Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HÓA
Các Nền Văn minh Thế Giới
Văn hóa Phật giáo
Bàn tay của Đức Phật A Di Đà
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="phukiennhat" data-source="post: 174449" data-attributes="member: 314032"><p><span style="color: #141414">Xe chạy đường trường hơn một giờ, nói quanh trong xóm quê thêm độ nửa giờ nữa thì rẽ vô một khu hơi nghèo vắng rồi ngừng lại trong sân một căn nhà có vẻ khang trang trên khu đất rộng. Tấm bảng sơn xanh chữ đỏ có tên ngôi chùa nằm khiêm nhường bên một cội cây cành lá xum xuê. Tên chùa cũng bình thường nhưng chữ chùa khiến già Thanh có thiện cảm hơn tiếng tự thường gặp. “Chùa Pháp Vân,” nghe gần gụi hơn “Pháp Vân Tự” nhiều. </span></p><p></p><p><span style="color: #141414">Cũng không thấy những câu đối liễn màu đỏ chói chang, mệt mắt với kiểu chữ Việt viết tròn tròn giả Hán tự thường có. Già Thanh thầm thì trong bụng: “Chắc chắn sư trụ trì nhiều Việt tính... những chi tiết nho nhỏ như thế nầy rất đáng ngưỡng phục và nên khuếch tán. Hẳn sẽ có nhiều điều đáng nghe, đáng học ở vị sư nầy.”</span></p><p></p><p></p><p><span style="color: #141414">Cảnh quang thoáng đạt, vắng bóng những tượng đá trắng rườm rà phô trương tạc những nhân vật huyền thoại chẳng ai biết nghệ nhân lấy chi tiết từ đâu. Chỉ có một mình ngôi tượng mẹ Quan Âm đưa thiên nhãn nhân hậu nhìn khách, như theo dõi để chở che những bước chân của tín chúng thập phương. Cả ba người bước tới chưn tượng xá ba xá làm lễ ra mắt rồi đến cửa, bấm chuông. Hai chiếc xe quẹo vô bãi đậu, ba cặp khách Mỹ tới dưới chân tượng, chấp tay ngang bụng, nghiêm trang đứng mặc niệm.</span></p><p></p><p><span style="color: #141414">“Hình tượng Phật Bà dễ được kính tin vì tương tợ với hình tượng Đức Mẹ của họ.” Già Thanh nói với con gái, mắt không rời những vị khách tóc vàng với lòng cảm phục. “Chùa Việt Nam nơi xứ người dựng tượng Phật Bà ngoài sân trống vắng mục đích là tạo sự dễ dàng cho việc chiêm bái ngoài nghi tiết. Người bản xứ chỉ cần đến cầu nguyện rồi về, không phải vào chánh điện, không phải trò chuyện với vị trụ trì, vốn chướng ngại về ngôn ngữ tôn giáo.”</span></p><p></p><p><span style="color: #141414">Người đàn bà mỉm cười hãnh diện trao ánh mắt với chồng như thầm nói đạo Phật của mình cũng có chút nào ảnh hưởng lên người bản địa rồi áy náy nói với cha rằng mình rất ngại khi đến đây mà không thông tin trước cho sư ni. Anh chồng nói mình có lý do vì làm theo ý cha từ xa đến muốn thăm linh của cháu, luôn thể viếng cảnh một ngôi chùa địa phương.</span></p><p></p><p><span style="color: #141414">Vậy mà chúng không cho mình biết đây là chùa sư nữ! Già Thanh hơi ngạc nhiên rồi mạnh dạn bước lên thềm bấm chuông. chừng như lâu lắm, chừng hơn mười phút, sư cô trụ trì mới ra mở cửa. Nụ cười hiền hòa và thân thiện chiếm ngay thiện cảm của khách. “Xin lỗi vì để quí khách đợi hơi lâu. Chùa vắng, ngày thường phải đóng cửa, tín hữu viếng chùa thì bấm chuông, ni ở đây chỉ có mình mình, phải cẩn thận ngừa những bất trắc.”</span></p><p></p><p><span style="color: #141414">Trụ trì thân tình dẫn khách đi viếng phòng ốc. Chánh điện trang nghiêm. Gian phòng thờ các linh sạch sẽ, yên ấm trong cách miêu tả đơn giản. Hình đứa cháu gái chớm tuổi hai mươi đang nở nụ cười vui như cười chào cha mẹ và ông ngoại đến thăm. Con bé toát ra nét trẻ trung yêu đời biết bao bên cạnh hàng mấy mươi hình đồng cảnh khác. Già Thanh nhìn từng hình, từng hình. </span></p><p></p><p><span style="color: #141414">hồ hết là những bức hình tươi trẻ. Có thể người nhà đã chọn tấm ảnh đẹp nhứt cho người nằm xuống. Già Thanh không thấy mình khác với họ bao lăm khi nghĩ rằng bất kỳ ai trong các hình kia trước đây cũng như mình và sau nầy mình cũng như họ thôi. Người mẹ ngước nhìn hình con gái mình, thân thiết, mắt đỏ hoe, mọng ước, đưa tay len lén dụi. Người cha day mặt ra sau, cúi đầu. Không khí lắng đọng.</span></p><p></p><p><span style="color: #141414">Già Thanh muốn đưa tay lên sờ tấm hình cháu ngoại nhưng ngại tạo thêm nỗi buồn cho bố mẹ nó nên đành thôi. Nói nhỏ: “Cháu ở chùa nghe kinh, mau siêu thoát.”</span></p><p></p><p><span style="color: #141414">Tiếng sư ni phá tan sự buồn thảm đó: </span><span style="color: #141414">“Cũng gần giáp năm cháu rồi. Mau quá. Hai tháng nữa chứ mấy.”</span></p><p><span style="color: #141414">Người mẹ:</span></p><p></p><p><span style="color: #141414">“Dạ, sư cô nhớ hay quá. Đến lúc đó cũng xin nhờ sư cô lo liệu mọi sự cho cháu. Chúng con không hiểu biết lắm những gì cần phải làm.”</span></p><p></p><p><span style="color: #141414">Tiếng con của người đạo hữu canh chừng bằng tuổi với sư ni trụ trì khiến già Thanh thấy vui vui. Con gái mình đã phần nào đè xuống cái ngã mạn khi thốt ra trôi chảy tiếng con. Bản ngã nói cho cùng cũng là không, chỉ vì con người gán cho nó tánh cách nhập làm một với hình hài huyễn hóa ngày nay vốn bị lầm tưởng là thường trụ, nên ngại ngùng khi dùng với người tu hành ngang tuổi đời...</span></p><p></p><p><span style="color: #141414">Trích nguồn : </span><a href="https://cachlamdeptrangda.blogspot.com/2017/05/giot-nuoc-nghieng-minh.html" target="_blank">https://cachlamdeptrangda.blogspot.com/2017/05/giot-nuoc-nghieng-minh.html</a></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="phukiennhat, post: 174449, member: 314032"] [color=#141414]Xe chạy đường trường hơn một giờ, nói quanh trong xóm quê thêm độ nửa giờ nữa thì rẽ vô một khu hơi nghèo vắng rồi ngừng lại trong sân một căn nhà có vẻ khang trang trên khu đất rộng. Tấm bảng sơn xanh chữ đỏ có tên ngôi chùa nằm khiêm nhường bên một cội cây cành lá xum xuê. Tên chùa cũng bình thường nhưng chữ chùa khiến già Thanh có thiện cảm hơn tiếng tự thường gặp. “Chùa Pháp Vân,” nghe gần gụi hơn “Pháp Vân Tự” nhiều. [/color] [color=#141414]Cũng không thấy những câu đối liễn màu đỏ chói chang, mệt mắt với kiểu chữ Việt viết tròn tròn giả Hán tự thường có. Già Thanh thầm thì trong bụng: “Chắc chắn sư trụ trì nhiều Việt tính... những chi tiết nho nhỏ như thế nầy rất đáng ngưỡng phục và nên khuếch tán. Hẳn sẽ có nhiều điều đáng nghe, đáng học ở vị sư nầy.”[/color] [color=#141414]Cảnh quang thoáng đạt, vắng bóng những tượng đá trắng rườm rà phô trương tạc những nhân vật huyền thoại chẳng ai biết nghệ nhân lấy chi tiết từ đâu. Chỉ có một mình ngôi tượng mẹ Quan Âm đưa thiên nhãn nhân hậu nhìn khách, như theo dõi để chở che những bước chân của tín chúng thập phương. Cả ba người bước tới chưn tượng xá ba xá làm lễ ra mắt rồi đến cửa, bấm chuông. Hai chiếc xe quẹo vô bãi đậu, ba cặp khách Mỹ tới dưới chân tượng, chấp tay ngang bụng, nghiêm trang đứng mặc niệm.[/color] [color=#141414]“Hình tượng Phật Bà dễ được kính tin vì tương tợ với hình tượng Đức Mẹ của họ.” Già Thanh nói với con gái, mắt không rời những vị khách tóc vàng với lòng cảm phục. “Chùa Việt Nam nơi xứ người dựng tượng Phật Bà ngoài sân trống vắng mục đích là tạo sự dễ dàng cho việc chiêm bái ngoài nghi tiết. Người bản xứ chỉ cần đến cầu nguyện rồi về, không phải vào chánh điện, không phải trò chuyện với vị trụ trì, vốn chướng ngại về ngôn ngữ tôn giáo.”[/color] [color=#141414]Người đàn bà mỉm cười hãnh diện trao ánh mắt với chồng như thầm nói đạo Phật của mình cũng có chút nào ảnh hưởng lên người bản địa rồi áy náy nói với cha rằng mình rất ngại khi đến đây mà không thông tin trước cho sư ni. Anh chồng nói mình có lý do vì làm theo ý cha từ xa đến muốn thăm linh của cháu, luôn thể viếng cảnh một ngôi chùa địa phương.[/color] [color=#141414]Vậy mà chúng không cho mình biết đây là chùa sư nữ! Già Thanh hơi ngạc nhiên rồi mạnh dạn bước lên thềm bấm chuông. chừng như lâu lắm, chừng hơn mười phút, sư cô trụ trì mới ra mở cửa. Nụ cười hiền hòa và thân thiện chiếm ngay thiện cảm của khách. “Xin lỗi vì để quí khách đợi hơi lâu. Chùa vắng, ngày thường phải đóng cửa, tín hữu viếng chùa thì bấm chuông, ni ở đây chỉ có mình mình, phải cẩn thận ngừa những bất trắc.”[/color] [color=#141414]Trụ trì thân tình dẫn khách đi viếng phòng ốc. Chánh điện trang nghiêm. Gian phòng thờ các linh sạch sẽ, yên ấm trong cách miêu tả đơn giản. Hình đứa cháu gái chớm tuổi hai mươi đang nở nụ cười vui như cười chào cha mẹ và ông ngoại đến thăm. Con bé toát ra nét trẻ trung yêu đời biết bao bên cạnh hàng mấy mươi hình đồng cảnh khác. Già Thanh nhìn từng hình, từng hình. [/color] [color=#141414]hồ hết là những bức hình tươi trẻ. Có thể người nhà đã chọn tấm ảnh đẹp nhứt cho người nằm xuống. Già Thanh không thấy mình khác với họ bao lăm khi nghĩ rằng bất kỳ ai trong các hình kia trước đây cũng như mình và sau nầy mình cũng như họ thôi. Người mẹ ngước nhìn hình con gái mình, thân thiết, mắt đỏ hoe, mọng ước, đưa tay len lén dụi. Người cha day mặt ra sau, cúi đầu. Không khí lắng đọng.[/color] [color=#141414]Già Thanh muốn đưa tay lên sờ tấm hình cháu ngoại nhưng ngại tạo thêm nỗi buồn cho bố mẹ nó nên đành thôi. Nói nhỏ: “Cháu ở chùa nghe kinh, mau siêu thoát.”[/color] [color=#141414]Tiếng sư ni phá tan sự buồn thảm đó: [/color][color=#141414]“Cũng gần giáp năm cháu rồi. Mau quá. Hai tháng nữa chứ mấy.”[/color] [color=#141414]Người mẹ:[/color] [color=#141414]“Dạ, sư cô nhớ hay quá. Đến lúc đó cũng xin nhờ sư cô lo liệu mọi sự cho cháu. Chúng con không hiểu biết lắm những gì cần phải làm.”[/color] [color=#141414]Tiếng con của người đạo hữu canh chừng bằng tuổi với sư ni trụ trì khiến già Thanh thấy vui vui. Con gái mình đã phần nào đè xuống cái ngã mạn khi thốt ra trôi chảy tiếng con. Bản ngã nói cho cùng cũng là không, chỉ vì con người gán cho nó tánh cách nhập làm một với hình hài huyễn hóa ngày nay vốn bị lầm tưởng là thường trụ, nên ngại ngùng khi dùng với người tu hành ngang tuổi đời...[/color] [color=#141414]Trích nguồn : [/color][URL]https://cachlamdeptrangda.blogspot.com/2017/05/giot-nuoc-nghieng-minh.html[/URL] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HÓA
Các Nền Văn minh Thế Giới
Văn hóa Phật giáo
Bàn tay của Đức Phật A Di Đà
Top