Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
SỐNG ĐẸP
Người Thành Công
Yêu cô, yêu cả môn văn
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="HuyNam" data-source="post: 136092"><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #008000"><strong>Yêu cô, yêu cả môn văn</strong></span></span></p><p></p><p></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'">Nhớ về cô là nhớ về một thời cấp 3 em với bao kí ức vui buồn đáng nhớ, là một tập thể mà em coi như gia đình, là những day dứt về một lời hứa còn dang dở...</span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span><p style="text-align: center"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"><img src="https://dihoc.com.vn/images/stories/hochanh/yeucoyeucamonvan.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></span></span><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"><em><span style="color: #0000FF">Ảnh minh họa</span></em></span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'">Cô ơi! Em xin lỗi.</span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'">Đây là điều mà em vẫn chưa thể trực tiếp nói ra với cô, người mà em yêu thương,kính trọng và coi như người mẹ thứ hai của mình. Đã sắp gần một năm rồi,kể từ cái ngày 20.11.2011, những kí ức vẫn còn vẹn nguyên trong em....</span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'">Ba năm cấp 3 là một khoảng thời gian không quá dài, nhưng lại đầy ắp biết bao nhiêu kỉ niệm của lớp chuyên văn khóa 20 dưới mới trường Chuyên Thái Nguyên yêu dấu.Quãng thời gian ấy như đã làm thay đổi hoàn toàn con người của em, để bây giờ mới có em của ngày hôm nay, một con người nhiều cảm xúc, biết yêu thương, biết trân trọng cuộc sống này. Chính cô,đã dậy cho em nhiều thứ, còn hơn cả những kiến thức sách vở.</span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'">Những bài giảng văn của cô tuy thật hay, nhưng em lại không nhớ nhiều bằng những lời dạy của cô về lẽ sống ở đời, rằng trong cuộc sống này, phải nhớ: "Đã là con chim, chiếc lá, thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh..... sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Ở lớp, cô luôn quan tâm tới chúng em một cách âm thầm, khi có chuyện, cô hay thủ thỉ, tâm tình với học trò, để sẻ chia với những nỗi niềm tuổi mới lớn, những suy nghĩ còn non nớt thơ ngây. Em đã chứng kiến rất nhiều những buổi gặp riêng của cô với các bạn, những ấn tượng đó mãi không phai trong tâm trí. Nhưng những lúc cần nghiêm khắc thì cô cũng nghiêm lắm, nhưng những lần đó ít thôi, và bọn em vui vì trong suốt 3 năm liền, những lần làm cô phải giận như thế là không nhiều.</span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'">Các bạn khác thế nào thì em không biết, nhưng với riêng cá nhân mình, em dần yêu môn văn nhiều hơn cũng vì tình cảm dành cho cô ngày càng lớn. Em học văn không giỏi, viết văn rời rạc, câu từ lủng củng, chữ nghĩa cũng xấu nữa. Nhưng đấy là chuyện chuyên môn, còn về phương diện tâm hồn, em có thể tự hào nói rằng mình là dân văn vì có một tâm hồn nhạy cảm, biết yêu cuộc sống, biết suy nghĩ sâu sắc. Tất cả là nhờ những gì cô đã dành cho em, cả về kiến thức cũng như sự quan tâm.</span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'">Cô đối với em tuyệt vời như thế, vậy mà em đã làm gì để đền đáp lại.... Kì thi đại học vừa trải qua chưa bao lâu, mới chân ướt chân ráo bước vào cổng trường đại học được một thời gian thì ngày 20.11 trở về. Thay vì những niềm vui, những câu chuyện về trải nghiệm mới của cuộc sống sinh viên, hỏi thăm sức khỏe của cô, thì mọi thứ lại thật tệ. Đó có lẽ là quyết định dở nhất của em, rằng sẽ thi lại đại học chỉ vì mình không thích học trường đó,rằng mình kém cỏi..... Cô lắng nghe hết tâm sự của em, tháo gỡ từng vấn đề nhỏ,rồi động viên em thật nhiều. Tưởng như, ngày hôm đó em đã hứa với cô, sẽ tiếp tục đi học, sẽ không thi lại nữa, vậy mà.....</span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'">Một năm cũng nhanh chóng qua đi, em giờ là sinh viên năm nhất của một trường đại học khác. Niềm vui mới sau những nỗ lực nhằm vượt qua chính mình vẫn chưa đủ làm em quên đi rằng, có một lời hứa mà mình đã không thực hiện được, với cô.</span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'">Cũng đã lâu rồi, chỉ vì em day dứt,xấu hổ với điều đó mà ít quan tâm,hỏi thăm tới cô,không biết giờ cô thế nào,có khỏe không, có điều gì khiến cô phiền lòng không. Ngày 20.10.2012, phải lấy hết can đảm em mới dám nhắn cho cô một câu chúc ngắn gọn, để rồi nhận lại, vẫn là sự yêu thương và tin tưởng nơi cô: "Cô tin rằng em sẽ thành công”. Ngắn gọn vậy thôi, nhưng khiến lòng em nhẹ nhõm lắm.</span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'">Nhớ về cô là nhớ về một thời cấp 3 em với bao kí ức vui buồn đáng nhớ, là một tập thể mà em coi như gia đình, là những day dứt về một lời hứa còn dang dở, và một lời xin lỗi chưa có dịp để cất lên. Cô ơi, em mong lắm 20.11.2012, một năm sau ngày đó, em trở về... gặp cô.</span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span></p><p><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"></span></span><p style="text-align: right"><span style="color: #333333"><span style="font-family: 'Arial'"><strong>Ngô Hùng Dũng</strong> <em>(Sinh viên đại học Kinh tế quốc dân-Hà Nội).</em></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="HuyNam, post: 136092"] [center][SIZE=4][COLOR=#008000][B]Yêu cô, yêu cả môn văn[/B][/COLOR][/SIZE][/center] [COLOR=#333333][FONT=Arial]Nhớ về cô là nhớ về một thời cấp 3 em với bao kí ức vui buồn đáng nhớ, là một tập thể mà em coi như gia đình, là những day dứt về một lời hứa còn dang dở... [/FONT][/COLOR][CENTER][COLOR=#333333][FONT=Arial][IMG]https://dihoc.com.vn/images/stories/hochanh/yeucoyeucamonvan.jpg[/IMG][/FONT][/COLOR][COLOR=#333333][FONT=Arial][I][COLOR=#0000FF]Ảnh minh họa[/COLOR][/I][/FONT][/COLOR][/CENTER] [COLOR=#333333][FONT=Arial]Cô ơi! Em xin lỗi. [/FONT][/COLOR][COLOR=#333333][FONT=Arial]Đây là điều mà em vẫn chưa thể trực tiếp nói ra với cô, người mà em yêu thương,kính trọng và coi như người mẹ thứ hai của mình. Đã sắp gần một năm rồi,kể từ cái ngày 20.11.2011, những kí ức vẫn còn vẹn nguyên trong em.... [/FONT][/COLOR][COLOR=#333333][FONT=Arial]Ba năm cấp 3 là một khoảng thời gian không quá dài, nhưng lại đầy ắp biết bao nhiêu kỉ niệm của lớp chuyên văn khóa 20 dưới mới trường Chuyên Thái Nguyên yêu dấu.Quãng thời gian ấy như đã làm thay đổi hoàn toàn con người của em, để bây giờ mới có em của ngày hôm nay, một con người nhiều cảm xúc, biết yêu thương, biết trân trọng cuộc sống này. Chính cô,đã dậy cho em nhiều thứ, còn hơn cả những kiến thức sách vở. [/FONT][/COLOR][COLOR=#333333][FONT=Arial]Những bài giảng văn của cô tuy thật hay, nhưng em lại không nhớ nhiều bằng những lời dạy của cô về lẽ sống ở đời, rằng trong cuộc sống này, phải nhớ: "Đã là con chim, chiếc lá, thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh..... sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Ở lớp, cô luôn quan tâm tới chúng em một cách âm thầm, khi có chuyện, cô hay thủ thỉ, tâm tình với học trò, để sẻ chia với những nỗi niềm tuổi mới lớn, những suy nghĩ còn non nớt thơ ngây. Em đã chứng kiến rất nhiều những buổi gặp riêng của cô với các bạn, những ấn tượng đó mãi không phai trong tâm trí. Nhưng những lúc cần nghiêm khắc thì cô cũng nghiêm lắm, nhưng những lần đó ít thôi, và bọn em vui vì trong suốt 3 năm liền, những lần làm cô phải giận như thế là không nhiều. [/FONT][/COLOR][COLOR=#333333][FONT=Arial]Các bạn khác thế nào thì em không biết, nhưng với riêng cá nhân mình, em dần yêu môn văn nhiều hơn cũng vì tình cảm dành cho cô ngày càng lớn. Em học văn không giỏi, viết văn rời rạc, câu từ lủng củng, chữ nghĩa cũng xấu nữa. Nhưng đấy là chuyện chuyên môn, còn về phương diện tâm hồn, em có thể tự hào nói rằng mình là dân văn vì có một tâm hồn nhạy cảm, biết yêu cuộc sống, biết suy nghĩ sâu sắc. Tất cả là nhờ những gì cô đã dành cho em, cả về kiến thức cũng như sự quan tâm. [/FONT][/COLOR][COLOR=#333333][FONT=Arial]Cô đối với em tuyệt vời như thế, vậy mà em đã làm gì để đền đáp lại.... Kì thi đại học vừa trải qua chưa bao lâu, mới chân ướt chân ráo bước vào cổng trường đại học được một thời gian thì ngày 20.11 trở về. Thay vì những niềm vui, những câu chuyện về trải nghiệm mới của cuộc sống sinh viên, hỏi thăm sức khỏe của cô, thì mọi thứ lại thật tệ. Đó có lẽ là quyết định dở nhất của em, rằng sẽ thi lại đại học chỉ vì mình không thích học trường đó,rằng mình kém cỏi..... Cô lắng nghe hết tâm sự của em, tháo gỡ từng vấn đề nhỏ,rồi động viên em thật nhiều. Tưởng như, ngày hôm đó em đã hứa với cô, sẽ tiếp tục đi học, sẽ không thi lại nữa, vậy mà..... [/FONT][/COLOR][COLOR=#333333][FONT=Arial]Một năm cũng nhanh chóng qua đi, em giờ là sinh viên năm nhất của một trường đại học khác. Niềm vui mới sau những nỗ lực nhằm vượt qua chính mình vẫn chưa đủ làm em quên đi rằng, có một lời hứa mà mình đã không thực hiện được, với cô. [/FONT][/COLOR][COLOR=#333333][FONT=Arial]Cũng đã lâu rồi, chỉ vì em day dứt,xấu hổ với điều đó mà ít quan tâm,hỏi thăm tới cô,không biết giờ cô thế nào,có khỏe không, có điều gì khiến cô phiền lòng không. Ngày 20.10.2012, phải lấy hết can đảm em mới dám nhắn cho cô một câu chúc ngắn gọn, để rồi nhận lại, vẫn là sự yêu thương và tin tưởng nơi cô: "Cô tin rằng em sẽ thành công”. Ngắn gọn vậy thôi, nhưng khiến lòng em nhẹ nhõm lắm. [/FONT][/COLOR][COLOR=#333333][FONT=Arial]Nhớ về cô là nhớ về một thời cấp 3 em với bao kí ức vui buồn đáng nhớ, là một tập thể mà em coi như gia đình, là những day dứt về một lời hứa còn dang dở, và một lời xin lỗi chưa có dịp để cất lên. Cô ơi, em mong lắm 20.11.2012, một năm sau ngày đó, em trở về... gặp cô. [/FONT][/COLOR][RIGHT][COLOR=#333333][FONT=Arial][B]Ngô Hùng Dũng[/B] [I](Sinh viên đại học Kinh tế quốc dân-Hà Nội).[/I][/FONT][/COLOR][/RIGHT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
SỐNG ĐẸP
Người Thành Công
Yêu cô, yêu cả môn văn
Top