Đến tận bây giờ, khi không còn ngồi trên ghế nhà trường nữa, và khi nhắc đến kỷ niệm thời học sinh ngây ngô thì chúng em luôn nhớ đến thầy.
Thầy luôn là người thầy mà chúng em quý mến nhất, thầy luôn là tấm gương sáng để chúng em noi theo.
Thời học sinh của tôi nhớ nhất là năm cuối cấp - lớp 9/3 - thầy chủ nhiệm là thầy Phạm Phú Quốc Khánh. Năm thầy chủ nhiệm lớp tôi là năm đầu tiên thầy đi dạy. Thấy vừa làm chủ nhiệm vừa dạy môn Tiếng anh. Thầy rất nghiêm và khó tính. Thầy luôn kỳ vọng rất cao ở chúng tôi. Thầy luôn đặt mục tiêu cho lớp, hàng tuần phải nằm trong top 3 lớp được tuyên dương trước trường, sẽ có một tiết dự giờ môn thầy mỗi tuần. Vì đây là năm cuối cấp, chúng tôi càng phải nổ lực hơn nữa. Thầy lại càng khắc khe và xử phạt nặng hơn nếu ai sai phạm.
Hàng tuần, sau khi sinh hoạt chào cờ dưới sân xong. Tiếp đến là tiết sinh hoạt chủ nhiệm. Khác với những lớp khác, buổi sinh hoạt chủ nhiệm của chúng tôi rất kinh hoàng, ai nấy trong lớp đều tỏ ra căng thẳng. Bởi vì, đó là buổi tuyên dương những cá nhân xuất sắc trong lớp và cũng là xử phạt những cá nhân nằm trong sổ đen của nhà trường và của lớp. Lớp tôi luôn có quỹ dành cho khen thưởng và không loại trừ quỹ dành để mua roi mây. Các bạn tin nổi không, khoảng hai tuần là lớp tôi thay cây roi mây mới. Thời tôi còn học không cấm việc thầy cô đánh học sinh nên lúc đó việc phạt học sinh là chuyện bình thường.
Tôi nhớ có lần tên tôi nằm trong sổ đen của lớp tức là tôi sẽ lên bàn nóng của lớp (nó cũng tương tự như ghế nóng trong các trò chơi game show mà đài truyền hình hay nói, cảm giác vừa lo sợ, vừa ngại khi phải nằm giữa lớp). Trước khi thầy phạt thầy đều hỏi chúng tôi đã phạm lỗi gì? Lần sau có tái phạm nửa không? Sau đó, tôi ăn ba cây roi mây vào mông. Các bạn không tin nỗi đâu, sau khi bị phạt xong, tôi không thể đứng nổi dậy, cảm giác tê cứng và không dám ngồi xuống ghế liền, tôi chỉ biết đứng khóc nức nở. Tôi biết thầy cũng không nở đánh chúng tôi như vậy đâu, mỗi khi thầy phạt, mắt thầy đỏ hoe, giọng thầy lạt đi. Tôi cảm nhận được thầy cũng đã khóc, nhưng chúng đã bị cặp kiếng cản lại, cùng với cái dụi vội vàng khiến chúng chưa kịp lăn xuống. Và thầy luôn ra ngoài mỗi khi phạt xong.
Thầy vô cùng tận tâm với lớp, có dịp Hưng - thành viên lớp tôi - nghỉ học liên tiếp hai tuần nhưng không rõ lý do. Thầy tìm hiểu và xuống tận nhà bạn ấy để hỏi nguyên nhân và động viên Hưng đi học lại. Lần đó, tối nào thầy cũng qua nhà Hưng để trao đổi, động viên mẹ Hưng cho Hưng đi học lại vì ba Hưng vừa mới qua đời, tài chính của gia đình phụ thuộc hoàn toàn vào ông. Thầy đã quyên góp tiền từ các thầy cô trong trường. Lớp chúng tôi cũng thế, góp một phần tiền quà sáng để giúp Hưng. Cuối cùng, Hưng đã đi học lại, cả lớp vô cùng mừng rỡ, và thầy là người mừng rỡ nhất. Thầy vô cùng xúc động, không nói thành lời chỉ xoa đầu Hưng và ghì vào lòng. Hưng cũng thế chẳng nói gì, chỉ khóc trong lòng thầy.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã gần tới ngày chúng tôi thi chuyển cấp. Thầy động viên chúng tôi rất nhiều. Sau kỳ thi, thầy hứa sẽ chiêu đãi chúng tôi một buổi dã ngoại ngoài trời. Vì thế, chúng tôi đã mang tâm trạng rất thoải mái, và một tình thần tràn đầy tự tin để đương đầu với kỳ thi quan trọng…
Đến tận bây giờ, khi không còn ngồi trên ghế nhà trường nữa, và khi nhắc đến kỷ niệm thời học sinh ngây ngô thì chúng em luôn nhớ đến thầy. Thầy luôn là người thầy mà chúng em quý mến nhất, thầy luôn là tấm gương sáng để chúng em noi theo.