Bạn là món quà của cuộc sống!!!

Bạch Việt

New member
Xu
69
BẠN LÀ MÓN QUÀ CỦA CUỘC SỐNG

Đừng bao giờ quên…
Sự hiện hữu của bạn là món quà cho thế giới nầy. Bạn là duy nhất và không ai thay thế được bạn. Cuộc đời bạn là tất cả những gì bạn muốn, bạn hãy sống trọn vẹn từng ngày ngay từ bây giờ.
Hãy luôn sống trong những niềm vui, chứ không phải là những phiền toái, và bạn sẵn sàng đương đầu với những gì sẽ đến. Trong bạn hẳn sẽ luôn có quá nhiều câu hỏi, hoài nghi… Nhưng hãy hiểu, hãy dũng cảm… bạn sẽ thành người mạnh mẽ.
Đừng tự giới hạn mình. Những giấc mơ của bạn đang chờ bạn đánh thức và chinh phục. Đừng rời bỏ những quyết định quan trọng để tạo ra cơ hội của ngày mai. Bạn hãy vươn đến đỉnh cao và giá trị của chính mình.
Không có gì lãng phí năng lượng sống cho bằng sự lo lắng. Bạn càng ưu tư bao nhiêu, bạn càng trĩu nặng tâm hồn bấy nhiêu. Đừng cho mọi vấn đề quá nghiêm trọng – hãy sống một cuộc đời “trời quang mây tạnh”, chứ không phải sống trong những âu sầu hối tiếc.
Hãy nhớ rằng một tình yêu nhỏ sẽ không thể tồn tại, hãy nhớ rằng rất nhiều quy luật tuần hoàn là điều không tránh khỏi. Hãy nhớ rằng tình bạn là một sự đầu tư khôn ngoan, và kho báu cuộc đời là chúng ta… được ở bên nhau.
Có sức khỏe và hy vọng và hạnh phúc. Hãy dành thời gian ước nguyện đến một vì sao. Và đừng bao giờ quên… chúng ta đặc biệt đến thế nào!

Sưu tầm
 
Bắt đầu từ con số 0


Bạn sẽ làm gì khi có một ngày thức dậy thấy bên mình không còn gì nữa cả. Tiền trong túi không còn, việc làm không có, người yêu chia tay, bạn bè, gia đình ở xa...Cuộc sống coi như mất hết ý nghĩa. Vậy mà đến lúc đó, tôi lại tự dưng mỉm cười
Con số không tròn trĩnh để người ta soi mình vào đó và chợt nhận ra những thất bại. Như một chiếc gương soi trung thực để thấy ta từ thuở tập bò, tập đi vội vàng tập chạy rồi thì ....té ngã. Có kẻ té rồi nằm luôn, có kẻ gượng dậy để ...té tiếp. Trong suốt cuộc đời bao nhiêu lần ta ngã, bao nhiêu lần đứng dậy ta có nhớ hết không?

Khi tiền trong túi không còn, tôi nghĩ đến hàng triệu người trên thế giới vẫn còn đang đói khát. Khi việc làm không có tôi tin cũng có hàng triệu người khác cũng đang chạy đôn chạy đáo tìm việc như mình. Khi tình yêu vỡ tan, tôi viết thêm vào thời gian biểu của mình một số giờ học thêm hoặc đi ngủ. Và rồi tôi mìm cười. Cuộc sống vẫn cứ trôi. Đôi khi ta chao đảo. Rồi sau đó ta sẽ nhận ra và lấy lại thế quân bình. Một câu danh ngôn nào đấy đại ý là như vậy. Hình như tôi là người lạc quan.

Và khi người ta no đủ, người ta sẽ không thể có được cảm giác thử sức khao khát và hy vọng. Bởi vậy cho đến già ta vẫn cứ là bé thơ khi chơi thứ đồ chơi nầy đến chán ngấy rồi lại đòi thứ khác. Tôi khao khát no đủ nhưng sẽ chẳng bao giờ no đủ. Lúc biết mình đang đi vào cái vòng tròn của con số không, tôi sẽ hít một hơi dài rồi vùng vẫy.

Có biết bao nhiêu người trên Trái Đất nầy tìm ý nghĩa cuộc sống bằng cách ban tặng cuộc đời mình đến những nơi xa xôi, những người cùng khổ. Thế thì tại sao ta thấy đời mất hết ý nghĩa khi lại bắt đầu bằng bàn tay trắng.

Hãy cứ tin đi, bằng cách mỉm cười khi mình thất bại, sẽ thấy cuộc đời lại mỉm cười. Khi ta không còn gì hết, không có gì hết, đời sẽ ban tặng ta một cái gì đó mới mẻ hơn, hạnh phúc hơn. Sau hạnh phúc là bất hạnh, đi hết bất hạnh rồi sẽ gặp hạnh phúc. Điều đó chẳng phải là quy luật sao?
 
Cuộc sống là những va đập

Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối.
Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Nhưng rồi chính những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ”.
Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú với chuyến đi của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy biến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những vết thương và sự đớn đau?
Có thể là bạn, có thể là tôi, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi đau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua được gian khổ, vượt qua những cuộc thử thách, vượt qua được những nỗi đau là bạn đã tự làm hoàn thiện chân dung mình.
Cuộc sống là vô vàn những điều biến động. Vì vậy, cho dù trong khó khăn hay trong hạnh phúc, cũng mong bạn luôn nhớ cuộc hành trình của hòn sỏi để sống tự tin hơn, để mang những yêu thương xoa dịu và làm lành những vết thương. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu bạn ạ!
 
Giá trị những dấu chấm câu

Có một người chẳng may đánh mất dấu phẩy. Anh ta trở nên sợ những câu phức tạp và chỉ tìm những câu đơn giản. Đằng sau những câu đơn giản là những ý nghĩ đơn giản.
Sau đó, không may, anh ta lại làm mất dấu chấm than. Anh bắt đầu nói khe khẽ, đều đều, không ngữ điệu. Anh không cảm thán, không xuýt xoa. Không gì có thể làm anh ta sung sường mừng rỡ hay phẫn nộ nữa cả. Đằng sau đó là sự thờ ơ đối với mọi chuyện.
Kế đó, anh ta đánh mất dấu chấm hỏi và chẳng bao giờ hỏi ai điều gì nữa. Mọi sự kiện xảy ra ở đâu, dù trong vũ trụ hay trên mặt đất hay ngay trong nhà mình mà anh ta không biết, anh ta đánh mất khả năng học hỏi. Đằng sau đó là sự thiếu quan tâm với mọi điều.
Một vài tháng sau, anh ta đánh mất dấu hai chấm. Từ đó, anh ta không liệt kê được, không còn giải thích được hành vi của mình nữa. Anh ta đổ lỗi cho tất cả trừ chính mình.
Cứ mất dần các dấu, cuối cùng, anh ta chỉ còn lại dấu ngoặc kép mà thôi. Anh ta không phát biểu được một ý kiến nào của riêng mình nữa, lúc nào cũng chỉ trích dẫn lời của người khác. Thế là anh ta hoàn toàn quên mất cách tư duy.
Cứ như vậy, anh ta đi đến dấu chấm hết.
Thiếu những dấu chấm câu trong một bài văn, có thể bạn chỉ bị điểm thấp vì bài văn của bạn mất ý nghĩa, nhưng mất những dấu chấm câu trong cuộc đời, tuy không ai chấm điểm nhưng cuộc đời bạn cũng mất ý nghĩa như vậy.
Hy vọng mọi người không bao giờ đánh mất những dấu chấm câu trong cuộc đời của mỗi người . Hãy cố gắng trân trọng những gì mà cuộc sống đã đem lại cho chúng ta .
 
Lời xin lỗi thứ 100

Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:
Cậu đến đón mình được chứ?
Được, đợi mình 5 (5 phút)
Nhanh lên đấy nhé?
3 giờ chiều tôi đợi mãi, ...5 ..10 ...15 ... cuối cùng cậu ấy cũng tới.
Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi
Mình xem một chương trình tivi
Cái gì? tivi? tôi leo lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.
Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim, chỉ là lời nói cho qua thôi.
.... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi, tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.
Và tiếp tục, "mình xin lỗi" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99. Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.
Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng nầy, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy, bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.
Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.
Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt lại.
Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo. "Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích??? đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.
Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.
Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...
Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi một hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.
"... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá, nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha!"
" lần thứ 2.... "
" lần thứ 3...." ......Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện.
"Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời nầy nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...."
Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trong xanh xao nhưng vẫn tươi cười.
Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh, TIMMY - MÌNH XIN LỖI.
 
Đôi khi...


Đôi khi trong cái rủi bạn sẽ gặp cái may, chỉ là bạn chưa nhận ra hoặc nó chưa đến mà thôi.
Đôi khi bạn tò mò về điều mà bạn chưa biết, những cảm giác bạn chưa từng trải qua, và bạn háo hức bước vào nó. Cuối cùng, nó đem lại cho bạn sự tiếc nuối và một bài học đáng quý: phải biết suy nghĩ và chọn lọc những gì sẽ dấn thân, nhưng muốn biết rõ nó không gì khác là hãy trải qua nó.
Đôi khi có những người khiến bạn rất thích thú và tò mò tìm hiểu họ, nhưng càng tìm hiểu thì càng thấy họ không có gì đáng cho chúng ta tìm hiểu và ngược lại.
Đôi khi bạn sợ rằng trái đất sẽ tận diệt và bạn sẽ chết vào một ngày nào đó, nhưng bạn không biết rằng một con tim ích kỷ và tội lỗi là bản án dành sẵn cho chúng ta trước cả hiểm họa tận diệt của trái đất.
Đôi khi bạn mong thế giới hòa bình, chúng sanh an lạc, mong cho tất cả đều được sống an vui nhưng bạn quên mất chính bạn là người phải sống an vui trước, và có trách nhiệm đem niềm an vui đó ban rải cho người khác. Đừng mong chờ niềm an vui sẽ đến với mình mà hãy tự tạo ra nó, không ai khác ngoài bạn có cái quyền năng này!
Đôi khi để đánh đổi một sự sáng suốt bạn sẽ phải mê muội trước, rồi lặn lội trong đó, cho tới khi bạn nhận ra chính mình đang mê muội, chứ người khác khuyên bạn đừng mê muội thì bạn không tin.
Đôi khi những bài học quý giá ở ngay trước mắt bạn mà bạn vẫn đỏ con mắt đi tìm, rồi lại than trách là không có. Vì bạn đã nhìn xa quá, hướng ra bên ngoài nhìn mà quên nhìn từ bên trong ra, tức là xem xét lại chính bản thân bạn.
Đôi khi người thầy tốt nhất không phải ai xa lạ mà chính là bạn, bạn tự làm cho mình ngã và tự vực mình đứng dậy, tự nhắc nhở mình về sau không đi lại con đường ấy nữa, đó là bạn đang giáo dục chính mình.
Đôi khi bạn nhớ rất dai những nỗi buồn, thất bại của mình mà quên đi việc refresh lại những thành công, những niềm vui và những gì tốt bạn có ở mình để tự tin hơn, vững bước hơn.
Và ngược lại, đôi khi bạn lại quá khó quên những gì bạn đã đạt được rồi vì đó mà ngã mạn, quên mất rằng mình còn vô khối điều phải học hỏi trong cuộc đời này, và vì thế, bạn cũng thất bại!
Đôi khi bạn đòi hỏi người khác đối xử tốt với mình mà quên mất một điều quan trọng hơn nhiều là cách đạt được mong muốn đó, chính là: bạn nên đối xử tốt với người ta trước, kể cả khi người ta đối xử không tốt với bạn. Vì nếu bạn trách người đối xử không tốt và không ưa họ hay chống lại họ thì bạn chẳng khác gì họ, tức là bạn đang không ưa mình và chống lại chính mình.
Đôi khi bạn quá sợ sệt vào những đánh giá của người khác về bạn mà sống không thật với chính mình, thực ra điều này còn đáng sợ hơn nhiều!
Đôi khi bạn dành tình cảm quá nhiều cho một người nào đó và tìm những lý lẽ biện minh cho điều đó mà quên rằng bạn không thể chịu đựng được khi bị người khác bỏ rơi. Cách tốt nhất để tránh tình trạng này: bạn hãy đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, kể cả với người không tốt với bạn. Chỉ có cách đó mới chứng minh được rằng bạn không phải là kẻ ghim ghút như họ và sống thiên vị như họ mà thôi!
Đôi khi bạn quên rằng tất cả chúng ta đều là con người và đều có sự cảm thụ hạnh phúc và đau đớn như nhau, vậy mà bạn nỡ đem đau khổ đến cho người khác rồi lại mong người khác đem hạnh phúc đến cho mình, thật là một sự đòi hỏi vô lý!
Đôi khi bạn nhận ra rằng một ai đó thật không xứng đáng với những gì bạn dành cho họ, nhưng bạn quên nghĩ rằng, thực sự họ rất đáng thương vì không thể cảm nhận được điều bạn muốn đem đến cho họ, tâm hồn họ thật nghèo nàn và rách nát! Thêm được một người thật sự biết yêu thương bạn một cách đúng đắn và cao thượng là thêm một niềm hạnh phúc vô biên, đó là một phước báo lớn!
Đôi khi chúng ta tự đặt ra những luật lệ cho bản thân mình và người khác, rồi tự mình không dám phá vỡ nó, bạn sống trong ngục tù tâm hồn tự tạo, mong người khác cũng phải chấp nhận mình mà quên rằng mình không chịu chấp nhận luật lệ của người khác vì cái tôi của mình quá lớn. Kết quả bạn là người tổn thương nhiều nhất khi muốn trả đũa người khác vì họ không làm vừa lòng mình. Bạn thật đáng thương!
Đôi khi chúng ta sợ đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện đã qua rất lâu trong quá khứ và chuyện chưa bao giờ hoặc không bao giờ có cơ may xảy ra ở tương lai mà không biết rằng chính sự ám ảnh vô hình của nỗi sợ đó mới là đáng sợ, sự thật thì những sự lo sợ kia không có ý nghĩa gì hết! Vì cảm giác sợ sệt đó có thể thúc đẩy bạn đi hành động một cách mù quáng và mất hết thăng bằng, dẫn đến nhiều sai lầm khác và bạn sẽ chẳng bao giờ có cảm giác bình yên!
Đôi khi bạn tưởng rằng sự vô tình một cách thiếu thiện chí của mình có thể đem đến cho bạn cảm giác chiến thắng ai đó trong cuộc đấu về trí tuệ, nhưng bạn phải biết rằng đó là cách làm ngu si nhất, và bạn chính là kẻ thất bại!
Đôi khi bạn muốn chiến thắng rất nhiều người, nhưng bạn không thể chịu nổi cảm giác mình là người thua kém hay thất bại, như vậy, bạn chính là kẻ thua cuộc, vì bạn quá hèn nhát và yếu đuối, không chiến thắng nổi cả những cảm giác kín đáo nhất bên trong mình, thì bạn đúng là kẻ thua cuộc thê thảm nhất!
Đôi khi bạn quên rằng lời dạy tốt nhất của bạn đối với mọi người chính là bản thân bạn phải làm gương trước, không làm được thì không thể nói được, hãy đem bài học của bản thân mình ra mà nói chuyện với người khác.
Đôi khi bạn không hiểu rằng sự giận dỗi của bạn nhằm đem lại một áp lực cho người khác chính là con rắn độc đang rúc rỉa tâm hồn bạn, nó khiến bạn ích kỷ hơn, keo kiệt tình thương hơn và bế tắc hơn trong con đường chiếm giữ trái tim của kẻ khác.
Đôi khi bạn tưởng rằng có thể trốn tránh một sự thật nào đó và bỏ đi rất xa, nhưng không hề biết rằng cái sự thật đó nằm ngay trong tâm trí bạn, bạn đi đến đâu cũng không thoát khỏi tay nó. Như vậy bạn chỉ còn cách phải chấp nhận đối mặt và hóa giải nó.

Sẽ còn vô số nữa những “đôi khi”, và tôi sẽ viết tiếp nếu có thể… Bạn có thể thấy những điều na ná trong những cái “đôi khi” của bài viết này, nhưng đôi khi nó lại có thể áp dụng cho từng trường hợp của mỗi người, và đôi khi, nó có thể ứng dụng trên chỉ một trường hợp với một người duy nhất, đó là chính bạn!
 
[FONT=&quot]Người Đẹp Nhất[/FONT]
[FONT=&quot]
Nhân kỷ niệm 10 năm thành lập, một công ty mỹ phẩm nổi tiếng tổ chức cuộc thi: “Người phụ nữ quanh tôi”. Theo đó, người dự thi phải gửi đến những lá thư ngắn nói về người phụ nữ đẹp nhất mà mình đã gặp, đã quen biết và đã cùng sống. Kèm theo là chân dung của người đẹp này. Trong vài tuần lễ, công ty đã nhận được hàng ngàn lá thư gửi về.

Trong số này có một lá thư gây được sự chú ý đặc biệt. Tác giả lá thư là một cậu bé 9 tuổi, sống trong ngôi nhà ở một ngõ cụt của khu xóm ven kênh rạch. Lá thư còn đầy lỗi chính tả, có đoạn viết:

“Người phụ nữ đẹp nhất đó ở cách nhà cháu một dãy phố. Cháu đến thăm bà mỗi ngày. Bà làm cháu cảm thấy mình là một đứa trẻ có giá trị và quan trọng nhất trên đời. Bà cùng chơi cờ với cháu và chăm chú lắng nghe những câu hỏi của cháu. Bà hiểu cháu rất rõ, và khi cháu ra về bà luôn nói to lên là bà rất hãnh diện về cháu.

Bức ảnh đó cho các ngài thấy bà quả là người phụ nữ đẹp nhất. Cháu hy vọng sau này sẽ có một người vợ đẹp như bà”.

Bị hấp dẫn bởi lá thư, ông giám đốc công ty muốn xem ngay hình người phụ nữ đó. Cô thư ký đưa ra tấm hình của một bà cụ tươi cười nhưng đã rụng hết răng! Mái tóc muối tiêu của bà được búi gọn sau gáy, và những nếp nhăn hằn sâu hai bên má dường như lu mờ đi phần nào dưới vẻ lấp lánh của đôi mắt sáng trong xanh đầy tự tin.

Cuối cùng, ông giám đốc mỉm cười:
- Rất tiếc là chúng ta không thể dùng chân dung người phụ nữ này để quảng cáo cho công ty được vì bà chứng tỏ cho mọi người biết: để trở nên người phụ nữ đẹp, chẳng cần đến những mỹ phẩm của công ty chúng ta! Thật tiếc!
[/FONT]
 
[FONT=&quot]Giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời[/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT]
[FONT=&quot]
Một chàng trai sắp bước sang tuổi 30 nhưng luôn lo lắng về tương lai của mình . Anh tự hỏi không biết giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời mình đang ở phía trước hay là những năm tháng của anh đã trải qua rồi . Thói quen hàng ngày của anh là đến phòng tập thể dục trước khi đến sở làm . Một buổi sáng, anh ta chú ý đến một ông lão đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ cường tráng và lạc quan . Anh đến làm quen và hai người trò chuyện với nhau về những kinh nghiệm trong cuộc sống . Cuối cùng chàng trai hỏi: "Đâu là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời ông ?". Không chút lưỡng lự, ông lão đáp:

"Khi tôi còn là một đứa bé, tôi được chăm sóc, nuôi dưỡng bởi cha mẹ . Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi .

Khi đến trường, tôi học được những kiến thức mới mẻ từ thầy cô, bạn bè . Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi .

Khi tôi nhận được việc làm đầu tiên, được gánh vác trách nhiệm và được trả lương bởi những nỗ lực của mình . Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi .

Khi tôi gặp vợ tôi, chúng tôi yêu nhau, cùng nhau xây dựng gia đình . Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi .

Khi tôi là một người cha, nhìn những đứa con của mình lớn lên . Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi .

Và bây giờ, tôi đã 79 tuổi . Tôi có sức khỏe . Tôi cảm thấy hạnh phúc và tôi đang yêu vợ tôi như lần đầu chúng tôi mới gặp nhau . Đây là giai đoạn đẹp nhất của đời tôi ."

Mỗi giai đoạn của cuộc đời đều là những giai đoạn đẹp nhất nếu chúng biết trân trọng và sống hết mình, đừng để thời gian trôi qua một cách vô ích .
[/FONT]
 
[FONT=&quot]Dựa vào chính mình[/FONT][FONT=&quot]
[/FONT]
[FONT=&quot]
Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ của nó: "Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế ? Thật mệt chết đi được!".

"Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh" - Mẹ nói .

"Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không cần đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó ?".

"Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy".

"Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hóa được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó ?".

"Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy".

Ốc sên con bật khóc, nói: "Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng dất cũng chẳng che chở chúng ta".

"Vì vậy mà chúng ta có cái bình! - Ốc sên mẹ an ủi con - Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta phải dựa vào chính bản thân chúng ta .

[/FONT]
 
Đừng

Đừng quên hi vọng, sự hi vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi .

Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình . Chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó .

Đừng lấy của cải vật chất để đo lường thành công hay thất bại . Chính tâm hồn của mỗi con người mới xác định được mức độ "giàu có" trong cuộc sống của mình .

Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua .

Đừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần sự giúp đỡ, ở bất kỳ khoảng thời gian nào trong cuộc đời .

Đừng chạy trốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất của bạn .

Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng .

Đừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế hoạch và giấc mơ của bạn đã sụp đổ, vì biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn tiến bộ rồi .

Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống .

Đừng quên tìm cho mình một người bạn thật sự, bởi bạn bè chính là điều cần thiết trong suốt cuộc đời .

Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay với tất cả những gì bạn cần . Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ xem bạn như tấm gương của chúng
 
Lựa Chọn

Một người phụ nữ ra khỏi nhà và nhìn thấy ba người đàn ông râu dài bạc trắng đang ngồi trên băng ghế đá ở sân trước . Bà không hề quen ai trong số họ . Tuy nhiên, vốn là người tốt bụng, bà nói: "Tôi không biết các ông nhưng chắc là các ông đang rất đói, xin mời các ông vào nhà ăn một chút gì đó".

"Ông chủ có nhà không ?" - họ hỏi .

"Không, chồng tôi đi làm rồi" - bà trả lời .

"Thế thì chúng tôi không thể vào được" - họ đáp .

Buổi chiều, khi chồng trở về bà kể lại câu chuyện . Người chồng muốn biết họ là ai nên bà lại ra mời ba người đàn ông - vẫn chờ từ sáng - vào nhà .

"Ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được " - họ trả lời .

"Sao lại thế ?" - người phụ nữ ngạc nhiên .

Một người giải thích: "Tên tôi là Tình Yêu, ông này là Giàu Sang, còn ông kia là Thành Công . Bây giờ hai vợ chồng bà hãy quyết định xem ai trong chúng tôi sẽ là người được mời vào nhà".

Người p hụ nữ đi vào và kể lại toàn bộ câu chuyện . "Tuyệt thật - người chồng vui mừng - Đây đúng là một cơ hội tốt . Chúng ta hãy mời ngài Giàu Sang . Ngài sẽ ban cho chúng ta thật nhiều tiền bạc và của cải". Nhưng người vợ không đồng ý: "Anh yêu, tại sao chúng ta lại không mời ngài Thành Công nhỉ ? Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người kính nể". Hai vợ chồng tranh cãi một lúc lâu mà vẫn chưa quyết định được . Cô con gái nãy giờ yên lặng đứng nghe trong góc phòng bỗng đề nghị: "Chúng ta nên mời ngài Tình Yêu là tốt hơn cả . Nhà mình sẽ tràn ngập tình thương yêu ấm áp và ngài sẽ cho chúng ta thật nhiều hạnh phúc". "Có lẽ chúng ta nên nghe lời khuyên của con gái - người chồng suy nghĩ rồi nói với vợ - Em hãy ra ngoài và mời ngài Tình Yêu, đây chính là người khách chúng ta mong muốn".

Người phụ nữ ra ngoài và hỏi: "Ai trong ba vị là Tình Yêu ? Xin mời vào và trở thành khách của chúng tôi". Thần Tình Yêu đứng dậy và đi vào ngôi nhà . Hai vị thần còn lại cũng đứng dậy và đi theo ông ta . Vô cùng ngạc nhiên, người phụ nữ hỏi: "Tôi chỉ mời ngài Tình Yêu . Tại sao các ông cũNg vào ? Các ông đã nói không thể vào cùng một lúc kia mà ". Hai người bèn cùng nhau trả lời: "Nếu bà mời Giàu Sang hoặc Thành Công thì sẽ chỉ một mình người khách được mời đi vào . Nhưng vì bà mời Tình Yêu nên cả ba chúng tôi sẽ cùng vào . Bởi ở đâu có Tình Yêu thì ở đó sẽ có Thành Công và Giàu Sang".

 
Có bao giờ...?


Dùng những từ mang nghĩa không tốt đẹp để chỉ cái không tốt đẹp, nhưng có bao giờ bạn lạm dụng những từ ấy...?
Có bao giờ bạn không ngần ngại chửi một ai đó là điên? Không điên sao mà trong thời buổi này lại có kẻ ngơ ngẩn làm thơ! Không điên sao khi mà cả lớp đang nô đùa vui vẻ, “con bé ấy” lại vô cớ sụt sùi! Không điên sao khi chúng bạn lăn ra cười dáng điệu quái dị của một chú hề trong đám xiếc rong thì “nó” lại bần thần nhìn cái tên lưng gù, chân tay quặt quẹo kia với vẻ xót xa! Không điên sao khi người ta mong vớ được của mà chẳng được còn “gã ấy” nhặt được bạc triệu lại cố tìm cho ra chủ nhân để trả lại số tiền!.... Đúng là lạc điệu!
Vậy thì bạn ơi, có phải bạn vẫn quen dùng từ “điên” để chỉ những hành động trái ngược với số đông, những con người không xu theo thời thế, mà không cần quan tâm cái thiểu số kia là tốt hay xấu, đúng hay sai? Và có phải khi nào đa số cũng luôn hợp lí?
Có bao giờ bạn bảo ai đó là đồ háo danh? Không háo danh sao mà chẳng được ai bầu cho thì chớ, “hắn ta” lại tự ứng cử làm cán bộ, đã thế còn khẳng định chắc như đinh đóng cột:” Bản thân tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ này!”. Không háo danh sao mà động cô giáo hỏi cái gì là “đứa ấy”lại dơ tay phát biểu! Bài khó thì chẳng nói làm gì. Nhưng có những bài dễ, “cậu ta” tưởng chỉ mình mới biết hay sao mà cũng xung phong? Kiểu này là muốn chơi trội đây! …
Vậy thì bạn ơi, có phải bạn vẫn đồng nhất từ ”háo danh” với những từ ”bản lĩnh”,” tự tin”, “ham hiểu biết”? Và có phải ta vẫn coi những hành động nhiệt tình, tỏ trách nhiệm với cộng đồng nếu không là “ôm rơm nặng bụng” thì cũng là sự háo danh?
Có bao giờ bạn cười giễu ai đó bạn cho là ngớ ngẩn? Không ngớ ngẩn sao lại hỏi lắm câu mà nhiều người biết? Có bao giờ bạn nhủ thầm” thằng ấy thật dốt! Bài dễ thế mà không biết!” khi cậu bạn cùng lớp nhờ thầy giảng lại cho một phép toán?...
Nhưng bạn ơi, bạn, tôi, tất cả chúng ta đâu có thể biết hết được mọi điều! Có bao giờ không biết một điều gì đấy, bạn sẽ chọn cách hỏi một câu để chỉ dốt trong chốc lát như những kẻ ”ngớ ngẩn” kia, hay không hỏi để dốt cả đời?
Có bao giờ bạn tỏ ra hài lòng, hãnh diện khi đứng bên kẻ yếu ớt, thấp bé hơn bạn? Có phải bạn đã ngầm phân bậc sức khoẻ, chiều cao, cân nặng giống như phân biệt sự giàu nghèo, sang hèn?
Nhưng bạn thử nghĩ xem , bạn có làm được gì cho những người vốn không có may mắn về thể chất, xuất thân như bạn? Bạn có bao giờ tặng lại họ chút may mắn của mình? Bạn có bao giờ gánh đỡ giúp họ một phần công việc? Hay là bạn thờ ơ, chưa từng nghĩ đến từ”chia sẻ”? Hay là bạn chế giễu khinh thường họ?Vậy thì có gì để bạn tỏ ra “lớn” hơn người khác?
Chúng ta dùng những từ mang nghĩa không tốt đẹp để chỉ cái không tốt đẹp. Nhưng có bao giờ bạn lạm dụng những từ ấy cho những điều bạn vẫn ngộ nhận là sai trái hay chưa?
 
Bạn đã có bao nhiêu hòn đá?

Ngày xưa, có một nhóm người du mục đi qua sa mạc. Vì thời tiết quá khắc nghiệt nên nhóm người đó ngất xỉu...

Mọi hoạt động của lớp 8a siêu quậy ấy đều dừng lại. Không gian yên lặng đến lạ thường. Không còn tiếng líu lo của các cô nàng "buôn dưa.... leo", không còn tiếng chọi phấn, tầm ruột bộp bộp của mấy tên con trai nửa. Tất cả dồn mắt về phía thầy..
- Ngày xưa, có một nhóm người du mục đi qua sa mạc ...
Chẳng ai biết tại sao thầy lại kể chuyện thay vì tức giận la mắng cả lớp. Câu chuyện của thầy được tiếp tục.
- Vì thời tiết quá khắc nghiệt nên nhóm người đó ngất xỉu. Không hiểu sao lúc miên man mỗi người ai cũng thấy có vị thần xuất hiện bảo họ hãy cố gắng nhặt những hòn đá gặp trên đường và cất giữ cẩn thận.
Lớp học càng im lặng hơn. Giọng thầy vẫn đều đều :
- Dĩ nhiên ai cũng nhặt thật nhiều hòn đá, đi được đôi ba dặm họ lại nhặt. Có người vì thấy vương víu , nặng nề nên vứt bỏ lại Cứ thế rồi... Có người nhặt đưọc kha khá, có người nhặt được ít ỏi, có người tay không ..Mà các em có biết sau này những hòn đá ấy biến thành thứ gì không?
Cả lớp lại nhốn nháo bàn luận, đứa thì cho rằng là nước uống, đứa lại bảo là vàng hay kim cương, có đứa lại nói không là gì cả...
Thầy cho đáp án là Kim Cương. Cả lớp khoái chí về câu chuyện này. Mỗi đứa đều ước ra về mình nhặt được thật nhiều đá và hôm sau chúng sẽ biến thành kim cương. Và mình sẽ trở nên giàu có, uy quyền....
Mặc kệ cả lớp đang mơ mộng, thầy giải thích:
- Các em bây giờ chỉ là đang nhặt những hòn đá, đang tích luỹ những hòn đá cực nhỏ! Đó chính là những cố gắng thu lượm kiến thức từ bài học, từ cuộc sống. Các em chưa đi hết sa mạc rộng lớn này đâu, và chỉ một phần nghìn hòn đá biến thành kim cương , thành đá quí cho các em thôi! Vì đó phải là những hòn đá được chọn lọc, được chắt chiu kĩ lưỡng...
Phải biết cố gắng, trân trọng và vận dụng những viên đá đã trở thành kim cương , thành đá quý đó, vì sẽ có những viên đá không bao giờ là kim cương được..

Chả biết kết thúc câu chuyện như thế nào. Mỗi thành viên lớp như tôi đều tự hỏi mình đã có bao nhiêu hòn đá, nó có được vận dụng hợp lí không.
Còn bạn, bạn đã có bao nhiêu hòn đá?
 
Bí mật từ những chiếc giày

Hằng ngày, những đôi giày giống như những người bạn thân nhất của mỗi chúng ta.
Nhưng bạn có biết trong thế giới của những chiếc giày vẫn có những câu chuyện tình yêu cảm động. Hãy cùng tớ lắng nghe lời thủ thỉ của những chiếc giày nhé!

Trên chiếc kệ xinh xắn của cô bé tuổi teen có một cô nàng Giày Búp Bê, và hai anh chàng, một chàng là Giày Bata và chàng còn lại là Dép Kẹp.
Giày Búp Bê
là một cô nàng xinh đẹp nhưng kiêu kỳ. Nàng có làn da mịn màng màu hồng phấn điểm xuyết thêm cái nơ xinh xinh màu trắng thanh thoát khiến bất cứ cô bé tuổi teen nào cũng mê tít khi gặp. Vì thế nàng luôn được cô chủ yêu quý và chăm sóc rất kỹ lưỡng. Từ khi sinh ra đã sống trong cuộc sống vương giả nên suốt ngày nàng chỉ biết chăm chút làm đẹp cho riêng mình. Nàng ghét nhất trời mưa vì khi ấy quần áo đẹp của nàng sẽ ướt sũng, nàng sợ nước bẩn bắn vào người vì chỉ sau một ngày những vết thâm kim tựa như những vết tàn nhang xấu xí sẽ phủ đầy lên gương mặt trắng hồng của nàng. Nàng cũng không thích nắng chút nào, nắng sẽ làm da nàng khô lại và bạc màu thiếu sức sống. Nàng chỉ thích những buổi tiệc về đêm, khi cô chủ sẽ khoác lên người bộ đầm cực mốt kết hợp cùng với một đôi giày búp bê xinh đẹp như nàng. Trong buổi tiệc ấy nàng sẽ kết bạn được với những đôi giày “quý sờ tộc” cũng xinh đẹp, sang trọng cùng đẳng cấp với nàng.
oOo
Còn Giày Bata là một anh chàng khỏe mạnh, phóng túng, phiêu lưu. Chàng không ngại chi sóng gió, bão bùng, bước chân của chàng đã đi qua không biết bao nhiêu nẻo đường từ vùng núi cao đến biển rộng. Chàng có rất nhiều bạn bè ở mọi nơi. Chàng có sở thích khám phá những miền đất lạ và đối với chàng việc phải ở nhà là một cực hình. Vì vậy, chàng thích mùa hè để được tung tăng thỏa thích bên cô chủ, sau đó, chàng sẽ về và kể say sưa cho Giày Búp Bê và Dép Kẹp đủ mọi chuyện trên đời mà chàng biết được trong suốt chuyến đi. Chàng tự hào về tầm hiểu biết rộng của mình nên chàng luôn miệng khoe khoang mọi lúc mọi nơi.
oOo
Bên cạnh hai nhân vật cá tính kia là chàng Dép Kẹp với đức tính khiêm nhường. Chàng giản dị, chàng không có hiểu biết rộng về thế giới xung quanh bằng Giày Bata vì suốt đời chàng chỉ được đi loanh quanh ở nhà và những con phố quen thuộc. Chàng luôn tự ti vì trông mình không được nổi bật giữa đám đông, chàng ngại tiếp xúc với mọi người xung quanh. Tuy nhiên chàng chăm chỉ trong mọi công việc, đặc biệt là việc nhà, chàng sống có trách nhiệm và biết yêu thương.
oOo
Đã từ lâu, Giày Búp Bê đã bị lôi cuốn vào cách kể chuyện lôi cuốn của Giày Bata, mắt cô nàng mở to đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, dù biết trong đó có sự phóng đại hơi quá nhưng cô vẫn tin tưởng tuyệt đối. Nàng thấy ở Giày Bata sự mạnh mẽ, cá tính và năng động mà cô tìm kiếm ở một chàng trai. Những tưởng sức mạnh của Giày Bata có thể che chở cho Giày Búp Bê suốt cả cuộc đời nhưng không phải vậy. Giày Bata chỉ suốt ngày rong chơi, chàng ta không hề biết quan trọng tình cảm mà chỉ biết ba hoa đủ chuyện từ đầu làng đến cuối xóm. Tất nhiên, chàng không bao giờ động tay đến việc nhà vì cho rằng mình phải làm những việc lớn lao hơn mới xứng đáng. Cứ để mặc Giày Búp Bê mỏi mòn chờ đợi và lo lắng cho chàng, chàng chẳng quan tâm gì đến Giày Búp Bê cả. Ngày qua đi, Giày Búp Bê ngày càng héo mòn, nàng than thở và khóc đến cạn khô nước mắt.
Trong khoảng thời gian ấy, Dép Kẹp luôn bên nàng động viên, an ủi. Giày Búp Bê hẳn là xinh đẹp rồi nên Dép Kẹp luôn cho rằng mình không xứng với nàng còn Giày Búp Bê thì cũng vẫn giữ bản tính kiêu kỳ như xưa, nàng cho rằng sự quan tâm của Dép Kẹp dành cho nàng là lẽ đương nhiên. Dép Kẹp là chàng trai nhân hậu nên chàng không trách nàng vì điều đó, chàng nghĩ đơn giản là được ở bên cạnh chăm sóc và làm Giày Búp Bê vui là chàng đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Giày Búp Bê ngày càng ủ dột vì thương nhớ Giày Bata, trông nàng tiều tụy và xấu xí. Nàng không thèm quan tâm chăm sóc sắc đẹp của mình như xưa, chiếc nơ xinh xắn của nàng sau một thời gian cũng biến đâu mất. Chính nàng cũng không nhận ra mình nữa. Khi thấy Giày Búp Bê không còn xinh đẹp lộng lẫy mà nhan sắc phai tàn theo thời gian, Giày Bata càng tỏ ra lạnh nhạt, chàng ra đi để tìm kiếm những điều thú vị mới bên ngoài.
oOo
Đến một ngày, cô chủ đem Giày Búp Bê vào nhà kho và sắm cho mình một đôi giày mới xinh đẹp hơn, Giày Bata lại sử dụng tài ăn nói khéo léo của mình và chẳng mấy chốc chàng đã quen thân với cô nàng mới. Giày Búp Bê cũng chả buồn nữa, nàng đã quá mệt mỏi rồi.
Ít ngày sau, Dép Kẹp cũng vào nhà kho làm Giày Búp Bê vô cùng ngạc nhiên. Thì ra, Dép Kẹp vì quá lo lắng cho Giày Búp Bê, sợ Giày Búp Bê buồn và sợ hãi khi phải ở một mình trong nhà kho ẩm mốc nên chàng đau đớn tự mình bứt đi chiếc quai đã gắn bó bên chàng từ lúc chào đời để được ở gần Giày Búp Bê.
Lần đầu tiên, Giày Búp Bê khóc nhưng trong lòng ngập tràn niềm vui, nụ cười của nàng hòa chung nước mắt, trái tim Giày Búp Bê giờ đây đã ấm nóng trở lại khi biết đâu là yêu thương chân thành. Giờ đây, nàng đã biết thế nào là sống vì một người khác, vẻ đẹp ngoại hình không quan trọng bằng vẻ đẹp của lòng tốt.
Trong nhà kho ẩm mốc cũ kỹ ấy, hằng ngày vẫn đầy ắp nụ cười của Giày Búp Bê và Dép Kẹp. Tình yêu sẽ mãi sáng cho dù ở nơi tối tăm nhất!
 
Những dòng suy tư cảm động

Rất có thể Thượng Đế muốn chúng ta gặp những người mà chúng ta không mong muốn trước khi gặp được người mà ta mong đợi để rồi sau cùng khi gặp được người ấy chúng ta mới biết món quà ấy là quí gía biết dường nào.

Khi cánh cửa hạnh phúc đời ta khép lại thì một cánh cửa khác sẽ mở ra, nhưng thường thì chúng ta lại chỉ nhìn vào cánh cửa đã khép mà không thấy được cánh cửa đã mở ra với chúng ta.

Một người bạn tốt là người mà bạn có thể cùng ngồi trên cánh cổng và đung đưa, không nói một lời gì, và sau đó là chia tay như thể là đã có một cuộc nói chuyện thật tuyệt vời giữa ta và người ấy mà bạn chưa từng có bao giờ.

Một sự thật đúng đắn là chúng ta sẽ không bao giờ biết cái ta có cho tới khi ta mất nó, nhưng cũng có một sự thật đúng đắn là chúng ta không biết những việc chúng ta bỏ lỡ cho tới khi điều đó đến với ta.

Trao ban cho ai đó tất cả tình yêu của bạn thì cũng đồng nghĩa với việc không bao giờ có thể đảm bảo rằng họ sẽ yêu lại bạn! Đừng bao giờ mong đợi tình yêu được đáp đền; chỉ chờ đợi tình yêu ấy lớn lên trong trái tim người ấy nhưng nếu nó không lớn lên, thì hãy bằng lòng rằng nó đang lớn lên trong chính bạn.

Người ta chỉ mất một phút để phải lòng một ai đó, một giờ để thích người ấy, và một ngày để yêu người ấy, nhưng phải mất cả đời để quên người ấy.
Đừng để những cái nhìn hấp dẫn bạn; những cái nhìn ấy có thể lừa dối bạn. Đừng để sự giàu sang hấp dẫn bạn; ngay cả khi điều đó tàn phai. Hãy để những người làm cho bạn mỉm cười hấp dẫn bạn vì một nụ cười có thể làm cho một ngày đen tối trở nên tươi sáng hơn.

Hãy tìm kiếm ai đó làm cho trái tim bạn mỉm cười. Có những giây phút trong cuộc đời bạn nhớ một người nào đó quay quắt đến độ bạn chỉ muốn mang họ ra khỏi giấc mơ và ôm họ trong cuộc đời thực của mình.

Hãy mơ ước những gì bạn muốn; hãy đi đến những nơi bạn muốn đi; hãy là điều mà bạn muốn là, bởi vì bạn chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để làm những việc mà bạn muốn làm. Có thể bạn đã có đủ hạnh phúc làm bạn trở nên đáng yêu, có đủ những trải nghiệm làm cho bạn trở nên mạnh mẽ, có đủ nỗi buồn lo làm cho bạn nên người, có đủ hy vọng để bạn trở nên hạnh phúc. Hãy luôn luôn đặt mình trong tình huống của người khác. Nếu bạn cảm thấy việc gì đó làm tổn thương bạn thì điều ấy cũng có thể làm cho người khác bị tổn thương.

Một người hạnh phúc nhất không nhất thiết phải có những thứ tốt nhất; họ chỉ làm những việc quan trọng thích hợp với họ thôi. Hạnh phúc dành cho những người đang than khóc, cho những người đang bị tổn thương, cho những người đã tìm kiếm, và cho những người đã cố gắng, bởi vì chỉ có họ mới cảm kích tầm quan trọng của những người đã đến trong cuộc đời họ.

Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, phát triển bằng nụ hôn và kết thúc bằng nước mắt. Tương lai tươi sáng nhất sẽ phải đặt trên nền tảng của quá khứ bị lãng quên, bạn không thể tiếp tục sống một cách tốt đẹp trong cuộc đời cho tơi khi bạn để cho những thất bại và nỗi đau trong quá khứ đi qua.

Khi bạn sinh ra, bạn thì khóc lóc còn mọi người xung quanh bạn thì mỉm cười. Hãy sống sao cho khi từ gĩa cuộc đời, bạn là người mỉm cười còn mọi người xung quanh bạn thì khóc.
Hãy gửi bức thông điệp này đến cho những ai có ý nghĩa đối với bạn, cho những ai đã đến trong đời bạn bằng cách này hay cách khác, cho những ai làm cho bạn mỉm cười khi bạn cần, cho những ai giúp bạn nhìn thấy được mặt tích cực của sự việc khi bạn thất vọng, cho người mà bạn muốn họ biết rằng bạn cảm kích tình bạn của họ biết bao. Và nếu như bạn không gửi, bạn đừng lo, sẽ không có điều gì xấu xảy ra với bạn, mà bạn chỉ bỏ lỡ một cơ hội làm cho một ngày sống mới của ai đó trở nên tươi đẹp hơn với bức thông điệp này.
 
[FONT=&quot]...Nhật kí lá cây...[/FONT][FONT=&quot]

Lá rời cây............lá ủ mình dưới gốc cây một ngày, 2 ngày, rồi 1 tháng, 2 tháng...những tháng trôi qua Lá cứ chờ mong yêu một cái gì đó mãi mãi không thuộc về mình. Nhìn lên Cây, lá thấy xung quanh Cây bao nhiêu là mầm xanh non mơn mởn, Cây đang vui đùa trong nắng, trong gió, trong mưa....lá nhớ lại những ngày đã đi qua trong đời lá và cây. Gió đến, gió mang yêu thương, gió thì thầm to nhỏ bên Lá. Gió khẽ vào tai lá và nói " đi theo gió, gió sẽ mang hạnh phúc đến cho Lá, gió không hứa sẽ làm Lá vơi đi nỗi nhớ về Cây nhưng gió hứa Gió sẽ mang true love đến bên Lá suốt những ngày còn lại. Để cuộc sống của Lá mỗi ngày một niềm vui....đi nhé Lá ! Gió sẽ mang Lá đi bên mình suốt những ngày còn lại đến khi nào Gió thôi ngừng thở"
Gió oiiiiiiiiiii ngoài kia sóng gió, bao xô đẩy, bao gian nan. Lấy gì để tin Gió không bỏ Lá trên chặng đường gian nan đó. Hãy để Lá tự cuốn đi trong gió, trong mây, trong đất. Nơi nào Lá cảm nhận được hạnh phúc thực sự. Một nơi Lá có thể nghiêng mình khi mệt mỏi, nơi Lá vô tư chuyện trò, nơi Lá là chính Lá chứ không bất kỳ ai....nó ở đâu. Gió hãy cuốn Lá đi, đi thật xa, đi tìm nơi nào là hạnh phúc của Lá.
Lá đã khóc, khóc rất nhiều....sáng ngủ dậy thấy những nước mắt vẫn còn nằm lăn lóc trên Lá. Nó có vị mặn, ngọt của yêu thương. Cứ đêm về, Lá nghĩ về Cây Lá lại khóc.
Trăng chứng kiến hết tất cả mọi chuyện. Có đêm, đợi lúc Lá đi ngủ Trăng đã nghiêng mình bên Lá. Trăng xóa nhòa những giọt nước mắt. Phải chăng Trăng hiểu vì sao Lá buồn khi đêm về...
Trăng yêu Lá. Một tình yêu thầm kín chỉ có Trăng mới hiểu. Trăng chỉ mong sao được nhìn thấy Lá cười như ngày xưa. Nụ cười giòn tan trong nắng, trong mưa cả những khi vui đùa cùng gió. Trăng chứng kiến bao nhiêu đêm Lá khóc. Những giọt nước mắt cứ rơi...cứ rơi từ chổ ngân ngấn nước.
Nói gì đây để Lá biết Trăng cũng muốn đêm về cùng chuyện trò, nghiêng mình bên Lá. Trăng nguyện soi bóng Lá suốt đời....
Một ngày....
Lá đã ra đi, Lá về với đất. Nơi luôn ôm Lá vào lòng, chôn chặt Lá. Nơi không muốn xa rời Lá dù vui hay buồn đều muốn Lá có bên. Đất không hứa hẹn,thề thốt cũng không thể biết làm gì để diễn đạt tình cảm mình. Đất chỉ ôm lấy Lá, ôm chặt lấy Lá và gào lên vì sung sướng. Đất đợi giây phút này lâu lắm rồi. Đi đâu, ở đâu,dù đang buồn hay đang vui Đất đều mang Lá đi bên cạnh mình. Như một minh chứng Đất yêu Lá.
Đất không muốn cuộc sống của mình thiếu Lá dù chỉ là phút giây, Đất đã có Lá bằng tình yêu chân thành của mình.
Đôi khi Lá chỉ là chiếc Lá nhỏ bé thế thôi.
[/FONT]​
 

Khóc ...

Ai cũng đã một lần khóc, lần đầu tiên khi cất tiếng khóc chào đời .

Cô giáo khóc khi thấy học trờ mình không cố gắng, rồi lại khóc khi thấy học trò mình thành danh bước vào đời .

Người học trò khóc khi chập chững vào lớp Một, lại khóc khi tạm biệt cô, thầy, và bạn, và mái trường .

Có những ông bố, bà mẹ khóc vì đứa con hỗn xược, rồi lại rơi nước mắt khi thấy con mình bấy lâu ham chơi, nay đã biết suy nghĩ nhiều về những việc mình cần làm .

Anh công nhân khóc khi bị sếp trách mắng, rồi lại khóc khi thấy sản phẩm của mình được tung ra trên thị trường .

Bác nông dân khóc khi thấy lúa mình bị sâu bệnh, thất mùa, đàn con nheo nhóc, rồi lại khóc khi một đứa rời xóm nghèo lên Sài Gòn ăn học .

Những em bé mồ côi khóc vì chưa một lần biết mặt bố mẹ, rồi em lại khóc khi có gia đình nào đó dang tay đón em rời mái ấmt ình thương .

Suốt dọc đường đời biết bao giọt nước mắt đã rơi, có những giọt nước mắt buồn, có những giọt nước mắt vui ... Nhưng dù thế nào thì những ai đó ơi, hãy cố gắng vượt qua tất cả để đích đến cuối cùng là một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc .
 

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top