Yêu là không bao giờ tiếc nuối...

Four Eyes

New member
Xu
0
Đà Lạt có rất nhiều con dốc, tất cả những con dốc đều quanh co, co ro trong sương sớm, che dấu trong lòng mình những bí mật rất riêng. Người ta bảo, thuở Đà Lạt còn là một thung lũng với những ngọn đồi nối tiếp những ngọn đồi, người ta đã quyết định làm những con đường quanh co, những con đường từ trên cao chùng xuống thấp để có những đôi tình nhân có thể dễ dàng nhìn thấy nhau, tìm nhau.


1233809456.img.jpg

Ảnh minh họa

Và một cú sốc ái tình đã diễn ra tại con dốc cao nối liền đường Lê Đại Hành với đường Trần Phú. Con dốc ấy cao vợi, thấp thoáng tầm nhìn Nhà thờ Con Gà vừa mới được thay lớp sơn mới, riêng con gà trống trên nóc nhà thờ thì vẫn là con gà cũ từ năm 1923, khi linh mục Louis Vallet phụ trách xây dựng. Con gà vẫn ở trên nóc nhà thờ cao 70 mét nhìn xuống thành phố Đà Lạt cả ngày, cả đêm không mỏi mệt.
Lúc đó, chiếc xe máy của Minh đang leo lên con dốc, anh đang lơ đãng đưa tầm mắt ngắm những vạt hoa được trồng dọc theo hai bên đường. Anh không nhìn thấy một chiếc xe đạp đang đổ dốc, và chiếc xe ấy đã lao vào trước xe anh. Con phố ấy đang buông theo những sợi khói chiều lặng lẽ. Cú va đập xe ấy không mạnh vì chiếc xe của Minh chạy chậm và chiếc xe ấy cũng chậm.
Hôm đó là ngày thứ hai Minh lên Đà Lạt. Anh vẫn thường chọn những ngày giữa tuần, không lễ hội để đến Đà Lạt. Anh đã có một thời gian sống ở thành phố này từ thời sinh viên nên anh rất yêu sự yên tĩnh của Đà Lạt khi không có bóng khách du lịch. Lúc đó, thành phố trở lại bình thường, Đà Lạt giống như một cô gái không son phấn, gương mặt mộc hồn nhiên rất dễ thương. Hôm đó, họ nhìn thấy nhau như duyên tiền định. Hôm ấy nhờ con dốc cao, nhờ con mắt lơ đãng ngắm nhìn những bông hoa ven đường, nhờ con dốc vắng khách. Người ta vẫn thường gọi đó là tiếng sét ái tình. Chiếc xe đạp thuê ở khách sạn. Khách sạn có tên thật dễ thương: Hoa Hồng.
Minh vội thắng xe lại, dựng vào bên lề, đỡ cô gái dậy. Cô gái với mái tóc dài đen, gương mặt trắng trẻo dễ thương trong trang phục là một bộ váy màu vàng nhạt, khoác hững hờ trên mình một chiếc áo len móc màu trắng. Chỉ giây phút nhìn thấy ánh mắt đó lòng Minh đã xao động.
- Ôi, em đau quá - Tiếng cô gái rất nhỏ nhẹ, không một chút giận dữ, chẳng có vẻ gì định la mắng Minh. Chỉ là một tiếng kêu trong ngày giá lạnh.
Thường thì sau một tai nạn giao thông, hai bên phải gọi cảnh sát giao thông hoặc chí ít ra cũng là một trận cãi vã đòi đền bù thiệt hại. Chiếc xe đạp chỉ văng vào lề đường, không hư hỏng, còn cánh tay nõn nà của Dung có một vết xước nhỏ đủ là cho Dung bị đau. Vậy thôi. Tai nạn giao thông ấy ngay con dốc nhìn lên là thấy con gà đang ngóng đợi tình nhân trên nóc cao 70 nét thành một cuộc hẹn hò.
Chiếc xe đạp lại tiếp tục những vòng quay trên con đường. Chiếc xe đạp hiếm hoi giữa những con dốc nhấp nhô cùng những con dốc vì ít ai đạp xe đi giữa phố Đà Lạt, chỉ trừ những cô cậu học trò. Mà có đi xe đạp thì khi lên các con dốc đều phải dắt. Nhưng đi xe đạp hay đi xe máy, thậm chí có đi ô tô cũng không quan trọng bằng cuộc gặp gỡ. Minh, 40 tuổi vẫn đơn độc trên đời, như thể không có một nhan sắc nào trong đời này lọt vào mắt anh. Một người đàn ông 40 tuổi thành đạt luôn là đích đến cho rất nhiều cô gái, đó là điều bình thường. Nhưng với Minh thì lại là điều lạ, không có cô gái nào làm cho anh rung động cho đến khi anh nhìn thấy Dung.
Mùa đông Đà Lạt co mình trên phố, những tia nắng vàng hào phóng ném xuống phố làm cho thành phố lung linh. Sự trùng hợp đến ngạc nhiên khi họ cùng phát hiện ra là mình ở cùng một khách sạn, Dung ở trên tầng hai khác sạn Hoa Hồng, còn Minh ở tầng dưới. Anh vẫn thường đi công tác đến Đà Lạt và đặt hẳn một phòng để có thể yên tĩnh làm việc. Dung trố mắt nhìn Minh khi hai người cùng ngồi uống cà phê ở quán nằm chênh vênh trên con dốc lên: “Trời ơi, Đà Lạt có bao nhiêu khách sạn mà mình lại ở chung một chỗ. Ở chung, một chỗ lại không gặp nhau, ra đường lại đụng nhau”.
Minh nhìn nụ cười của Dung qua sắc hoa trên phố, anh còn cả mười ngày ở thành phố này, Dung cũng còn mười ngày ở thành phố này. Và lạ kỳ khi họ lại khám phá ra là cùng đang ở một thành phố, cùng lên Đà Lạt một ngày, cùng có sở thích giống nhau. Lòng Minh ngập tràn niềm vui từ đó. Như anh nghe tiếng con gà trên nóc nhà thờ ở con dốc cao kia đang gọi mình bảo rằng anh đã có đôi rồi đấy nhé. Chiều Đà Lạt như xuống chậm hơn những buổi chiều khác, đêm Đà Lạt như nồng ấm hơn những đêm Đà Lạt khác
Phòng trọ của Dung thuê nhỏ. Đó là một căn phòng khá riêng tư trong một căn hộ của một đôi vợ chồng già chia ra cho thuê. Căn phòng trống, chỉ có một chiếc nệm mỏng manh trải bên dưới thềm gạch hoa, một chiếc quạt điện nhỏ đã mau chóng trở thành một căn hộ lý tưởng khi có bàn tay của tình yêu nhúng vào. Minh không hề tiếc Dung một điều gì. Tình yêu nghĩa là không nói rất tiếc mà. Đó là câu nói kinh điển trong phim Love Story mà mọi người đều biết. Anh trang bị cho tình yêu của mình mọi thức: tivi, đầu máy, tủ lạnh, một chiếc nệm mới, chiếc đồng hồ treo tường xinh xinh và cả một chiếc xe tay ga xinh xinh để Dung có phương tiện đi làm.
Dung nói: “anh lo cho em nhiều quá, em không dám nhận đâu”. Muôn thuở cuộc sống người ta bảo tiền bạc là phù du, nhưng nếu không có tiền, liệu tình yêu có thêm màu mè hương sắc? Minh yêu Dung theo cách của một người thành đạt, có tiền. Anh có mọi thứ trong tầm tay, Dung lấp vào khoảng trống vơi đầy của anh những vui buồn. Để anh biết những chủ nhật trong đời luôn lộng lẫy hơn những ngày thường. Để anh biết vai thơm, tóc mềm, hương thơm phụ nữ dễ làm cho lòng đàn ông quấn quýt.
Dẫu rằng Dung vẫn hay trễ hẹn cùng anh, nhưng với anh điều đó không quan trọng. Dung vào nhà của anh, căn nhà riêng xinh xinh có vạt cỏ xanh trước nhà, có chiếc xích đu sơn màu hồng đong đưa theo bàn tay đẩy. Dung mua những món ăn ngon đem tới, rồi giống như trong những chuyện tình lãng mạn, họ thắp nến hồng, rót rượu vang uống cho say cùng đêm. Khi lòng hứng khởi, anh ôm Dung nghĩ tới chuyện gần gụi, Dung đẩy ra: “Em không tiếc gì với anh. Nhưng hãy để là vợ chồng”.
Lòng anh lại dâng lên sự kính trọng với cô gái ấy. Nhưng trong cuộc sống có những kịch bản được dựng lên bởi những nhà viết kịch nghiệp dư, dẫu những vở kịch ấy không viết ra trên giấy và chỉ dàn dựng một lần. Dung là một nhà viết kịch xuất sắc. Dung biết Minh từ lâu và quyết định theo lên Đà Lạt. Dung đọc thói quen của Minh như một bác sĩ giỏi chẩn bệnh, tai nạn giao thông trên cao dốc lên Nhà thờ Con Gà chỉ là một chi tiết nhỏ trong kịch bản của Dung.
Lúc đầu chỉ là cái cớ để có những ngày ăn chơi trên Đà Lạt không mất tiền, bởi nghề làm tóc của Dung chẳng thấm vào đâu so với nhu cầu của Dung. Kịch bản mở ra kế tiếp là mọi đồ đặc trong căn phòng thuê của Dung đều được chuyển đi nơi khác và Minh đã mềm lòng mua cái mới vào thay thế. Minh không biết rằng mình đang tham dự một trò chơi tình ái qua sự thách thức của nhóm bạn của Dung.
Họ lên kế hoạch tỉ mỉ bằng cách tìm cách lên Đà Lạt cùng Minh, cùng thuê khách sạn và cùng giả vờ gây ra tai nạn trên con dốc cao. Vở kịch diễn ra rất hoàn hảo, nụ cười ngây thơ, giọng nói ngọt ngào và cách e thẹn của Dung, chính là tiếng sét ái tình đã làm cho Minh lao vào.
Buổi sáng cây cỏ còn đầm hơi sương ấy, sau khi anh đưa một số tiền khá lớn giúp Dung trả nợ, Dung bảo Dung cần số tiền ấy và anh đưa không đắn đo. Mà tại sao lại phải đắn đo? Khi anh trở lại căn nhà thuê thì không còn ai ở đó. Căn phòng trống, ngọn đèn bật sáng cho thấy tất cả được được dọn dẹp. Không một chủ nhà cho thuê nào biết người thuê nhà của mình đi đâu, kể cả chủ nhà nơi Dung ở.
Cũng chẳng có thư gởi lại, cũng chẳng có cuộc gọi nhỡ nào hay tin nhắn rơi vào máy. Dung tan vào đám đông như cổ tích. Đám đông che mất một mối tình lãng mạn. Bạn bè bảo Minh là khờ khạo quá, tại sao lại tin vào nhan sắc. Anh bảo, không tin vào nhan sắc thì tin vào điều gì? Anh lại lên Đà Lạt trong mùa đông lạnh giá. Chẳng có một chiếc xe đạp nào lao xuống dốc để va vào anh nữa. Tiếng chuông nhà thờ ngân chậm như đọng lại trong không gian những âm vang của cuộc đời.
Anh nghe tiếng Dung cười trên con dốc, anh không nuối tiếc vầ những gì mình đã cho. Anh đã yêu, dẫu yêu không đúng chỗ. Nhưng yêu nghĩa là không bao giờ nói rất tiếc.


Sưu tầm
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top