Bồ công anh

  • Thread starter Thread starter liti
  • Ngày gửi Ngày gửi

liti

New member

Mỗi loài hoa đều mang một ý nghĩa riêng. Ý nghĩa của bồ công anh là gì..?


Lời cầu chúc...

Mỗi cánh hoa bồ công anh đều hé mở một điều bí mật...

sieuthiNHANH2009112933248ywezzjhhod75419.jpeg

Thổi nhẹ...
Một cánh bay đi...Yêu thương bay đi rồi.
Bay đi thôi, không mất đâu... Bay đi để đến những vùng đất mới, để yêu thương trải rộng khắp nơi...
Cho thế giới đều tràn đầy yêu thương nhé...

sieuthiNHANH2009112933248owm2mjnmmz46463.jpeg


Thổi nhẹ...
Lại một cánh hoa nhẹ bay...
Lo âu, phiền muộn bay đi rồi... bay đi thật xa, không bao giờ trở lại...
Sẽ mãi mãi trên trời cao, không đáp xuống ai đâu.
Cánh hoa phiền muộn bay mãi chẳng dừng chân...
Và ai sẽ chẳng ai còn lo âu buồn bã...




Thổi nhẹ...
Một canh nữa bay đi rồi...
Cánh hoa này là gì nhỉ..? Hoa ơi bay cao thật cao nhé, mang những giấc mơ đến với vì sao...
Bay cao bay cao...
Và ước mơ sẽ thành hiện thực...

sieuthiNHANH2009112933248nmvhnzu4zj53337.jpeg




Thổi nhẹ...
Mang bình yên đi khắp nơi bồ công anh nhé...
Mọi sóng gió sẽ qua, sẽ không còn những rắc rối khiến người ta bận tâm lo lắng nữa......
Và lòng lại bình yên





Thổi nhẹ...
Sao cánh hoa bay nhiều quá...
Bay đi nhé, bay đi nhé hoa ơi...
Bay đến thật nhiều nơi nhé. Phủ những cánh bồ công anh nhỏ đến mọi miền. Rồi từng cây bồ công anh lại mọc lên...
Cứ thế cứ thế nhân lên thật nhiều nhé. Những cánh hoa nhỏ lại bay đi... thật cao... thật xa...
Nhẹ bay... nhẹ bay... đến những miền xa xôi nhất...
Mỗi cánh hoa là một niềm hạnh phúc...
Và hạnh phúc sẽ ngập tràn quanh tất cả...




Bồ công anh cũng là một lời tiên tri...

Thổi nhẹ... thổi nhẹ...Cánh hoa bay đi nhiều không..?

Thổi nhẹ... thổi nhẹ...
Chỉ còn một cánh thôi... Cánh hoa nhỏ nhất, yếu ớt nhất...
Sao chẳng bay đi thế..?


sieuthiNHANH2009112933248njayotg2ot22044.jpeg



Thổi nhẹ...
Vẫn không bay đi sao..?

Thổi nhẹ...
Còn lại một cánh hoa...
Yêu thương, phiền muộn, bình yên, hạnh phúc... tất cả đều bay đi rồi... Để xung quanh tràn ngập nắng ấm...
Còn một cánh hoa... Một chút tiếc nuối...
Để vào tim nhé, mãi mãi là một kỉ niệm đẹp chẳng bao giờ quên...



Hoa bay hết rồi...
Nhưng sẽ có rất nhiều, rất nhiều bông bồ công anh khác mọc lên...Lời tiên tri của hạnh phúc

(st)
 
Người yêu ơi có biết câu chuyện về một loài hoa, không sắc không hương chỉ một tấm lòng, gửi tình yêu theo gió tới thinh không…



Nếu không biết em kể anh nghe, chuyện tình loài hoa dại ẩn mình trong lòng đất, dai dẳng chờ mong ngày cựa mình đón nhận, một tình yêu chân thực sinh sôi.



Hoa bé nhỏ thôi và trái tim rất nhỏ, dễ lao đao khi được chạm vào. Một ngày kia mặt trời sáng trên cao, đem động lòng trước hồn hoa run rẩy, muốn thử sức mình đem sự sống cho hoa. Dẫu mặt trời đang ở rất xa, vẫn mang sức ấm ngàn đời xuống sâu lòng mặt đất, trái tim kiêu hãnh nghĩ trong lòng rất thật, với loài hoa kia một tuần đã đủ yêu.



Dù hoa không đẹp và cũng chẳng khó chiều, hoa bé nhỏ cũng vẫn là hoa dại. Loài hoa ít được nâng niu nhưng giàu tự ái, mê mải tự do trên những cánh đồng xanh. Hoa thử đo tình yêu bằng độ dài ánh sáng, bướng bỉnh nên không chịu nhú mình, chờ ngày đến mặt trời với tình yêu chân thật.



Mặt trời vốn là chúa tể của mọi loài, đâu có chịu thua một bông hoa hoang hoải. Đem theo mình cả một khối tình có thể làm tan chảy trái tim băng giá nhất, đến với hoa trong một phút giây thật, anh cũng tự nhủ mình có lẽ đã bắt đầu yêu.



Hoa ngẩn ngơ đón nhận diệu kỳ, trái tim ngây thơ run lên vì hạnh phúc, có lẽ nào giấc mơ này có thực, hoa đã yêu và cũng đã được yêu. E ấp hoa xòe cánh mỏng yêu kiều, màu rực rỡ như màu tình yêu ấy, trái tim hoa tan chảy thành bụi vàng lộng lẫy, dát sáng ngời trên gương mặt người yêu thương…

***



Giá như chuyện tình mình được như truyện cổ tích ngày xưa, (anh nhỉ?) chấm dứt khi cô bé lọ lem cưới được chàng hoàng tử, rồi nghĩ họ sẽ sống bên nhau hạnh phúc cho tới cuối đời. Hoa như em trong hạnh phúc chơi vơi, đâu biết được trong mật ngọt kia tình yêu còn vị mặn.



Anh thân yêu anh rạng rỡ như mặt trời, anh có mặt trăng anh có bầu trời anh có hoa hướng dương xinh đẹp. Anh cao sa, anh rạng ngời, anh kiêu hãnh. Anh là kẻ đi chinh phục đến ngàn đời. Một ngày kia anh phiêu bạt tới phương em, đặt dưới chân em trái tim anh kiêu bạc, anh nói lời yêu dễ dàng anh biết được, em sẽ trao lại anh trái tim bé nhỏ thơ ngây của một loài hoa.

Anh nắm giữ tim em anh nắm giữ hồn hoa, trong lòng bàn tay rồi nhưng anh chưa thấy đủ. Anh muốn em thuần phục như người ta dạy bảo loài mãnh thú, ngoan ngoãn nghe lời lòng chẳng được nghĩ suy.










Anh đâu biết dẫu em chỉ là bông hoa dại kia, thiếu thốn tình yêu và khát khao hạnh phúc, nhưng không phải vì bị vứt bỏ mà em chọn cuộc đời du mục, em vứt bỏ lồng son vì muốn tới cánh đồng xanh.

Bởi thế nên em sinh ra là bồ công anh, không phải là hướng dương hiền lành ngày dõi theo hướng mặt trời để thỏa mãn lòng kiêu hãnh, cung cúc phục tùng những ý muốn của chủ nhân.

Anh thân yêu dẫu cho anh rất giận, em không đánh đổi sự tự do của mình để làm thê thiếp của mình anh. Dẫu đời hoa bé nhỏ rất mong manh, em vẫn mong được sống trọn vẹn chỉ là người duy nhất, của người yêu em, chỉ riêng em, và cả tâm hồn em.



***

Không thỏa mãn vì tình hoa chân chất, không thể yêu hoa chỉ đơn giản vì hoa, mặt trời lại rong ruổi những bước xa, trên chặng đường chinh phục những tình yêu khác. Có sao đâu chàng mỉm cười rất bạc, dẫu thế nào cũng có hướng dương kia.

Chàng để lại tim hoa vết cắt chia lìa, chàng để lại hồn hoa những lặng câm run rẩy. Hoa giấu mình vào xù xì trái tim đang tan chảy, không phải vì tình yêu mà vì lệ của tình yêu. Nhưng không sao nhỉ, dẫu đời hoa có ngắn bao nhiêu, hoa sẽ vẫn dai dẳng chờ tình yêu chân thật từ đời này sang đời khác, mỗi cọng tơ trắng rủ mình bay theo nỗi buồn man mác, mang tình yêu hoa về với thinh không.



Em gượng tay vụng vuốt ánh cầu vồng, trong sắc trắng đồng hồ hoa trắng quá. Từng chiếc tơ gai tua tủa đẹp rạng ngời mà vẫn không chói lóa , vụng về bay theo từng cơn gió ngang qua. Em chúm môi thổi đi thật xa, tình yêu em giữ xót xa và âm ỉ, cái niềm đau mà từ ngày anh ra đi vẫn chưa bao giờ ngơi nghỉ, vẫn nhói lòng em mỗi khi nghĩ về anh.



Như tình yêu hoa vàng trên cánh đồng xanh, như tình yêu vô sắc vô hình của gió, em chờ mong ngày chợt nhận ra xung quanh mình vẫn có, một tình yêu vĩnh cửu đến muôn đời.












 
Truyền thuyết hoa Bồ Công Anh

Trên một cánh đồng nọ, có một loài cây có những bông hoa vàng rực, những chiếc lá dài, xanh thẫm với những chiếc răng cưa nhọn hoắt như những chiếc răng nanh của con sư tử. Người ta gọi nó là cây Răng Sư Tử.Răng Sư Tử nằm đủng đỉnh bên trên đồng cỏ dại, trong trái tim chàng ôm ấp những cánh hoa vàng như màu nắng. Người chàng yêu chính là đoá hoa nở rộ từ chính trong vòng tay ấm áp của chàng. Những chiếc lá gai góc của Răng Sư Tử ôm vòng lấy những đoá hoa, chở che và đầy khao khát.

Mùa hạ đến, những bông hoa trút bỏ những chiếc trâm cài đầu vàng óng, chiếc áo ruộm nắng được thay bằng một cái áo choàng bông nhẹ, trắng muốt và mịn như những chiếc lông ngỗng. Bông hoa từ trong vòng tay chàng trai vươn cao lên đầy kiêu hãnh. Răng Sư Tử vẫn say mê ngắm nhìn và thầm ngợi khen vẻ đẹp ấy của nàng. Người con gái của chàng đã biến thành bông Bồ Công Anh với chiếc áo choàng satin trắng xốp. Tình yêu cứ thế lớn lên...

Bỗng một ngày, từ một miền xa xôi nào đó, thổi đến một người con trai có cái tên là Gió. Gió ồn ào, mạnh mẽ, cuồng nhiệt và sôi nổi. Gió lướt đi trong vũ khúc quay cuồng. Gió cầm trên tay cây sáo trúc, thổi những bài ca đẹp về cánh đồng, và về những miền đất mà chàng đã đi qua. Gió kiêu hãnh, Gió lạnh lùng, và Gió cũng vô tâm. Gió lướt đi ngang qua trên cánh đồng, khiến biết bao loài cây phải hướng mắt theo. Bên trên cái thế giới nhỏ bé ấy, chàng là người được yêu mến và ngưỡng mộ.

Bồ Công Anh không phải là ngoại lệ. Gió ập tới khiến nàng choáng ngợp, choáng ngợp trước vẻ phong lưu và bất cần. Khi cơn Gió lướt qua trên cánh đồng, nàng vươn mình theo hướng gió, đón Gió về lại bên nàng. Nàng muốn được những ngọn gió mát rượi ôm ấp vào lòng, vuốt lên từng sợi bông của chiếc áo choàng trắng xốp. Nàng yêu Gió, trong sáng và trọn vẹn.

Nhưng Gió sinh ra không phải để dừng chân. Chàng là đứa con của Ngao Du và Mạo Hiểm. Cánh đồng cỏ bình yên không phải là chỗ trú ngụ đời đời. Gió lại ào ạt thổi qua. Bồ Công Anh cố níu giữ, cố nắm bắt Gió bằng thân hình mảnh dẻ của mình, nàng vươn mình ra. Nhưng vô ích. Gió vẫn cứ thổi lạnh lùng.

Răng Sư Tử nhói lên trong lòng. Trái tim chàng như bị chính những chiếc răng cưa cào xé. Chàng che chở cho người con gái chàng yêu, để rồi mất nàng trong giây lát. Răng Sư Tử tuyệt vọng giơ những cánh tay xanh biếc ra, giữ chặt lại Bồ Công Anh trắng muốt. Nhưng cánh tay chàng chơi vơi trong Gió. Những cánh hoa Bồ Công Anh xinh đẹp và mềm mại đã tự tách khỏi nhuỵ hoa, để bay cùng chiều với Gió mất rồi.

Và ngày ngày, những người nông dân đi trên cánh đồng vẫn nghe tiếng Răng Sư Tử thì thầm cùng với chàng Gió từ miền xa thổi đến, hỏi những cánh Bồ Công Anh đã được Gió mang tới nơi đâu... "Ở nơi đó, cô ấy sống thế nào?". Gió im lặng, Gió không thể mang Bồ Công Anh đi mãi. Cô gái ấy rơi xuống trên những cuộc hành trình, vùi mình vào trong đất, để rồi lại hồi sinh thành những đứa con và đặt tên chúng là Răng Sư Tử...

Cây có Hoa, nhưng không giữ được Hoa. Hoa chỉ luôn vươn mình theo Gió. Gió lại khó nắm bắt, lại chỉ biết yêu những cuộc hành trình. Và khi cơn Gió qua rồi, Hoa mới biết: cội nguồn của mình là nhựa chảy trong máu của cây...



======

Lời tiên tri hay lời cầu nguyện?

Sẽ không thể nào quên
Sau một lần được thấy
Những nụ hôn vàng cháy
Của hoa Bồ Công Anh
Trên má cánh đồng xanh
Ngất ngây và bát ngát

Đã lâu lắm rồi, khi con người mới hình thành nên các quốc gia và đang cố gắng củng cố sự vững mạnh của đất nước mình. Ở một vương quốc nọ, cũng giống như nhiều quốc gia khác, họ đang sống trong những ngày tháng đầu tiên của một thời kỳ phát triển mạnh mẽ. Cả đất nước dường như sôi nổi và phân kính với sự phát triển.

Ở nơi đó, trong một gia đình của vị quan có hai người con trai, một người còn khá nhỏ, người con trai còn lại đã bước sang độ tuổi 14. Cuộc sống của gia đình đối với nhiều người được coi là êm đềm và đầy đủ. Thế nhưng, cho đến một ngày, người cha gọi người con trai lớn và hỏi:" Sống ở trên đời việc lớn nhất đối với người con trai là gì?"

Người con trai trả lời: "Là một người con trai thì nên học tập và rèn luyện, còn là một người đàn ông thì phải giữ được cái cốt cách của một người con trai".

Người cha cau mày và nói: "Vậy là con biết mình phải sống thế nào rồi hả?".

"Dạ"- Người con trai đáp.

Người cha quay lưng đi mà không nói thêm lời nào.

Trong suốt quãng thời gian sau, cậu con trai lớn không ngừng trải qua bao nhiều thách thức của cuộc sống. Những bài học của từ những người trong gia đình đã trui rèn nên một con người, một người đàn ông thực sự.

Cậu con trai 14 năm nào đã trở thành chàng thanh niên cao lớn. Trong trái tim chàng là ẩm ủ bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu mơ ước. Có những ước mơ thất nhỏ bé như một câu chuyện tình, có những hoài bão to lớn như một vị hoàng đế. Có những mơ ước mà chàng đã giành được, những vinh quang nhỏ nhặt và có cả những thật bại đầy nước mắt. Cho đến một ngày, chàng muốn đi tìm một chỗ đứng riêng cho mình, muốn một cuộc sống độc lập, chàng đã quyết định ra đi.

Với nguồn lực của mình và số bạn bè của mình, chàng tự thiết lập cho mình một đội quân. Chàng muốn tự mình xây dựng một đế quốc cho riêng mình. Chàng đã ra đi.

Trải qua hàng trăm, hàng ngàn trận đánh. Đi qua biết bao nhiêu ngôi làng, nhưng những gì chàng giành được ngày một hùng mạnh, nhưng trong đàu chàng mới chỉ vọn vẹn có "kinh nghiệm về sự mất mát".Thời gian dần trôi, mải mê với chính chiến, mái tóc xanh thủa nào đã ngả màu tráng ngà, cái màu của tuổi tác và sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời.Vị hoàng đế, một mình một người chậm bước trên đất nước rộng lớn mà mình tạo ra. Ông mải mê đi, đi mãi, và dừng chân nghỉ trong phòng khác của một ngôi nhà nhỏ. Ngước mắt nhìn qua cửa sổ, ánh trăng đã lên cao.Trong mắt ông những kỷ niệm như tràn về, từ những ngày tháng thơ ấu, đến thời gian tha hương, xa xứ. Trong đâu ông hàng loạt những câu hỏi, những suy nghĩ về những gì ông chưa làm được. Ông nhớ những người thân thân, những người bạn, những người ông chưa làm được gì nhiều cho họ...

Ánh trăng đã xuống dần và vị hoàng đế gọi chủ nhà lại và nói: "Khi ta chết hãy chôn ta ở nới cánh đồng thảo nguyên rộng lớn ở quê ta. Ta muốn linh hồn ta được về với quên hương, để trở về với nới ta sinh ra. Dù ta ở đâu, bay xa đến đâu cũng sẽ có một ngày ta trở về mảnh đất đó"..."ta muốn gửi muôn phần hồn ta vào gió, phần theo cha, phần gửi mẹ, phần gửi người ta yêu, phần gửi những người ta đã lỡ hẹn, gửi những người cho ta là không đúng..."..."mỗi phần hồn là một lời nguyện cầu, nơi ta đến có nụ cười, có cả nước mắt,..."

Ít lâu sau vị hoàng đế băng hà. Theo lời căn dặn của ông, ông được chôn cắt tại thảo nguyên rộng lớn nơi quê hương ông sinh ra. Và từ nơi ông được chôn cắt mọc lên một loài hoa. Loài hoa lạ khi nở hoa trông như như những chiếc răng của loài sư tử. Khi hoa tàn những cánh hoa bay theo làn gió. Những cánh hoa tựa như những cây hoa thu nhỏ. Dựa mình theo gió mà bay...
Loài hoa đó được gọi tên hoa Bồ Công Anh... nơi gửi gắm những lời nguyện ước...



======

Ngày xưa, xưa thật là xưa, vị thần của các loài hoa bay xuống Trái Đất để tìm loài hoa Cô yêu thích nhất. Cô đi khắp các cánh đồng, các khu rừng và cả các khu vườn. Trong khu vườn nọ, Cô gặp hoa Tulip sặc sỡ với toàn màu đỏ và cam, đứng ngạo nghễ và kiêu hãnh. Cô hỏi Tulip: “Này Tulip, em muốn sống ở đâu cả đời?”. Tulip dõng dạc nói: “Tôi muốn sống trong chậu kiểng với thảm cỏ xanh mượt làm nên. Ở đó, màu sắc của tôi sẽ nổi bật. Mọi người sẽ phải trầm trồ than phục vẻ đẹp của tôi”.

Vị thần hoa thất vọng vì sự ngạo mạn của Tulip và quay sang hỏi hoa hồng câu hỏi tương tự. Hoa Hồng đáp: “Em chỉ muốn sống bằng cách leo trên bờ tường lâu đài thôi. Bởi vì em yếu đuối và mong manh lắm, không thể tự đứng 1 mình. Em cần có sự giúp đỡ và che chở”.

Thần Hoa lại buồn bã quay đi và gặp hoa Violet trong một khu rừng. Cô lại hỏi: “Em muốn sống ở đâu cả đời?”. Violet nói ngay: “Tôi muốn ở đây, giữa các tán rừng, nơi có dòng suối làm mát chân tôi, nơi cây cối giúp sắc tím của tôi không bị sức nóng ánh nắng phá huỷ”.

Một lần nữa, Thần Hoa lại thất vọng đi tiếp cho đến khi thấy hoa Bồ công anh cứng cỏi có sắc màu vàng giữa đồng cỏ. Cô hỏi: “Em muốn sống ở đâu cả đời?”.
Bồ công anh từ tốn trả lời: “Em muốn sống ở nơi trẻ em có thể tìm thấy em và mang em đến trường, nơi mà chúng có thể chơi đùa với em. Em muốn sống ven đường, trên đồng cỏ, giữa những bức tường đá trong thành phố để mọi người có thể thư giãn với màu sắc của em”.

Thần Hoa hài lòng với sự tốt bụng của Bồ công anh, Cô nói: “Em chính là loài hoa đáng yêu nhất. Em sẽ nở khắp nơi từ mùa Xuân cho đến mùa Thu và em sẽ là Hoa của trẻ con”.

Kể từ đó, Bồ công anh được đặc quyền nở sớm và có thể sống khắp nơi từ bờ tường, cánh đồng, cạnh túp lều… với sức sống bền bỉ, hạnh phúc.



======

Cha mặt trời và mẹ mặt trăng có rất nhiều con. Đó là những vì sao xinh xinh mà chúng ta thường thấy trên bầu trời đêm. Khi chúng lớn, mẹ mặt trăng tặng mỗi đứa một ngọn đèn để cùng mẹ làm nhiệm vụ thắp sáng bầu trời đêm.

Một vài ngôi sao nhỏ cảm thấy công việc này thật chán,đặc biệt là vào mùa đông khi vạn vật chìm trong giấc ngủ say và ấm áp, chỉ còn những vì sao đứng lẻ loi giữa vũ trụ bao la. Một buổi tối mùa đông, chúng từ chối làm việc. Chúng rủ nhau chơi trò cút bắt mặc cho mẹ Mặt trăng kêu gào khản cổ. Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua. Những ngôi sao bị cơn gió cuốn bay xuống mặt đất. Bầu trời tối đen. Những ngôi sao nhỏ run lên vì sợ.

Trời sáng dần. Những ngôi sao vội vàng gọi cha Mặt trời giúp chúng quay lại bầu trời. Nhưng cha bảo: những ai đã rời khỏi bầu trời thì không thể nào quay lại được nữa. Đêm nào các ngôi sao nhỏ cũng khóc. Mẹ Mặt trăng cũng khóc vì nhớ các con. Mỗi đêm, từ trên trời cao mẹ cất tiếng hát ru:"Twinkle,Twinkle Little star, How I wonder where you are?"

Đông qua, xuân đến. Một sáng tháng 4, cha mặt trời nhìn thấy những đứa con tội nghiệp đang co ro bên vệ đường. Thương tình, ông biến chúng thành những bông hoa màu trắng và tặng chúng mỗi đứa một cây đèn giống như chúng từng mang lúc còn ở trên trời. Và đó chính là hoa BỒ CÔNG ANH.




...Loài bồ công anh thật lạ, Lúc còn trẻ nở màu vàng làm tươi trời đất , về cuối đời khi sắc đã tàn phai, không mệt mỏi héo úa, mà bay đi gieo mầm khắp đất trời chuẩn bị cho một mùa mới lại vàng rực bồ công anh ...

-----

Nhẹ bay, nhẹ bay

cánh hoa kia còn đây...

Nhẹ rớt, nhẹ rơi

Hoa Bồ Công Anh đó...

...

Hoa trắng, hoa bông bay, tựa bức tranh....

...

Nhẹ bay, nhẹ bay

cánh hoa kia, vụt bay...

Nhẹ rớt, nhẹ rơi

trên cành cây đâm lá...

...

Hoa đó...hoa vẫn bay bay...khẽ cười...!

...

Hoa...vấn vương...quay quay...bên đồi...!
 
Nhẹ bay nhẹ bay
Cánh hoa kia còn đây
Nhẹ rớt nhẹ rơi
Hoa Bồ Công Anh đó
Em ước mong sao tình yêu khẽ trao anh
Hoa trắng hoa bông bay tựa bức tranh.

Nhẹ bay nhẹ bay
Cánh hoa kia vụt bay
Nhẹ rớt nhẹ rơi
Trên cành cây đâm lá
Anh đến bên em nhẹ trao tiếng yêu thương
Hoa đó vẫn bay bay khẽ cười.

da .. di da di da di da ............

Hạt sương đọng trên
Cỏ hoang trên đồng xanh
Cùng đếm từng bông
Hoa Bồ Công Anh đó
Cơn gió kia mang nụ hôn rất thơ ngây
Hoa vấn vương quay quay bên đồi ...

Cùng nhau xòe bàn tay ra hứng từng cánh Bồ Công Anh
Anh chạy đi tìm mua thu cỏ xanh

Cánh hoa vẫn cứ xoay xoay bay bay
Mang tình yêu tràn đầy ...

Nhẹ bay nhẹ bay
Cánh hoa kia vụt bay
Nhẹ rớt nhẹ rơi
Trên cành cây đâm lá
Anh đến bên em nhẹ trao tiếng yêu thương
Hoa đó vẫn bay bay khẽ cười.

da .. di da di da di da ............

Hạt sương đọng trên
Cỏ hoang trên đồng xanh
Cùng đếm từng bông
Hoa Bồ Công Anh đó
Cơn gió kia mang nụ hôn rất thơ ngây
Hoa vấn vương quay quay bên đồi ...

Còn đây nghe bên tai tiếng người say tình yêu huýt sáo
Trên cánh đồng xanh xao màu cỏ
Chìm trong hạt sương khuôn mặt anh và em
Chìm trong mưa miền xanh lá cỏ...
 
Có người bảo với Diệp rằng chiếc boomerang giống như con chim bồ câu bằng gỗ : ra đi là để quay về chỗ ban đầu. Diệp không nghĩ như vậy. Và nếu được chọn, Diệp sẽ chọn trở thành chim bồ câu. Không phải vì khát vọng hòa bình thế giới hay yên vui nhân loại mà vì một lẽ đơn giản hơn, chim bồ câu hồi tổ mang theo một điều mới còn chiếc boomerang quay trở về không khác điều gì. Trong vôn vàn câu tục ngữ từ ông bà để lại, có câu đã chớm nhạt phai giá trị nhưng với Diệp vẫn luôn có những câu đúng mãi muôn đời như lời dạy "đi một ngày đàng học một sàng khôn". Có thể bạn sẽ kiểm chứng bằng trải nghiệm của bạn rồi phản bác không phải ai cũng đội được cái "sàng khôn" ấy quay về.

:go::go::go:
[FLASH]https://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=https://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6U8W6C||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]

Hôm trước người bạn cho Diệp nghe bài "Dona Dona", khuc nhạc đồng quê quen thuộc của Pháp rồi chua xót cho những ước mơ thơ dại của cậu bé trong bài. Diệp đồng ý với bạn rằng những giấc mơ phiêu lưu vĩ đại của tuổi thơ cần được giữ gìn dù Diệp đã không nói với bạn rằng thật ra trong bản tiếng anh bài hát nói về tâm sự của một chú bê con bị đem bán! Thế thì đã sao, miễn là có một giấc mơ thì đủ lớn thì chú bê con hay cậu bé đều có thể trở nên đáng trân trọng! Lúc bè người ta được gieo vào đầu ước mơ bay cao bay xa khi sách thiếu nhi nói rằng khả năng của con người là vô hạn, rằng con người có thể lặn sâu tận đáy đại dương bằng tàu ngầm và vượt ra ngoài Trái Đất bằng phi thuyền. Vậy thì sự từng trải đã dạy bạn điều gì? Rằng "sức người có hạn", rằng muốn đi tàu ngầm phải là tỉ phú và muốn bước lên phi thuyền phải là phi hành gia? Chính vì thế Diệp từng nói với bạn sự từng trải đôi khi kéo lùi khát vọng, khi độ tuổi tỉ lệ nghịch với độ lớn của những giấc mơ phiêu lưu đáng trân trọng. Có một câu hỏi trong quyển sách đố vui rằng "Con người không có cánh nhưng tại sao con người lại có thể bay cao và bay xa nhất?" Diệp sẽ không trả lời bằng câu trả lời trong sách mà bằng nhiều đáp án khác. Bởi vì con người bay bằng những giấc mơ phiêu lưu. Bởi vì đơn giản Yủi Gagarin đã luôn giữ được khát khao chinh phục từ thời ông 5 tuổi. Bởi vì nhân loại tiến bộ bằng những cuộc thiên di, và bởi vì Diệp cũng như bạn thay đổi bằng những chuyến đi.

:go::go::go:

Dandelion_by_ThisYearsGirl.jpg

Với Diệp, mùa hè luôn tràn ngập những điều đáng nhớ. Vì những mùa hè đi dọc miền đất nước mà Diệp khám phá rằng Việt nam quá đẹp, rằng diệp không thể vui vẻ sinh sống ở đất nước nào khác ngoài Việt nam. Mùa hè đi tình nguyện đã hâm nóng nhiệt huyết của Diệp bằng cách thổi lửa cho những ước mơ đi xa. mùa hè cộng tác với tờ báo yêu quý giúp Diệp tìm được những người cùng chia sẻ ước mơ cho những chuyến phiêu lưu tinh thần. Mùa hè đi phục vụ những cuộc thi sắc đẹp, những show diễn thời trang, những show diễn ca nhạc với vô vàn kinh nghiệm khiến Diệp khao khát đi để học. Mùa hè tự mình chinh phục đỉnh Phan-xi-păng để giúp Diệp biết mình đã đổi thay sau những chuyến đi. Và Diệp sẽ còn nhiều mùa hè nữa.

2ivhi7xkpx4yftazpl.jpg

Còn bạn? Diệp nghĩ chắc bạn biết hoa bồ công anh qua rất nhiều câu chuyện. Đó là một loài hoa đẹp, nhưng người ta sẽ không thích nó đến thế nếu như nó không có cái cách tung bay trước gió của riêng mình. Một loài hoa yếu nhưng lại phi thường khi hòa mình vào trong làn gio, nương theo điều kiện không thuận lợi ban đầu để thích nghi nhập cuộc nhiệt tình vào những chuyến phiêu lưu. Đó chẳng phải là ước mơ của tuổi trẻ sao? Hãy ngước nhìn bầu trời xanh nắng hè và nhớ về những giấc mơ thuở bé để kết hoa bồ công anh trên đôi bàn tay rồi bước đi đến vùng đất mới, bạn nhé !

Hãy ngước nhìn bầu trời xanh nắng hè và nhớ về những giấc mơ thuở bé để kết hoa bồ công anh đôi bàn tay rồi bước đi đến vùng đất mới, bạn nhé !


(Bài viết và hình ảnh đuợc sưu tầm và chính sửa ).
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top