có lẽ 12 năm đến trường đây sẽ là lần mà em không bao giờ quên được. Cô ơi! Có nhất thiết phải nói với bạn ấy những lời như vậy không ạ? Em biết và hiểu rằng cô muốn tốt cho bạn ấy, cô muốn bạn ấy thoát khỏi cái cuộc sống như vậy. Em biết, bạn ấy đã có lúc bước lầm đường, đã có lúc đánh mất bản thân mình. Nhưng cô ơi! Liệu như vậy có quá không? Em đã nhìn thấy giọt nước mắt của bạn ấy, giọt nước mắt mà em chưa bao giờ thấy nó rơi, bỗng nhiên em thấy vui mà buồn, nhưng có lẽ buồn nhiều hơn. Em thấy vui vì bạn ấy biết khóc nghĩa là bạn ấy đã biết quay đầu lại, đã biết hối hận. Nhưng em buồn vì những lời nói đó. Dù em không phải là bạn ấy nhưng khi nghe những lời đó em cảm giác như đó là những vết cứa rất sâu vào lòng tự trọng của một con người.Những lời nói có thể cứu được một con người nhưng cũng có thể giết chết một con người. Câu chuyện của buổi sáng nay và giọt nước mắt của bạn ấy cứ ám ảnh mãi trong đầu em.............
Em biết rằng cô có ý tốt muốn giúp đỡ bạn ấy, nhưng cô ơi! Em mong cô sẽ giúp đỡ bạn ấy theo một cách khác để bạn ấy có lòng tin vào mọi người và vững vàng bước trên con đường đời đầy cám dỗ này. Cô ơi! Cô hãy yêu thương chúng em theo một cách khác cô nhé!
Em biết rằng cô có ý tốt muốn giúp đỡ bạn ấy, nhưng cô ơi! Em mong cô sẽ giúp đỡ bạn ấy theo một cách khác để bạn ấy có lòng tin vào mọi người và vững vàng bước trên con đường đời đầy cám dỗ này. Cô ơi! Cô hãy yêu thương chúng em theo một cách khác cô nhé!