- Bị căn bệnh xương thủy tinh bẩm sinh, đến nay đã 30 lần đôi chân và đôi tay của em bị gãy. Em đã gặp muôn vàn khó khăn trong cuộc sống đời thường, nhưng 8 năm liền em luôn đạt học sinh xuất sắc.
Đó là em Nguyễn Thị Kiên Giang (16 tuổi, học sinh lớp 9/1, Trường THCS thị trấn Khe Tre, Nam Đông, Thừa Thiên - Huế).
Đến trường trên lưng ba mẹ, bạn bè
Sinh ra không được may mắn như bao người bình thường khác do bị căn bệnh quái ác xương thủy tinh bẩm sinh, tưởng rằng cuộc sống sẽ chấm hết từ lúc chào đời nhưng nhờ sự chăm sóc của ba mẹ, nay em đã khôn lớn. Điều đặc biệt ở cô bé xương thủy tinh là học rất giỏi.
Quãng đường đến trường THCS 2km là may mắn với ít em học sinh vùng cao huyện Nam Đông nhưng với Giang đó là một thử thách lớn. Từ khi học lớp 1 cho đến lớp 5, đường đến trường của em gấp hai lần so bây giờ nhưng vì niềm đam mê được học của con, chị Từ Thị Minh (mẹ Giang) ngày nào cũng cõng em trên lưng đến trường...
Trong suốt 5 năm học, mỗi ngày Giang đến trường, bất kể mưa gió, lạnh giá, chị Minh đều âm thầm lặng lẽ cõng con trên lưng đưa đến lớp trước khi đến cơ quan làm việc. Bao vất vả nặng nhọc với chị đó là niềm hạnh phúc của người mẹ dành cho đứa con bé bỏng bị tật nguyền. Chị Minh tâm sự: Do chứng bệnh quái ác nên Giang không thể ngồi trên xe máy, xe đạp… Chỉ cần một va chạm nhỏ là gãy chân hoặc tay liền.
Vào năm 2004, tấm lưng của mẹ Giang bắt đầu được giải thoát nhờ có chiếc xe lăn. Hằng ngày, Giang được ba mẹ, bạn bè đẩy đến trường và khi bước vào lớp, bạn bè lại thay nhau cõng Giang.
“Dù thế nào cũng phải được học”
Cuối năm lớp 3, Giang bị gãy cả tay lẫn chân và nghỉ học để vào Bệnh viện Trung ương Huế điều trị. Bệnh tật làm cho em đau nhưng nỗi đau lớn nhất đối với em là xa trường, xa lớp, sách vở.
Sau mấy tháng trời chân tay đều bó bột, vợ chồng chị Minh đưa con về nhà điều trị, thấy con mình như vậy, hai vợ chồng bàn nhau cho con nghỉ học, khi nghe tin dù đang vật lộn cơn đau bệnh tật nhưng Giang liền nói: “Ba mẹ ơi! Con mà không được đi học thì cuộc sống của con giống như thực vật. Dù đau đến mấy thì cũng cho con đi học, vì sau này khoa học phát triển, bệnh của con chữa được thì con lại là kẻ mù chữ mất”.
Mỗi ngày Giang đến trường là nước mắt của vợ chồng chị Minh lại tuôn trào, không cho đi học thì không được, còn đi học thì gãy tay, chân lúc nào không hay. Sau một thời gian nghỉ học khá lâu chữa bệnh, Giang trở lại trường, trong lúc bạn đã học được một thời gian dài. Kiến thức không có, vậy mà, cô bé xương thủy tinh tự học để theo kịp bạn bè và phát huy được thành tích là cuối năm đạt học sinh xuất sắc.
Từ lớp 1 đến nay, Giang nhận không biết bao nhiêu suất học bổng của nhiều tổ chức trao tặng. Ở trong lớp, năm nào cũng dẫn đầu về năng lực học tập. Khi học lớp 3, Giang được UBND huyện dành tặng cho học sinh xuất sắc, sang lớp 4, vừa đi học lại nhưng Giang là một trong 5 học sinh giỏi được nhận học bổng Sao Mai (học bổng dành cho học sinh giỏi). Liên tục trong hai năm lớp 4 và 5, em đạt giải nhất các kỳ thi viết chữ đẹp…
Ước mơ thành cô giáo dạy ngoại ngữ
Bước vào cấp hai, Giang vào học lớp chọn của Trường THCS thị trấn Khe Tre. Trong tất cả các môn học thì Giang học giỏi nhất là môn văn. Nhiều bài văn của em được đọc trước toàn trường.
Giang bày tỏ: Đến nay em vẫn duy trì được thành tích của mình nhưng em suy nghĩ rồi, em sẽ cố gắng học thật giỏi môn Anh văn, vì thấy ngoại ngữ giờ rất cần trong khi các bạn của em cũng như nhiều nơi thấy học môn này yếu lắm.
Em sẽ cố gắng học thật giỏi và sau nay thi vào một trường đại học ngoại ngữ. Sau khi ra trường xin vào trung tâm nuôi dạy trẻ em tật nguyền để em dạy cho các em có cùng cảnh ngộ. Ngoài ra em có thể phiên dịch cho những đoàn nước ngoài đến thăm các trung tâm trẻ em tật nguyền để hiểu về những con người không được máy mắn như bọn em.
Cô Nguyễn Thị Thắng, Hiệu trưởng Trường THCS thị trấn Khe Tre nhận xét: Em Nguyễn Thị Kiên Giang là một học sinh có nghị lực vươn lên vượt qua số phận. Năm nào Giang cũng đạt học sinh giỏi của trường. Trong cuộc sống em luôn hòa nhập với bạn bè và nhà trường cũng ưu tiên cho em có một môi trường học tập tốt như: Chẳng hạn như học thể dục chúng tôi cho em học và thi lý thuyết, đáng lẽ lớp Giang học ở tầng hai nhưng nhà trường bố trí cho lớp học tầng một để bạn bè dễ dàng đưa Giang đi lại…
Đó là em Nguyễn Thị Kiên Giang (16 tuổi, học sinh lớp 9/1, Trường THCS thị trấn Khe Tre, Nam Đông, Thừa Thiên - Huế).
Đến trường trên lưng ba mẹ, bạn bè
Sinh ra không được may mắn như bao người bình thường khác do bị căn bệnh quái ác xương thủy tinh bẩm sinh, tưởng rằng cuộc sống sẽ chấm hết từ lúc chào đời nhưng nhờ sự chăm sóc của ba mẹ, nay em đã khôn lớn. Điều đặc biệt ở cô bé xương thủy tinh là học rất giỏi.
Quãng đường đến trường THCS 2km là may mắn với ít em học sinh vùng cao huyện Nam Đông nhưng với Giang đó là một thử thách lớn. Từ khi học lớp 1 cho đến lớp 5, đường đến trường của em gấp hai lần so bây giờ nhưng vì niềm đam mê được học của con, chị Từ Thị Minh (mẹ Giang) ngày nào cũng cõng em trên lưng đến trường...
Trong suốt 5 năm học, mỗi ngày Giang đến trường, bất kể mưa gió, lạnh giá, chị Minh đều âm thầm lặng lẽ cõng con trên lưng đưa đến lớp trước khi đến cơ quan làm việc. Bao vất vả nặng nhọc với chị đó là niềm hạnh phúc của người mẹ dành cho đứa con bé bỏng bị tật nguyền. Chị Minh tâm sự: Do chứng bệnh quái ác nên Giang không thể ngồi trên xe máy, xe đạp… Chỉ cần một va chạm nhỏ là gãy chân hoặc tay liền.
Vào năm 2004, tấm lưng của mẹ Giang bắt đầu được giải thoát nhờ có chiếc xe lăn. Hằng ngày, Giang được ba mẹ, bạn bè đẩy đến trường và khi bước vào lớp, bạn bè lại thay nhau cõng Giang.
“Dù thế nào cũng phải được học”
Cuối năm lớp 3, Giang bị gãy cả tay lẫn chân và nghỉ học để vào Bệnh viện Trung ương Huế điều trị. Bệnh tật làm cho em đau nhưng nỗi đau lớn nhất đối với em là xa trường, xa lớp, sách vở.
Sau mấy tháng trời chân tay đều bó bột, vợ chồng chị Minh đưa con về nhà điều trị, thấy con mình như vậy, hai vợ chồng bàn nhau cho con nghỉ học, khi nghe tin dù đang vật lộn cơn đau bệnh tật nhưng Giang liền nói: “Ba mẹ ơi! Con mà không được đi học thì cuộc sống của con giống như thực vật. Dù đau đến mấy thì cũng cho con đi học, vì sau này khoa học phát triển, bệnh của con chữa được thì con lại là kẻ mù chữ mất”.
Mỗi ngày Giang đến trường là nước mắt của vợ chồng chị Minh lại tuôn trào, không cho đi học thì không được, còn đi học thì gãy tay, chân lúc nào không hay. Sau một thời gian nghỉ học khá lâu chữa bệnh, Giang trở lại trường, trong lúc bạn đã học được một thời gian dài. Kiến thức không có, vậy mà, cô bé xương thủy tinh tự học để theo kịp bạn bè và phát huy được thành tích là cuối năm đạt học sinh xuất sắc.
Từ lớp 1 đến nay, Giang nhận không biết bao nhiêu suất học bổng của nhiều tổ chức trao tặng. Ở trong lớp, năm nào cũng dẫn đầu về năng lực học tập. Khi học lớp 3, Giang được UBND huyện dành tặng cho học sinh xuất sắc, sang lớp 4, vừa đi học lại nhưng Giang là một trong 5 học sinh giỏi được nhận học bổng Sao Mai (học bổng dành cho học sinh giỏi). Liên tục trong hai năm lớp 4 và 5, em đạt giải nhất các kỳ thi viết chữ đẹp…
Ước mơ thành cô giáo dạy ngoại ngữ
Bước vào cấp hai, Giang vào học lớp chọn của Trường THCS thị trấn Khe Tre. Trong tất cả các môn học thì Giang học giỏi nhất là môn văn. Nhiều bài văn của em được đọc trước toàn trường.
Giang bày tỏ: Đến nay em vẫn duy trì được thành tích của mình nhưng em suy nghĩ rồi, em sẽ cố gắng học thật giỏi môn Anh văn, vì thấy ngoại ngữ giờ rất cần trong khi các bạn của em cũng như nhiều nơi thấy học môn này yếu lắm.
Em sẽ cố gắng học thật giỏi và sau nay thi vào một trường đại học ngoại ngữ. Sau khi ra trường xin vào trung tâm nuôi dạy trẻ em tật nguyền để em dạy cho các em có cùng cảnh ngộ. Ngoài ra em có thể phiên dịch cho những đoàn nước ngoài đến thăm các trung tâm trẻ em tật nguyền để hiểu về những con người không được máy mắn như bọn em.
Cô Nguyễn Thị Thắng, Hiệu trưởng Trường THCS thị trấn Khe Tre nhận xét: Em Nguyễn Thị Kiên Giang là một học sinh có nghị lực vươn lên vượt qua số phận. Năm nào Giang cũng đạt học sinh giỏi của trường. Trong cuộc sống em luôn hòa nhập với bạn bè và nhà trường cũng ưu tiên cho em có một môi trường học tập tốt như: Chẳng hạn như học thể dục chúng tôi cho em học và thi lý thuyết, đáng lẽ lớp Giang học ở tầng hai nhưng nhà trường bố trí cho lớp học tầng một để bạn bè dễ dàng đưa Giang đi lại…
(Theo Dân trí)