Kuin Sukoagoa
Yêu
- Xu
- 0
Yêu từ xa 1 người...
Cậu ấy trắng, đẹp và cao, nói chuyện hài hước, tính tình dễ mến, học rất khá, biết bao cô nàng để ý. Nó bình thường, chẳng có gì nổi bật, học rất vất vả. Và nó thích hắn, âm thầm…
Nó cứ mãi hy vọng, chờ đợi, dù biết rằng, tình cảm của nó sẽ chẳng bao giờ được đền đáp…
Biết bao cô nàng xinh đẹp vây quanh hắn, tính cách đôi khi khá dễ thương và thú vị, lại còn chủ động làm quen, nhắn tin, mời đi ăn kem… Những điều đó nó không bao giờ có thể làm với hắn. Vì trước giờ, nó và hắn có một khoảng cách rất lớn, rất khó để bắt chuyện vì chẳng biết bắt đầu từ đâu, nói những gì… Nó ngại vì nó mờ nhạt giữa một rừng hoa vây quanh hắn, nên mỗi lần đi lướt qua hắn, nó đều tránh mặt…
Lâu lâu nó hay nhìn trộm hắn từ cửa sổ, và khi bị bắt gặp, nó cố quay mặt đi thật nhanh.
“Trong lớp thấy cậu trầm lặng nhỉ” - Một cái nick lạ nhảy vào làm nó giật mình. Và khi định thần lại, nó chợt nhớ ra, “là hắn chứ không ai khác”.
“Sao cậu biết nick mình?” - Sau dòng này, một cuộc hội thoại hăng say trên mạng đã diễn ra giữa cả hai. Nó và hắn có vẻ rất hợp về sở thích, tính tình và quan điểm sống…
Nhưng chỉ là ở trên mạng, qua tin nhắn, qua các cuộc điện thoại vội…
Khi chat, lúc nào hắn cũng invisible vì sợ nhiều nick khác quấy rầy, nhắn tin thì hắn trả lời rất lâu cũng vì “xin lỗi cậu, mình tưởng mình nhắn rồi, mở điện thoại ra mới biết nhắn nhầm”, gọi điện để hỏi bài thì xung quanh hắn toàn nghe giọng nữ…
Dần dà nó cảm thấy buồn. Dù rằng được nói chuyện với hắn là niềm vui…, nhưng chưa bao giờ nó đủ can đảm để nói chuyện trực tiếp, chẳng bao giờ nó dám thổ lộ lòng mình… Dù rằng đôi khi nó cảm thấy rất khó chịu về sự đào hoa của hắn. Nhưng nó biết làm gì hơn? Giữa nó và hắn chỉ đơn thuần là bạn bè, và “nói chuyện từ xa” thôi mà…
Hắn nhờ nó “tư vấn tâm lý” rất nhiều, từ việc làm sao để tránh bị quấy rầy cho đến cách...mua hoa lan về làm kiểng… Nhờ hắn, nó học tốt hơn, siêng năng hơn…
“Sao tớ và cậu gặp nhau trực tiếp thì chẳng bao giờ nói chuyện? Hợp ý thế cơ mà?” - hắn thắc mắc.
“Ờ thì…” — Nó bối rối. Chẳng lẽ phải nói: “Vì tớ sợ fan của cậu chứ sao”.
“Ngày mai tớ đợi cậu. Cùng đi học chung nhé!”
Việc một cô bạn khá bình thường đi chung với một anh chàng “được xem là nổi tiếng” làm mọi người sửng sốt. Nhiều cô bạn ghen tị ra mặt, bắt đầu khó chịu âm thầm…
Và nó lại bắt đầu ngại ngùng…
“Nhỏ à, tớ không muốn phải quan tâm từ xa, tớ mệt mỏi lắm…” - Hắn chạy lại chỗ bàn học của nó, nói thẳng thắn - “Từ nay, không chat, không nhắn tin, không email gì hết. Có gì cứ gọi điện hoặc gặp trực tiếp, hiểu chưa?”
Nó bất ngờ…
“Tớ nghĩ quan tâm từ xa sẽ tốt cho cậu chứ… Cậu sẽ không vướng bận, suốt ngày cậu được mọi người vây quanh thế kia à...”
“Họ làm tầm nhìn của tớ bị che khuất. Tớ muốn được bên cạnh một người, nói chuyện với một người mà thôi…”
Về sau, điều hắn thú nhận làm nó bất ngờ…
“Tớ để ý cậu từ trước đó rất lâu, nhưng không dám tiếp cận, chỉ quan sát từ xa… Tớ thích sự tinh tế của cậu”
Như một giấc mơ… Một giấc mơ đã thành hiện thực.
Nó cứ mãi hy vọng, chờ đợi, dù biết rằng, tình cảm của nó sẽ chẳng bao giờ được đền đáp…
Biết bao cô nàng xinh đẹp vây quanh hắn, tính cách đôi khi khá dễ thương và thú vị, lại còn chủ động làm quen, nhắn tin, mời đi ăn kem… Những điều đó nó không bao giờ có thể làm với hắn. Vì trước giờ, nó và hắn có một khoảng cách rất lớn, rất khó để bắt chuyện vì chẳng biết bắt đầu từ đâu, nói những gì… Nó ngại vì nó mờ nhạt giữa một rừng hoa vây quanh hắn, nên mỗi lần đi lướt qua hắn, nó đều tránh mặt…
Lâu lâu nó hay nhìn trộm hắn từ cửa sổ, và khi bị bắt gặp, nó cố quay mặt đi thật nhanh.
“Trong lớp thấy cậu trầm lặng nhỉ” - Một cái nick lạ nhảy vào làm nó giật mình. Và khi định thần lại, nó chợt nhớ ra, “là hắn chứ không ai khác”.
“Sao cậu biết nick mình?” - Sau dòng này, một cuộc hội thoại hăng say trên mạng đã diễn ra giữa cả hai. Nó và hắn có vẻ rất hợp về sở thích, tính tình và quan điểm sống…
Nhưng chỉ là ở trên mạng, qua tin nhắn, qua các cuộc điện thoại vội…
Khi chat, lúc nào hắn cũng invisible vì sợ nhiều nick khác quấy rầy, nhắn tin thì hắn trả lời rất lâu cũng vì “xin lỗi cậu, mình tưởng mình nhắn rồi, mở điện thoại ra mới biết nhắn nhầm”, gọi điện để hỏi bài thì xung quanh hắn toàn nghe giọng nữ…
Dần dà nó cảm thấy buồn. Dù rằng được nói chuyện với hắn là niềm vui…, nhưng chưa bao giờ nó đủ can đảm để nói chuyện trực tiếp, chẳng bao giờ nó dám thổ lộ lòng mình… Dù rằng đôi khi nó cảm thấy rất khó chịu về sự đào hoa của hắn. Nhưng nó biết làm gì hơn? Giữa nó và hắn chỉ đơn thuần là bạn bè, và “nói chuyện từ xa” thôi mà…
Hắn nhờ nó “tư vấn tâm lý” rất nhiều, từ việc làm sao để tránh bị quấy rầy cho đến cách...mua hoa lan về làm kiểng… Nhờ hắn, nó học tốt hơn, siêng năng hơn…
“Sao tớ và cậu gặp nhau trực tiếp thì chẳng bao giờ nói chuyện? Hợp ý thế cơ mà?” - hắn thắc mắc.
“Ờ thì…” — Nó bối rối. Chẳng lẽ phải nói: “Vì tớ sợ fan của cậu chứ sao”.
“Ngày mai tớ đợi cậu. Cùng đi học chung nhé!”
Việc một cô bạn khá bình thường đi chung với một anh chàng “được xem là nổi tiếng” làm mọi người sửng sốt. Nhiều cô bạn ghen tị ra mặt, bắt đầu khó chịu âm thầm…
Và nó lại bắt đầu ngại ngùng…
“Nhỏ à, tớ không muốn phải quan tâm từ xa, tớ mệt mỏi lắm…” - Hắn chạy lại chỗ bàn học của nó, nói thẳng thắn - “Từ nay, không chat, không nhắn tin, không email gì hết. Có gì cứ gọi điện hoặc gặp trực tiếp, hiểu chưa?”
Nó bất ngờ…
“Tớ nghĩ quan tâm từ xa sẽ tốt cho cậu chứ… Cậu sẽ không vướng bận, suốt ngày cậu được mọi người vây quanh thế kia à...”
“Họ làm tầm nhìn của tớ bị che khuất. Tớ muốn được bên cạnh một người, nói chuyện với một người mà thôi…”
Về sau, điều hắn thú nhận làm nó bất ngờ…
“Tớ để ý cậu từ trước đó rất lâu, nhưng không dám tiếp cận, chỉ quan sát từ xa… Tớ thích sự tinh tế của cậu”
Như một giấc mơ… Một giấc mơ đã thành hiện thực.
Sưu tầm.