Ai cũng một lần nghịch dại, cũng một lần nông nổi....

Hide Nguyễn

Du mục số
Bất giác tôi nhớ về hành động vô lễ với cô giáo năm xưa. Một kí ức mãi mãi in đậm và là một bài học nhớ đời cho đến tận bây giờ.

images2062624_7.jpg


Năm ấy, tôi lên lớp 5. Trường có dãy nhà mới, tôi được chuyển đến lớp 5/5.

Lớp mới, cô chủ nhiệm trông hiền lành và tận tụy. Tôi được tin tưởng giao cho chức lớp trưởng vì thành tích học tập và đã thực hiện trọng trách này rất nghiêm túc.

Tuổi nhỏ, ham thích vai trò lãnh đạo, tôi luôn muốn làm một đứa trò ngoan, giỏi, được thầy cô tin tưởng và bạn bè nể trọng. Lớp tôi tuy nghịch ngợm nhưng cũng đạt nhiều thành tích cao của trường.

Năm cuối cấp có lẽ đã diễn ra êm ả và vẹn toàn nếu không có cái ngày định mệnh ấy.


Đó là ngày thi môn phụ (trường tôi kết hợp thi các môn phụ trong khi vẫn dạy cho xong các môn chính chờ kì thi chính thức), chỉ còn khoảng 12 ngày nữa là năm học kết thúc, ai cũng hân hoan chờ đợi.


Qua môn thi đầu tiên, tôi lên bục giảng lấy cây thước bảng đi qua đi lại coi lớp sau đó về chỗ của mình.


Kì lạ thay, quyển vở nháp và cây bút mực của tôi tự dưng biến mất. Tìm kiếm hồi lâu, chỉ thấy cây bút được đặt ở cạnh bàn bên cạnh, còn quyển vở nháp tuyệt nhiên không thấy.


Chẳng nghĩ gì nghiêm trọng, tôi xin giấy của bạn rồi tiếp tục làm bài môn thi thứ hai.


Bốn lăm phút căng thẳng rồi cũng qua, tôi hăng say làm bài chẳng để ý gì xung quanh.


Tiết tiếp theo là giờ đứng lớp của cô giáo chủ nghiệm, nhưng sao hôm nay, cô đi vào lớp vẻ mặt nghiêm trọng. Rồi tôi bị gọi lên bảng, chẳng hiểu mình làm gì sai, tôi bối rối bước đến gần bàn giáo viên. Cô chỉ vào quyển vở đặt lên bàn, hỏi tôi:


- Trang, đây là cái gì?


Tôi nhón chân nhìn và không tin vào mắt mình. Quyển vở được lật ngay đúng trang "đó", một trang vở mà tôi chẳng bao giờ muốn và tưởng tượng cô có thể một ngày đọc được.


Trang vở đó là sản phẩm một cơn nghịch phá của tôi. Hôm đó, lớp ồn ào quá làm cô không kiềm chế được và la nặng lời, tôi và các bạn không bằng lòng khi cô có nói những câu như: "Kệ cha các em, kệ mẹ các em".


Sẵn quyển vở có bài nháp về thư gửi bạn ở xa, tôi đánh dấu tái bút rồi ghi thêm 5 - 7 dòng nhận xét không hay về cô chủ nhiệm và lớp học quậy phá, sau đó chuyền cho một vài đứa bạn xem như một trò vui, cả đám cười một chốc rồi quên ngay.


Tôi cũng không nhớ tới chuyện đó nữa. Còn nhớ hôm đó đi thi tôi còn đứng phân vân chọn giữa hai quyển vở nháp, rồi thế nào lại chọn cuốn vở đó, và cũng chẳng hiểu sao nó lại nằm trên bàn giáo viên, mở đúng trang vở có bức thư, lại còn được đánh dấu bằng cây thước bảng nữa...

Tôi choáng váng nghe cô nói: "Em làm cô thất vọng quá!", chỉ thế thôi, rồi cô cho tôi về chỗ, tiếp tục giảng bài. Người tôi nóng như lửa đốt bởi đây là lần đầu tiên tôi làm cho một giáo viên buồn lòng, mà lại với một tội lỗi nghiêm trọng.

Tôi nhìn lên cô, cô vừa viết bài trên bảng mà nước mắt cô giàn dụa, bao nhiêu hối hận ùa về trong lòng vậy mà bản tính bướng bỉnh vẫn ngăn không cho tôi khóc.

Tôi chạy lại bên cô, líu ríu: "Em xin lỗi cô" rồi quỳ xuống, cúi đầu. Bỗng nhiên, cả lớp cũng ùa lên bục giảng, tất cả cùng quỳ xuống dưới chân cô, đứa nào cũng ngân ngấn nước mắt, có đứa khóc thúc thít,cả lớp nhao nhao xin cô tha lỗi.


Tôi quay sang đứa bên cạnh: "Chỉ Trang có lỗi chứ mấy bạn đâu có lỗi đâu, lỗi tại Trang hết mà".


Và nhận được một câu trả lời mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên, cho đến bây giờ tôi vẫn bất ngờ tại sao một đứa bé mới học lớp 5 có thể nói ra được:" Không, lỗi là của mọi người, cả lớp hư nên cô mới giận rồi mắng lớp, rồi Trang mới phải ghi như vậy, không phải lỗi của một mình Trang..."


Lần đầu tiên trong cả quãng thời gian khó khăn đó, nước mắt tôi lăn dài trên má...


Một lúc sau, khoảng bốn, năm cô giáo chủ nhiệm lớp năm đến và gọi tôi ra nói chuyện. Thì ra, việc đã được phát hiện từ giờ thi môn thứ hai, ai đó đã đem quyển vở lên để trên bàn giáo viên và đánh dấu bằng thước bảng, cô giáo tôi chỉ được giáo viên coi thi thông báo lại.


Các cô trách tôi sao một học sinh gương mẫu lại có thể làm một chuyện tày đình như thế. Nhưng rồi cũng quyết định cho qua để tôi có thể được thi tốt nghiệp, các cô còn dọa cả lớp sẽ hạ hạnh kiểm ai dám đi loang tin về chuyện này.


Về đến nhà, tôi vẫn còn bị sốc, và cả một quãng thời gian chờ kết thúc năm học. Việc đến trường với tôi như một cực hình. Ngay cả những năm sau đó, khi đã lên cấp hai và đạt được nhiều thành công trong học tập, tôi vẫn bị ám ảnh rằng sẽ có ai đó đến "vạch mặt" mình: một học sinh giỏi nhưng đạo đức giả và nói xấu giáo viên.


Tôi chỉ thật sự dần quên sau rất nhiều năm trôi qua và giờ đây chia sẻ với các bạn như một lời cảm ơn đến cô và các bạn ngày ấy.


Nếu không có cô đã bao dung tha thứ và các bạn đã không khinh ghét, không đem chuyện đáng xấu hổ đó đi bàn tán thì có lẽ tôi đã không có được ngày hôm nay.


Tôi không thể nào nói một cách giả tạo rằng mình thầm cảm ơn người bạn đã "chơi xấu" mình. Nhhưng cũng tự nhủ bản thân, chính sự kiện đó đã giúp tôi có cơ hội được nhìn lại chính mình, rũ bỏ bớt những kiêu căng, ngạo mạn tuổi nhỏ để trở nên chín chắn, trưởng thành hơn.


  • Trương Trang
  • VNN
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top