ngan trang
New member
- Xu
- 159
Yêu thương trong phút chốc
Vậy là cũng đã được gần hai năm rồi. Hai năm kể từ ngày tôi đựt bông hoa cúc trắng lên mộ thầy,và cũng chính là 2 năm từ ngày thầy mất. Chỉ ngày mai thôi, tôi vẫn sẽ đặt bông hoa cúc trắng lên mộ thầy, bông cúc thứ 144 tôi tặng thầy. Ngày giỗ thầy đã đến................ sao thời gian lại có thể trôi đi một cách nhanh chóng đến vậy. Cách đây hai năm tôi còn được gặp thầy..........
Mới 25 tuổi, la một giáo viên trẻ, tâm huyết, yêu nghề, thầy đã khiến cho tất cả giáo viên và học sinh khâm phục, ca ngợi bởi tài năng cảm thụ văn học của thầy. Thầy chính là cây dạy văn hay số 1 của trường tôi, vượt lên các thầy cô giác khác.Kể từ ngày đầu tiên gựp thầy, tôi đã đặt ở thầy một tình yêu thương, quý trọng của một người học trò đối với thầy giáo quý mến của mình. Đúng vậy, tôi không hè có ý gì hay một suy nghĩ nào khác ngoài điều đó. Có lẽ chỉ những người được tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thầy giảng bài thì mới biết thầy là con người yêu văn chương đến mức nào. Thầy say sưa cảm thụ văn học và truyền lại cho chúng tôi bằng sự nhiệt tình và vốn kiến thức của thầy. Chúng tôi tiếp thu, đón nhận một cách say sưa, hào hứng. Dường như sự tẻ nhạt, buồn bã đã tan biến và thay vào đó là một không khí sôi nổi, hào hứng của tiết học. Giờ văn,lớp chúng tôi học rất sôi nỗi, những cánh tay giơ lên và hạ xuống nhiều lần. Tôi vẫn lắng nghe cách thầy giảng bài, những gì thầy nói tôi đều ghi nhớ kĩ và suy ngẫm lại nhiều lần mỗi khi tôi rảnh. Nhiều khi tôi tự hỏi: “ sao thầy lại cảm nhận thơ văn sâu sắc đến vậy, một người thầy còn quá trẻ??????”. Tjời gian trôi theo năm tháng, thầy cứ dạy còn tôi cứ nghe, cứ nhớ. Thoắt cái mà đã gần hết năm học rồi, tôi bỗng có cảm giác xao xuyến, bồi hồi và đượm buồn, tôi không muốn xa mái trường này dù chỉ là ba tháng hè hay là vì tôi nhớ bài giảng của thầy? Dường như văn học đã là món ăn tinh thần mà tôi yêu thích nhất. Tôi yêu văn học, thích họic văn nhiều hơn, say sưa với nhiều bài thơ trữ tình sau sắc đầy ý nghĩa. chỉ còn mấy tuần nữa thôi là tôi bước vào kì thi hoạc kì cuối năm. Bài vở bù đầu nhiều lúc làm cho tôi bực mình và khó chịu. Tôi hay cáu gắt và ít nói chuỵen với người khác hơn. Thế nưng có một điều mà tôi không hề thay đỏi là tình yêu thơ văn thầy truyền cho tôi.......... Tôi muốn đến trường thật nhanh, ngày mai tôi có văn rồi, mi tôi lại được nghe thầy giảng bài, được bồi đắp thêm hiều điều mới lạ......................
Tôi đi học thật sớm, lên lớp tôui mở sách ra đọc bài mới. Tiết cuối cùng mới la tiết dạy của thầy nhưng tôi rất háo hức, hi vọng. Cuối cùng......... sao ngày hôm nay thầy bước vào lớp mà không cười vậy? Sao hôm nay thầy không chúc cả lớp vui vẻ.............? Thầy đang có chuyện gì ư........? Bắt đầu lo lắng, sợ hãi, tôi run lên nhè nhẹ. Tiết cuối thầy cho cả lớp nghỉ và nói chuyện với lớp vài điều nho nhỏ:
-Các em à, sau này em nào học giopỉ văn thì làm giáo viên nhé, làm giáo viên để có những học trò ngoan như các em đây.
-chắc chắn là thầy có chuyện gì rồi, chuyện gì vậy. Tôi băn khoăn, khó hiẻu về hành động và lời nói của thầy hôm nay. Tôi nhìn như thôi miên vào thầy, và bắt chợt thầy bắt gặp được đôi mắt đang mở to nhìn của tôi. Thầy chỉ mỉm cười rồi nhìn ra ngoài của sổ- nơi có hàng dây leo xanh ngắt quấn quanh cây dừa già........
Đợi cả lớp ra về hết, tôi bước từng bước châ chạp dọc hành lang ra nhà xe. Bỗng có tiếng bước chân phía sau, mỗi lúc một gần hơn. Tôi nghe rõ mồn một từng bước chân của người đó,linh tính bắt tôi quay lại nhìn đằng sau:
-Ôi! Thầy!
-Ừ! Sao em ra chậm vậy?
Trời, tôi không nằm mơ đấy chứ, trước mắt tôi làg một người thầy giáo trẻ, người mà tôi kính trọng vô cùng chưa lần nào đứng đối diện nói chuỵên với tôi.
-Dạ,........giờ em về.
-P này, em ngồi nói chuyện với thầy một lát được không?
“Có chuyện gì được nhỉ?” Tôi nghĩ lan man và trả lời.
-Dạ được. Thầy cứ nói đi ạ! Em nghe đây.
Một giây im lặng. Thầy cười buồn:
- Em cố gắng học thật giỏi nha, học văn và cả những môn học khác nữa. Chúng rất quan trọng đối với em đó.
- Thầy ạ! – Tôi nói trong những giọt nước mắt bắt đầu rơi. – Hôm nay thầy có chuyên gì phải không. Em thấy thầy lạ lắm.
Quay sang nhìn tôi, thầy hơi gầy so với mấy hôm trước, tôi chắc vậy.
- Thầy đã từng có một cô em gái, nó rất giống em, nó cũng thích học văn lắm. Ngay từ lần đầu gặp em, thầy đã coi em như cô em gái nhỏ của mình. Cách đây một năm, nó đã mất vì bệnh ung thư máu..........
Câu chuyên tôi nghe lần đầu. Ngạc nhiên tôi quay sang nhìn thầy với vẻ đầy nghi hoặc. Thầu không để tôi nói gì thêm:
- Nó đi rồi, thầy không có em gái nữa. Nhưng giờ thầy có các em, những cô cậu học trò tinh nghịch, ngây thơ........
Thầy đặy hi vọng vào các em rất lớn. Mong các em thành những người tài, thành đạt. P này, em cũng thế chứ? _ Tôi im lặng, gật đầu. Em rất giống em gái thầy.
Lúc đó, tôi muốn nói với thầy rằng: Thầy ơi, em rất kính trọng và cảm phục tài năng của thầy. Thầy cho em làm em gái của thầy nhé!
Nhưng sao tôi lại không mở miệnh ra để nói được như vậy. Tôi im lặng.
-Thầy phải nghỉ dạy thôi. Ít hôm nữa sẽ có giáo viên khác đến dạy các em. Hãy học thật tốt đó.
Tôi không thể tin vào tai mình nữa. Tôi có nghe mhầm không đây. Thầy không dạy chúng tôi nữa, thầy nghỉ dạy? Vậy thầy sẽ đi đâu. Tôi ấp úng, nói không nên lời nữa:
-Thầy, thầy bảo sao ạ...!
-Gia đình thầy giờ chỉ còn thầy và mẹ thầy thôi. Em gái rồi cha thầy bị ung thư đã mất rồi. Giờ đây thầy cũng...
Tôi chợt thấy có cái gì đó chèn ở cổ hòng làm tôi không thể nói được một lời nào. Nước mắt tuôn rơi lã chac, tôi lắc đầu.
-Thầy hi vọng em sẽ cùng các bạn cố gắng hơn trong học tập.
-Thầy ơi... thầy đừng đi...
Thầy cười nhưng mắt thầy ngấn lệ.
-Thôi muộn quá rồi, em về đi không bố mẹ lại lo lắng...
Tôi không tin, không thể tin...
Ba ngày sau được tin thầy nằm viện. Tôi đã khóc suốt đêm. Tôi càu xin trời phù hộ cho thầy được bình an... xin trời...
Thầy mất sau đó hai ngày. Đúng vậy, thầy đã mất khi tôi vào viện thăm lần cuối. Đứng bên giường bệnh nhìn thầy, tôi có cảm giác như một cơn gói lạnh buốt thổi qua, tôi run lên: “Thầy ơi, tỉnh lại đi thầy,tỉnh lại và về dạy chúng em. Em còn nhiều điều muốn ỏi thầy lắm thầy ơi...”
Tôi phải làm gì đây? Thầy đã đi thật rồi ư? Sao bác sĩ lại lấy khăn trắng đắp lên mặt thầy? Sao bác sĩ lại cất hết thuốc thang, ống chuyền...Tôi không thể tin thầy đã rời xa thế giới này...
Sau đó tôi không biết gì nữa. Tôi ngất đi.
Đám tang diễn ra vào ngày hôm sau. Thầy cô, học sinh đến tiễn thầy đông hơn bao giờ hết... “Thầy ơi, em mãi nhớ và kính trọng thầy. Em sẽ là một giáo viên dạy văn giỏi như thầy, thầy nhé! Vĩnh biệt thầy yêu quý của em”
Tôi đặt lên mộ thầy bông hoa thứ một trăm bốn mươi bốn. Hoa đẹp lắm phải không thầy. Loài hoa thầy thích đó. Ở dưới ấy hãy phù hộ cho em học thật tốt thầy nhé! Em nhớ thầy, nhớ bài giảng của thầy lắm thầy ơi...Em sẽ cố gắng giỏi như thầy...
Những tia nắng hắt lên mặt tôi, mặt trời đã lên cao hơn: “Phải về thôi, mình đi khá lâu rồi, bố mẹ sẽ mong...”. Ngày kia em sẽ lại đến thăm thầy với bông hoa cúc trắng, thâỳ nhé.
Vậy là cũng đã được gần hai năm rồi. Hai năm kể từ ngày tôi đựt bông hoa cúc trắng lên mộ thầy,và cũng chính là 2 năm từ ngày thầy mất. Chỉ ngày mai thôi, tôi vẫn sẽ đặt bông hoa cúc trắng lên mộ thầy, bông cúc thứ 144 tôi tặng thầy. Ngày giỗ thầy đã đến................ sao thời gian lại có thể trôi đi một cách nhanh chóng đến vậy. Cách đây hai năm tôi còn được gặp thầy..........
Mới 25 tuổi, la một giáo viên trẻ, tâm huyết, yêu nghề, thầy đã khiến cho tất cả giáo viên và học sinh khâm phục, ca ngợi bởi tài năng cảm thụ văn học của thầy. Thầy chính là cây dạy văn hay số 1 của trường tôi, vượt lên các thầy cô giác khác.Kể từ ngày đầu tiên gựp thầy, tôi đã đặt ở thầy một tình yêu thương, quý trọng của một người học trò đối với thầy giáo quý mến của mình. Đúng vậy, tôi không hè có ý gì hay một suy nghĩ nào khác ngoài điều đó. Có lẽ chỉ những người được tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thầy giảng bài thì mới biết thầy là con người yêu văn chương đến mức nào. Thầy say sưa cảm thụ văn học và truyền lại cho chúng tôi bằng sự nhiệt tình và vốn kiến thức của thầy. Chúng tôi tiếp thu, đón nhận một cách say sưa, hào hứng. Dường như sự tẻ nhạt, buồn bã đã tan biến và thay vào đó là một không khí sôi nổi, hào hứng của tiết học. Giờ văn,lớp chúng tôi học rất sôi nỗi, những cánh tay giơ lên và hạ xuống nhiều lần. Tôi vẫn lắng nghe cách thầy giảng bài, những gì thầy nói tôi đều ghi nhớ kĩ và suy ngẫm lại nhiều lần mỗi khi tôi rảnh. Nhiều khi tôi tự hỏi: “ sao thầy lại cảm nhận thơ văn sâu sắc đến vậy, một người thầy còn quá trẻ??????”. Tjời gian trôi theo năm tháng, thầy cứ dạy còn tôi cứ nghe, cứ nhớ. Thoắt cái mà đã gần hết năm học rồi, tôi bỗng có cảm giác xao xuyến, bồi hồi và đượm buồn, tôi không muốn xa mái trường này dù chỉ là ba tháng hè hay là vì tôi nhớ bài giảng của thầy? Dường như văn học đã là món ăn tinh thần mà tôi yêu thích nhất. Tôi yêu văn học, thích họic văn nhiều hơn, say sưa với nhiều bài thơ trữ tình sau sắc đầy ý nghĩa. chỉ còn mấy tuần nữa thôi là tôi bước vào kì thi hoạc kì cuối năm. Bài vở bù đầu nhiều lúc làm cho tôi bực mình và khó chịu. Tôi hay cáu gắt và ít nói chuỵen với người khác hơn. Thế nưng có một điều mà tôi không hề thay đỏi là tình yêu thơ văn thầy truyền cho tôi.......... Tôi muốn đến trường thật nhanh, ngày mai tôi có văn rồi, mi tôi lại được nghe thầy giảng bài, được bồi đắp thêm hiều điều mới lạ......................
Tôi đi học thật sớm, lên lớp tôui mở sách ra đọc bài mới. Tiết cuối cùng mới la tiết dạy của thầy nhưng tôi rất háo hức, hi vọng. Cuối cùng......... sao ngày hôm nay thầy bước vào lớp mà không cười vậy? Sao hôm nay thầy không chúc cả lớp vui vẻ.............? Thầy đang có chuyện gì ư........? Bắt đầu lo lắng, sợ hãi, tôi run lên nhè nhẹ. Tiết cuối thầy cho cả lớp nghỉ và nói chuyện với lớp vài điều nho nhỏ:
-Các em à, sau này em nào học giopỉ văn thì làm giáo viên nhé, làm giáo viên để có những học trò ngoan như các em đây.
-chắc chắn là thầy có chuyện gì rồi, chuyện gì vậy. Tôi băn khoăn, khó hiẻu về hành động và lời nói của thầy hôm nay. Tôi nhìn như thôi miên vào thầy, và bắt chợt thầy bắt gặp được đôi mắt đang mở to nhìn của tôi. Thầy chỉ mỉm cười rồi nhìn ra ngoài của sổ- nơi có hàng dây leo xanh ngắt quấn quanh cây dừa già........
Đợi cả lớp ra về hết, tôi bước từng bước châ chạp dọc hành lang ra nhà xe. Bỗng có tiếng bước chân phía sau, mỗi lúc một gần hơn. Tôi nghe rõ mồn một từng bước chân của người đó,linh tính bắt tôi quay lại nhìn đằng sau:
-Ôi! Thầy!
-Ừ! Sao em ra chậm vậy?
Trời, tôi không nằm mơ đấy chứ, trước mắt tôi làg một người thầy giáo trẻ, người mà tôi kính trọng vô cùng chưa lần nào đứng đối diện nói chuỵên với tôi.
-Dạ,........giờ em về.
-P này, em ngồi nói chuyện với thầy một lát được không?
“Có chuyện gì được nhỉ?” Tôi nghĩ lan man và trả lời.
-Dạ được. Thầy cứ nói đi ạ! Em nghe đây.
Một giây im lặng. Thầy cười buồn:
- Em cố gắng học thật giỏi nha, học văn và cả những môn học khác nữa. Chúng rất quan trọng đối với em đó.
- Thầy ạ! – Tôi nói trong những giọt nước mắt bắt đầu rơi. – Hôm nay thầy có chuyên gì phải không. Em thấy thầy lạ lắm.
Quay sang nhìn tôi, thầy hơi gầy so với mấy hôm trước, tôi chắc vậy.
- Thầy đã từng có một cô em gái, nó rất giống em, nó cũng thích học văn lắm. Ngay từ lần đầu gặp em, thầy đã coi em như cô em gái nhỏ của mình. Cách đây một năm, nó đã mất vì bệnh ung thư máu..........
Câu chuyên tôi nghe lần đầu. Ngạc nhiên tôi quay sang nhìn thầy với vẻ đầy nghi hoặc. Thầu không để tôi nói gì thêm:
- Nó đi rồi, thầy không có em gái nữa. Nhưng giờ thầy có các em, những cô cậu học trò tinh nghịch, ngây thơ........
Thầy đặy hi vọng vào các em rất lớn. Mong các em thành những người tài, thành đạt. P này, em cũng thế chứ? _ Tôi im lặng, gật đầu. Em rất giống em gái thầy.
Lúc đó, tôi muốn nói với thầy rằng: Thầy ơi, em rất kính trọng và cảm phục tài năng của thầy. Thầy cho em làm em gái của thầy nhé!
Nhưng sao tôi lại không mở miệnh ra để nói được như vậy. Tôi im lặng.
-Thầy phải nghỉ dạy thôi. Ít hôm nữa sẽ có giáo viên khác đến dạy các em. Hãy học thật tốt đó.
Tôi không thể tin vào tai mình nữa. Tôi có nghe mhầm không đây. Thầy không dạy chúng tôi nữa, thầy nghỉ dạy? Vậy thầy sẽ đi đâu. Tôi ấp úng, nói không nên lời nữa:
-Thầy, thầy bảo sao ạ...!
-Gia đình thầy giờ chỉ còn thầy và mẹ thầy thôi. Em gái rồi cha thầy bị ung thư đã mất rồi. Giờ đây thầy cũng...
Tôi chợt thấy có cái gì đó chèn ở cổ hòng làm tôi không thể nói được một lời nào. Nước mắt tuôn rơi lã chac, tôi lắc đầu.
-Thầy hi vọng em sẽ cùng các bạn cố gắng hơn trong học tập.
-Thầy ơi... thầy đừng đi...
Thầy cười nhưng mắt thầy ngấn lệ.
-Thôi muộn quá rồi, em về đi không bố mẹ lại lo lắng...
Tôi không tin, không thể tin...
Ba ngày sau được tin thầy nằm viện. Tôi đã khóc suốt đêm. Tôi càu xin trời phù hộ cho thầy được bình an... xin trời...
Thầy mất sau đó hai ngày. Đúng vậy, thầy đã mất khi tôi vào viện thăm lần cuối. Đứng bên giường bệnh nhìn thầy, tôi có cảm giác như một cơn gói lạnh buốt thổi qua, tôi run lên: “Thầy ơi, tỉnh lại đi thầy,tỉnh lại và về dạy chúng em. Em còn nhiều điều muốn ỏi thầy lắm thầy ơi...”
Tôi phải làm gì đây? Thầy đã đi thật rồi ư? Sao bác sĩ lại lấy khăn trắng đắp lên mặt thầy? Sao bác sĩ lại cất hết thuốc thang, ống chuyền...Tôi không thể tin thầy đã rời xa thế giới này...
Sau đó tôi không biết gì nữa. Tôi ngất đi.
Đám tang diễn ra vào ngày hôm sau. Thầy cô, học sinh đến tiễn thầy đông hơn bao giờ hết... “Thầy ơi, em mãi nhớ và kính trọng thầy. Em sẽ là một giáo viên dạy văn giỏi như thầy, thầy nhé! Vĩnh biệt thầy yêu quý của em”
Tôi đặt lên mộ thầy bông hoa thứ một trăm bốn mươi bốn. Hoa đẹp lắm phải không thầy. Loài hoa thầy thích đó. Ở dưới ấy hãy phù hộ cho em học thật tốt thầy nhé! Em nhớ thầy, nhớ bài giảng của thầy lắm thầy ơi...Em sẽ cố gắng giỏi như thầy...
Những tia nắng hắt lên mặt tôi, mặt trời đã lên cao hơn: “Phải về thôi, mình đi khá lâu rồi, bố mẹ sẽ mong...”. Ngày kia em sẽ lại đến thăm thầy với bông hoa cúc trắng, thâỳ nhé.