Bạn - đọc & chia sẻ về cuộc sống

  • Thread starter Thread starter Butchi
  • Ngày gửi Ngày gửi

Butchi

VPP Sơn Ca
Xu
92
Tôi có cậu con trai 9x đang học năm cuối cùng trong trường phổ thông trung học. Cháu từng bỏ học đi chơi thâu đêm với bạn game. Tôi đã không còn biết làm gì để cháu trở lại học hành bình thường. Nếu có cách nào bạn hãy chỉ giúp tôi! (Dinh nd)

Tôi có cậu con trai 9x đang học năm cuối cùng trong trường phổ thông trung học. Bao nhiêu năm qua tôi đã làm tất cả những gì có thể để con tôi học hành đến nơi đến chốn. Những năm học cấp một, cấp hai tuy cháu học không giỏi nhưng năm nào cũng đạt học sinh tiên tiến.

Kể từ khi cháu vào cấp ba đến nay tôi đã hoàn toàn thất vọng về đứa con tôi yêu quý, khi biết rằng con chán học đến mức bỏ học đi chơi game thường xuyên.

Qua tìm hiểu bạn bè của cháu tôi biết con mình đã nghiện game rồi. Lúc đầu là cháu hay về muộn học. Gia đình không để cháu tự đi mà thay nhau đưa đón cháu đến trường. Càng quản chặt cháu càng tỏ ra bướng bỉnh hơn về sau là bỏ học đi chơi thâu đêm với bạn game. Gia đình đã tìm con khắp quán game trong thành phố nhưng vô vọng vì trong thành phố quá nhiều quán.

Không còn cách nào tôi đành chấp nhận mua máy và nối mạng để con chơi game ở nhà lúc không học. Song được một thời gian cháu chán chơi một mình lại bỏ ra quán chơi. Bằng mọi biện pháp tôi lại đưa cháu về nhà nhưng lúc này con tôi đã thành nghiện game nên chẳng thiết học hành chỉ đến lớp một buổi rồi về đến nhà là dán mắt vào màn hình vi tính .

Gia đình tôi tìm mọi cách động viên cháu, thuê thầy về nhà dạy thêm, chỉ bảo điều hơn lẽ phải mà cháu chẳng tỉnh ra chỉ suốt ngày nghĩ đến game bỏ bê việc học hành.

Tôi đã không còn biết làm gì để cháu trở lại học hành bình thường. Nếu có cách nào bạn hãy chỉ giúp tôi!

Bài này Bút Chì chép lại từ VnExpress. Các bạn có ý kiến về vấn đề này xin mời thảo luận nha.
 
pen thấy game đang bị thoái hóa một cách nghiêm trọng. Chơi game để giải tỏa căng thẳng nhưng bây giờ hầu hết những bạn trẻ chơi game là để ăn thua, chơi theo lối tiêu cực dẫn đến thành thói quen để rồi gây nguy hiểm cho xã hội.
 
Em có một cách không khả quan lắm nè! Mọi người đã có ai đọc hay biết đến truyện của chú Nguyễn Nhật Ánh chưa nhỉ. Nó rất hay, vui và khá thú vị. Cứ đọc cho cậu ta nghe hoặc ép đọc thật nhiều thật nhiều lần Kính vạn hoa đặc biệt là tập 48_Kẻ thần bí. Cứ vừa đọc vừa diễn giải, phải làm sao cho cậu ý tiếp thu chắc sẽ có chút kết quả. Nếu có thể làm cho cậu ta tiếp cận một cách tự nhiên, tự đọc và đọc kĩ thì hay hơn. Văn học là thứ thuốc chữa bệnh tinh thần tốt nhất mà, nó có khả năng cảm hóa rất lớn đó ạ. Nếu cậu ta có bạn gái thì nên nhờ cô bé vận động giúp nữa. Hì!
 
Thói quen buổi sáng của bạn nói lên điều gì?

"Những thói quen mỗi sáng tiết lộ khá nhiều về cách bạn quản lý công việc và cuộc sống", ông Nei Fior, đã khẳng định điều đó trong quyển sách The Now Habit. Hãy xem thói quen của bạn qua trắc nghiệm này nhé.




1. Bạn thường làm gì mỗi sáng trước khi rời khỏi giường?

a. Bạn phải kéo ga trải giường thẳng thớm lại

b. Để giường bề bộn và chẳng chỉnh đốn lại gì cả

c. Luôn chắc chắn rằng chiếc giường của bạn phải được dọn lại thật gọn gàng



2. Món điểm tâm mà bạn ưa thích là gì?

a. Chẳng gì lớn lao, có khi chỉ cần một tách cà phê

b. Ăn uống đàng hoàng, bánh mỳ, trứng và ngũ cốc

c. Ăn nhẹ như yaourt và bánh ngọt



3. Tỉnh giấc sau một giấc mơ thú vị, bạn thường:

a. Nghĩ về nó một chút trước khi bạn thức dậy hoàn toàn và sau đó để giấc mơ trôi đi.

b. Thường nhớ đi nhớ lại trong ngày

c. Bạn ghi lại ra giấy về những gì bạn thấy trong mơ.



4. Bạn thường xem hay nghe qua thời tiết trong ngày qua đâu?

a. Bản tin buổi sáng

b. Bạn nghe qua radio hay đài phát thanh.

c. Qua mạng hay kênh thời tiết.



5. Thông thường, bạn mất trung bình bao lâu để chuẩn bị bước ra ngoài vào buổi sáng?

a. Khoảng 1 giờ.

b. Hơn 1 giờ

c. Ít hơn 1 giờ



6. Khi mở tủ quần áo để chọn đồ mặc trong ngày, bạn thường:

a. Chọn áo quần rất nhanh và mặc chúng nhanh.

b. Thử đủ thứ áo quần cho đến khi tìm được bộ bạn thấy thích hợp

c. Mặc bộ áo quần mà bạn đã chọn tối hôm trước.



7. Mỗi sáng bạn thường trang điểm thế nào?

a. Đánh son nhẹ nhàng và thêm một chút phấn hồng.

b. Chẳng trang điểm gì cả.

c. Trang điểm rất kỹ, đủ các bước từ lớp kem đến phủ phấn.



Kết quả:

Nếu bạn chọn đa số là câu a:

Buổi sáng đối với bạn rất quan trọng và dường như bạn muốn làm mọi thứ thật nhanh và gọn gàng. Bạn không muốn mất nhiều thời gian cho việc chọn quần áo, trang điểm những công việc khác trong buổi sáng... Chính nhờ điều này giúp bạn dễ dàng thành công hơn trong công việc và cuộc sống.

Nếu bạn chọn đa số là câu b:

Bạn là người khá nhạy cảm. Bạn chịu ảnh hưởng khá nhiều từ mọi diễn biến xung quanh, từ giấc mơ của đêm trước đến tình hình thời tiết trong ngày. Bạn có khả năng về trực giác cao, vì vậy bạn thường chọn một bữa điểm tâm đầy đủ và một bộ áo quần nghiêm chỉnh nhất để tạo cho bạn một cảm giác an tâm và hoàn hảo trong ngày.

Nếu bạn chọn đa số là câu c:

Bạn rõ ràng là người sống và làm việc có kế hoạch rất tốt. Tất cả những thói quen buổi sáng của bạn cho thấy bạn là người có thể đảm đương được nhiều việc cùng lúc và có kế hoạch, có tổ chức rất hợp lãng phí nó cho những thứ, những việc và những người không đáng. Chính nhờ sự chuẩn bị chu đáo này nên cho dù có bận rộn đến đâu, công việc của bạn vẫn cứ và dễ dàng và trôi chảy .
 
Nghèo đói là trường đại học lớn nhất

Nghèo đói là trường đại học lớn nhất


Đi học bằng số tiền đi vay ngày càng lớn dần. Người ông đau yếu qua đời trong cảnh nghèo túng. Người bố ung thư hi sinh không chịu chữa chạy. Người mẹ tần tảo quần quật làm việc ngày đêm... Tất cả chỉ để cho người con có thể theo học đến nơi đến chốn.



Và, đứa con ấy đã không phụ lòng cả gia đình để trở thành niềm tự hào của cả Trung Quốc khi đạt Huy chương Vàng tại kỳ thi IMO (Olympic Toán quốc tế) năm 1997. Câu chuyện vươn lên đầy nghị lực của An Kim Bằng sẽ là một khích lệ lớn với nhiều bạn trẻ.
Tuổi thơ khốn khó
Nhà tôi vô cùng nghèo khó.
Khi tôi ra đời, bà nội ngã bệnh ngay trên giường sưởi. Tôi 4 tuổi, ông nội lại mắc bệnh hẹp khí quản và bán thân bất toại, những món nợ trong nhà lớn dần theo năm.
Khi 7 tuổi, tôi được đi học, học phí là mẹ vay người khác.
Tôi thường đi nhặt những mẩu bút chì bạn bè vứt đi, dùng dây buộc nó lên một cái que rồi viết tiếp, hoặc dùng một cái dây chun xoá sạch những cuốn vở bài tập đã viết, rồi viết lại lên đó. Mẹ thương tôi đến mức, cũng có lúc đi vay vài hào của hàng xóm để mua vở và bút chì cho tôi.
Nhưng cũng có những khi mẹ vui vẻ, là khi bất kể bài kiểm tra nhỏ hay kỳ thi lớn, tôi luôn đứng đầu, toán thường được 100/100 điểm. Dưới sự khích lệ của mẹ, tôi càng học càng thấy ham thích. Tôi thực sự không hiểu trên đời còn có gì vui sướng hơn được học hành.
Chưa đi học lớp 1, tôi đã thông thạo cộng trừ nhân chia và phân số, số phần trăm. Khi học Tiểu học tôi đã tự học để nắm vững Toán Lý Hoá của bậc THPT. Khi lên trung học, thành phố Thiên Tân tổ chức kỳ thi Vật lý của bậc Trung học, tôi là đứa học trò nông thôn duy nhất của cả 5 huyện ngoại thành Thiên Tân được giải, và là 1 trong 3 người đỗ đầu.
Tháng 6 năm đó, tôi được đặc cách vào thẳng trường Trung học số 1 danh tiếng của Thiên Tân, tôi vui sướng chạy như bay về nhà.
Nào ngờ, khi tôi báo tin vui cho cả nhà, mặt bố mẹ chất chứa toàn những đau khổ. Bà nội vừa mất nửa năm, ông nội đang gần kề cái chết, nhà tôi đã mắc nợ tới hơn mười nghìn nhân dân tệ rồi. Tôi lặng lẽ quay về bàn học, nước mắt như mưa suốt 1 ngày.
Đến tối, tôi nghe thấy ở ngoài nhà có tiếng ồn ào. Thì ra mẹ tôi đang định dắt con lừa con của nhà đi bán, cho tôi đi học, nhưng ba tôi không chịu.
Tiếng ồn ào làm ông nội nghe thấy, ông đang bệnh nặng, trong lúc buồn bã ông đã lìa đời.
Bán lừa, nhịn chữa bệnh cho con đi học
Sau lễ an táng ông nội, nhà tôi lại mắc thêm vài nghìn tệ tiền nợ nữa. Tôi không còn dám nhắc đến việc đi học nữa, tôi cất "Giấy báo nhập học" thật kỹ vào vỏ gối, hàng ngày tôi ra đồng làm việc cùng mẹ.
Sau hai hôm, tôi và ba tôi cùng lúc phát hiện ra: con lừa con biến mất rồi.
Ba tôi sắt mặt lại, hỏi mẹ tôi: "Bà bán con lừa con rồi à? Bà bị thần kinh à? Sau này lấy gì kéo, lương thực hoa màu bà đẩy xe tay nhé, bà tự cõng nhé? Bà bán lừa 1, 2 trăm bạc liệu cho nó học được một hay là hai học kỳ?".
Hôm đó mẹ tôi khóc. Mẹ dùng một giọng rất dữ dội rất hung dữ để gào lại ba tôi: "Con cái mình đòi đi học thì có gì sai? Nó thi lên được trường số 1 của thành phố. Nó là đứa duy nhất của cả huyện này đấy, tôi không thể để cho tiền đồ của nó bị lỡ dở được. Tôi sẽ dùng tay đẩy, dùng lưng vác, để cho nó đi học...".
Cầm sáu trăm tệ mẹ vừa bán lừa, tôi thật sự chỉ muốn quỳ xuống dập đầu trước mẹ. Tôi đã thích được học quá rồi, mà còn học tiếp, thì mẹ sẽ khổ sở bao nhiêu, vất vả bươn chải thêm bao nhiêu?
Mùa thu năm đó, tôi quay về nhà lấy áo lạnh, thấy mặt ba tôi vàng như sáp, gầy da bọc xương đang nằm trên giường sưởi. Mẹ bình thản bảo: "Có gì đâu, bị cảm, sắp khỏi rồi". Ai ngờ, hôm sau tôi xem vỏ lọ thuốc của ba, thì thấy đó là thuốc ngăn ngừa tế bào ung thư phát triển.
Tôi kéo mẹ ra ngoài nhà, khóc hỏi mẹ mọi chuyện là thế nào. Mẹ bảo, từ sau khi tôi đi học, ba bắt đầu đi ngoài ra máu, ngày càng nặng lên. Mẹ vay sáu nghìn tệ đưa ba lên Thiên Tân, Bắc Kinh, đi khắp nơi, cuối cùng xác định là u nhu ruột bowel polyps, bác sĩ yêu cầu ba phải mổ gấp. Mẹ chuẩn bị đi vay tiền tiếp, nhưng ba kiên quyết không cho. Ông nói, bạn bè họ hàng đã vay khắp lượt rồi, chỉ vay mà không trả thì còn ai muốn cho mình vay nữa!
Hàng xóm kể với tôi: Mẹ dùng một phương pháp nguyên thuỷ và bi tráng nhất để gặt lúa mạch.
Mẹ không đủ sức gánh lúa mạch ra sân kho để tuốt hạt. Mẹ cũng không có tiền thuê người giúp. Mẹ bèn gặt dần, lúa mạch chín chỗ nào gặt chỗ đó, sau đó dùng xe cải tiến chở về nhà., Tối đến mẹ trải một tấm vải nhựa ra sân, dùng hai tay nắm từng nắm lúa mạch đập lên một hòn đá to...
Lúa mạch trồng trên ba mẫu đất của nhà, một mình mẹ làm. Mệt đến mức không đứng dậy nổi nữa thì mẹ ngồi xổm xuống cắt, đầu gối quỳ còn chảy máu, đi đường cứ cà nhắc...
Không đợi hàng xóm kể hết, tôi chạy như bay về nhà, khóc to gọi mẹ: "Mẹ, mẹ, con không thể đi học nữa đâu...". Kết quả, mẹ vẫn tống tôi lên trường.
"Chịu khổ được thì chả còn gì khó"


An Kim Bằng (ngoài cùng bên phải) cùng gia đình
Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của tôi chỉ 60 đến 80 tệ (tương đương 120.000-160.000 VND), thật thảm hại nếu so với những người bạn học khác mỗi tháng có 200-240 tệ.
Nhưng chỉ mình tôi biết, món tiền nhỏ này mẹ tôi cũng phải tằn tiện lắm, từ ngày đầu tháng đã dành từng hào từng hào, bán từng quả trứng gà, rau xanh lấy từng đồng từng đồng, có lúc dành dụm không đủ đã phải giật tạm vài đôi chục. Mà cha tôi, em trai tôi, dường như chẳng bao giờ có thức ăn, nếu nhà ăn rau cũng chẳng dám xào mỡ, chỉ chan tí nước dưa muối ăn qua bữa.
Mẹ không muốn tôi đói, mỗi tháng mẹ chăm chỉ đi bộ hơn mười cây số mua mì tôm với giá bán buôn. Rồi mỗi cuối tháng, mẹ vất vả cõng một túi nặng lên Thiên Tân thăm tôi. Trong túi ấy ngoài những gói mì tôm ra, còn có nhiều xếp giấy loại mẹ phải đi bộ ra một xưởng in ngoài thị trấn cách nhà 6km để xin cho tôi (đó là giấy để tôi làm nháp Toán), cả một chai tương cay rất to, cải bẹ muối thái sợi, và cả một cái tông đơ để cắt tóc. (Cắt tóc nam rẻ nhất Thiên Tân cũng phải 5 tệ, mẹ muốn tôi dành tiền cắt tóc để mua thêm lấy vài cái bánh bao mà ăn).
Tôi là học sinh cấp 3 duy nhất của Thiên Tân đến cả rau ở bếp ăn nhà trường cũng không mua nổi, chỉ có thể mua vài cái bánh bao, mang về ký túc ăn cùng mì sợi khô hoặc chấm với tương ớt, kẹp dưa muối để ăn qua bữa.
Tôi cũng là học sinh duy nhất không có giấy kiểm tra, chỉ có thể tận dụng giấy một mặt của xưởng in để viết bài. Tôi là đứa học sinh duy nhất chưa bao giờ dùng xà phòng, khi giặt quần áo tôi thường đi nhà bếp xin ít bột kiềm nấu ăn (alkali - chất kiềm, dùng để hấp bánh bao, làm bánh nướng, làm nước sôđa) là xong. Nhưng tôi chưa bao giờ tự ti, tôi cảm thấy mẹ tôi khổ cực cả đời, như người anh hùng chống lại đói khổ, làm con của người mẹ như thế tôi rất tự hào.
Hồi mới lên Thiên Tân, tiết học tiếng Anh đầu tiên khiến tôi ù cạc. Khi mẹ lên, tôi kể cho mẹ nghe tôi sợ tiếng Anh thế nào, ai ngờ mẹ chỉ cười bảo: "Mẹ chỉ biết con là đứa trẻ con khổ cực nhất, mẹ không thích con kêu khó, vì chịu khổ được thì chả còn gì khó nữa".
Tôi hơi bị nói lắp, có người bảo, học tiếng Anh đầu tiên cần làm chủ được cái lưỡi của mình, bởi vậy tôi thường kiếm một hòn sỏi ngậm vào miệng mình, rồi gắng đọc tiếng Anh. Hòn sỏi cọ xát vào lưỡi tôi, có lúc máu chảy ra bên mép, nhưng tôi cố gắng để kiên trì.
Nửa năm trôi qua, hòn sỏi nhỏ đã bị mài tròn đi, lưỡi tôi cũng đã nhẵn, tiếng Anh đã thành người giỏi thứ 3 của lớp.
Tôi vô cùng cảm ơn mẹ, lời mẹ khích lệ tôi vượt qua khó khăn lớn trong học tập.
 
Huy chương Vàng dành cho người mẹ
"Nghèo đói là trường đại học tốt nhất. Nếu con có thể tốt nghiệp trường đại học này, thì những trường đại học như Thiên Tân, Bắc Kinh con chắc chắn đều đỗ". Lời nói của người mẹ nông dân ít học là động lực để cậu học sinh nghèo dày thêm ý chí và nghị lực trên đường đời.
Có chữ thì nghèo cũng không ngại


An Kim Bằng nhận Huy chương Vàng IMO tại Argentina năm 1997
Năm 1996, lần đầu tiên tôi được tham gia cuộc thi Olympic tri thức toàn quốc khu vực Thiên Tân, đoạt giải Nhất môn Vật lý và giải Nhì môn Toán học. Tôi được đại diện Thiên Tân đi Hàng Châu tham gia Cuộc thi Olympic toàn Trung Quốc môn Vật lý.
"Đoạt lấy chiếc Cup giải Nhất toàn Trung Quốc tặng mẹ, rồi lên đường dự Olympic Vật lý Thế giới!". Tôi không ngăn được nỗi khao khát trong lòng, tôi viết thư báo cho mẹ tin vui và mơ ước của tôi.
Kết quả, tôi chỉ được giải Nhì, tôi nằm vật ra giường, không ăn không uống.
Dù tôi là người đạt thành tích cao nhất trong đoàn Thiên Tân đi thi, nhưng nếu tính cả những khốn khổ của mẹ tôi vào, thì thành tích này không xứng đáng!
Tôi về trường, các thầy ngồi phân tích nguyên nhân thất bại cho tôi thấy: Tôi những muốn phát triển toàn diện cả Toán Lý Hoá, những mục tiêu của tôi quá nhiều nên sức lực tinh thần tôi phải phân tán rộng. Nếu giờ tôi chỉ chọn một mục tiêu trước mắt là kỳ thi Toán, nhất định tôi thắng.
Tháng 1/1997, tôi cuối cùng đã giành chiến thắng tại kỳ thi Olympic Toán toàn Trung Quốc với điểm số tuyệt đối, lọt vào đội tuyển Quốc gia, cả 10 kỳ thi kiểm tra ở đội tuyển tôi đều là người đứng đầu. Với thành tích đó, tôi được sang Argentina tham gia kỳ thi Olympic Toán quốc tế.
Nộp xong phí báo danh, tôi gói những sách vở cần chuẩn bị và tương đậu cay của mẹ lại, chuẩn bị lên đường.
Giáo viên chủ nhiệm và thầy giáo dạy Toán thấy tôi vẫn mặc bộ quần áo thải của người khác cho, những thứ áo quần màu sắc chả đâu vào đâu, kích cỡ khác nhau, bèn mở tủ áo của tôi ra, chỉ vào những áo trấn thủ vá, những áo bông tay đã phải nối hai lần, vạt đã phải chắp ba phân, hỏi tôi:
"Kim Bằng, đây là tất cả quần áo của em ư?"
Tôi chả biết nói sao, vội đáp: "Thầy ơi, em không sợ người khác chê cười! Mẹ em thường bảo, Phúc Hữu Thi Thư Khí Tự Hoa - trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, em mặc những thứ đồ này đi Mỹ gặp Tổng thống Clinton em cũng chẳng thấy ngượng".
Đạt Huy chương Vàng Toán quốc tế
Ngày 27/7, Olympic Toán học Thế giới lần thứ 38 chính thức khai mạc.
Chúng tôi thi liên tục suốt năm tiếng rưỡi, từ 8h30 phút sáng tới 2h chiều. Ngày hôm sau công bố kết quả. Đầu tiên công bố Huy chương Đồng, tôi không muốn nghe thấy tên mình. Sau đó công bố Huy chương Bạc, cũng không có tên tôi. Cuối cùng, công bố Huy chương Vàng, người đầu tiên, người thứ hai, người thứ ba là tôi.
Tôi khóc lên vì sung sướng, trong lòng tự nói: "Mẹ ơi, con mẹ thành công rồi!".
Tin tôi và một người bạn nữa đoạt Huy chương Vàng kỳ thi Olympic Toán học ngay chiều hôm đó đã được Đài Phát thanh Nhân dân Trung ương TQ và Đài Truyền hình Trung ương TQ đưa.
Ngày 1/8, chúng tôi vinh quang trở về, lễ đón long trọng được Hiệp hội Khoa học Trung Quốc và Hội Toán học TQ tổ chức. Khi đó, tôi muốn về nhà, tôi muốn sớm gặp mẹ, tôi muốn chính tay tôi đeo tấm huy chương Vàng chói lọi lên cổ mẹ...
Hơn mười giờ đêm tối hôm đó, tôi cuối cùng đã đội trời đêm về đến nhà. Người mở cửa là ba tôi, nhưng người một tay ôm chặt lấy tôi vào ngực trước lại chính là mẹ tôi.
Dưới trời sao vằng vặc, mẹ tôi ôm tôi rất chặt...
Tôi lấy tấm huy chương vàng đeo lên cổ mẹ, khóc một cách nhẹ nhõm và sung sướng.
Mẹ là người thầy vĩ đại nhất


Trả lời phỏng vấn báo chí
Ngày 12/8, trường Trung học số 1 của Thiên Tân chật ních người, mẹ được ngồi lên bàn Chủ tịch danh dự cùng với các quan chức Cục Giáo dục Thiên Tân và các giáo sư Toán học hàng đầu. Hôm đó, tôi đã phát biểu thế này:
"Tôi muốn dùng cả sự sống của tôi để cảm tạ một người, là người mẹ đã sinh và nuôi nấng tôi. Mẹ tôi là một người phụ nữ nông dân bình thường, nhưng những đạo lý mẹ dạy tôi nên người đã khích lệ tôi cả đời. Năm tôi học lớp 10, tôi muốn mua cuốn sách "Đại từ điển Anh-Trung" để học tiếng Anh, mẹ tôi không có tiền, nhưng mẹ vẫn nghĩ cách giúp tôi.
Sau bữa cơm sáng, mẹ tôi mượn một chiếc xe cải tiến, chất một xe rau cải trắng, hai mẹ con tôi đẩy ra chợ huyện cách hơn bốn mươi km bán rau. Đến được chợ đã gần trưa, buổi sáng đó tôi và mẹ chỉ ăn hai bát cháo ngô nấu với khoai lang đỏ, lúc đó bụng đói cồn cào, chỉ mong có ai tới mua cho cả xe rau ngay. Nhưng mẹ vẫn nhẫn nại mặc cả từng bó, cuối cùng bán với giá 1 hào một cân. Hai trăm cân rau đáng lẽ 21 tệ, nhưng người mua chỉ trả 20 tệ.
Có tiền rồi tôi muốn ăn cơm, nhưng mẹ bảo nên đi mua sách trước, đó là việc chính của ngày hôm nay. Chúng tôi đến hiệu sách hỏi, giá sách là 18 tệ 2 hào 5 xu, mua sách rồi còn lại 1 tệ 7 hào 5 xu. Nhưng mẹ chỉ cho tôi 7 hào rưỡi đi mua hai cái bánh bột nướng, một tệ kia còn phải cất đi để dành cho tôi làm học phí.
Tuy ăn hết hai cái bánh nướng, nhưng đi bộ tiếp 40km về nhà, tôi vẫn đói tới mức hoa mắt chóng mặt, lúc này tôi mới nhớ ra tôi đã quên không phần cho mẹ ăn một miếng bánh nướng nào, mẹ tôi chịu đói cả ngày, vì tôi mà kéo xe suốt 80km đường xa.
Tôi hối hận tới mức chỉ muốn tát cho mình 1 cái, nhưng mẹ tôi chỉ bảo: "Mẹ ít văn hoá, nhưng mẹ nhớ khi nhỏ được thầy giáo dạy là, Golgi có nói một câu: Nghèo đói là trường đại học tốt nhất. Nếu con có thể tốt nghiệp trường đại học này, thì những trường đại học như Thiên Tân, Bắc Kinh con chắc chắn đều đỗ."
Khi mẹ nói thế mẹ không nhìn tôi, mẹ nhìn ra con đường đất xa xôi, cứ như thể con đường đất đó có thể thông tới tận Thiên Tân, đi thẳng tới Bắc Kinh.
Tôi nghe mẹ bảo thế, tôi không thấy đói nữa, chân tôi không mỏi nữa..
Nếu nghèo đói là trường đại học tốt nhất, thì tôi muốn nói rằng, người mẹ nông dân của tôi chính là người thầy giáo giỏi nhất của đời tôi".
Dưới khán đài, không biết có bao nhiêu đôi mắt đã ướt đẫm, tôi quay về phía người mẹ tóc hoa râm của tôi, cúi người xuống kính cẩn...
Tôi sẽ đi dù đường còn xa…
Ngày 5/9/1997 là ngày tôi rời gia đình đi nhập học ở ĐH Bắc Kinh, khoa Toán.
Ngọn khói bếp dài cất lên từ trên nóc ngôi nhà nông dân cũ nát gia đình tôi. Người mẹ chân thập thễnh của tôi đang nấu mì sợi cho tôi. Những bột mì này có được nhờ mẹ đổi 5 quả trứng gà cho hàng xóm. Chân mẹ bị thương vì mấy hôm trước, để thêm tí tiền cho tôi nhập học, mẹ đẩy một xe chất đầy rau từ thôn ra thị trấn, trên đường bị trật chân.
Bưng bát mì, tôi đã khóc.
Tôi buông đũa quỳ xuống đất, xoa nắn chỗ chân sưng phồng lên to hơn cả cái bánh bao của mẹ, nước mắt rơi xuống đất... Nhà tôi ở Thiên Tân, làng Đại Hữu Đới, huyện Vũ Thanh.
Tôi có một người mẹ tốt nhất thế gian tên là Lý Diệm Hà.
 
Bài viết đúng là rất cso ý nghĩa, nhưng tại sao bạn lại không tìm một gương mặt đất Việt mình nhỉ? Việt Nam ta cũng có nhiều nhân tài vươn lên từ cái khó lắm mà!
 
3 tình huống "trời ơi!"

Một cuộc tình đang êm đẹp và hạnh phúc thì bỗng người yêu của bạn nói “say goodbye” vì những lý do vô cùng...bất hợp lý. Bạn phải làm gì đây?


Tình huống 1:

Giúp tớ với! Cô bạn gái của tớ suốt ngày mặc cảm tất tần tật về mình khi đi với tớ. Cô ấy luôn bảo rằng mình không xinh, không tài năng và nói chuyện khéo như bao cô gái khác. Và quan trọng là cô ấy đã nói chia tay vì lý do là...không xứng với tớ. Trời ạ! Đúng là xung quanh tớ có nhiều vệ tinh thật nhưng trong mắt tớ, cô ấy vẫn là nhất cơ mà?

Chuyện gì đã xảy ra?

Bạn biết không, con gái rất hay so sánh mình với những cô gái khác. Tùy theo đối tượng so sánh mà con gái thấy hãnh diện vì “ta đây hơn người” hoặc cũng có thể ngược lại - con gái sẽ thấy mặc cảm vì vòng eo quá khổ hay một gương mặt đầy đèn pin, một bảng thành tích học tập không...khen vào đâu được của mình. Chính vì thế, khi đứng cạnh một chàng trai thuộc dạng “hot” thì chẳng khác nào âm vô cực và dương vô cực!

Bạn phải làm gì?

Chỉ số tự tin quá thấp của cô ấy đã làm khoảng cách tình yêu của hai bạn ngày càng xa. Nhiệm vụ của bạn là phải giúp cô ấy lấy lại niềm tin từ chính mình. Hãy phớt lờ những khuyết điểm của cô ấy, góp lửa động viên một năng khiếu nhỏ nhoi nào đó mà cô ấy có được. Cảm giác mình không phải là một người vô dụng sẽ khiến cô ấy sống tích cực hơn. Đồng thời, bạn phải hạ mình xuống khi đi cùng cô ấy, tránh ăn mặc quá nổi trội, đừng nên khoe bảng thành tích những tài năng mà bạn bè đã chứng nhận cho bạn để cô ấy thấy rằng bạn cũng là một người bình thường (nhưng không tầm thường) và xứng đáng với cô ấy.

Tình huống 2:

Hôm trước, anh bạn trai nhắn tin, mình bận nên không reply được, sau đó điện thoại của mình hết pin nên tắt máy luôn. Tối về mình mở máy thì thấy tin nhắn của anh ấy đòi chia tay. Mình nghĩ anh ấy giận hờn vu vơ nhưng rồi lại giật mình khi nghe anh ấy nói lý do rằng: “Thấy em không reply tin nhắn, tưởng em đang manh nha một lời chia tay nên anh...nói trước luôn!”

Anh ấy làm sao thế nhỉ?

Xin thông báo rằng bạn đã kết một đối tượng có lòng kiêu hãnh và sĩ diện cao ngất ngưỡng. Anh chàng này không muốn mình là người bị động, dễ sai khiến và nhất là anh ta sợ cảm giác mình là người bị..."đá"! Anh chàng chỉ muốn người nói chia tay sẽ là mình dù bất cứ lý do gì. Để làm gì bạn biết không? Để khi ngồi với hội bạn, anh ta có thể ngẩng mặt và nói rằng mình mới cho một em ra rìa chứ không phải “Hu hu! Cô ấy đã bỏ tớ rồi!”...

Bạn phải làm gì?

Xem ra tình cảm của anh ấy dành cho bạn chưa thật sự nhiều để có thể chiến thắng được sĩ diện của mình. Anh ấy luôn mang trong mình một nỗi sợ hãi rằng bạn sẽ nói lời chia tay bất kỳ lúc nào. Hãy nói với anh ấy là bạn rất yêu và tin tưởng anh ấy, bạn sẽ không bao giờ thốt ra hai chữ đau lòng kia nhưng nếu anh ấy muốn điều đó thì bạn cũng tôn trọng quyết định của anh ấy. Còn nếu anh ta vẫn tiếp tục đem lòng kiêu hãnh lên trên tình yêu thì bạn cũng không nên níu kéo làm gì một chút tình yêu ít ỏi của anh ấy dành cho bạn.

Tình huống 3:

Không phủ nhận rằng tớ rất mến cậu ấy, nhưng cảm xúc của tớ thay đổi xoành xoạch từng ngày. Có lúc tớ thấy thật hãnh diện khi đi cùng cậu ấy, nhưng có lúc tớ lại...chao đảo khi nghe bạn bè bảo rằng cậu ấy không đẹp, ù lì, không bằng một góc những anh bạn trai của mấy nhỏ bạn tớ. Thế rồi tớ bỗng thấy cậu ấy tầm thường quá, và có cậu ấy bên cạnh hay không có thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Tớ đang làm sao thế này?

Còn sao nữa, rõ ràng bạn là người không có chính kiến và rất sợ những “comment” của bạn bè xung quanh. Chỉ cần họ nói bạn và cậu ấy rất xứng đôi thì bạn sẽ sung sướng ngất ngây, còn họ bảo cậu ấy chả xứng với bạn thì bạn cũng...tin chắc điều đó. Rõ ràng, bạn yêu người khác dựa vào những đánh giá xung quanh.

Lời khuyên dành cho bạn:

Gạt phăng những lời xì xào to nhỏ về cuộc tình của hai bạn đi, bạn yêu chứ có phải người ta yêu đâu mà bạn phải bận tâm. Có những điều tốt đẹp của cậu ấy mà người ngoài không thấy được, nhưng bạn phải cảm nhận được những điều đó chứ. Người yêu không phải là một món đồ trang sức mà bạn đeo lên người để nhận những lời khen chê từ bạn bè. Người yêu đơn giản là người mà bạn...yêu, người bạn luôn quan tâm và muốn chia sẻ những vui buồn cùng nhau. Thế thôi!

Thẩm Quỳnh Trân​
 
Cư dân mạng kinh ngạc “Có gì mà đến nỗi thế?”

Để cầu xin người yêu tha thứ, một nữ sinh tại Tây An - Trung Quốc đã quỳ sụp trước mặt bạn trai giữa đường phố. Nam sinh này không hề “động lòng” mà lạnh lùng bỏ đi.

xin305009.jpg


Cô gái đã quỳ trước mặt chàng trai, nhưng anh hầu như không mảy may biểu lộ gì...

Cư dân mạng kinh ngạc “Có gì mà đến nỗi thế?”

Lượt truy cập của trang web đăng tải thông tin này đã tăng vọt. Sự thu hút xuất phát từ 3 bức ảnh: trên một con phố đông đúc, nam sinh ngồi trên bục vườn hoa, trước mặt là nữ sinh quỳ gối, cúi đầu đang cầu xin điều gì đó. Nam sinh im lặng quay đầu sang hướng khác. Trong bức ảnh cuối cùng nam sinh này “dứt khoát” ra đi, nữ sinh vẫn quỳ gối im lặng nhìn theo “bóng người yêu dần xa”.

Sau khi những bức ảnh được phát tán, cư dân mạng không ngừng xôn xao, một nick name phát biểu: “Hai người này đúng trời sinh một đôi, nữ thì quỳ gối, nam thì lạnh lùng”.

Tìm hiểu sự việc

Phóng viên liên lạc với người tung những bức ảnh lên mạng thì được biết, anh ta chộp được chúng khi trên đường đi mua đồ cùng một người bạn. Anh cung cấp thêm thông tin: “Ban đầu họ chỉ to tiếng cãi vã nhưng sau đó cô gái bất ngờ quỳ sụp xuống. Qua câu chuyện của họ thì có thể phán đoán hai người là tình nhân và học cùng trường. Khi cô gái quỳ xuống thì bạn trai cô dửng dưng, đến một cái ngoái đầu nhìn cũng không có. Cô gái cứ quỳ như vậy trong sự lạnh lùng của bạn trai đến khi anh ta ngúng nguẩy bỏ đi.

...thậm chí đã bỏ đi không chút động lòng... “Thể loại người yêu vô lương tâm nhất trên đời” - đó là lời đánh giá của nhiều cư dân mạng trước hành động của chàng trai với cô gái này.

Vì quá ngạc nhiên nên chúng tôi đã chụp lại bằng điện thoại di động”. Về nguyên nhân hành động của cô gái thì họ cho biết cũng không tường tỏ “Chúng tôi không nghe rõ từ đầu câu chuyện, chỉ biết hình như cô gái làm gì có lỗi với người yêu. Cô liên tục xin lỗi anh ta còn anh ta thì nói kiên quyết: Tôi không bao giờ tha thứ cho cô”.

Phóng viên một lần nữa lại liên lạc với sinh viên của trường đại học ngoại ngữ Tây An và được xác nhận bức ảnh trên có thật, hiện nay chúng cũng đang trở thành đề tài nóng hổi của sinh viên trong trường.

Chuyên gia tâm lý cho biết “Thiếu nữ 8X, 9X hiện nay đa số cá tính mạnh mẽ, đây là một trong những biểu hiện dám yêu dám nhận của một bộ phận giới trẻ. Nhưng có lẽ họ nên học cách kiềm chế cảm xúc và có những cách biểu lộ tình cảm đúng nghĩa hơn”...

Trích...
 
Sáu năm qua tôi không biết mình là vợ của ai

Tôi lao như điên về nhà chồng để mách cho họ biết rằng chồng tôi đang sống với người tình đồng tính. Về đến nơi, câu chuyện tôi nghe được còn khủng khiếp hơn gấp bội. Những đêm nồng thắm mà tôi được hưởng ấy không phải từ chồng mà là từ anh của chồng..

Quê tôi cũng không xa thành phố là mấy, thế nhưng mọi người lại chẳng quan tâm đến việc học hành của con cái. Trẻ con trong làng hầu hết chỉ học đến lớp năm, lớp sáu là bỏ học, lo chăm em hoặc đi làm những công việc khác cùng cha mẹ. Tôi có may mắn là người duy nhất trong làng học hết cấp ba. Thế nhưng vận may của tôi chỉ đến đấy.

Sau vài năm thi đại học, cao đẳng không được, tôi thành gái già ở làng vì bọn con gái tuyền lấy chồng từ mười tám, mười chín tuổi thôi. Cũng có một vài cậu thanh niên đến ngấp nghé tìm hiểu tôi nhưng họ đều là những người chỉ học hết lớp bảy, lớp tám, cùng lắm là tốt nghiệp cấp hai, nên tôi chả thấy ai hợp mình cả... Thế rồi qua vài năm, chẳng thấy ai mò đến chơi nữa.

Mẹ tôi cứ khóc suốt vì lo tôi ế... Tôi nghe mẹ khóc cũng ngán lắm, định vào Nam làm công nhân mấy bận, rồi lại định nhắm mắt cưới quách một ai đó cho xong.

Bỗng một hôm, một cô em họ chạy sang thì thào là có anh H., ở xóm bên, đã từng tốt nghiệp đại học trên thành phố hẳn hoi, định về làng tìm vợ. Tôi cười bảo nó rằng người ta có học đàng hoàng, lại công ăn việc làm trên thành phố, đầy con gái theo đuổi, có đui què mẻ sứt gì đâu mà phải về quê tìm vợ.

Tôi chưa nói hết câu đã nghe thấy có tiếng xe máy ở đầu ngõ, rồi tiếng một anh thanh niên chào hỏi cha mẹ tôi rõ to. Tôi ngó ra. Lạy giời, anh ấy đẹp trai thật. Cha mẹ tôi ngẩn người ra một tí rồi nhớ ra anh ta là con nhà ai ở làng bên, liền vồn vã mời vào nhà. Hóa ra anh ấy về làng tìm vợ thật và được mọi người giới thiệu tôi.

Tôi không cần phải kể chắc các bạn cũng hiểu là tôi đồng ý nhanh như thế nào. Đám cưới đến rất nhanh, nhanh đến mức thậm chí tôi với anh ấy còn chưa đi chơi riêng được buổi nào cả. Mọi chuyện đều tốt đẹp, cả làng đều khen tôi kén cá chọn canh mãi rồi cũng chọn được con cá vàng.

Cha mẹ tôi vui mừng ra mặt. Tất cả mọi thứ đều tuyệt vời. Mẹ tôi chỉ lo lắng hai điều là nhà bên ấy đông người quá nên có thể tôi phải vất vả lo toan việc nhà, hơn nữa chồng tôi lại làm việc ở trên thành phố, cuối tuần mới về nhà.

Gia đình chồng tôi thực ra cũng không có nhiều người lắm. Bố mẹ chồng tôi, chú của chồng, vợ chồng anh trưởng và cô em gái út nữa. Chú của chồng tôi đi lang bạt kỳ hồ từ nhỏ, đến già thì trở về làng, ai hỏi có vợ con ở đâu không cũng lắc đầu. Bố chồng tôi cũng muốn chú cưới một bà nhỡ nhàng trong làng để có một gia đình con con nhưng chú từ chối, sống cùng với gia đình chồng tôi.

Vợ chồng anh trưởng cưới nhau được bốn năm năm nay nhưng vẫn chưa có con. Chạy chữa mãi, uống đủ các loại thuốc mà vẫn chưa có con. Đi khám bác sĩ bảo chị bệnh gì đó không có khả năng có con.

Anh định bỏ để cưới cô khác nhưng chị ghê gớm lắm. Mỗi khi anh đề cập đến chuyện đó thì chị lại mang dao ra giữa sân kêu khóc rằng chị đã làm dâu nhà này thì cũng sẽ làm ma nhà này. Anh mà làm thế thì có người sẽ phải “đi theo” chị. Cả nhà khiếp vía không dám đề cập đến chuyện đó nữa. Cả chi trưởng chỉ có anh em bố chồng tôi. Thế nên sự nghiệp có một cậu con trai nối dõi bây giờ đều dồn hết cho vợ chồng tôi.

Hôm đầu tiên động phòng, tôi còn e thẹn lắm nên cũng không biết vợ chồng tôi đã thực sự làm gì. Thế nhưng vài tháng sau, khi đã gần gũi chồng hơn, rồi nghe mọi người hỏi han nhiều, tôi mới để ý đến chuyện chăn gối của hai vợ chồng. Đến lúc này tôi mới nhận ra rằng anh luôn lảng tránh chuyện chăn gối dù mỗi tuần anh chỉ về nhà có tối thứ sáu và thứ bảy.

Dần dần, tôi cũng lờ mờ nhận ra rằng khả năng làm chồng của anh ấy rất kém. Tôi bắt đầu hành trình tìm thuốc chữa bệnh cho chồng. Thế nhưng chẳng có dấu hiệu khả quan gì hết. Điều ngạc nhiên là gia đình chồng tôi tỏ ra chẳng hề quan tâm đến chuyện đó dù tôi đun thuốc Bắc mù mịt cả ngày.

Thế rồi một đêm thứ sáu, chồng tôi trở về nhà khá sớm. Cha mẹ chồng mổ gà, mua thịt bò làm cơm rất linh đình. Hôm đó chị dâu tôi đi lễ xa cùng mấy bà trong xóm, phải mất mấy hôm mới về. Anh trưởng xăng xái thịt gà, rồi vào bếp làm rất chăm chỉ. Tôi ngạc nhiên và cảm động lắm vì dẫu sao mọi người cũng đã quan tâm giúp đỡ tôi.

Bữa cơm hôm đó thật ngon. Tuy nhiên chồng tôi vẫn cứ uể oải như thường. Anh trưởng cứ ép vợ chồng tôi uống rượu. Tôi không uống được nhưng mẹ chồng nói rằng vợ chồng tôi uống đi cho vui. Cả bố, cả chú đều khuyên uống. Tôi đành nhắm mắt uống cạn cốc rượu nhỏ. Đúng là rượu choáng váng thật. Chồng tôi cũng phải cạn đến mấy cốc.

Anh cũng không uống được rượu. Tôi chỉ lơ mơ nghĩ rằng mọi khi bố mẹ chồng đều răn dạy không cho anh uống rượu thế mà hôm đó họ lại ép con trai uống nhiều rượu như vậy. Xong bữa, tôi choáng choáng định đứng dậy rửa bát thì bà mẹ chồng đẩy vợ chồng tôi vào buồng bảo nghỉ ngơi đi để bà rửa bát cho. Hôm ấy lại mất điện, cả nhà tối om. Tôi lơ mơ lắm.

Thế nhưng đó là đêm tân hôn đích thực của tôi. Anh thật mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Tôi đắm chìm trong niềm hạnh phúc của mình. Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì chồng tôi vẫn còn cởi trần, ngủ mê mệt. Tôi khẽ véo yêu chồng một cái rồi đi ra. Lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc của một người vợ.

Tối thứ bảy đó, tôi lại tìm cách gần gũi chồng nhưng anh tỏ ra rất hờ hững. Tôi nghĩ rằng qua một đêm cuồng nhiệt, có lẽ anh ấy cần nghỉ ngơi. Tôi liền nằm dịch ra và hạnh phúc nhớ lại những cảm xúc vợ chồng đêm hôm trước.

Mẹ chồng tôi, vốn vừa căm ghét vừa sợ con dâu cả bỗng nhiên thay đổi hẳn. Trước đây bà hay càu nhàu chuyện chị ấy đi lễ bái tốn tiền vô ích. Thế mà bây giờ bà lại thích đi cùng con dâu. Hầu như tuần nào cũng đi và chọn những đền chùa xa nhất để đi. Mỗi lần đi mất mấy ngày vì bà bảo thế mới thành tâm.

Thứ sáu nào gia đình chồng tôi cũng mổ gà chờ chồng tôi về. Rồi sau đó tôi lại được hưởng một đêm vợ chồng tuyệt vời. Tôi lờ mờ nhận thấy là có thể do vía của tôi không hợp với chị dâu nên gia đình muốn cho chị đi vắng mỗi khi chồng tôi về. Điều đấy có thể giúp vợ chồng tôi cảm thấy thoải mái và nhanh có con hơn.

Thế nhưng hơn một năm sau, tôi chẳng thấy có biến chuyển gì cả. Mọi người trong nhà nhìn tôi với ánh mắt rất lạ. Tôi cảm thấy có lỗi với họ vì họ đã kỳ vọng vào vợ chồng tôi rất nhiều, đã chăm lo cho vợ chồng tôi, đã thịt bao nhiêu con gà để bồi bổ....

Thế rồi một buổi, tôi thấy anh trưởng rầu rĩ, hỏi gì cũng không nói. Mẹ chồng tôi đang xăng xái đi lễ là thế đột nhiên lại cáu kỉnh với con dâu cả. Bà không đi lễ nữa và yêu cầu con dâu không tốn tiền vào mấy cái trò linh tinh nữa. Tất nhiên là chị dâu tôi vẫn đi nhưng ít dần, không tuần nào cũng đi như trước nữa.

Không khí gia đình vô cùng ngột ngạt. Tôi đoán chắc vợ chồng anh cả có chuyện gì nhưng hỏi chồng, anh ấy chỉ gạt đi không nói gì. Ít hôm sau, bà mẹ chồng mua thuốc lá sắc cho tôi uống. Bà nói rằng chắc do tôi “có vấn đề” giống như chị dâu cả nên muộn con. Tôi tủi thân lắm nhưng cố phải uống.

Hôm sau tôi lén đi khám bác sĩ. Bác sĩ kết luận là tôi hoàn toàn có khả năng sinh con. Tôi nói với mẹ chồng chuyện đó. Mắt bà sáng lên một tí rồi tối lại rất khó hiểu. Bà không nói gì nữa nhưng vẫn bắt tôi uống thuốc lá.

Tôi làm dâu hơn ba năm mà không có con nên làng xóm lại được dịp đàm tiếu về gia đình nhà chồng tôi. Trong làng có một dòng họ khác mâu thuẫn với gia đình chồng tôi từ trước, được dịp nói rằng nhà chồng tôi tuyệt giống đến nơi.

Nghe những chuyện đấy, bố và chú chồng tôi uất ức lắm. Nhiều khi thấy hai người rơm rớm nước mắt đứng dưới bàn thờ tổ mà tôi cảm thấy có lỗi vô cùng. Giá như tôi sinh ra một đứa con, trai hay gái cũng được thì họ đâu khổ sở như thế.

Vợ chồng tôi vẫn vậy. Những đêm thứ sáu của tôi giờ không còn cuồng nhiệt như trước nữa. Nhiều lúc gần gũi nhau, tôi nghe anh ấy thở gấp lắm, có thể là anh ấy quá mệt. Nhưng cũng không hiểu sao, cái thuốc mà bà mẹ chồng bắt uống trước khi đi ngủ khiến (trong những ngày chồng tôi về thôi) khiến tôi cứ ríu cả mắt lại.

Thời gian cứ trôi qua. Làng xóm cứ đàm tiếu bao nhiêu câu chuyện về sự tuyệt giống của dòng họ gia đình chồng. Cha mẹ tôi cũng sốt ruột lắm, gọi về hỏi han đủ kiểu. Tôi cứ thực mà thưa. Bố mẹ tôi bảo nếu thế thì bắt chồng tôi đi khám bệnh xem thế nào. Tôi nói với chồng nhưng anh ấy không chịu.

Nói với bố mẹ chồng thì họ chỉ ậm ừ cho qua. Rồi một sáng thứ bảy, khi tôi tỉnh dậy, thấy mẹ chồng ngồi khóc lóc một mình. Tôi hỏi gì bà cũng không nói. Chồng tôi lẳng lặng đi lên thành phố ngay hôm đó. Tôi không biết điều gì xảy ra nhưng quyết tâm bắt chồng đi khám.

Chờ chồng đi một lúc, tôi với cô bạn trong làng bám theo. Tôi muốn ép anh ấy đi khám cùng luôn. Thế nhưng lên thành phố, tôi gần như ngất xỉu vì phát hiện chồng tôi sống cùng một cậu con trai đồng tính khác. Tôi xông vào đòi chồng. Cậu ta cười bảo chồng tôi có “làm ăn” được gì đâu mà đòi về làm gì cho uổng!

Tôi lao như điên về nhà chồng để mách cho họ biết sự thật và tìm cách cứu chồng tôi. Thế nhưng khi về đến nơi, câu chuyện tôi nghe được còn khủng khiếp hơn gấp bội. Những đêm nồng thắm mà tôi được hưởng ấy không phải từ chồng mà là từ anh của chồng..

Tôi ngất xỉu. Bây giờ gia đình chồng chiều chuộng tôi hết mức. Đến cô chị dâu cũng thủ thỉ van nài tôi ở lại, đừng bỏ họ. Chị ấy nghĩ rằng thà tôi có con với chồng chị còn hơn là để anh ấy có con với người đàn bà khác
 
35 cách khiến nàng khao khát bạn

- Hãy nâng niu nàng hơn nữa và trở thành người đàn ông biết yêu thương đằm thắm, với những cử chỉ ga - lăng, dịu dàng và thân mật, bạn sẽ trở nên cực kỳ cuốn hút trong mắt nàng.

1. Mời nàng khiêu vũ
2. Vào những ngày gió, hãy giúp nàng vuốt những lọn tóc ương bướng xòa lên mắt, môi ra sau.
3. Khi nàng đi dọc phố, đi ngang qua phòng hay đi lên cầu thang để tới gặp bạn, hãy bước về phía nàng cho đến khi hai người có thể nhìn thấy nhau.
4. Hôn vào vùng cổ gáy giữa hai vai nàng khi nàng quay lưng lại bạn để chìm vào giấc ngủ.
5. Vòng tay ôm eo nàng khi bạn giới thiệu nàng với những người thân
6. Nắm lấy tay nàng đầy tự hào khi có một cô gái đẹp, ăn diện bước qua.
7. Gọi nàng mỗi khi bạn thấy buồn
8. Hôn lên hàng mi nàng
9. Tắm cho nàng từ đầu đến gót chân dưới vòi hoa sen
10. Đề nghị được xem ảnh nàng khi còn bé
11. Nếu nàng khóc qua điện thoại, hãy đến gặp nàng ngay, không chần chừ một phút.
12. Thi thoảng hãy gọi tên thân mật của nàng
13. Mua tặng nàng album nhạc bạn thích nhất
14. Gọi cà phê cho nàng, nhớ gọi cho chính xác nàng thích uống cà phê pha kiểu nào nhé.
15. Nói chuyện về lễ kỷ niệm sắp tới trước khi nàng đề cập
16. Gửi cái gì đó cho nàng qua đường bưu điện. Bất kể gì cũng được.
17. Khi nàng cảm thấy bấp bênh, hãy nhìn vào mắt nàng, nói với nàng rằng chẳng ai trên thế gian này thích hợp ở bên bạn hơn nàng cả.
18. Gọi cho nàng ngay trước khi bạn lên máy bay.
19. Nhặt cho nàng quần áo vương vãi trên sàn.
20. Cố gắng mọi cách để làm cho nàng cười mỗi khi nàng thấy buồn
21. Đưa nàng cùng đi xem trận thi đấu môn thể thao bạn thích. Hãy để ý đến nàng nhiều hơn là để ý tới trận đấu.
22. Cạo râu trước khi tới gặp nàng. Nàng sẽ để ý chuyện này đấy.
23. Ôm nàng mỗi khi nàng ghen. Hãy ôm thật chặt nhé.
24. Tôn thờ đôi gò bồng đảo của nàng
25. Tặng nàng đồ trang sức
26. Đưa khăn tắm cho nàng khi nàng bước ra khỏi vòi sen (nhớ đưa cả khăn lau tóc cho nàng nhé).
27. Hỏi han nàng tỉ mỉ về công việc
28. Giữa cuộc trò chuyện, đột nhiên hãy nói với nàng rằng: “Anh yêu em”
29. Gửi hoa đắt tiền cho nàng mỗi khi bạn muốn nói lời xin lỗi
30. Gọi tên nàng trong khoái cảm
31. Yêu cầu được sửa đường ống nước, điện thoại, bóng đèn v.v. cho nàng mỗi khi bạn nhận ra chúng hỏng.
32. Nhận ra ngay khi nàng mặc đồ mới
33. “Yêu” nàng trong tư thế đứng dựa vào tường
34. Hôn tay nàng trước mặt bạn bè của bạn
35. Nếu nàng quá mệt mỏi và không thiết tha “chuyện ấy”:
a. Hãy chuẩn bị bồn tắm nước nóng cho nàng
b. Massage toàn thân cho nàng
c. Hỏi nàng có muốn hai người chỉ chơi trò vần nhau hay không.
 
Những lý do con trai thích con gái

Con gái có tò mò muốn biết lý do vì sao con trai lại “thầm thương trộm nhớ” mình không? Con trai có muốn ngẫm lại xem mình “để ý” con gái ở điểm nào không? Có vô vàn lý do, nhưng sau đây sẽ là những lý do cực kỳ dễ thương, cực kỳ thú vị...thử xem nhé!



1. Vì con gái luôn tỏa ra một mùi hương thơm ơi là thơm, dù đó là mùi dầu gội.


2. Vì con gái tìm được một bờ vai đúng đắn để tựa đầu vào.


3. Con trai cảm thấy dễ chịu vô cùng khi ôm trọn con gái trong vòng tay.


4. Nụ hôn của con gái bỗng làm cho con trai thấy như cả thế giới thu lại trong nụ hôn này.


5. Ngay cả trong lúc ăn, trông con gái cute ghê.


6. Mặc dù con gái tốn cả giờ đồng hộ để chuẩn bị nhưng cuối cùng trông nàng hoàn toàn xứng đáng với thời gian chờ đợi của con trai.


7. Mặc dù bên ngoài trời thật lạnh, nhưng trông con gái vẫn ấm áp lạ kỳ.


8. Cho dù có mặc đồ gì đi nữa thì trông con gái vẫn xinh.


9. Con gái luôn “đòi” được khen tặng dù rằng đã biết con trai luôn xem mình là người xinh đẹp nhất.


10.Khi tranh cãi, con gái cũng đáng yêu.


11.Bàn tay con gái luôn tìm thấy bàn tay của con trai.


12. Cách con gái cười.


13.Cảm giác của con trai khi thấy tên của con gái xuất hiện trên màn hình điện thoại sau khi hai người vừa xảy ra một ‘trân chiến” tưng bừng.


14.Cách con gái nói : “thôi, mình đừng cãi nhau nữa nhé!” mặc dù bạn biết rằng sau đó một tiếng thì.......


15.Cách con gái tặng con trai một nụ hôn vào má, phần thưởng cho một “việc tốt” của con trai.


16.Cách con gái hôn khi con trai nói câu: “I love U”.


17.Đơn giản chỉ vì cách con gái hôn.


18.Cách con gái ngả vào vòng tay con trai khi con gái khóc.


19.Cách con gái rối rít xin lỗi vì đã khóc với những lý do ngớ ngẩn.


20.Cách con gái “uýnh” mạnh vào anh chàng (bằng thú nhồi bông, hic) và chỉ mong “hắn” bị đau.


21.Cách con gái xin lỗi khi làm con trai đau (mặc dù con trai không hề thấy đau).


22.Cách con gái nói: “Mình....nhớ bạn”


23.Cảm giác của con trai khi cảm thấy nhớ con gái.


24.Những giọt nước mắt của “người ta” khiến cho con trai chỉ muốn thay đổi cả thế giới này để không còn điều gì làm tổn thương “người ta” nữa.


Bất chấp con trai có yêu ghét con gái thế nào, cho dù không muốn nhìn mặt con gái nữa....tất cả đều không quan trọng. Vì một khi con gái bước vào cuộc đời của con trai, thì đối với anh ta con gái là tất cả. Khi nhìn vào mắt con gái, vào trong sâu thẩm tâm hồn con gái, không cần phải nói ra lời, con trai luôn biết rằng cuộc sống của mình đã bị chiếm ngự bởi từng nhip đập trái tim con gái. Người con trai “iu” người con gái của mình với triệu triệu lý do khác nhau, không giấy mực nào có thể diễn đạt hết. Điều đó không ở trong trí óc mà là ở trong trái tim, một cảm xúc đặc biệt và chỉ cảm nhận được bằng cảm giác mà thôi.

Những lý do trên thật dễ thương, thật ngộ nghĩnh nhưng cũng rất chính xác phải không nào? Con trai ơi, lý do của các bạn có trùng với những ý trên không, chắc là phải còn nhiều “câu trả lời” độc đáo hơn nữa rồi. Mà này, con gái đã khám phá ra vài bí mật nho nhỏ của con trai rồi nhé!



theo : Thảo Nguyên.

 
5 cách dạy trẻ sai lầm về tiền bạc

Hãy dạy cho trẻ biết rằng, không phải muốn thứ gì là có thứ đó. Nếu muốn, bé hãy tự tiết kiệm tiền để mua.

1. Coi tiền như rác

"Bố (mẹ) kiếm được bao nhiêu?" "Cái này giá bao nhiêu?"..., đã bao giờ bé hỏi bạn những câu hỏi này? Bạn có nói với trẻ rằng hỏi như thế thật không lịch sự? Nếu nói thế là bạn đã bỏ lỡ cơ hội để giải thích cho con hiểu từ đâu mà có tiền và phải chi tiêu như thế nào.

Rõ ràng bạn không cần thiết làm con lo lắng vì phải chi tiêu tằn tiện với số tiền ít ỏi của cả nhà, nhưng bạn có thể chia sẻ một chút với con. Chẳng hạn, hằng ngày bạn đi chợ hết bao nhiêu tiền hoặc tiền gas hàng tháng là bao nhiêu, điều này sẽ giúp bé hiểu nhiều hơn về giá trị của đồng tiền.

Vì thế lần sau, nếu bé rời phòng mà vẫn để điện sáng, bạn hãy nói: "Con hãy tắt điện đi. Điện cũng phải trả bằng tiền", điều này tốt hơn là nói bạn trả bao nhiêu cho hóa đơn tiền điện hàng tháng.

2. "Nếu con muốn, con sẽ có nó"

Bạn không nên nói điều này. Phần lớn các bậc cha mẹ thường phải nhượng bộ một phần nào đó khi bé muốn mua chiếc quần jeans của hãng danh tiếng, máy nghe nhạc iPod hoặc là một cái gì đó tốn kém dù không cần thiết.

Nhưng ai cũng phải học, rằng trẻ không thể có bất cứ thứ gì mình muốn bởi đơn giản là vì trẻ không đủ khả năng chi trả cho những đồ đó. Nếu bé muốn mua một đồ chơi đắt tiền, bạn có thể chỉ cho con biết cách để dành tiền hàng tháng như thế nào (và nếu bạn muốn, bạn có thể đóng góp một phần cho bé).
Bài học này là cần thiết. Bé sẽ biết cách trân trọng bất cứ thứ gì đáng giá vì bé đã phải dành dụm tiền để mua nó.

3. "Đừng lo lắng, mẹ sẽ cho con tiền"

Bé đã chi tiêu không hợp lý, và bạn rất sẵn lòng giúp bé trong tình huống đó: "Đừng lo lắng, mẹ sẽ cho con tiền". Bạn không nên nói như vậy. Nếu bạn đã giúp bé một lần, thì rất có thể bé sẽ hy vọng bạn lại làm điều này lần nữa.

Nếu bé tiêu hết tiền để mua kẹo hoặc đồ rẻ tiền và sau đó thì không đủ tiền để đi xem phim cùng các bạn, lúc ấy bé sẽ học được bài học thú vị về giá trị của việc dự tính chi tiêu. Bé sẽ biết phải cân nhắc trước khi bỏ tiền ra mua thứ gì.

4. Bạn không làm đúng theo những gì dạy bé

Nếu bạn quản lý vấn đề tài chính của mình không tốt, thì có thể bé cũng sẽ học theo bạn. Thật vô ích nếu bạn giảng giải cho con cách quản lý tài chính của mình cho thật tốt và sau đó thì làm ngược lại. Trẻ học được bằng cách quan sát cha mẹ của mình và học theo. Bạn đừng hy vọng rằng bé sẽ làm những gì bạn nói mà bé học theo cách bạn làm. Vì thế, bạn hãy kiên nhẫn và làm gương cho con.

5. Tiền bạc có thể mua được tình cảm


Điều này là không thế. Nếu bạn cố gắng lấp liếm tội lỗi của mình bằng cách cho trẻ nhiều tiền hơn mức cần thiết với lứa tuổi của con, mua những món quà quá đắt tiền hoặc đáp ứng những yêu cầu vô lý của bé. Bạn đang gửi cho con thông điệp nguy hiểm rằng tiền bạc có thể thay thế được tình cảm, sự chấp thuận và yêu thích. Dĩ nhiên tiền là điều cần thiết, nhưng không bao giờ được sử dụng là công cụ để đạt được tình cảm.
Nguồn: VnExpress
 
Chơi tip hehe:
Nếu bạn chọn đa số là câu a:

Buổi sáng đối với bạn rất quan trọng và dường như bạn muốn làm mọi thứ thật nhanh và gọn gàng. Bạn không muốn mất nhiều thời gian cho việc chọn quần áo, trang điểm những công việc khác trong buổi sáng... Chính nhờ điều này giúp bạn dễ dàng thành công hơn trong công việc và cuộc sống.

haha đúng 1 phần nào đó!:D
 
chúa ơi c

Bạn rõ ràng là người sống và làm việc có kế hoạch rất tốt. Tất cả những thói quen buổi sáng của bạn cho thấy bạn là người có thể đảm đương được nhiều việc cùng lúc và có kế hoạch, có tổ chức rất hợp lãng phí nó cho những thứ, những việc và những người không đáng. Chính nhờ sự chuẩn bị chu đáo này nên cho dù có bận rộn đến đâu, công việc của bạn vẫn cứ và dễ dàng và trôi chảy .

đúng 1/2 còn lại bao h đi làm rùi xem lại:D
 
bít tích cực chơi game để giảm căng thẳng thế là tốt
nhưng mak nghiện hả
có đến mức đó k
vì e cũng hay chơi game
mak toàn chơi mấy game các bạn nghiện
dẫn đến nghiện lun
nhưng mà sau 1 tuần
hay 1 tháng
đến lúc mở ra pải nói là thấy ngấy game lun k có còn cảm giác thích thú nữa
còn cách giải quết cho vấn đề của gd trên là
họ nên bít dc con mình chơi cái j
k nên chiều con như thế
rất dễ hư hỏng
mak hưn nữa là
họ pải ngiêm ngật với con cái ngay từ đâu
chứ để đến lúc lớn rùi rất khó bảo
nhưng mak nghiêm quá cũng k dc
vì nghiêm quá kiến con càng ngày càng k lễ phép hơn
nói chung
bạn nên lỏng dc cái j thì lỏng chặt dc j thì chặt nhưng mak pải hợp lí
đừng có vô lí quá thế
thấy con mún chơi game lại mua máy về cho con chơi
và chắc e có thể bít dc lý do vì seo đưa con lại chơi ở nhà dc mấy tuần rùi k chơi nữa
vì ở quán nét
lúc nào cũng có cảm giác k gò bó và tự do hơn khi ở nhà
tuy chưa một lần nào ra tiệm nét
nhưng mak
em biết và cũng là ng chứng kiến cái cảnh tượng đó
nó là đưa bạn em
bất cứ thời gian nào bất cứ lúc nào hễ nó rảnh là nó vô tiệm nét mak trong khi đó nó là một đứa con ngoan một học sinh giỏi kiến e pải ngưỡng mộ nhưng chỉ vì game thui đã kiến nó thay đổi
nó chốn tiết chốn học đi chơi game
bít dc điều đó
e gái nó bỉu với bố mẹ và bố mẹ nó may máy tính cho nó nối mạng lun trong ngày hum đó
và cho nó chơi
nhưng mak
từ khi mua máy tính đó thì nó k có sài mak vẫn típ tục thấy nó hàng giờ vẫn ngồi quán nét
và cũng nhìu lần e thấy nó vô đó rất lâu mak k thấy ra
tuy thất vọng nhưng những lời khuyên của bố mẹ dành cho nó là bất lực
đến năm nay
vì lý do cuối cấp mak e gái nó buộc pải kèm kặp anh từng chít một k để cho nó chơi thế mà 1 số lần e vẫn thấy nó ở trong tiệm nét phải nói là đã nghiện thì rất khó cai nhưng đến lúc cai dc thì chẳng bjo nghiện lại
hiếm có trường hợp nào lại nghiện lại đó
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top