Đôi khi...
Đôi khi trong cái rủi bạn sẽ gặp cái may, chỉ là bạn chưa nhận ra hoặc nó chưa đến mà thôi.
Đôi khi bạn tò mò về điều mà bạn chưa biết, những cảm giác bạn chưa từng trải qua, và bạn háo hức bước vào nó. Cuối cùng, nó đem lại cho bạn sự tiếc nuối và một bài học đáng quý: phải biết suy nghĩ và chọn lọc những gì sẽ dấn thân, nhưng muốn biết rõ nó không gì khác là hãy trải qua nó.
Đôi khi có những người khiến bạn rất thích thú và tò mò tìm hiểu họ, nhưng càng tìm hiểu thì càng thấy họ không có gì đáng cho chúng ta tìm hiểu và ngược lại.
Đôi khi bạn sợ rằng trái đất sẽ tận diệt và bạn sẽ chết vào một ngày nào đó, nhưng bạn không biết rằng một con tim ích kỷ và tội lỗi là bản án dành sẵn cho chúng ta trước cả hiểm họa tận diệt của trái đất.
Đôi khi bạn mong thế giới hòa bình, chúng sanh an lạc, mong cho tất cả đều được sống an vui nhưng bạn quên mất chính bạn là người phải sống an vui trước, và có trách nhiệm đem niềm an vui đó ban rải cho người khác. Đừng mong chờ niềm an vui sẽ đến với mình mà hãy tự tạo ra nó, không ai khác ngoài bạn có cái quyền năng này!
Đôi khi để đánh đổi một sự sáng suốt bạn sẽ phải mê muội trước, rồi lặn lội trong đó, cho tới khi bạn nhận ra chính mình đang mê muội, chứ người khác khuyên bạn đừng mê muội thì bạn không tin.
Đôi khi những bài học quý giá ở ngay trước mắt bạn mà bạn vẫn đỏ con mắt đi tìm, rồi lại than trách là không có. Vì bạn đã nhìn xa quá, hướng ra bên ngoài nhìn mà quên nhìn từ bên trong ra, tức là xem xét lại chính bản thân bạn.
Đôi khi người thầy tốt nhất không phải ai xa lạ mà chính là bạn, bạn tự làm cho mình ngã và tự vực mình đứng dậy, tự nhắc nhở mình về sau không đi lại con đường ấy nữa, đó là bạn đang giáo dục chính mình.
Đôi khi bạn nhớ rất dai những nỗi buồn, thất bại của mình mà quên đi việc refresh lại những thành công, những niềm vui và những gì tốt bạn có ở mình để tự tin hơn, vững bước hơn.
Và ngược lại, đôi khi bạn lại quá khó quên những gì bạn đã đạt được rồi vì đó mà ngã mạn, quên mất rằng mình còn vô khối điều phải học hỏi trong cuộc đời này, và vì thế, bạn cũng thất bại!
Đôi khi bạn đòi hỏi người khác đối xử tốt với mình mà quên mất một điều quan trọng hơn nhiều là cách đạt được mong muốn đó, chính là: bạn nên đối xử tốt với người ta trước, kể cả khi người ta đối xử không tốt với bạn. Vì nếu bạn trách người đối xử không tốt và không ưa họ hay chống lại họ thì bạn chẳng khác gì họ, tức là bạn đang không ưa mình và chống lại chính mình.
Đôi khi bạn quá sợ sệt vào những đánh giá của người khác về bạn mà sống không thật với chính mình, thực ra điều này còn đáng sợ hơn nhiều!
Đôi khi bạn dành tình cảm quá nhiều cho một người nào đó và tìm những lý lẽ biện minh cho điều đó mà quên rằng bạn không thể chịu đựng được khi bị người khác bỏ rơi. Cách tốt nhất để tránh tình trạng này: bạn hãy đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, kể cả với người không tốt với bạn. Chỉ có cách đó mới chứng minh được rằng bạn không phải là kẻ ghim ghút như họ và sống thiên vị như họ mà thôi!
Đôi khi bạn quên rằng tất cả chúng ta đều là con người và đều có sự cảm thụ hạnh phúc và đau đớn như nhau, vậy mà bạn nỡ đem đau khổ đến cho người khác rồi lại mong người khác đem hạnh phúc đến cho mình, thật là một sự đòi hỏi vô lý!
Đôi khi bạn nhận ra rằng một ai đó thật không xứng đáng với những gì bạn dành cho họ, nhưng bạn quên nghĩ rằng, thực sự họ rất đáng thương vì không thể cảm nhận được điều bạn muốn đem đến cho họ, tâm hồn họ thật nghèo nàn và rách nát! Thêm được một người thật sự biết yêu thương bạn một cách đúng đắn và cao thượng là thêm một niềm hạnh phúc vô biên, đó là một phước báo lớn!
Đôi khi chúng ta tự đặt ra những luật lệ cho bản thân mình và người khác, rồi tự mình không dám phá vỡ nó, bạn sống trong ngục tù tâm hồn tự tạo, mong người khác cũng phải chấp nhận mình mà quên rằng mình không chịu chấp nhận luật lệ của người khác vì cái tôi của mình quá lớn. Kết quả bạn là người tổn thương nhiều nhất khi muốn trả đũa người khác vì họ không làm vừa lòng mình. Bạn thật đáng thương!
Đôi khi chúng ta sợ đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện đã qua rất lâu trong quá khứ và chuyện chưa bao giờ hoặc không bao giờ có cơ may xảy ra ở tương lai mà không biết rằng chính sự ám ảnh vô hình của nỗi sợ đó mới là đáng sợ, sự thật thì những sự lo sợ kia không có ý nghĩa gì hết! Vì cảm giác sợ sệt đó có thể thúc đẩy bạn đi hành động một cách mù quáng và mất hết thăng bằng, dẫn đến nhiều sai lầm khác và bạn sẽ chẳng bao giờ có cảm giác bình yên!
Đôi khi bạn tưởng rằng sự vô tình một cách thiếu thiện chí của mình có thể đem đến cho bạn cảm giác chiến thắng ai đó trong cuộc đấu về trí tuệ, nhưng bạn phải biết rằng đó là cách làm ngu si nhất, và bạn chính là kẻ thất bại!
Đôi khi bạn muốn chiến thắng rất nhiều người, nhưng bạn không thể chịu nổi cảm giác mình là người thua kém hay thất bại, như vậy, bạn chính là kẻ thua cuộc, vì bạn quá hèn nhát và yếu đuối, không chiến thắng nổi cả những cảm giác kín đáo nhất bên trong mình, thì bạn đúng là kẻ thua cuộc thê thảm nhất!
Đôi khi bạn quên rằng lời dạy tốt nhất của bạn đối với mọi người chính là bản thân bạn phải làm gương trước, không làm được thì không thể nói được, hãy đem bài học của bản thân mình ra mà nói chuyện với người khác.
Đôi khi bạn không hiểu rằng sự giận dỗi của bạn nhằm đem lại một áp lực cho người khác chính là con rắn độc đang rúc rỉa tâm hồn bạn, nó khiến bạn ích kỷ hơn, keo kiệt tình thương hơn và bế tắc hơn trong con đường chiếm giữ trái tim của kẻ khác.
Đôi khi bạn tưởng rằng có thể trốn tránh một sự thật nào đó và bỏ đi rất xa, nhưng không hề biết rằng cái sự thật đó nằm ngay trong tâm trí bạn, bạn đi đến đâu cũng không thoát khỏi tay nó. Như vậy bạn chỉ còn cách phải chấp nhận đối mặt và hóa giải nó.
…
Sẽ còn vô số nữa những “đôi khi”, và tôi sẽ viết tiếp nếu có thể… Bạn có thể thấy những điều na ná trong những cái “đôi khi” của bài viết này, nhưng đôi khi nó lại có thể áp dụng cho từng trường hợp của mỗi người, và đôi khi, nó có thể ứng dụng trên chỉ một trường hợp với một người duy nhất, đó là chính bạn!