Bắt đầu khát vọng tuổi 20..

  • Thread starter Thread starter huetran
  • Ngày gửi Ngày gửi

huetran

New member
Xu
74
20 tuổi, lần đầu tiên biết nấu một nồi cơm, dù nồi cơm đó trên sống dưới khét, nhưng cũng là thành quả đầu tiên của một đứa tiểu thư như tôi.




20.jpga.jpg




Cuối năm cũng bắt chước người ta , ngồi nhìn lại xem mình đã có gì để có thể tự hào với chính mình không.....
******​

Ở nhà, nồi cơm điện còn không biết nấu, thế mà hôm nay đã biết nấu cơm bằng bếp củi. Mà củi là tự ra sân chặt chứ không phải có sẵn đâu. Nấu xong nồi cơm, cái mặt đen xì, cái tay thì đỏ và xước hết, nhưng sao vẫn thấy vui quá. Thế là xung phong ngày mai nấu cơm tiếp trong cái nhìn “sợ hãi” của mọi người trong đội — vì sợ ăn cơm sống — khét mình nấu sẽ bị đau bụng, hihi. Yên tâm đi mọi người, ngày mai sẽ cố gắng… ít khét và ít sống hơn, chí ít thì hôm nay khúc giữa nồi cơm cũng chín ngon lành chứ bộ.

20 tuổi, lần đầu tiên biết đi cầu khỉ. Nói là “biết” nhưng đi vẫn run lắm, vẫn té lên té xuống mấy lần rồi mới trót lọt qua cầu. 20 tuổi, lần đầu biết thế nào là cơm tập thể, dĩa thịt tí xíu mà gần 10 đôi đũa tranh nhau, vèo một cái là không còn miếng mỡ nào. Nhưng mà vẫn vui lắm!
20 tuổi, lần đầu tiên biết nhường nhịn người khác và tập cách sống hòa nhã trong cộng đồng. Không phải lúc nào mình cũng đúng và cũng bắt người khác xin lỗi mình.
20 tuổi, lần đầu tiên cùng mọi người đi xây nhà. Nói cho hoành tráng là xây nhà chứ thật ra thì mình chỉ phụ trách nhiệm vụ đưa lá cho mấy anh lợp mái nhà thôi. Chưa bao giờ mình đứng lâu ở ngoài nắng đến như vậy. Nhưng mà vẫn không thấy mệt, vì cuối ngày má Hai đã có mái nhà vững vàng thay cho mái nhà xiêu vẹo, dột nát của má. Mấy đứa nhỏ con má vui quá cứ ôm lấy tụi mình không cho về. Má mời cơm, nhìn mâm cơm mà nước mắt mình ứa ra, mâm cơm cho má và 3 đứa con nhỏ mà chỉ có 1 dĩa rau luộc và con cá kho nhỏ xíu lõng bõng nước…
20 tuổi, lần đầu tiên mình biết thế nào là nghèo khổ, và cực nhọc, là vất vả. “Biết” bằng mắt, bằng tai, bằng cả tâm hồn chứ không chỉ bằng cái nhìn hời hợt trên phim ảnh trước kia. Bà con ở đây lam lũ quá, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời ngày này qua ngày khác mà cái đói vẫn ám ảnh đeo mang. Mọi cố gắng vun trồng của mọi người, chỉ cần một cơn lũ là trở về con số 0. Và cái xóm nghèo ấy đã nghèo nay còn nghèo hơn.

Nhiều người nói mình không nên đi Mùa Hè Xanh. Ban đầu mình cũng băn khoăn nhiều lắm khi tham gia chiến dịch. Nhưng đi rồi mới thấy mình lớn thêm rất nhiều. Có đi mới biết bao điều mình còn ngu ngơ lắm. Có đi mới biết mình còn sung sướng lắm. Và có đi mới biết mình còn phải sống tích cực hơn nhiều lắm, không chỉ vì mình mà còn vì rất nhiều người khác nữa. Có quá muộn không khi bây giờ mình mới nhận ra điều này? Có lẽ là không, không bao giờ muộn cho một ước mơ, mình sẽ đi, rồi sẽ đến… bắt đầu cho khát vọng tuổi 20…
Gia Bảo (Bình Thạnh)​
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top