Bài thơ tháng 10

Hide Nguyễn

Du mục số
Chiều nay bạn buồn lôi mình đinh loanh quanh, đọc cho nghe bài thơ này. Bài thơ về những vất vả, hi sinh, bài thơ về lòng quả cảm vươn lên...

Bài thơ như nhắc mình về bao điều...


Bao giờ cho đến tháng Mười
Lúa chín trên cánh đồng giông bão
Ta để lại sau lưng những ngày dài mong đợi
Những mất mát hy sinh, chịu đựng khổ đau
Khi trời thu vẫn xanh mãi trên đầu


........




Bao giờ cho đến tháng Mười?


2620.jpg


Gần 2 năm trước, mình đã có lần viết về bộ phim này. Bây giờ xem lại một số cảnh, bỗng xuất hiện những suy nghĩ khác. Cũng có thể là mình trưởng thành hơn, mà cũng có thể là mình đã đổi thay theo một chiều hướng tiêu cực, với một số người.

Nhưng dù thế nào thì mình vẫn giữ nguyên ý kiến cho rằng trường đoạn phiên chợ Âm Dương là một trong 2 trường đoạn hay nhất của bộ phim nói riêng, và điện ảnh Việt Nam nói chung. Theo lời bà của nhân vật Duyên thì vào rằm tháng 7 hàng năm, ở cạnh miếu làng, người ta vẫn họp chợ để người sống và người chết được gặp nhau. Và ở trường đoạn này, cô được gặp lại người chồng đã tử trận.


Người thiếu phụ thao thức đến gần sáng, vuốt ve đứa con nằm ngủ, cạnh chiếc đèn dầu; tiếng mõ, tiếng piano văng vẳng nỗi đơn côi; Duyên ngơ ngác tìm chồng trong phiên chợ truyền thuyết; tiếng đàn bầu gợi lên bối cảnh từ ngàn xưa; tiếng guitar đệm một giai điệu thời chiến; Duyên chạy ào đến bên chồng trong ánh nến lung linh và giọng bè nữ mênh mang; hai cánh tay chỉ gần mà không thể chạm được vào nhau... Tất cả đều rất Việt Nam, hoàn hảo và cảm động.

Đoạn thoại đắt nhất bộ phim cũng nằm trong cảnh này:

- Anh có dặn dò gì em không... Sao anh im lặng thế... Hay anh có điều gì oan ức?

- Không...

- Vậy sao anh buồn?

- Anh chỉ muốn những người sống được hạnh phúc.

- Hạnh phúc ư?

- Ừ. Chỉ có những người đang sống mới làm được điều đó. Anh đã làm xong phần việc của mình rồi.

- Không! Anh vẫn ở bên cạnh em và lúc nào em cũng nhìn thấy anh...

- Cái còn lại mãi mãi là cái không thể nhìn thấy được...


Có lẽ Nam, chính xác hơn là tác giả kịch bản, không chỉ muốn nói về việc Duyên nên mạnh dạn đến với hạnh phúc mới (thầy giáo Khang). Ở đây có lẽ tồn tại sự tượng trưng để nêu lên mối liên hệ giữa cái đã qua đi, cái hiện tại và điều cần hướng tới.

Mỗi một giai đoạn lịch sử có vai trò riêng của nó. Bao nhiêu hy sinh, mất mát, cuối cùng cũng chỉ là để người ở lại được hạnh phúc. Người ngã xuống không yêu cầu người còn sống tưởng nhớ họ bằng một tượng đài, đứng trấn trong tâm tưởng.

Người chết muốn chúng ta coi họ là "cái không thể nhìn thấy được", tức là cái tồn tại đấy nhưng không hiện hình, không là vật cản những ước muốn tự nhiên. Ước muốn ấy và cũng chính là "Cái còn lại mãi mãi", không gì khác ngoài khát vọng hạnh phúc.

Người còn sống cần tiếp nối hành trình tìm hạnh phúc này bằng chính đôi chân của mình, bởi người chết đã làm xong phần việc của họ và "Chỉ có những người đang sống mới làm được điều đó". Nếu có một sự chỉ dẫn nào đó, chắc hẳn người chết cũng không hướng chúng ta đi theo một con đường cụ thể nào, kể cả con đường họ từng chọn. Bởi vì "Cái còn lại mãi mãi là cái không thể nhìn thấy được...". Hãy cứ tự do bước đi trên con đường chúng ta muốn.

Lẽ ra entry này nên được viết vào ngày Thương binh liệt sĩ - 27/7, nhưng đến tận hôm nay mình mới nhớ đến bộ phim. Những khái niệm về lòng biết ơn, sự vô ơn là điều mà mình đã suy nghĩ rất nhiều trong thời gian qua. Nhất là khi có một người bạn nói với mình rằng, chỉ nhớ đến công lao của người đã khuất mà né tránh tội ác của họ, hoặc là thờ ơ, tiếp tay cho những kẻ nhân danh họ làm điều xấu, cũng không khác gì sự vô ơn.

Sự né tránh, thờ ơ, trong trường hợp này rõ ràng là không tốt về mọi mặt. Chỉ tầm 20, 25 năm nữa thôi, chính chúng ta là thế hệ sẽ phải trực tiếp đối mặt với sự thật lịch sử và thực trạng của đất nước. Vậy không biết là có còn quá sớm để chúng ta bắt đầu thay đổi? st

 
HỒN QUÊ

Vân Anh

Dâng mẹ cùng cha và xứ Phuống
Trở về với mảnh hồn xưa
Bóng me rợp mát giữa trưa nam cào.
Hoàng hôn xóm nhỏ lao xao
Khói lam như sóng vỗ vào mái gianh.
Dáng ai gánh nước bến Gành
Trời thu sao bỗng chòng chành bờ vai.
Chân trần se lạnh sương mai
Sau hàng mận hảo mắt ai thẹn thùng.
Con đò xứ Phuống thung dung
Mái chèo ví dặm chở từng lứa đôi.
Hồn quê lắng sóng bãi bồi
Tán bàng che nắng mẹ ngồi lẩy ngô.
Cầu tre khập khễnh tuổi thơ
Lại qua Cha cõng. Bây giờ thương Cha.
Bao giờ cho đến tháng Ba
Nấu nồi hoa bưởi Mẹ ta gội đầu.
Bao giờ cho tới tiết ngâu
Cho Cha sắm sửa chọi trâu bãi làng.
Nhớ sao cá mát sông Giăng
Bùi khoai chợ Rộ, nõn măng chợ Chùa.
Nhớ sao một bát canh cua
Lá gừng Mẹ nấu khế chua vườn nhà.
Hồn quê như thể phù sa
Phì nhiêu nghĩa mẹ công cha tầng tầng.
Bóc dần lớp vỏ thời gian
Hồn quê ngào ngạt hương trầm lòng con.

 
ĐỢI THÁNG MƯỜI VỀ

Em vẫn đợi tháng Mười về mỗi độ
Gió heo may se lạnh bờ môi
Hoa sữa rơi ngập tràn phố cũ
Hương nồng nàn da diết nhớ thương

Em vẫn đợi anh phía cuối con đường
Nơi hẹn hò một chiều anh có nhớ
Ấm áp bàn tay, tim nghe rộn rã
Một phút chẳng nhiều nhưng có cả trăm năm



(HN 28-9-2010, viết cho sinh nhật tháng Mười)

Cứ mỗi độ heo may về len lỏi trong không gian, mùi hoa sữa nồng nàn mỗi khi đi ngang qua chốn cũ... Lại thao thức nhớ về những ngày tháng cũ!!!
st
 
BÀI THƠ THÁNG MƯỜI

Điện thoại nằm trên bàn
Em ngồi bên cạnh đó,
Trái tim em bảo nhớ,
Đôi tay em bảo đừng

Anh đang ở trên đường,
Giữa một nơi xa lạ?
Em ước tim thành đá
Nỗi nhớ tan như mây

Cứ thập thò đôi tay
Muốn ghi dòng tin nhắn
Vâng, một dòng rất ngắn
Chỉ là: "Em yêu anh!"

Bầu trời đang rất xanh
Tháng mười bay qua cửa
Chao ôi là em nhớ!
Điện thoại vẫn trên bàn.


(Nguyễn Tuấn Kiệt)
 
BÀI THƠ CHO THÁNG MƯỜI



  • tháng mười, ánh trăng vàng hiu hắt
    tìm dung nhan xưa qua đỉnh núi xa
    những vì sao hun hút
    hát bản nhạc u buồn
    gửi về bao mái đầu đã bạc
    đang thấm lạnh sương đêm
    đong đưa nỗi cô đơn bên ly rượu nồng
    miệng ê a câu hát thời hoang dã

    tháng mười, thành phố bình yên
    tình nhân không một lời hẹn ước
    bay đi xa những hòn đá trên cỏ xanh
    tiếc dấu chim trời lang bạt
    tờ lịch cúi đầu rơi xuống
    bao la như gió và mây
    như những lời thơ bên lưng đồi im lặng
    bao la như bàn tay mềm
    chiều mưa thủy chung
    vuốt lọn tóc êm đềm rất nhẹ

    tháng mười, về đâu viên sỏi nhỏ
    vạt nắng muộn màng đậu trên tường đỏ rêu xanh
    tơi tả những giấc mơ miền thảo nguyên vắng lạnh
    chiều bâng khuâng ngồi im cùng dòng sông
    tìm em trong khóe mắt
    không nhớ nổi, hôm nay đầu thu hay cuối hạ ?

    tháng mười, lang thang về miền núi
    thấy hồn dậy lên cơn bão
    thung lũng vàng chở sương về thành phố heo may
    và bỗng nghe ký ức lăn tròn
    trên con đường vội vã
    bước chân xôn xao
    lưng mềm áo mỏng
    trăm điều không nói hết
    tội tình cũng vỡ tan bên góc phố buồn tênh

    tháng mười, hoa không nở bên hàng chậu xưa
    cõi vô tư nghe như sóng chập chùng
    chiều đi thật nhẹ
    những khúc sông thương nhớ phù sa
    một kiếp người thăng trầm vinh nhục
    ngược xuôi theo dòng đời luân lưu
    quê hương ảo mờ
    trôi mãi về bên kia những ảnh hình đền miếu …

    tháng mười, thăm thẳm trùng khơi, tiếng cười trăng vỡ
    bằng hữu ta ơi, kể nhau nghe biết bao hệ lụy
    con chim xanh trú mưa bên gác chuông
    hãy uống hết chén trà cổ xứ
    tan thành mật ngọt pha lẫn sương khuya
    chút khói vương ánh mắt
    vẽ lại ước mơ thời thanh xuân
    ôi, mưa đã bay qua dòng sông
    và tiếng hát nào trăm năm lỡ muộn ?

    tháng mười, giọt kinh rơi vào tâm thức
    thơm như hơi thở
    tôn vinh những buổi sớm trinh nguyên
    và trên trời, đêm sẽ vẽ ngàn tinh tú
    thắp sáng dải Ngân Hà miên viễn
    vĩ nhân và vũ trụ
    quá khứ, hiện tại, tương lai
    ngoảnh mặt lại : sắc không, không sắc

    tháng mười, vẫn nhớ mãi những lời xưa cũ
    tìm trong thiên thu một trang sách nát tan
    gom tất cả những nỗi buồn không tả được
    trùng điệp đáy lòng
    và bỗng nghe
    trái tim hồng rơi xuống mông lung …

10.2009



 
Bài thơ tháng Mười



ta thả vào tháng Mười chiếc nhớ

bâng khuâng gì mà mây cứ lửng lơ

người đã bận đan khăn từ thủơ

gió giận hờn xao xác những câu thơ


ta thả vào tháng Mười chiếc mơ

vầng trăng nguyên sơ dấu tiếng cười con gái

chan chứa thế, hương sữa về mê mải

ngất ngư. bồng bềnh. mảnh mai.


ta thả vào tháng Mười chiếc thương

dăng kín lại con đường mười hai cung sắc

lần tay đếm mênh mông, xa lắc

mầm sương đi ngây ngất gọi yêu về


ta thả vào tháng Mười đam mê

hoa cải cháy vàng riêng đắm đuối

hoa cúc cháy riêng mình-triền đê cuối

lời em hiền thầm thĩ thảo thơm ơi.

VTH-1995

 
THÁNG MƯỜI MÙA GẶT
--------------------



Tháng mười mùa gặt quê tôi


Lúa thơm ngào ngạt bông ngồi lên nhau


Cánh đồng vàng suộm một màu


Bức tranh ai vẽ hay màu nắng mưa?


Heo may mới đến buổi trưa


Làng tôi ngơ ngác, bóng dừa liêu xiêu...




Hay là dáng mẹ tiêu điều


Nặng vì gánh lúa buổi chiều chạy mưa?


Thôi xin đừng đến nhé mưa


Để còn phơi thóc sân chưa khô mà...


Chỉ mong nắng đến từng nhà


Em còn đi lúa cho Bà ngồi xem




Tháng mười chiều đã nhá nhem


Nhưng đêm lại sáng Trăng xem gặt mà


Hay là hương lúa bay xa


Làm Trăng khó ngủ thèm quà cốm thơm?


Đường em đến lớp đầy rơm


Sách thơm hương lúa, mùi thơm quê nhà...




Ngày 01 tháng 10 năm 2010
T/giả: Trần Tâm

Note:

Giống như những đứa trẻ khác sống ở vùng nông thôn Việt Nam , tuổi thơ tôi được nuôi lớn từ cánh đồng lúa bao la của Quê hương mình cùng với bao kỷ niệm của thời chăn Trâu cắt cỏ...

Tháng mười trong năm, khi gió heo may về Quê tôi lại bước vào mùa gặt nhà nhà bận rộn. Cánh đồng người đông vui còn nhiều hơn người ở nhà, cái không khí tất bật, bận rộn ấy làm tôi nhớ mỗi khi nhớ về nó.

Đã rất lâu không được sống trong cái không khí của mùa gặt quê mình nhưng mỗi khi nhớ đến hay bắt gặp ở đâu đó, những kỷ niệm của cái thời chăn Trâu cắt cỏ lại ùa về rồi vỡ tan trong tâm trí tôi...

Bài thơ: “ Tháng Mười Mùa Gặt ” xin được chia sẽ cảm xúc đó của tôi tới mọi người đặc biết với những người đã có tuổi thơ như tôi./.
 
Tháng Mười



Tháng Mười, gió mùa đông bắc thổi
Em xuống phố một mình tóc xõa rối tung
Chiếc ghế đá bờ sông không còn ai ngồi đợi
Sông nghĩ ngợi điều chi mà sóng cứ cuộn lòng vòng

Tháng Mười, mưa gõ đều trên ngói
Em thức giấc nửa đêm nằm úp mặt nghe mưa
Thảng thốt nhớ một ánh mắt mang hình dấu hỏi
Nụ hồng vàng và sân rêu xưa

Tháng Mười, có nỗi niềm chưa nói
Em viết những dòng thư không gửi cho ai
Buổi chiều em ra sông thả từng chiếc lá
Trời mùa đông ngày ngắn tình dài…


(ĐINH LÊ VŨ)

================

Tháng mười


Tháng mười kéo chiếc khăn voan
Hé ra bờ môi chín mọng
Đôi mắt tháng mười rất mỏng
Chỉ muốn vỡ oà cơn mưa

Đã qua những tháng năm xưa
Bỏ lại tháng mười yếu đuối
Đã thôi rồi còn tiếc nuối
Lời một bài ca cũ mèm

Đừng nhói vào khúc ruột mềm
Tím lòng vài con nắng vỡ
E ấp tháng mười đầu ngõ
Một chiếc hôn say tới chiều.


(Tuấn Anh)

 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top