100 ngày
Peter và Tina ngồi trong công viên, họ chẳng làm gì cả, chỉ chăm chăm nhìn lên bầu trời, trong khi tất cả bạn bè của họ đang vui vẻ bên người yêu.
Tina: Chán thật. Ước gì bây giờ tớ có bạn trai để cùng sẻ chia nhỉ.
Peter: Mình nghĩ tụi mình là những người duy nhất bị bỏ lại. Chúng mình là những người duy nhất chưa hẹn hò bao giờ.
Cả hai im lặng thở dài một lúc.
Tina: Tớ nghĩ mình có một ý này hay đây. Chúng ta hãy chơi một trò chơi.
Peter: Eh? Trò gì đây?
Tina: Eem... Rất đơn giản. Cậu sẽ làm bạn trai của tớ trong 100 ngày và tớ sẽ là bạn gái của cậu trong 100 ngày. Cậu nghĩ sao?
Peter: Được thôiii... Dù sao thì mình.cũng chẳng có dự tính gì cho những tháng sau.
Tina: Nghe như cậu chẳng mong đợi điều này một tí nào cả. Vui vẻ, hăng hái lên xem nào. Hôm này sẽ là ngày thứ nhất và là cuộc hẹn hò đầu tiên của chúng mình. Chúng mình đi đâu đây?
Peter: Đi xem film nhé? Mình nghe nói có một bộ film rất hay đang được chiếu ở rạp.
Tina: Dường như mình chẳng có ý nào khá hơn. Chúng mình đi thôi.
Họ đi xem film và sau đó chỉ nhà cho nhau xem.
Ngày thứ 2:
Peter và Tina cùng đi xem hoà nhạc và Peter mua cho Tina một chuỗi đeo chìa khóa có gắn ngôi sao.
Ngày thứ 3:
Họ cùng nhau đi mua quà cho sinh nhật người bạn. Cùng ăn chung cây kem và ôm nhau lần đầu tiên.
...
Ngày thứ 7:
Peter dẫn Tina lên núi và họ cùng ngắm mặt trời lặn. Khi đêm đến và mặt trăng sáng rực, họ ngồi trên cỏ, cùng ngắm những ngôi sao. Một ngôi sao băng vụt qua. Tina lầm bầm điều gì đó.
...
Ngày thứ 25:
Họ vui đùa ở công viên giải trí, đi tàu lượn, ăn bánh mì kẹp xúc xích và kẹo bông gòn. Peter và Tina chơi cỡi ngựa vòng xoay và Tina vô tình chộp tay người khác chứ không phải tay của Peter. Họ cười một lúc.
...
Ngày thứ 67:
Họ đi ngang qua gánh xiếc và quyết định ghé vào xem. Ảo thuật gia nhờ Tina phụ diễn trong show biểu diễn ảo thuật. Sau buổi diễn, họ đi vòng quanh xem những trò giải trí khác. Họ đến chỗ nhà tiên tri và bà tiên tri nói rằng: “Từ bây giờ hãy trân trọng từng phút giây” và giọt nước mắt lăn dài trên má bà tiên tri.
...
Ngày thứ 84:
Tina đề nghị ra bãi biển. Bãi biển ngày hôm đó không đông người lắm. Họ trao nụ hôn đầu tiên cho nhau khi mặt trời lặn.
...
Ngày thứ 99:
Họ đã quyết định có một ngày bình dị và quyết định cùng nhau đi dạo quanh thành phố. Họ ngồi nghỉ trên hàng ghế.
1:23 chiều
Tina: Em khát nước quá. Chúng mình nghỉ mệt một lúc trước đã.
Peter: Đợi ở đây nhé trong khi anh đi mua đồ uống. Em thích uống gì nào?
Tina: Eem...Nước táo ép là tốt rồi.
1:43 chiều
Tina đợi khoảng 20 phút và Peter vẫn chưa quay trở lại. Một người bước lại gần cô.
Người lạ mặt: Cô tên là Tina?
Tina: Vâng, tôi giúp được gì nào?
Người lạ mặt: Mới đây thôi ở con phố kia, một tay tài xế say đã lái xe đâm sầm vào một anh chàng. Tôi nghĩ anh chàng đó là bạn trai của cô.
Tina chạy đến nơi cùng người lạ mặt và cô thấy Peter nằm trên đường, máu chảy khắp mặt anh và nước táo ép của cô vẫn còn nằm trên tay anh. Xe cứu thương đến và cô đến bệnh viện cùng Peter. Tina ngồi đợi ở ngoài phòng cấp cứu năm tiếng rưỡi. Bác sĩ bước ra và thở dài.
11:51 tối
Bác sĩ: Tôi rất tiếc, chúng tôi đã làm hết sức mình. Anh ta bây giờ vẫn còn sống nhưng Thượng đế sẽ sớm đón anh ấy đi thôi. Chúng tôi tìm thấy lá thư này trong túi áo của anh.
Bác sĩ trao lá thư cho Tina và cô vào phòng để nhìn Peter. Trông anh rất yếu nhưng thật yên bình. Tina đọc lá thư và cô khóc òa lên. Lá thư ấy viết rằng:
“Tina, 100 ngày của chúng ta sắp hết rồi. Anh đã có được những niềm vui với em trong suốt những ngày qua. Dù đôi lúc em thật tham lam và ít nghĩ ngợi nhiều, nhưng tất cả những điều đó đều đem lại hạnh phúc cho cuộc sống của anh. Anh nhận ra rằng em là cô gái thật đáng yêu và anh trách mình đã không dành thời gian để nhận biết điều đó. Anh chẳng có đòi hỏi điều gì nhưng anh ước gì chúng ta có thể kéo dài thời gian thêm nữa. Anh muốn mãi là bạn trai của em và mong rằng em ở cạnh bên anh mãi. Tina, anh yêu em.”
11:58 tối
Tina: (nấc nghẹn ngào) Peter. Anh có biết em đã ước điều gì vào đêm có sao băng không? Em muốn Thượng đế để chúng ta mãi mãi bên nhau. Chúng ta sắp hết 100 ngày rồi nên Peter! Anh không được rời xa em! EM YÊU ANH, bây giờ anh trở về bên em được không? Em yêu anh Peter. EM YÊU ANH!
Khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, trái tim Peter ngừng đập. Đúng 100 ngày.
“Định mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh trở thành sự thật.”
ST