu nhìn tôi và bảo "Lại đây với Ba, nhìn trời xanh nhé... Nơi ấy sẽ là nơi mà chúng ta ai cũng khao khát tìm về nếu lỡ một ngày trời giông bão". Câu nói ấy đã trở thành một "sức sống ngầm" trong tôi... Tôi đã đi vượt bao miền giông bão, bởi tôi luôn tin rằng "Phía trước sẽ là bầu trời xanh..."
Có thể lắm, với bạn hai màu xanh - vàng không là gì cả. Và với chúng ta, bong bóng bây giờ chỉ là thứ xa xỉ, vớ vẩn. Nhưng bạn đã bao giờ tự hỏi, vì sao chúng không còn hấp dẫn trong mắt chúng ta? Phải chăng vì chúng không còn là bí mật nữa? Chúng ta đã biết cách làm ra bong bóng, cách làm chúng phình to, cách làm cho chúng bay... Vì vậy, ta thấy chúng bình thường, có phải thế không?
Nhưng với tôi, bong bóng vẫn có sức hấp dẫn! Bởi tôi không nhìn nó bằng đôi mắt hiện tại, mà bằng những hồi tưởng đẹp của tuổi thơ. Với cách ấy, tôi vẫn muốn làm như Ba đã dạy tôi vào một chiều hoàng hôn cũ "Con cầm bong bóng lên, quay theo hướng gió thổi, nguyện một điều ước”. Ba đã không nói với tôi là điều ước ấy có thành sự thật hay không? Nhưng nếu giờ này, có trong tay chùm bong bóng xanh - vàng của ngày xưa. Tôi sẽ làm như Ba đã nói...
Và gió ơi, hãy đưa dùm tôi lời nguyện cầu khe khẽ..
Đem thương nhớ tràn về "Nơi ấy phương Nam
- Mày làm bể của chị một cái to rồi! Không cho chơi nữa! Đi chỗ khác!
- Huhuhu..Ba ơi!..huhuhu.."
***

Tôi giật mình tỉnh dậy sau giấc ngủ muộn chiều nay. Một ngày mệt nhoài với bao lo toan cuống cuồng cho việc mưu sinh, thêm vào 30 phút cho thân thể "tung hoành" dưới bể bơi tôi trở về nhà leo lên giường, ngồi ôm laptop... và thiếp đi lúc nào không hay. Có lẽ bạn không thể tưởng tượng tôi đã choàng tỉnh trong tư thế laptop vẫn "turn on" trên đùi, và người thì nửa ngồi nửa nằm. Nhưng tôi không có ý định bước khỏi giường ngay như mọi khi. Có chút gì đó man mác còn đọng lại trong lòng sau giấc mộng ngắn ngủi ấy...
Những cái bong bóng. Ừ! Thì có gì đâu, một thứ đồ chơi mà trẻ con nào cũng thích vì cảm thấy thật kì diệu khi chỉ từ một mảnh cao su nhỏ, người ta có thể làm phình thật to, thật tròn với đầy màu sắc rực rỡ... lạ kì hơn, chúng có thể bay!
Ngày còn bé, tôi mê đến mụ mị những chiếc bong bóng. Bao nhiêu tiền mẹ cho theo ăn quà vặt lúc đi học, tôi đều để dành mua bong bóng. Kì lạ, tôi chỉ mua mỗi hai màu : xanh và vàng! Lẽ ra tôi không để ý và nhớ được điều ấy cho đến một lần nọ, cách đây 2 năm, khi tôi đang lui cui lựa mua mấy cái bong bóng cho đứa cháu bà con. Thằng em tôi đứng kế bên nói:

- Chị lại tìm hai màu xanh và vàng à? Kì vậy, bong bóng càng nhiều màu càng đẹp chứ! Ngày xưa em không thích chơi bong bóng với chị vì nó chán lắm! Chỉ có mỗi hai màu! ...
Tôi ngưng tay một lúc, và nhớ lại mồn một chuyện ngày xưa. Chỉ có điều, suy tư trong tôi không còn là bong bóng nhiều màu hay biết bay. Tôi chỉ đặt cho mình câu hỏi về hai mảng màu xanh - vàng đã tiềm ẩn trong lòng một đứa bé non nớt ngày xưa tự bao giờ? Và vì sao trẻ con lại yêu thích bong bóng đến như thế?
Thời gian trôi qua, cuốn trôi của tôi cả quãng đời mơ mộng. Đôi khi tôi vội vã kiếm tìm để chợt nhận ra tất cả đã trôi đi không tì vết... Còn lại chăng là bàn tay ấm của Ba, ánh mắt buồn của mẹ, nụ cười hồn nhiên của em và những tháng ngày ngược dòng trong cái ao đời phẳng lặng... Nhưng sao có một thứ vẫn tươi nguyên không hề phai nhạt, đó là hai mảng màu xanh - vàng trong kí ức ngày xưa...
Tôi bồi hồi lục lại bài thơ cũ, khi tôi còn là cô bé tóc cột sừng trâu, tung tăng đến trường năm cuối cấp I:
"Vàng vàng là nắng
Xanh xanh là trời
Màu mạ non tươi
Là vàng xanh đó"
Giật mình nhận ra, tôi đã biết yêu mây xanh, nắng vàng từ lâu lắm! Phải chăng từ trong sâu thẳm, đã biết quý trọng cái thường hằng vĩnh cửu của cuộc sống. Để rồi có lúc cô đơn, tuyệt vọng, vô tình đặt bút viết:
"Xứ sở này cây xanh và đồng cỏ nhiều lắm. Nhưng tôi không nhớ mỗi ngày tôi đã đi qua bao nhiêu cây xanh và đồng cỏ. Đọng lại trong giấc mơ tôi từng đêm là hai gam màu chủ đạo : xanh và vàng. Xanh của trời, xanh của cỏ, xanh của lá và Vàng của nắng, vàng của hoa , vàng của lá".

Hai gam màu ấy như chút sức sống còn sót lại trong tôi. Chúng gọi tôi quay về với quá khứ bình yên và nhìn đến ngày mai bằng đôi mắt trong ngần xanh biếc... Thật may mắn xiết bao khi tuổi thơ yên bình. Ba mang đến đã cho tôi điều ấy! Tôi nhớ những trưa hè nắng vàng rực lửa, Ba đi hái lá me non đem về đun nước ấm tắm cho từng đứa con gái để phòng tránh bệnh "ghẻ ngứa" đang lan tràn ở vùng quê khi xưa. Rồi những hôm bất chợt dậy sớm lúc cuối tuần ở thành phố náo nhiệt, tôi lò mò lên sân thượng để hít thở khí trời, vô tình thấy Ba đứng trầm ngâm nơi đó, mắt nhìn vào một khoảng trời xanh phía xa mà nghĩ ngợi...
Nghe tiếng chân, Ba quay đầu nhìn tôi và bảo "Lại đây với Ba, nhìn trời xanh nhé... Nơi ấy sẽ là nơi mà chúng ta ai cũng khao khát tìm về nếu lỡ một ngày trời giông bão". Câu nói ấy đã trở thành một "sức sống ngầm" trong tôi... Tôi đã đi vượt bao miền giông bão, bởi tôi luôn tin rằng "Phía trước sẽ là bầu trời xanh..."
Có thể lắm, với bạn hai màu xanh - vàng không là gì cả. Và với chúng ta, bong bóng bây giờ chỉ là thứ xa xỉ, vớ vẩn. Nhưng bạn đã bao giờ tự hỏi, vì sao chúng không còn hấp dẫn trong mắt chúng ta? Phải chăng vì chúng không còn là bí mật nữa? Chúng ta đã biết cách làm ra bong bóng, cách làm chúng phình to, cách làm cho chúng bay... Vì vậy, ta thấy chúng bình thường, có phải thế không?
Nhưng với tôi, bong bóng vẫn có sức hấp dẫn! Bởi tôi không nhìn nó bằng đôi mắt hiện tại, mà bằng những hồi tưởng đẹp của tuổi thơ. Với cách ấy, tôi vẫn muốn làm như Ba đã dạy tôi vào một chiều hoàng hôn cũ "Con cầm bong bóng lên, quay theo hướng gió thổi, nguyện một điều ước”. Ba đã không nói với tôi là điều ước ấy có thành sự thật hay không? Nhưng nếu giờ này, có trong tay chùm bong bóng xanh - vàng của ngày xưa. Tôi sẽ làm như Ba đã nói...
Và gió ơi, hãy đưa dùm tôi lời nguyện cầu khe khẽ..
Đem thương nhớ tràn về "Nơi ấy phương Nam